MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Nhưng có đau đầu cũng không còn cách nào khác, anh vẫn cứ bước vào.

Vừa bước vào đã nhìn thấy đại gia đình đang ngồi trên sô pha, vừa cười vừa nói, khung cảnh rất ấm áp.

Lúc này, dì Tương hét lên với những người trong nhà: “Anh Bạch về rồi!”

Tiếng hét vừa vang lên thì mọi người đồng loạt quay ra nhìn.

Bạch Diệc Phi đành phải chào từng người một: “Bố mẹ, bố mẹ!”

Mà mọi người sau khi nhìn thấy anh thì nụ cười trên mặt họ đột ngột dừng lại.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trong lòng giật thót, lập tức có dự cảm không tốt.

Cùng lúc đó, Lý Tuyết đột nhiên hét lớn với Bạch Diệc Phi: “Chồng ơi, mau chạy!”

Bạch Diệc Phi sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, kết quả vừa mới ngước mắt lên liền nhìn thấy một chiếc đĩa trong suốt đựng hoa quả bay về phía mình.

Sau đó là tiếng quát mắng và chửi bởi của Lưu Tử Vân: “Bạch Diệc Phi cái đồ vô ơn, Tuyết Nhi nhà chúng tôi hết lòng hết dạ vì cậu, đẻ cho cậu một cặp long phượng, còn cậu thì sao? Cậu lại dám... hôm nay tôi phải đánh chết cậu”.

“Choang!”

Bạch Diệc Phi nghiêng đầu, chiếc đĩa trong suốt va vào bức tường phía sau, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Lưu Tử Vân cầm chiếc ô trên bàn trà lao tới.

“Cái đồ bạc tình bạc nghĩa, tôi phải giết chết cậu!”

“Đồ khốn, còn dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!”

“Đồ tâm địa lang sói!”

Lưu Tử Vân định lấy ô đánh vào đầu Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi không hề tránh đi, dù sao thì với sức lực của Lưu Tử Vân và một chiếc ô cũng không thể gây tổn thương gì cho anh được.

Mà nghe Lưu Tử Vân mắng như vậy, anh biết bà ta đã biết truyện của Lưu Hiểu Anh rồi, chuyện đó vốn dĩ là anh sai, thế nên cũng không dám phản bác.

Nhưng mà...

“Bịch!”

Y Vân ở bên cạnh Bạch Diệc Phi đột nhiên tiến lên một bước, giật lấy chiếc ô trong tay Lưu Tử Vân rồi ném đi, sau đó bóp cổ Lưu Tử Vân.

“Bà muốn chết!”, Y Vân lạnh lùng nói.

Y Vân căn bản không biết quan hệ giữa Bạch Diệc Phi và Lưu Tử Vân, cô ta chỉ thấy Bạch Diệc Phi đang gặp nguy hiểm, vết thương của anh vừa mới cải thiện còn chưa lành hẳn, thế nên mới đứng ra.

Bầu khí căng thẳng ban đầu càng trở nên ngột ngạt hơn.

May mà Bạch Diệc Phi phản ứng kịp thời, kéo Y Vân lại lớn tiếng nói: “Cô làm cái gì vậy? Bà ấy là mẹ tôi!”

Y Vân sững sờ tại chỗ.

Lưu Tử Vân được thả ra, liền ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm: “Không sống nổi nữa!”

“Bạch Diệc Phi loại khốn nạn nhà cậu!”

“Con gái tôi yêu cậu sâu đậm, còn đẻ con cho cậu, nhưng cậu lại đi tìm phụ nữ bên ngoài. Hết người này đến người khác, thật là ức hiếp người quá đáng!”

“Lại còn dám đánh tôi, tôi bóp chết cậu!”

“Hu hu...”

“Còn sống tiếp thế nào được nữa? Hu hu...”

Vì tiếng khóc của Lưu Tử Vân, hai đứa trẻ đang im lặng cũng dường như bị dẫn dắt và khóc theo.

Trong phòng khác lập tức vang lên tiếng khóc lóc ầm ĩ.

Lý Tuyết vội vàng tiến lên đỡ Lưu Tử Vân, nhưng bà ta không chịu đứng lên.

“Mẹ, mẹ đứng lên trước được không?”, Lý Tuyết lại dùng sức, nhưng Lưu Tử Vân vẫn giống như một đống đá, căn bản không hề nhúc nhích.

Bạch Vân Bằng thấy vậy thì cùng Ngô Quế Hương cũng đi tới: “Bà thông gia đứng dậy trước đi, có chuyện gì từ từ nói”.

Lý Cường Đông cũng đến trước mặt Bạch Diệc Phi, đẩy anh ra ngoài.

“Bố, con...”, Bạch Diệc Phi bối rối kêu lên.

Lý Cường Đông cười khổ lắc đầu: “Mẹ con là một người phụ nữ truyền thống, không chấp nhận được chuyện này, con để bà ấy bình tĩnh lại trước đã”.

Bạch Diệc Phi áy náy nói: “Đều trách con, là lỗi của con”.

“Chuyện tình cảm, không thể nói ai đúng ai sai”, Lý Cường Đông nhàn nhạt đáp.

Bạch Diệc Phi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

Lý Cường Đông vỗ vai anh và nói: “Con ra ngoài đi dạo trước, đợi chúng ta đi rồi, Lý Tuyết sẽ gọi điện cho con”.

“Vâng ạ”, không còn cách nào khác, Bạch Diệc Phi đành phải ra ngoài.

Sau khi rời đi, Y Vân vẫn chưa hoàn hồn, sau đó hỏi: “Anh còn có những người phụ nữ khác”.

“Đúng vậy”, Bạch Diệc Phi nói xong liền châm một điếu thuốc.

Y Vân không hiểu nói: “Ở chỗ chúng tôi đây là chuyện bình thường, tại sao bọn họ lại có phản ứng lớn như vậy?”

Bạch Diệc Phi phun ra một vòng khói, cười khổ nói: “Chỗ cô khác ở đây”.

“Đối với chúng tôi điều này là không thể chấp nhận được, là trái với đạo đức”.

“Chúng tôi có quy định về chế độ một vợ một chồng, bởi vì mối quan hệ giữa hai người không phải chỉ của riêng hai người, mà còn liên quan đến hai gia đình”.

“Hơn nữa, ở đây không quan trọng là cô có bao nhiêu tiền, không thể vì có tiền có quyền mà muốn lấy bao nhiêu người cũng được”.

Bạch Diệc Phi đã đoán trước được tình huống hôm nay, anh cũng biết, những người phụ nữ như Lưu Tử Vân càng không thể chấp nhận loại chuyện này.

Vì vậy, những vấn đề anh gặp phải trong tương lai sẽ khó khăn và phức tạp hơn.

Bởi vì một lỗi lầm vô thức, làm anh sai càng sai, dù anh làm gì cũng sai, cuối cùng trở thành một đống hỗn độn.

Bạch Diệc Phi lại hít sâu một hơi rồi nhả ra nói: “Trong tiểu thuyết, tam thê thứ thiếp dường như được coi là điều hiển nhiên, nhưng trên thực tế, những bậc trưởng bối lớn tuổi sẽ không chấp nhận chuyện đó”.

“Ngoài ra, nó sẽ bị cả thế giới lên án”.

“Haiz!”

Lúc này, Y Vân đột nhiên hỏi: “Nhưng người phụ nữ kia của anh không phải chết rồi sao?”

Bạch Diệc Phi sửng sốt, biết rằng cô ta hiểu lầm, vì vậy anh lắc đầu nói: “Không phải cô ấy”.

Y Vân ngây ra: “Nói như vậy thì còn có một người khác? Chẳng trách dì kia lại tức giận như vậy!”

...

Bạch Diệc Phi và Y Vân lên xe lái đi.

Anh dự định hai ngày nữa sẽ đưa tro cốt của Tùng Lệ Tư về thủ đô, nhưng anh không biết bố cô ta sẽ phản ứng như thế nào khi biết rằng cô ta đã chết.

Ngoài ra, may mắn thay Vân Anh đã rời đi, Lý Tuyết bọn họ tạm thời được an toàn.

Vừa rồi Tân Thu cũng đang ngồi ở phòng khách, ông ta luôn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, Bạch Vân Bằng và Lý Cường Đông hoàn toàn không nhận ra ông ta là ai.



Buổi tối, Bạch Diệc Phi và Long Linh Linh chuẩn bị xong thì lái xe đến nhà hàng Danh Yến.

Hôm nay hình như Long Linh Linh trước khi xuất phát đã trang điểm, cô ta không mặc đồ công sở, mà mặc một bộ váy liền thân màu xanh lam.

Chiếc váy màu lam giúp làn da của Long Linh Linh trắng hơn, đồng thời cũng tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô ta.

Sau khi Long Linh Linh lên xe thì phát hiện Y Vân vẫn đang ngồi ở hàng ghế sau, tâm trạng đang rất tốt bỗng nhiên có chút phiền muộn.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy xong thì nhàn nhạt nói: “Một người bạn”.

Long Linh Linh gật đầu, sau đó gật đầu với Y Vân.

Y Vân lúc này mới nhìn về phía Long Linh Linh, sau đó nhỏ giọng hỏi Bạch Diệc Phi: “Là người này sao?”

Bạch Diệc Phi không nói lên lời, tại sao cứ phải hỏi về vấn đề này, anh sợ Y Vân tiếp tục hiểu lầm nên vội vã nói: “Không phải, đừng nghĩ linh tinh nữa”.

Long Linh Linh không hiểu bọn họ đang nói gì.

Y Vân một bộ dạng như hiểu rõ mọi chuyện nói: “Mẹ vợ anh tức giận là có lý do, thì ra anh có nhiều người như vậy!”

Bạch Diệc Phi: “…”

Long Linh Linh lập tức nghe được ý tứ của câu nói này, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Lúc này Y Vân đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Vậy anh có ngại thêm một người nữa không?”

Bình luận

Truyện đang đọc