MỐI TÌNH ĐẦU BỊ ĐÁNH CẮP (MỐI TÌNH ĐẦU HOANG PHÍ)



Người đưa quần áo tới cũng rất biết ý không nói lời thừa thái nào, Lưu Thanh Bách nói không có dặn dò gì thêm là ngay lập tức rời đi.

Trần Mỹ An lấy móc treo quần áo lên, cô thật sự rất muốn anh mặc áo vào nhưng vì vết thương kia nên Mỹ An vẫn phải căng mắt nhìn cơ bụng sáu múi của ai đó.

“Anh định khi nào sẽ đi?" “Cô không những lòng dạ thâm hiểm mà còn qua cầu rút văn nữa, cô đếm thử xem, cô đã muốn đuổi tôi đi mấy lần rồi." - Lưu Thanh Bách nhưởn mày tỏ vẻ thất vọng nhìn cô.
Trần Mỹ An đỡ trán, cô rất là biết ơn anh đã cứu cô nhưng nhiều đó không thể nào đủ để cô quên đi giữa bọn họ từng xảy ra chuyện gì.

Có quá nhiều thứ thời gian không xóa nhòa được, có những vết thương chỉ cần nhìn thấy anh thôi cô đã đau lại rồi.

“Được rồi, được rồi, anh thích ở đây thì cứ ở đi, tôi không làm phiên.
Trần Mỹ An thật sự không để ý Thanh Bách nữa, mang ra một sọt quần áo bẩn rồi ngồi giặt.

Lưu Thanh Bách khó tin nhìn cô, anh không ngờ được thời đại này rồi mà vẫn còn người ngồi giặt tay.

“Máy giặt đầu?”
Trần Mỹ An hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn trả lời anh, cô nhớ là axit tạt trúng lưng chứ có phải đầu đầu mà anh đi hỏi câu thiếu 10 như vậy.


Nếu có máy giặt thì cô ngồi giặt tay làm gì?
Lưu Thanh Bách nhìn hai bàn tay liên tục chà xát quần áo của cô, lại nhìn tới thao nước đầy thuốc tẩy kia không biết sao trong lòng khó chịu.
Đảng lẽ tôi thấy cô như thế tôi phải hả hệ làm chứ? Trần Mỹ An, cô đã làm gì tôi vậy, tại sao tôi lại thấy thương xót cho Lưu Thanh Bách ngồi suy tư một lúc lâu, sự xuất hiện trở lại này của cô thật khác lạ.

Sự tồn tại trước đây của Mỹ An trong cuộc sống của anh rất mơ hồ nhưng bây giờ vô cùng rõ ràng.

“Tôi cần ăn" - Lưu Thanh Bách đột nhiên nói, anh nghĩ có thể con đói đã khiến cơ thể mệt mỏi dẫn đến tinh thần không được ổn định.

Lưu Thanh Bách anh còn lâu mới động lòng với loại phụ nữ đó.
Trần Mỹ An nhìn xuống bụng mình, một chiếc bụng đói meo, cả cô và anh đều chưa ăn gì thì đã rời khỏi nhà họ Lưu.

“Trong nhà chỉ có mì gói thôi, anh ăn tạm được không?”
Lưu Thanh Bách trầm mặt không nói, anh đang kiềm chế bản thân mình không tức giận.

“Anh im lặng tôi xem như anh đồng ý nhé, anh muốn chua cay hay bò hầm?” - Trần Mỹ An mỗi tay cầm một gói mì đưa lên trước mặt anh.

“Cô nghèo tới mức này sao?” - Anh nghiến răng nói - “Mì rẻ tiền như này cũng nuốt được?” Trần Mỹ An đi thẳng đến tủ cất hai gói mì vào trong, dùng lực rất mạnh đóng cửa lại tạo ra một tiếng rầm như dẫn mặt anh.

“Hàng triệu người mỗi ngày vẫn ăn thứ mì rẻ tiền này đó, loại người như anh không bao giờ hiểu cái ngon của nó đâu.” Lưu Thanh Bách không buồn chấp nhất thái độ của cô, chống tay lên cắm mỉa mai: “Loại người như tôi sao? Đừng quên cô và tôi xuất thân từ cùng một tầng lớp.

"Nếu vậy vấn đề càng phải xuất phát từ chỗ anh, bởi vì tôi ăn được còn anh thì không"
Lưu Thanh Bách khẽ cong môi, xem ra bốn năm qua cái tiến bộ nhất của Mỹ An chính là tài ăn nói, đặc biệt là lá gan cũng lớn hơn rất nhiều.
Trần Mỹ An không đợi Lưu Thanh Bách tiếp tục nhăn mặt nhíu mày, cầm theo vị tiền mở cửa ra ngoài.

“Mỹ An, cô định bỏ đói tôi thật sao?" - Thanh Tùng tức giận gọi với theo nhưng tất nhiên là cô không trả lời
Căn phòng nhỏ ọp ẹp giờ chỉ còn mình Lưu Thanh Bách, anh ngửa mặt lên nhìn những cánh quạt đang chầm chậm quay.

Anh cảm thấy có rất nhiều lỗ hổng trong tất cả mọi chuyện, nhưng anh không sao tìm được lý do.

Tựa như đối với Mỹ An, anh muốn dày vò cô, trả thù cô nhưng mỗi khi gần đạt đến thì có một thứ gì đó trong đầu cứ liên tục nói là anh sai rồi.
Trần Mỹ An rất nhanh trở lại, trên tay cô là những túi thực phẩm, có vẻ như cô vừa đi chợ về.

Lưu Thanh Bách thấy thế cũng không nói lời khó dễ nữa, yên tĩnh ngồi lướt điện thoại chờ cô nấu ăn.

Mũi của Thanh Bách rất nhanh đã gửi được mùi thơm của thức ăn, không hiểu sao anh thấy có chút quen thuộc.

Nhà cô không có nổi một cái bàn thứ hai, nên cái bàn ở sofa cũng là cái bàn dùng để ăn cơm.

Mỹ An dọn ra một nồi cơm trắng, hai món mặn và một món canh.

“Chỉ thế này thôi sao?" - Lưu Thanh Bách nhìn mâm cơm hơi đơn điệu có chút không hài lòng.

“Không ăn thì thôi, bình thường mình tôi cũng chỉ có một món" - Trần Mỹ An đặt chén cơm vừa xới một cái cạch trước mặt anh.
Lưu Thanh Bách hít sâu một hơi, nén xuống cơn khó chịu, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Anh gặp thử một miếng sườn xào chua ngọt, hai mày đột nhiên nhíu lại, mùi vị này.

"Sao thế? Không vừa miệng anh sao?” - Mỹ An thấy anh bất động nên tò mò hỏi.
Lưu Thanh Bách lắc đầu, tiếp tục ăn cơm, mùi vị này quá quen thuộc.

Y như mùi vị của món sườn xào năm đó anh được ăn ở đại học, hồi ấy có người vẫn hay làm món này gửi cho anh, anh không biết là ai.

Hơn một năm sau mới biết được là Ngôi Linh Chi làm, nhưng mỗi lần anh kêu Linh Chi làm lại cho anh ăn thì không sao làm ra được hương vị này.

“Vì sao cô lại làm món này?" “Anh rất thích món này còn gì." - Mỹ An không nghĩ nhiều buột miệng trả lời.

“Sao cô biết tôi rất thích món này?"
Hai mắt Trần Mỹ An hơi đảo qua lại, cuối cùng chọn đại một cái cớ: “Lúc trước ăn cơm, mỗi lần có món này anh đều gặp rất nhiều.
Lưu Thanh Bách khẽ nhếch môi, cô nói dối, anh biết chắc chắn điều đó nhưng anh không vạch trần.

Sườn xào chua ngọt là ký ức buồn của anh về mẹ, vì tránh nhắc lại chuyện cũ, từ đó trở đi trên mâm cơm ở biệt thự của anh hay của Lưu gia đều không bao giờ có món này.
Bữa cơm này Thanh Bách ăn thật sự rất ngon, có thể nói là ngon nhất trong thời gian qua.

Anh nhìn Mỹ An cẩn thận bỏ phần thức ăn còn thừa vào hộp nhựa cất trong tủ lạnh có chút nói không nên lời.

"Qua đây.


“Anh lại muốn gì nữa đây?" - Trần Mỹ An vừa rửa xong đống chén bát chưa kịp nghỉ ngơi lại bị Thanh Bách gọi “Tôi cho cô cơ hội đi phỏng vấn lần nữa.

“Không cần." - Trần Mỹ An thẳng thắn từ chối - “Tôi không muốn day dưa gì với anh nữa, anh tin hay không thì tùy, tôi thật sự chỉ muốn sống an ổn thôi." “Cơ hội này là thật, không phải trêu ghẹo cô.

Tôi sẽ sắp xếp bên nhân sự phỏng vấn có như một nhân viên bình thường.

Bách Niên là một công ty tốt, cô cũng biết điều đó, nếu làm việc ở đây cô sẽ có cơ hội phát triển hơn nữa lương thưởng cực kỳ cao.

Cô không cần phải khổ sở nữa, còn có thể chuyển tới chung cư khu căn hộ cao cấp. 
Trần Mỹ An không hiểu anh rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu nữa, cứu cô thoát nguy nan giờ lại cho cô công việc.

Lưu Thanh Bách cô biết không bao giờ đổi tối với ai một cách vô nghĩa cả.

“Anh không có điều kiện gì sao?” “Tôi cho cô cơ hội nhưng có thể qua phỏng vấn hay không là tùy vào năng lực của cô" - Lưu Thanh Bách chậm rãi nói - "Cô làm việc công ty trả tiền, đó là công bằng, tôi không cần thiết lấy gì từ cô “Lưu Thanh Bách, tôi buộc phải hỏi anh một lần nữa, vì sao anh giúp tôi?” “Tôi là vì giúp mình thôi, ở chung cư cao cấp sẽ không có còn đỗ đứng chờ tạt axit." - Thanh Bách nhún vai.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Thiên Kim, cô ngay lập tức nhận tin cho Thanh Bách.

Lưu Thanh Bách lúc này đang cho người đi điều tra về mấy tên côn đồ tạt axit ở trước nhà Mỹ An, anh nghi ngờ bọn chúng không phải ngẫu nhiên mà là có chủ đích.

Dù là ai thì anh cũng không cho phép, ngoài anh ra không ai được tổn thương cô.
Trợ lý Minh Thái đang chuẩn bị đến công ty lại nhận được cuộc gọi của Thanh Bách, cậu xém chút nữa là đánh rơi điện thoại.

“Mới sáng sớm anh có chuyện gì dặn dò ạ?” “Sắp xếp cho tôi một cuộc phỏng vấn bình thường và kín đảo” “Cho cho ai a?" - Minh Thái mơ hội đoán được nhưng vẫn phải hỏi lại để chắc.

“Cậu đoán xem.” - Lưu Thanh Bách khẽ cười.
Dù chỉ là trong điện thoại nhưng Minh Thái có thể nghe ra nụ cười này của anh có bao nhiêu rợn người.

Nếu không phải vì lương cao cậu chân chân sớm từ bỏ công việc vô cùng áp lực này, tổng giám đốc nhất quyết muốn nhận vợ cũ vào làm, ai mà cản được cơ chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc