MỘNG TÌNH NHÂN


Trong bóng đêm giọng nói lạnh lẽo của hắn vang, làm bà sởn gai ốc.
“Công chúa Hoàng Hoa, có từng đến tìm bà chưa?”
Nghe đến cái tên này, lòng bà có vô vàn tư vị hỗn tạp không tên, thân thuộc nhưng rất xa lạ, giận dữ nhưng rất xót thương.
Đoan Yên hoàng hậu nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, mắt đỏ ngầu vì thức trắng suốt mấy đêm, môi bị bà cắn rách chảy máu, vết cắn cũ đã khô chuyển thành màu đỏ sẫm.
Người đến đi từng bước chậm đến trước mặt bà, thắp sáng ngọn đèn duy có trong căn phòng, ánh sáng chiếu rọi mọi đồ vật, cùng ánh lên gương mặt kẻ vừa đến.
Đoan Yên hoàng hậu nheo mắt, nhìn người đến từ mờ dần hiện rõ, trên cả ngạc nhiên là sửng sốt nhìn kẻ đó, bà không hiểu hắn xuất hiện tại nơi đây làm gì? Vào đêm khuya vắng vẻ, lại nhắc đến người đã khuất, người vốn dĩ bị chôn vào dĩ vãng.
“Tại sao ngươi lại hỏi đến cô ta, các người có quan hệ gì?”
Người kia ngồi xổm trước mặt bà, đối diện với ánh mắt khiếp sợ xen lẫn thù hằn.

Hắn khẽ cười, nụ cười kéo nhiệt độ trong phòng xuống mức thấp nhất.
‘‘Nhìn thái độ của bà như vậy, chắc hẳn chưa quên mẹ tôi đâu nhỉ, điều này làm tôi vô cùng cảm động đấy.’’
‘‘Mẹ sao?’’
Nghe từ mẹ phát ra từ miệng hắn, cả người bà chợt lạnh lẽo, dò xét trên dưới một vòng dừng lại trên khuôn mặt hắn, muốn tìm ra chứng cứ xác thực những lời nói đó là sự thật.
Bà nửa tin nửa ngờ nhìn hắn rất lâu, đôi mắt của người quen vậy mà bấy lâu nay, bà mãi không nhìn ra.
Người mà mình tìm kiếm bao lâu nay, lại bên cạnh mình gần đến vậy, lừa gạt bà bao ta nhiêu năm.

Đoan Yên nhớ rất rõ, con của công chúa Hoàng Hoa đã chết rồi? Vì sao một đứa trẻ đã chết lại tồn tại gần cạnh bà, từng ngày trưởng thành?
Có phải lúc đó trong lòng hắn đang hả hê, cười nhạo bà ngu ngốc không?
Giọng Đoan Yên run rẩy, gương mặt trắng toát ướt đẫm mồ hôi.
‘‘Ý cậu là… cậu là con trai của cô ta?’’ Bà cười chế nhạo, lắc đầu tỏ ý không tin: ‘‘Không thể nào, tôi sẽ không tin mấy lời nói vô căn cứ đó, nếu nói Hoàng Hoa là mẹ cậu, vậy thì lấy gì làm bằng chứng hả?’’
Hắn móc ra vòng cổ bạc, mặt vòng là mảnh ngọc hình mặt trăng đã vỡ phân nửa.

Đoan Yên nhìn chằm chằm vòng cổ, nhìn nó lắc lư qua lại trước mắt mình.
Đây đã đủ làm bằng chứng chưa? Theo tôi nhớ thì sợi dây chuyền này vốn có một cặp, một sợi là của mẹ tôi, sợi còn lại là bà."
Lời nói như đinh đóng vào đầu Đoan Yên, làm bà đau nhức dữ dội.
Đoan Yên hoàng hậu sững người, mạch suy nghĩ bị cắt đứt, trong nhất thời không biết nên nói lời gì, bà như một bức tượng đá trơ trọi trong bãi cỏ hoang, bầu bạn là đêm đen và gió lạnh.

Dù có qua bao nhiêu năm bà vẫn không quên được vòng cổ kia đó, chính xác là vật cá nhân luôn được Hoàng Hoa mang theo bên mình, xem nó như báu vật, còn tặng một sợi y đúc cho bà, đến nay sợi dây chuyền của Đoan Yên hoàng hậu được bà chôn dưới gốc cây liễu.
Lúc công chúa Hoàng Hoa mất, bà có tìm thế nào cũng không tìm ra vòng cổ còn lại, đứa trẻ kia cũng không thấy đâu, sau này tin truyền về nói đứa trẻ đó chết, bà cũng an tâm thôi không tìm vòng cổ nữa.
Nay hắn xuất hiện nói mình là con trai của Hoàng Hoa, còn mang vòng cổ ra làm bằng chứng, Đoan Yên không muốn tin không được.
Trước mắt bà là một màu đen vô tận, bên tai nghe tiếng gió vun vút thổi qua, tiếng cười giòn tan của cô gái kèm theo giọng nói trong trẻo đang gọi tên mình, khuôn mặt cô gái trẻ ưa nhìn dần xuất hiện.
‘‘Yên này, chị gọi em từ nãy giờ em không nghe thấy hả?’’
Đoan Yên thuở nhỏ thân mang nhiều bệnh, chữa trị hơn mười năm sức khỏe mới dần tốt lên.

Ước muốn cô gái trẻ là ra ngoài du ngoạn, quen biết bạn bè, học nhiều điều thú vị.
Năm mười hai tuổi, Đoan Yên quen biết một chị gái, chị ấy rất thông minh, thứ gì cũng biết, Đoan Yên lấy làm ngưỡng mộ cũng rất ghen tị, nếu bản thân có được một phần thông minh như chị ấy, thì tốt biết mấy.
Tâm tư của gái nhỏ đơn thuần đều viết hết trên mặt, bị chị gái ấy nhìn thấy, xoa đầu an ủi cô.
‘‘Em gái nhỏ vừa đáng yêu, vừa xinh có gì không tốt đâu? Chị cảm thấy em như vậy rất tốt, có đôi khi biết nhiều quá không tốt."
Đoan Yên khó hiểu, buồn bã cất cao giọng:
‘‘Ngu ngốc thì đâu tốt, lỡ bị người ta gạt thì sao?Thông minh như chị em thấy tốt hơn.’’
Chị gái ấy khoác vai Đoan Yên cười rạng rỡ.
"Chị bên em cả đời, sẽ không ai gạt em đâu.

Tên nào dám gạt em, chị đánh hắn ra máu miệng.’’
Đoan Yên che miệng cười khúc khích, vui sướng ôm chầm lấy chị gái, ánh mắt long lanh.
Năm Đoan Yên mười bảy tuổi, lần đầu vào cung với tư cách là thái tử phi tương lai.

Cô được Phương Dung hoàng hậu cũng chính là hoàng mẫu của đương kim thánh thượng để ý, yêu cầu tiên hoàng nói muốn cô trở thành thê tử của con mình.
Trong suốt quá trình được dạy bảo, cô biết mình cần gì, muốn gì, giống như lời Phương Dung hoàng hậu đã nói:
“Muốn thì phải đích thân giành lấy, nếu không nó sẽ bị người khác giành mất.

Đời người không có tình yêu không đáng sợ, bằng không có quyền lực trong tay.

Lúc con có quyền lực trong tay mới hiểu, tình yêu chẳng có gì to tát, có quyền lực con muốn thứ gì cũng được, thậm chí là tình yêu.


Con là người thông minh, cũng là người mà ta chọn, đừng làm hoàng mẫu thất vọng.”
Hai tiếng hoàng mẫu đã đó bơm vào trí óc Đoan Yên, phủi sạch con người trước kia của bà ta.

Ý nghĩ duy nhất tồn tại trong tâm trí Đoan Yên, chính là quyền lực lớn mạnh.
Về sau Đoan Yên phát hiện chị gái mình quen biết, chính là công chúa Hoàng Hoa, được tiên đế yêu thương hết mực.
Nhớ lại năm đó sau một lần từ giã, Đoan Yên không còn nhìn thấy chị ấy nữa, nhờ đó cũng biết Hoàng Hoa vì có tình cảm với chàng thiếu niên bên ngoài, đã khiến tiên đế vô cùng tức giận, hạ lệnh cấm túc Hoàng Hoa trong cung.
Suốt năm năm không được ra ngoài, cũng là năm năm Hoàng Hoa không gặp Đoan Yên.
Gặp lại người xưa làm Hoàng Hoa vui mừng nắm tay Đoan Yên, vì cảm động mà mắt đã đỏ lên.
“Chị không ngờ là mình có thể gặp lại em, đã lâu không gặp xém chút nữa là chị không nhận ra em rồi.

Em cao và xinh hơn trước nhiều, sao em ở đây?”
Thấy Đoan Yên không trả lời, cung nữ bên cạnh to gan lên tiếng thay.
“Bẩm công chúa, tiểu thư là thái tử phi tương lai mà hoàng hậu chọn cho thái tử.”
“Thật vậy hả, thế thì tốt rồi, sau này chị có thể gặp em thường xuyên.” Hoàng Hoa kéo tay Đoan Yên chỉ về một hướng.
“Em đến chỗ chị một lát đi, lâu rồi không gặp em, chị có rất nhiều điều muốn tâm sự cùng em.”
Cung nữ muốn nói nhưng bị ánh mắt của Đoan Yên ngăn cản.
“Như chị nói đó sau này chị em chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, hôm nay em không thể đến chỗ của chị rồi, hay là ngày mai vào giờ này em sẽ ở đây chờ chị.”
Hoàng Hoa gật đầu không nghĩ ngợi gì, trong ký ức của cô, Đoan Yên mãi là cô bé ngây thơ, đáng yêu vĩnh viễn không thay đổi.
Cung nữ đi theo mang chuyện gặp công Hoàng Hoa, kể cho Phương Dung hoàng hậu nghe.

Cung nữ kia vốn là người của Phương Dung hoàng hậu, báo lại mọi hành tung của Đoan Yên với bà, cũng không có gì ngạc nhiên.
Khi được hỏi đến, Đoan Yên mang hết mọi chuyện kể ra, chẳng chừa chuyện tình cảm bên ngoài của công chúa Hoàng Hoa.
Phương Dung hoàng hậu khẽ vuốt ly trà liếc về phía Đoan Yên, gọi cô lại gần nói khẽ vào tai.


Đoan Yên nghe hết câu chuyện kia, hoảng sợ nhìn Phương Dung hoàng hậu, thấy bà vẫn bình tĩnh nói.
“Quyết định nằm trong tay con, tương lai cũng vậy, tùy thuộc vào con cả thôi.”
Ngày hôm sau đúng như đã hẹn ở chỗ cũ đợi Hoàng Hoa, được cô dẫn đến điện Xuân Đào, trong điện bày trí đẹp mắt tinh tế, ai nhìn cũng thích.
Hoàng Hoa bảo Đoan Yên ngồi xuống, đuổi hết cung nữ ra ngoài, cô thoải mái rót trà cho Đoan Yên, vừa rót vừa nói.
“Ở đây không có người ngoài,nem cứ tự nhiên đi đừng sợ.”
Đoan Yên không đáp lại, nghĩ đến những gì mình đã nghĩ đêm qua, trong lòng có chút lo sợ hỏi Hoàng Hoa.
“Chị thật sự là công chúa?”
Hoàng Hoa gật đầu, đẩy đ ĩa bánh đến gần Đoan Yên.
“Nếu vậy thì người đó, anh Bình Thiên có biết không?”
Bình Thiên chính là chàng thiếu niên mà Hoàng Hoa trao tấm chân tình, cậu ta là trưởng nam của Quốc Chiến, một đại thống lĩnh tài ba.
Hoàng Hoa nhìn mặt bàn trải khăn xanh buồn bã, cô không trả lời câu hỏi của Đoan Yên, mà hỏi một câu khác.
“Không biết anh ấy đã thành thân chưa?”
“Vẫn chưa.” Đoan Yên nắm tay: “Anh ấy chờ chị, sao chị không tìm anh ấy? Em còn nghĩ chị gặp chuyện gì muốn tìm chị nhưng không biết chị ở đâu, tìm thế nào?”
Đoan Yên rưng rưng nước mắt, tiếc nuối hiện rõ trên mặt: “Em thật sự tiếc cho hai người, cứ nghĩ là có kết thúc đẹp, không ngờ… Nếu chị còn tình cảm với anh ấy, sao không đến tìm anh ấy?”
Hoàng Hoa bất đắc dĩ nói: “Thật ra chị cũng muốn đi tìm hai người, nhưng mà…”
Cô bất giác nhìn ra xa xăm, qua hàng cây xanh đến bức tường cao vời vợi, tường thành vững chắc lạnh lẽo, giam lỏng cô bên trong, giam cầm tuổi xuân và tình yêu của cô.
“Chị không biết làm sao để có thể rời khỏi đây, trừ phi chị mọc cánh.”
Biết được lý do Đoan Yên hạ thấp giọng nói: “Cái này thì đơn giản thôi, để em giúp cho chị một đôi cánh, để chị bay đi.”
Hoàng Hoa cứ nghĩ rằng Đoan Yên nói đùa, cô cười lấy lệ.
Đoan Yên thường xuyên ra vào cung, chuyện cô đi lại ai cũng biết, bây giờ trong xe ngựa có thêm một người chắc chắn không ai biết.

Chỉ cần không cả Hoàng Hoa và Đoan Yên kín miệng, mọi chuyện sẽ trót lọt thành công.
Hoàng Hoa đắn đo suy nghĩ, cuối cùng tình cảm đã đánh bại lý trí, cô nghĩ đi một lần chắc chắn sẽ không ai phát hiện.

Trong cung đã an bài đâu vào đấy, phụ hoàng sẽ không phát hiện ra việc mình vắng mặt vài canh giờ, nên đã đồng ý cùng Đoan Yên trốn ra ngoài.
Có lần một sẽ có lần hai, Hoàng Hoa cứ như thế trốn ở trong xe của Đoan Yên, đi đi về về vô cùng thuận lợi.
Tháng mười một cùng năm, đó gió bấc cuồn cuộn kéo về, mùa đông năm nay lạnh hơn năm trước.

Đoan Yên chính thức trở thành thái tử phi được hai tháng, thì Hoàng Hoa đến tìm.

Vì tin tưởng Đoan Yên sẽ không bán đứng mình, nên đã nói ra bí mật động trời và dự tính tương lai cho Đoan Yên nghe.

Dù là một bầu tâm sự nặng nề, Đoan Yên vẫn phải giả vờ ngạc nhiên trước mọi chuyện xảy ra.
Hoàng Hoa thấp thỏm đi lại trước mặt Đoan Yên, mười ngón tay xoắn xuýt vào nhau.
“Hiện tại chị rất rối bời, không thể suy nghĩ được gì, chị không biết nên làm thế nào cho đúng đây?”
Đoan Yên bình tĩnh ngồi trên ghế, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
“Hay là em giúp chị trốn đi, nếu phụ hoàng mà biết, hậu quả vô cùng đáng sợ.

Em tin anh ấy cũng đồng ý cùng chị trốn đi, hai người cao chạy xa bay đến nơi khác làm lại từ đầu, nuôi con sống hạnh phúc.”
Hoàng Hoa nước mắt lưng tròng, bất an nhìn Đoan Yên, cô hiểu phụ hoàng nếu biết chuyện mình và Bình Thiên vượt quá giới hạn sẽ chia cắt bọn cô, có khi còn bắt ép cô bỏ cái thai.
Hoàng Hoa đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra lựa chọn chạy trốn, lo sợ là không dư thừa, cô biết chắc nơi này không thể ở lại được nữa.
Phương Dung hoàng hậu một bên rót mật vào tai, đa số đều nói không hay về công chúa Hoàng Hoa, khiến tiên đế đã giận càng thêm giận.
Tiên đế truy đuổi suốt năm năm, cũng là năm năm Hoàng Hoa và Bình Thiên trốn chạy.
Người đời đều cười chê Hoàng Hoa không xứng là công chúa, làm mất thể diện hoàng tộc.

Họ chê cười Bình Thiên mê muội nữ sắc, nam nhân phải đặt chí lớn lên hàng đầu, nhưng mấy ai hiểu được cho họ?
Giang sơn này là của hoàng đế, họ có chạy đi đâu cũng không thoát được lòng bàn tay ông.
Năm thứ sáu tiên đế nắm được thông tin của công chúa Hoàng Hoa, tự mình đến gặp con gái.
Lúc ông nhìn thấy hai người họ bế theo đứa trẻ, đã tức giận sai lính dìm chết đứa trẻ đó, may thay có Hoàng Hoa khóc lóc cầu xin, còn dọa sẽ tự nịch*, ông mới cho lính dừng tay.
Cùng năm tiên đế ra lệnh thôi không tìm kiếm công chúa, sau đó không bao lâu tiên đế lâm bệnh băng hà.
Người đời lại nghĩ tiên đế bệnh nặng mới không cần tìm công chúa, thật chất người đời đã nghĩ sai, tiên đế chấp nhận buông tha cho công chúa, để cô tự quyết định cuộc đời mình, mới đau lòng lâu ngày bệnh càng thêm nặng.
Đau buồn thay sau khi tiên đế qua đời không lâu, phu thê công chúa vô cớ mất mạng, những lời đồn đoán vô căn cứ lan truyền khắp nơi.

Có người nói là do tiên đế trước khi băng hà, hạ lệnh gi3t chết công chúa, để cô xuống suối vàng tạ lỗi với mình.

Có kẻ lại cho rằng do phu thê họ tội lỗi quá nặng, nên lấy cái chết để tạ lỗi.
Hàng ngàn tin đồn lan truyền khắp nơi, không tin nào là thật, nhưng cũng có kẻ tin vào lời đồn đó.

*Tự: do mình làm; nịch: chết đuối.

Tự nịch là tự nhảy xuống nước cho chết đuối..


Bình luận

Truyện đang đọc