MỖI NGÀY SAU KHI KẾT HÔN ĐỀU THẬT LÀ THƠM

“Nhạc Nhạc, chuyện mày nhờ tao e là không được rồi.”

Hàn Nhạc Nhạc vừa nghe bạn mình nói thế liền cuống lên, “Có vấn đề gì sao?”

Cậu đã lỡ đảm bảo với Du An Đồng sẽ giúp cậu ta chuyện lần này.

Người bạn kia đáp: “Tất cả đại V của công ty đều nhận được tin, không cho chuyển tiếp hay đăng bất kì nội dung liên quan tới sự việc đó nữa. Nghe đâu là muốn đè xuống, tao hỏi thăm thì hình như do Kỳ Tổng ra lệnh.”

Hàn Nhạc Nhạc: “Kỳ tổng? Ý mày là Kỳ Cảnh Diệu?”

Người bạn kia: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc mày quen tổng giám đốc của tao sao? Không biết người ở trong video có lai lịch như thế nào lại khiến ngài ấy đích thân lên tiếng nhỉ?”

“Cũng không tính là quen.” Hàn Nhạc Nhạc trả lời, “Ừm, tao biết rồi, mày đừng lo. Cảm ơn mày, hôm nào hẹn nhau đi ăn cơm nhé.”

“Không sao.”

Hàn Nhạc Nhạc cúp máy bĩu môi, cậu vào trong danh bạ tìm số điện thoại của Kỳ Cảnh Diệu.

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng chạm nút gọi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, âm thanh bất cần đời của Kỳ Cảnh Diệu từ đầu bên kia truyền đến.

“Ây dô, bạn nhỏ, rốt cuộc cũng gọi cho anh Kỳ rồi hả?”

Hàn Nhạc Nhạc nghe thấy giọng điệu của y lập tức xù lông, “Tên phiền phức nhà anh!”

Kỳ Cảnh Diệu mỉm cười: “Chê tôi phiền nhưng vẫn gọi cho tôi đấy thôi.”

Hàn Nhạc Nhạc: “Tôi tìm anh là có việc. Tôi hỏi anh, tại sao anh lại dập hot search của Du An Đồng, anh cùng cậu ta có quan hệ gì?”

“Làm sao em biết.” Kỳ Cảnh Diệu nheo mắt hỏi, “Ghen hả?”

***

Du An Đồng suýt nữa bị cái tính tự chủ trương của Hình Lệ Hiên làm cho tức chết.

“Anh không cọ nhiệt nữa thì Du gia không có trả tiền cho em đâu! Anh kêu ai đè xuống thế, có thể thu hồi không, mau hủy đi.”

“Cậu đừng vội.” Hình Lệ Hiên thật sự không ủng hộ phương pháp xử lý của Du An Đồng. Tuy cách đó giúp cậu đòi lại được tiền nhưng bản thân cậu cũng sẽ bị chỉ trích.

“Nếu kẻ thù chịu thương tổn một ngàn thì cậu đã gánh ít nhất tám trăm rồi đấy.”

“Mấy lời của anh y như không có gạo sao không ăn thịt đi vậy (1).” Du An Đồng lườm nói “Em không có hậu thuẫn cũng không có quyền thế, anh nói đi, em phải làm sao bây giờ.”

Vị trí hai người vốn đã bất đồng nên việc nhìn nhận sự việc cũng sẽ khác biệt rất lớn.

Du An Đồng bỗng cảm thấy chua xót trong lòng. Mở mắt tỉnh dậy đã xuyên vào tiểu thuyết, một mình đối mặt với mọi chuyện, không ai biết cậu đến từ đâu cũng chẳng ai giúp cậu tìm đường trở về.

Không nghĩ còn đỡ, càng nghĩ càng mệt mỏi, Du An Đồng ôm gối mặt đầy uỷ khuất.

Một người luôn lạc quan, vui vẻ như Du An Đồng rất hiếm khi để lộ cảm xúc tiêu cực như thế. Nên ngay khi nhìn thấy, trong lòng Hình Lệ Hiên chợt sinh ra cảm giác buồn bực khó hiểu.

“…” Hình Lệ Hiên thở dài, “Tại sao không nói với tôi, tôi có thể kêu luật sư riêng giúp cậu mà.”

Tuy hắn và cậu không có tình cảm nhưng Du An Đồng trêи danh nghĩa vẫn là bạn đời hợp pháp của hắn. Hình Lệ Hiên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Du An Đồng bị người ta bắt nạt ở bên ngoài.

“Chẳng phải vì anh và em cãi nhau sao? Em không cần anh thương xót đâu!”

Du An Đồng chỉ u uất một chút, rất nhanh đã hồi phục sức sống.

Trời cao đã ban cho cậu một thân thể mới đầy khỏe mạnh. Không quản sống được bao lâu, nếu đã có thể sống vậy hãy sống một cách thật vui vẻ, sung sướиɠ, không nên lãng phí thời gian đau khổ cho bản thân, đa sầu đa cảm vì những chuyện nhỏ nhặt.

Thấy nét mặt Du An Đồng chuyển biến tốt hơn, Hình Lệ Hiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ sợ hiện tại người này sẽ lại gây rối với mình.

Chẳng biết vì sao, trong vài giây Hình Lệ Hiên chợt nhớ tới cậu hai của mình, kẻ được mệnh danh sợ vợ nhất trong nhà.

Không nhịn được xoa đầu Du An Đồng, Hình Lệ Hiên bảo: “Sau này nếu gặp khó khăn, cứ đến tìm tôi.”

Du An Đồng dịch thân thể tới một chút, thuận tiện làm ổ trong lòng Hình Lệ Hiên.

Xú nam nhân, coi như anh vẫn xứng đáng làm làm đàn ông.

Du An Đồng không còn buồn ngủ nên lấy điện thoại di động mở weibo.

“Oh! Hình Lệ Hiên người anh tìm hình như hơi vô dụng thì phải, rõ ràng video của em còn trêи hot search nè.”

Như cậu mong ước, sự tình đã bắt đầu xoay ngược trở lại.

Người giấy ngay thẳng V @Chuyên giám định soái ca V: Đây không phải là kịch bản soạn sẵn. Theo cậu bạn trong giới nhà giàu của tôi, người đàn ông trung niên này là giám đốc công ty Du thị. Du thị có thể xa lạ nhưng tôi nghĩ ở đây chắc ai cũng biết tới “Bách Phương Trai”, và người này hiện đang là ông chủ chỗ đó. Căn cứ theo lời thoại của cuộc trò chuyện, thiếu niên kia xem ra là cháu ruột của ông ấy.

“Wow, lật ngược tình thế rồi.”

“Lúc xem video đã thấy tiểu ca ca nhất định là người có tiền, nhưng sợ bị chửi nên tui không dám nói.”

“Ít vuốt đuôi ngựa đi mấy ba, không phải mấy người trách móc dữ lắm sao? Vừa xoay ngược một cái liền cho mình là hoa sen trắng vô tội hả, tôi khinh.”

“Mới tra trêи Baidu về giám đốc công ty Du thị, thật sự là cùng một người【hình ảnh】”

“@Bách Phương Trai, ra đây nhận tội mau!”

“@Bách Phương Trai, tui biết ông ở đó, đừng có giả chết, mau ra đây trả tiền nhanh!”

“Ông chủ bất lương Du Khánh Niên, mau trả tiền cho bạn trai tui nhanh!”

“Lầu trêи xin hãy chú ý xưng hô, đó là chồng tui nha. Tiền và thẻ ngân hàng của ảnh sau này đều giao cho tui hết đó.”

“Đám các người ai cũng tham tiền của tiểu ca ca hết! Đúng là thấp hèn, không giống tui chỉ thèm thân thể thôi.”

“Mấy cưng tránh hết ra, tôi nghèo nên tiền và thân thể ảnh do tui hốt trước.”



Kỳ Cảnh Diệu trọng sắc khinh bạn, phản bội Hình Lệ Hiên, tiếp tục cho Du An Đồng lần thứ hai leo hot search.

Du An Đồng chọt chọt Hình Lệ Hiên, giọng điệu ngạo mạn, “Thấy chưa, không cần anh, em cũng có thể tự tay đem tiền về. Thay vì dập hot search sao mình không vả chết đám người đó. Ai dám bắt nạt em, em liền khô máu với hắn!”

Nhìn Du An Đồng hất cằm, ánh mắt kiêu căng không chịu khuất phục, Hình Lệ Hiên chợt nở nụ cười. Có lẽ, cách xử lý của cậu mới là chính xác nhất. Hắn không nên vì nhận thức phiến diện ban đầu mà vô ý đánh giá nhầm người.

Bóp nhẹ cằm của con khổng tước kiêu ngạo nào đó, Hình Lệ Hiên đáp: “Đúng thế, cậu là lợi hại nhất. Không ai dám bắt nạt cậu hết, được chưa.”

Giọng nói tràn đầy cưng chiều mà bản thân hắn cũng không nhận ra.

Du An Đồng gọi điện thoại tới luật sư cậu, tranh thủ áp lực từ cộng đồng mạng để gây khó dễ cho Du Khánh Niên, sau đó mới hài lòng đi ngủ.

Du An Đồng ngủ say sưa, nhưng có người lại ngủ không yên.

Du Khánh Niên nghe điện thoại của thư ký xong, vội vàng từ trêи giường đứng dậy, trở về công ty mở cuộc họp suốt đêm.

“Mau kêu người đè tin xuống, nhanh chóng đè xuống ngay cho tôi!” Du Khánh Niên tức giận đập bàn.

Người phụ trách mảng quan hệ công chúng lộ vẻ khó xử: “Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, hiện tại có đè…cũng không còn kịp rồi.”

Sự việc diễn ra vào buổi tối, là lúc weibo có lượng người truy cập cao nhất. Mà xui xẻo thay khi ấy công ty bọn họ đều đã tan làm, không thể lập tức xử lý, đợi đến lúc người phụ trách trang cá nhân của Bách Phương Trai bị vô số dân mạng @ vào cũng đã muộn.

“Không thể đè thì nghĩ cách khác.” Du Khánh Niên chỉ vào đám nhân viên còn lại đang làm rùa rụt cổ, tức muốn nổ phổi, “Công ty nuôi mấy người không phải để biến mấy người thành lũ bất tài vô dụng!”

Người phụ trách mảng quan hệ công chúng dù sao cũng là dạng lão làng máu mặt ở công ty, bị một người nhỏ tuổi hơn mình chỉ trỏ mắng nhiếc sao có thể dễ chịu.

Nói cho cùng đây là việc tư của Du Khánh Niên, dù tiền có được trả lại hay không cũng chẳng liên quan tới nhân viên bọn họ. Đợi đến khi sự việc đã không còn cách nào che dấu lại ép buộc nhân viên công ty xử lý thay, khiến những người ngồi đây không thể không mắng trong lòng.

Tuy nhiên cũng phải mau chóng giải quyết, bởi nếu xử lý không tốt sẽ ảnh hưởng tới danh dự và chất lượng của công ty đồng nghĩa đe dọa tới lợi ích cá nhân của bọn họ.

Người phụ trách quan hệ công chúng kiên trì khuyên nhủ: “Giám đốc Du, việc quan trọng hiện tại là ngài phải nhanh chóng trả lại tài sản cho Du thiếu gia. Có như vậy mới không phá hoại danh dự và hình tượng công ty.”

“Ông!” Du Khánh Niên chỉ tay vào đối phương giận dữ, quay sang nhìn đội ngũ luật sư của công ty la hét, “Mấy người từng cam đoan với tôi như thế vào? Không phải nói có biện pháp sao? Mở miệng nói mau!”

Đội ngũ luật sư cúi đầu không lên tiếng, đồng loạt giả câm như nhau.

Ai dám giở thủ đoạn vào lúc sự việc đã lên đầu sóng, lỡ như bị vạch trần, công việc của bọn họ nhất định sẽ chấm dứt mất.

Du Khánh Niên nhìn mọi người trong phòng họp không nói lời nào. Gã vô lực ngã ra ghế, xem ra ai cũng ép gã giao nộp tiền rồi, “Cút cút cút! Đều đi ra ngoài hết cho tôi!”

Hoàn trả tài sản, những người này nói thì dễ nhưng gã biết kiếm ở đâu ra số tiền lớn như thế bây giờ?

Cách đây không lâu, một người bạn đã giới thiệu cho gã một hạng mục có lợi nhuận khá cao. Du Khánh Niên vừa nghe liền phấn khích, gã đầu tư gần như toàn bộ tài sản sản của mình, chờ tiền rơi xuống sau đó đến khi đủ vốn sẽ tiến vào ngành bất động sản.

Gã để Du An Đồng gả tới Hình gia là muốn dùng nó trao đổi lợi ích, lại ngàn lần không ngờ Du An Đồng che dấu bản thân sâu đến vậy.

Mấy năm qua suốt ngày tỏ vẻ ngu dốt, bây giờ vừa có chỗ dựa liền cởi bỏ ngụy trang, quay sang ngoan độc cắn gã một cái.

Du Khánh Niên ấm ức trở về nhà, vô tình đụng ngay phu nhân nhà mình trang điểm xinh đẹp chuẩn bị đi đánh mạt chược với bạn bè.

Gã kéo vợ mình lại tức giận hỏi: “Bà đi đâu đấy?”

“Tôi còn có thể đi đâu ngoài đánh mạt chược. Buông ra để tôi đi.” Lưu Thiên thấy gã giờ này đã về, cảm thấy có chuyện không hay bèn hỏi, “Mà sao hôm nay ông về sớm thế?”

“Cả ngày chỉ biết phung phí là giỏi, bà có biết bên ngoài tôi kiếm tiền cực khổ ra sao không?” Du Khánh Niên đem hết mọi sự bực bội trút lên đầu vợ mình, “Sắp tới đây chúng ta một xu cũng không có, nhà cũng bị người ta lấy đi rồi đấy!”

“A?” Lưu Thiên kinh hãi biến sắc, “Chuyện này…sao có thể?”

“Còn đứng đây làm gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuyển ra khỏi nhà nhanh.”

“Có phải do thằng tạp chủng Du An Đồng kia không?” Lưu Thiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên dữ tợn, “Đồ bạch nhãn lang (2) ác độc, nó quên là ai nuôi nó khôn lớn sao? Dám đuổi chúng ta đi, được lắm, để tôi tìm nó tính sổ.”

Du Khánh Niên kéo tay bà lại, “Bà quay lại đây cho tôi! Thằng súc sinh đó gây náo động ầm ĩ trêи mạng, bây giờ ai cũng biết chuyện chúng ta làm hết. Nếu không mau trả tiền và nhà cho nó, thanh danh cả đời chúng ta sẽ tiêu tùng đấy.”

“Nhưng hơn 60 triệu lận, biết kiếm đâu ra giờ!”

Lưu Thiên suy sụp tinh thần ngồi trêи ghế sofa.

Mấy căn biệt thự cùng số tiền chưa đầy 100 triệu, vừa nghĩ đến việc phải đem toàn bộ giao lại cho Du An Đồng, bà đau đớn như bị ai khoét thịt trêи người vậy.

Du Khánh Niên đem địa ốc mình mua mấy năm nay bán lại mới đủ số tiền 60 triệu, ngoài ra những căn biệt thự trước đây của Du ba ba cũng đem trả hết cho Du An Đồng.

“Du An Đồng, mày nhớ đó!” Du Khánh Niên tàn nhẫn nhìn chằm chằm Du An Đồng, lộ vẻ hận thù.

Du An Đồng không thèm đặt sự uy hϊế͙p͙ này vào trong mắt, cậu xoa trán giả bộ tỏ vẻ phiền muộn, “Ây da, bác làm khó con quá, mỗi ngày lên lớp con phải học với làm biết bao nhiêu thứ. Trí nhớ có hạn, không thể nào nhớ hết mấy chuyện nhảm nhí như thế này đâu.”

“Mày…Được lắm, được lắm!” Du Khánh Niên nghiến răng đáp “Cứ chờ đó!”

Du An Đồng lạnh nhạt cười: “Lớn tuổi rồi đừng có tức giận hoài như thế, tổn hại sức khỏe lắm. Lỡ ngày nào đó giận đến trúng gió, là bác hết được chờ đấy.”

Du An Đồng nói xong tâm tình liền trở nên tốt hơn, nghênh ngang rời đi khiến Du Khánh Niên điên tiết tới mức suýt nhập viện.

Buổi chiều không phải lên lớp, vừa hay mới nhận được tiền, Du An Đồng nhàn nhã dạo phố. Cậu thuận tiện quan sát cách trang trí của những nhà hàng gần đây, thầm tính toán nếu mở tiệm nên thiết kế theo phong cách nào.

Gần đến giờ, Du An Đồng gọi cho Hình Lệ Hiên: “Alo? Ông xã, anh tan làm chưa?”

Hình Lệ Hiên khép lại tài liệu trong tay, “Ừ, có việc gì?”

Du An Đồng: “Cùng em đi đón em gái của em nha, trường học con bé cuối tuần sẽ trả nó về. Anh cũng biết những chuyện xấu xa gần đây trong nhà em mà, chỗ đó hiện không còn phù hợp với nó nữa nên em muốn để con bé ở lại nhà mình hai ngày.”

Du An Nam năm nay học lớp 12, sống trong ký túc xá ở trường. Bởi vì lớp 12 được quản lý rất nghiêm ngặt, vì thế hai tuần trường mới trả học sinh về một lần.

Hiện tại cậu cùng Du Khánh Niên đã hoàn toàn trở mặt, không thể để Du An Nam về nhà kia được nữa. Tuy gia đình Du Khánh Niên đã dọn ra ngoài, đem nhà trả lại nhưng căn nhà đã bị bọn họ làm cho rối tung chưa kịp sửa chữa, một cô bé đơn thuần như Du An Nam ở sẽ không được an toàn.

Hình Lệ Hiên không quen để người lạ vào lãnh thổ của mình, cau mày nói: “Chỉ một lần này.”

“Hai ngày thôi.” Bản thân Du An Đồng cũng không tính để con bé ở quá lâu, trong nhà có người bạn nhỏ làm sao cậu có thể quyến rũ chồng mình cơ chứ.

Du An Đồng đứng cùng với những cha mẹ khác ngoài cổng trường chờ Du An Nam tan học.

Trường học không cho học sinh mang điện thoại di động nên Du An Đồng đã sớm gọi cho giáo viên chủ nhiệm, nói cho cô biết hôm nay mình sẽ đến đón Du An Nam.

Chuông tan học vừa reo, học sinh như bầy chim vỡ tổ, chạy ra tứ phương tám hướng tìm người thân.

Trong đám học sinh mặc đồng phục như nhau, Du An Đồng vừa liếc mắt đã nhìn ra một nữ sinh tóc ngắn có dung mạo bảy phần giống mình, trực giác nói cho cậu biết người này chắc hẳn là em gái cậu

Quả nhiên, nữ sinh tóc ngắn kia ngay khi thấy cậu liền nhanh chân chạy đến.

Từ lúc xuyên qua, đây là lần đầu tiên Du An Đồng thấy em gái của mình. Có lẽ do huyết mạch tình thân, Du An Đồng đối với cô gái xa lạ này chợt nảy sinh loại cảm giác muốn được thân cận khó hiểu.

Sống hai đời, cuối cùng cậu cũng có người nhà chân chính, chảy cùng dòng máu với mình.

Du An Nam thấy Du An Đồng ánh mắt liền sáng lên, cô tăng tốc độ nhưng vừa tới trước mặt cậu thì chậm dần lại.

Bác cả ép cậu gả tới Hình gia nhưng cô không chịu, Du An Nam không muốn anh trai vì cô mà ủy khuất bản thân nên liền gây rối cản trở. Rốt cuộc Du An Đồng không nỡ để em gái chịu khổ đành cắn răng đồng ý.

Ngày kết hôn, cô giận bản thân tự nhốt mình trong phòng, không tham dự lễ cưới không để tâm liệu anh trai có giận mình không.

Du An Nam đi tới trước mặt Du An Đồng, mím môi không tự nhiên gọi một tiếng, “Anh.”

Du An Đồng cầm cặp giúp cô “Ôi chao, tiểu mỹ nữ của anh đang mất hứng sao? Là ai, nói đi để anh giúp em đánh hắn.”

Du An Nam lập tức đỏ cả vành mắt, lôi kéo tay cậu buồn bã nói, “Không có, không ai bắt nạt em hết.”

Hình Lệ Hiên đứng bên cạnh giúp họ mở cửa xe, “Lên xe đi.”

Du An Đồng kéo tay cô chuẩn bị vào trong nhưng cô chỉ đứng im không nhúc nhích. Du An Đồng quay sang liền thấy đôi mắt tràn ngập địch ý của cô phóng thẳng tới Hình Lệ Hiên.

Du An Đồng nhìn Hình Lệ Hiên, xấu xa cười cười, chỉ vào hắn nhỏ giọng với Du An nam: “Đây là chị dâu em đó.”

Hình Lệ Hiên đương nhiên nghe thấy, cảnh cáo liếc cậu.

Hai anh em ngồi ở phía sau, Du An Nam thấp tiếng hỏi anh mình: “Anh, hắn đối với anh có tốt không? Có bắt nạt anh không?”

Người đàn ông kia vừa nhìn đã thấy lạnh lùng, nếu như hắn bắt nạt Du An Đồng, với tính cách dịu dàng mềm mỏng, nhất định anh của cô sẽ không phản kháng lại thậm chí còn âm thầm chịu đựng.

Du An Đồng mặt không biến sắc nói: “Anh ấy yêu anh muốn chết, một bước cũng không chịu xa anh, sao có thể bắt nạt anh chứ. Em xem anh đi đón em hắn cũng đòi đi cùng nè.”

Hình Lệ Hiên bỗng nhiên nắm chặt tay lái, trán nổi lên gân xanh.

Cái tên này lại nói bây bạ nữa rồi.

Du An Nam đề phòng nhìn bóng lưng Hình Lệ Hiên, sau đó quay đầu nhìn anh của mình, “Có thật không? Em không tin.”

Bà mẹ nó, sao đứa nhỏ này khó gạt quá vậy.

Du An Đồng vỗ ghế lái xe nói: “Em ấy không tin kìa, tự anh nói đi, có phải anh không thể rời xa em không?”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Du An Đồng: “Hắn yêu anh muốn chết.”

Em gái ngay thẳng: “Có thật không? Em không tin.”

Hình Lệ Hiên: “Em gái này mắt nhìn tốt đấy.”

Note:

(1) 何不食肉糜 (nguyên văn): một câu nói bắt nguồn từ hoàng đế Tư Mã Trung. Năm ấy nạn đói hoành hành, Lúc nghe tin dân bị đói, đến gạo cũng không còn để ăn, ông lại buột miệng hỏi: “Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?”

(2) Bạch nhãn lang: danh từ riêng chỉ loại vong ơn phụ nghĩa, tâm địa hung tàn.

Bình luận

Truyện đang đọc