MỐI TÌNH ĐẦU BỊ ĐÁNH CẮP (MỐI TÌNH ĐẦU HOANG PHÍ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mỹ An bị Minh Thái làm phiền suốt mấy ngày, cô vừa đến công ty là đã thấy cậu chạy theo khuyên nhủ cô nhận căn hộ kia.

Mỹ An thật sự có chút đồng cảm với cậu, tiền lương này cũng khó ăn quá rồi, suốt ngày phải đi dọn dẹp tàn cục của sếp. 
Mỹ An cuối cùng cũng bị Minh Thái thuyết phục được, bằng lòng nhận chìa khóa từ cậu.

Mỹ An cũng vì nể mặt của Thanh Nhi, ai cũng bảo cô dù sao đã mang tiếng rồi thì cần gì để bản.

thân chịu thiệt.

Mỹ An nhìn chìa khóa trong tay, lòng vẫn phân vân không biết làm sao mới tốt. 
Sau khi bàn bạc với cả Thiên Kim, Mỹ An quyết định sẽ đi xem qua căn hộ trước nếu mọi thứ ổn thỏa thì sẽ chuyển sang.

Dù sao thì khi nghĩ tới chỗ ở hiện tại của cô, đó vẫn là nơi không mấy tốt lành, rời đi sớm vẫn hơn. 
Vị trí của chung cư này rất tốt, giao thông thuận tiện cũng gần công ty, gần siêu thị gần công viên, xem ra đã tốn không ít tiền.


Căn hộ của Mỹ An nằm ở tầng mười, cô cũng không thích chỗ quá cao nên như này là vừa đủ. 
Mỹ An nhìn ổ khóa của căn hộ bị người ta làm hỏng trong lòng liền biết không xong, vội rời khỏi đó quay trở về tìm bảo vệ cùng lên với mình.

Bảo vệ cũng Mỹ An trở lại tầng mười đẩy cửa bước vào.

Cả căn nhà bị người ta làm xáo trộn cả lên, đồ đạc đổ vỡ khắp nơi, trên tường còn bị phun sơn.  Mỹ An không dám tin vào mắt mình, rốt cuộc chuyện này là ai làm, là ai mà nhất định phải gây phiền phức cho cô đến mức này.

Nếu đã không muốn cô ở đây đến vậy thì cô càng phải ở cho bọn họ thấy. 
Mỹ An xắn tay lên quyết định đi vào dọn dẹp cơ bản, bảo vệ thấy tình hình như này liền chạy đi bảo cho quản lý.

Quản lý nhanh chóng gọi cho Minh Thái ríu rít xin lỗi, khiến cho Minh Thái chưa kịp vui vì Mỹ An nhận chìa khóa đã nhận ngay một tin dữ. 
Thanh Bách sau khi hay liền đi đến đó xem thử, dù sao cũng là căn hộ cũng là ăn cấp cho người ta.

Xảy ra chuyện như thế chứng tỏ anh làm việc không chu đáo, Thanh Bách tình nguyện đến giải quyết cho Mỹ An.

Lúc anh đến nhìn thấy cô cả người phủ một lớp bụi dày, chui trong đống đổ nát dọn dẹp, chỉ biết thở dài lắc đầu nói với quản lý đang cúi mặt đi theo bên cạnh: 
“Lấy cho chúng tôi một ít đồ bảo hộ, còn chuyện hôm nay anh tốt nhất xem lại camera và cho tôi một lời giải thích đàng hoàng” 
“Tôi biết rồi, tổng giám đốc Bách yên tâm, chung cư chúng tôi là lần đầu xảy ra chuyện này.

Tôi xin hứa sẽ không để bất kỳ ai gây rối nữa” 
Thanh Bách tự hỏi chuyện này và đám lưu manh ở trước nhà Mỹ An có liên quan không, rất nhanh anh đã đưa ra kết luận không thể nào bọn chúng, làm sao bọn chúng nhanh như thế nắm được tin tức cô chuyển sang đây. 
“Anh đến đây làm gì?” - Mỹ An giương mắt ngạc nhiên nhìn anh. 
“Thành ra như này rồi, tôi không đến xem được à?” 
Suốt mấy ngày tránh mặt không nói chuyện Mỹ An thấy khá tốt, giờ đổi diện lại với anh cũng không còn cảm giác tức giận như hôm đó. 
“Cảm ơn anh có lòng, tôi tự mình lo được rồi.” 
“Không biết lượng sức” - Thanh Bách lắc đầu nói, lấy bao tay và khẩu trang của quản lý đưa ném cho Mỹ An - “Một mình cô dọn đến hôm sau à?” 
Mỹ An nhìn xuống đồ bảo hộ trong tay trong lòng gợn lên từng cơn sóng nhỏ, anh là muốn đến giúp cô cùng dọn sao? 
“Anh...!sao lại làm chuyện này?” 
“Không cần nghĩ nhiều, căn hộ này là tôi mua, để người khác vào quậy phá tôi tất nhiên có trách nhiệm” - Thanh Bách không mặn không nhạt nói. 
Mỹ An nghe như thế lại thấy an lòng hơn, tốt nhất cứ giữ khoảng cách, bọn họ cũng không cần khó xử mà lại gây nhau.


Mỹ An vừa định đến dựng cái tủ bị ngã lên thì Thanh Bách bước qua liền ngăn lại, nhíu mày nhìn cô: 
“Cô cảm thấy mình mạnh lắm à?” - Thanh Bạch liền giúp cô một tay, khi nãy lúc mới đến anh thấy hai tay Mỹ An đã đỏ hết rồi, còn có một số vết trầy xước không rõ ràng ngang dọc khắp nơi. 
“Tôi không có yếu thế đâu, trước tôi cũng từng làm việc nặng rồi mà” - Mỹ An bĩu môi phản đổi suy nghĩ cô mong manh của anh. 
“Cô thì làm được công việc nặng gì?” 
“Tôi làm nhân viên kiểm kho, một ngày phải khiến hơn trăm thùng đồ” - Mỹ An bình thản nói. 
Một lần nữa trái tim của Thanh Bách như bị ai bóp nghẹn, sao có thể nói ra nhẹ nhàng như thể.

Nhân viên kiểm kho là loại công việc vất vả đến cỡ nào chứ, nghĩ thôi Thanh Bách cũng thấy bản thân không thể làm, vậy mà Mỹ An đã từng làm. 
Thanh Bách trầm mặt không nói bước đến ôm lấy đồ trên tay Mỹ An đặt xuống, kéo cô qua một bên đưa cho cô nước tẩy và cây lau. 
“Cô lau sơn trên tường đi.” 
Mỹ An không biết sao anh đột nhiên lại nói vậy nhưng cũng “Ờ" một tiếng nghe theo.

Một lúc sau Mỹ An mới biết Thanh Bách đang chủ động giành hết việc nặng để cô làm việc nhẹ nhất.

Mỹ An có chút cảm động, cũng có chút sợ hãi, anh cứ như thế giống như vừa ép cô ăn ớt lại vội đút một muỗng đường. 
“Thanh Bách, có mệt không?” 
“Cô nói xem?” - Thanh Bách vừa thở vừa nói, mồ hôi thấm hết cả áo.  “Nếu vậy thì cứ nghỉ một chút đi” - Mỹ An chỉ chỉ ra ban công bên ngoài, ý muốn hai người ra đó hóng gió một chút. 
Thanh Bách tất nhiên không từ chối, cả người anh đã mệt nhừ rồi, mẩy việc lao động chân tay này anh không thể nào làm nổi.

Mỹ An ngắm thử quang cảnh trước mắt, rất thoáng đãng, từ ban công của cô có thể nhìn thấy tòa nhà công ty của Bách Niên. 
Thanh Bách nhìn cô cười rạng rỡ như thể có chút đau lòng, một căn hộ hạng trung đã khiến cô vui như thế trong khi trước kia Mỹ An từng sống trong biệt thự nguy nga.

Loại căn hộ như này, cơ bản không đáng để Mỹ An hay Thanh Bách đặt vào mắt. 
“Nhân viên kiểm kho gì đó, tại sao cô lại làm?” 
“Có việc thì làm thôi, lúc đầu người ta thấy tôi là phụ nữ nên không nhận, tôi phải thử việc nửa tháng không lương chỉ cần bao ăn ở người ta mới chịu nhận đó” - Mỹ An hồi tưởng lại nhưng không phải bằng giọng điệu buồn bã tủi thân gì mà còn có chút tự hào. 
“Cô làm trong bao lâu?” 
“Chắc cũng nửa năm thì tìm được một công việc bớt vất vả hơn” 
“Cô cũng kiên trì thật” - Thanh Bách nghiến răng không thể hiện bất kỳ biểu cảm nào. 
Mỹ An hơi vênh mặt, kiên định nói: 
“Tôi không dễ chịu thua vậy đâu, tôi nhất định sẽ sống ở căn hộ này thật tốt để cho những kẻ làm ra chuyện này tức chết” 
Thanh Bách không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, lúc trước anh cho rằng hết thảy những vất vả và khó khăn Mỹ An phải chịu đựng trong bốn năm kia là hoàn toàn chưa đủ.


Bây giờ nghe được nhiều chuyện hơn trong bốn năm đó, Thanh Bách thầy đã chịu đủ lắm rồi. 
Hai người cuối cùng mất hơn nửa ngày mới dọn dẹp ổn thỏa, Thanh Bạch liền kéo cô đi mua nội thất, anh bảo coi như công ty bồi thường chút ít phí tinh thần cho Mỹ An. 
“Không cần tiết kiệm, thích gì cứ nói” - Thanh Bách rất thoải mái vung tiền. 
Mỹ An lắc đầu cười, bao lâu rồi cô không có cảm giác của người có tiền như thế này.

Mỹ An cũng không mua gì nhiều, chủ yếu mấy thứ trong căn hộ bị đập phá không dùng được nữa thì mới mua. 
“Cô thích sofa này à?” 
“Đúng là có thích” - Mỹ An do dự - “Nhưng tôi ở một mình không cần cái vừa to vừa đắt đến mức này đâu.” 
Thanh Bách nhàn nhạt nói với nhân viên bên cạnh: 
“Cái sofa này, tôi mua” 
Mỹ An ngây ra hết mấy giây, cô nghĩ lại rồi, cô không nên tiết kiệm giúp người có tiền như là Thanh Bách.

Nên tiếp theo chính là một màn chấn động cả khu bán nội thất, khiến cho bất kỳ cửa hàng này cũng muốn lôi kéo bọn họ dừng chân. 
“Tôi thích cái tủ gỗ này” 
“Mua” 
“Tôi muốn bàn trang điểm này.” 
“Mua” 
“Mấy con cá gỗ treo tường này đẹp quá” 
“Chồng chị nói đúng đấy ạ, chọn giường không qua loa được đầu” - Nhân viên cũng chen vào một câu. 
Mỹ An mặt muốn đen như than đứng qua một bên nhìn Thanh Bách chọn giường, anh đối với chiếc giường kingsize gì đó khá hài lòng. 
“Mỹ An, cô qua ngồi thử đi.” 
“Không...!không cần đâu” - Mỹ An chưa kịp từ chối đã bị Thanh Bách ấn xuống giường. 
“Hai anh chị yên tâm, giường này thiết kế riêng cho tình nhân, vô cùng êm ái cũng vô cùng chắc chắn, có...!vận động cỡ nào cũng không sao? 
.


Bình luận

Truyện đang đọc