MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không nghĩ như vậy, mặc dù bà ấy nói một đống những thứ vô nghĩa, nhưng lại là quan tâm thật sự, thế nên anh thấy rất ấm áp.

Khi con người ta bất lực nhất, chỉ hi vọng có thể có được chút ấm áp này.

Bạch Diệc Phi cười với Lưu Tử Vân nói: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”

Lưu Tử Vân khẽ sửng sốt, dường như không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại nói như vậy.

Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, đám người ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc.

Lưu Hiểu Anh từ bên trong đi ra, đám người Bạch Diệc Phi vây quanh lấy bọn họ.

“Thế nào rồi?”

Sắc mặt Lưu Hiểu Anh nghiêm trọng, lấy ra một mảnh giấy viết chữ gì đó rồi đưa cho Bạch Diệc Phi nói: “Tới đây đón cô hai của tôi, nhanh lên, anh phải đích thân đi”.

Sắc mặt Bạch Diệc Phi thay đổi rõ rệt khi nghe thấy điều này.

Lưu Hiểu Anh không nói nhiều nhưng từ dáng vẻ của cô ta có thể biết được tình hình em gái anh rất nghiêm trọng.

Vì vậy anh rời đi ngay mà không nói một lời.

Lý Cường Đông đột nhiên nói: “Lái xe của bố. Bố đi cùng con”.

Sau đó cả hai vội vã xuống lầu, lái xe đến địa chỉ là Lưu Hiểu Anh đưa cho.

Bạch Diệc Phi rất lo lắng, lao nhanh về phía trước bất chấp đèn đỏ.

Thấy còn có vài phút nữa thì đến, Lý Cường Đông đột nhiên nói: “Có xe đi theo chúng ta”.

Bạch Diệc Phi liếc qua kính chiếu hậu phía sau liền thấy có bốn năm chiếc xe địa hình màu đen đi theo bọn họ lúc nào không hay.

Đến ngã rẽ, trước mặt lại xuất hiện thêm bốn năm chiếc xe nữa, trực tiếp chắn ngang đường của họ.

Bạch Diệc Phi không thể lái xe qua.

Lý Cường Đông dừng xe bên đường, nói với Bạch Diệc Phi: “Con bình tĩnh!”

Bình tĩnh?

Sao có thể bình tĩnh được?

Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, đạp cửa xe bước xuống.

Vào lúc này, một tia sáng đỏ kỳ lạ lóe lên trong mắt anh.

Em gái là thứ quan trọng nhất với anh.

Cả hai nhóm người đều nhằm vào Bạch Diệc Phi, cố ý cho người chặn ở đây.

Lý Cường Đông lập tức xuống xe, kéo lấy tay Bạch Diệc Phi nói: “Đừng kích động, để bố!”

Bạch Diệc Phi đứng yên tại chỗ bất động.

Sau khi xe dừng lại có bảy tám người xuống xe, tổng cộng có khoảng hơn 10 người, thoạt nhìn có ít nhất 4 người là cao thủ cấp 3.

Một người đàn ông trung niên râu quai nón đứng phía trước, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cười nhạo nói: “Tôi nghe nói một cao thủ cấp 3 tầm trung lại có thể đánh thắng cao thủ cấp 2 tầm thấp, thật là sợ hãi quá”.

“Kết quả lại dựa vào việc tự mình tàn phế đổi lại chiến thắng, cái này tôi cũng hiểu”.

“Nhưng hôm vận khí của cậu không còn tốt như vậy, chúng tôi có 5 cao thủ cấp 3, lại còn nhiều cao thủ cấp bậc như cậu, cho dù cậu tự phế sợ rằng cũng không đủ”.

Hắn ta nói xong, một người đàn ông cứng cáp khác cũng bước lên, nhìn Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông đầy kiêu ngạo nói: “Không cần đến các người, một mình tôi đủ để hạ gục hắn”.

Tất cả những người đến đều có vũ khí, bắt đầu bao vây Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông lại.

Bạch Diệc Phi vừa nhìn đã biết bọn họ tại sao lại tới đây, cũng biết đám người này là ai.

Lúc đầu anh đã nói: Nếu không cứu được Ngưu Vọng, thì tất cả những người khác sẽ phải chôn cất cùng ông ta.

Vậy nên, rất nhiều người đã theo dõi Ngưu Vọng, mà bây giờ Ngưu Vọng đã chết, thế nên bọn họ cũng bắt đầu sợ hãi.

Mọi người đều biết Bạch Diệc Phi là một thằng điên, để cứu Ngưu Vọng, ngay cả phó chủ tịch liên minh doanh nghiệp anh cũng giết, cả Đạo Trưởng cũng không sợ, vậy mười gia tộc bọn họ chỉ là một cái rắm thôi.

Người của 10 gia tộc này tất nhiên sẽ không đợi Bạch Diệc Phi tìm đến cửa, cũng không muốn hạ thấp thân phận của mình đến thành phố nhỏ này để cầu xin một thương nhân bé nhỏ như anh, thế nên họ sẽ lựa chọn ra tay trước.

Chỉ cần Bạch Diệc Phi chết đi, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết.

Những người này khá may mắn, bởi vì Bạch Diệc Phi lúc này đang lo lắng, thế nên phản ứng cũng không nhanh hơn bình thường.

Nhưng vận khí của họ cũng không tốt, bởi vì bây giờ chính là lúc anh tàn nhẫn nhất.

“Cút!”

Bạch Diệc Phi đỏ mắt gầm lên, anh không muốn lãng phí thời gian nữa.

Người đàn ông râu quai nón khẽ động, không ngờ Bạch Diệc Phi lại có thể mạnh mẽ như vậy, hắn ta cười nói: “Ồ, kiêu ngạo nhỉ? Sắp chết đến nơi rồi mà còn dám hét lên với bọn tao?”

“Ông đây có năm vị cao thủ cấp 3, tùy ý cử ra một người cũng có thể giết mày một cách dễ dàng”.

Mắt Bạch Diệc Phi lúc này hiện lên sát ý nồng đậm, bởi vì bọn họ chặn anh lại, anh hận không thể giết hết những người này.

Nhìn thấy Bạch Diệc Phi sắp nổ tung, Lý Cường Đông đột nhiên ấn vai anh nói: “Đừng kích động!”

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lý Cường Đông khó hiểu nghĩ: Em gái tôi sắp chết rồi, không kích động được sao?

Lý Cường Đông không nhìn Bạch Diệc Phi mà thở dài: “Vẫn còn cuộc sống tươi đẹp ở phía trước, tại sao không muốn sống tiếp?”

“Tôi thấy, có những câu Bạch Diệc Phi nói ra chỉ vì lúc đó nó giận quá mà thôi, nếu các người không xuất hiện thì nó cũng sẽ quên đi, nhưng ai bảo các người lại cứ phải xông đến chứ?”

“Xem ra chỉ có thể trách các người quá ngu, là các người ép nó nói lời phải giữ lấy lời, ép nó phải giết người!”

Lúc đó Ngưu Vọng đỡ thay Bạch Diệc Phi một nhát dao, Bạch Diệc Phi mất hết lý trí, câu nói ấy rất có thể là do tức giận, Lý Cường Đông nói những lời này có thể hiểu được.

Nhưng đám người này lại không quan tâm đến lời ông ta nói.

Theo quan điểm của bọn họ, Bạch Diệc Phi bắt buộc phải chết.

“Hắn chỉ là một cao thủ cấp 3 tầm trung bình thường, sao có thể thoát khỏi chúng ta chứ?”

“Hôm nay hắn nhất định phải chết tại đây”.

“Đừng nói nhảm với hắn nữa, mọi người cùng lên, giết chết Bạch Diệc Phi trước rồi tính”.

“Giết!”

Thế là hơn 10 người cùng nhau lao về phía Bạch Diệc Phi.

Sự kiên nhẫn của anh sớm đã không còn nữa, bây giờ lại bị đám người này trì hoãn thời gian, chính là gián tiếp hại chết em gái anh, anh sớm đã muốn bạo phát rồi.

Tuy nhiên ngay khi anh chuẩn bị ra tay thì bất ngờ choáng váng.

Bạch Diệc Phi trợn tròn hai mắt nhìn cảnh diễn ra trước mặt mình.

Lý Cường Đông người vẫn luôn đứng cạnh anh không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt người đàn ông râu quai nón kia, cũng không nhìn thấy là ra chiêu gì, chỉ thấy người đó bị đấm bay ra xa hơn 20m, thậm chí đập vào chiếc xe địa hình, suýt chút nữa thì lật cả xe, rồi cả người mới ngã lăn ra đất.

Còn có 4 cao thủ cấp 3 kia, bọn họ chưa kịp phản ứng thì kết cục cũng như người đàn ông râu quai nón.

Toàn bộ quá trình chưa đầy 1 phút, chỉ nghe thấy một vài tiếng tiếng nổ, sau đó liền thành như vậy.

Tất cả mọi người sững sờ, ngây ngốc nhìn, thậm chí có người còn làm rơi vũ khí xuống đất.

Đám cao thủ cấp 3 cứ như vậy mà bị giết chết.

Lý Cường Đông nhẹ nhàng nói với 10 người còn lại: “Về nói với ông chủ các người, nếu có một ngày họ tự nhiên chết đi thì đừng trách người khác, hãy trách bản thân tự tìm đến cái chết”.

10 người này cũng chỉ là côn đồ bình thường, sớm đã bị dọa cho sợ hãi rồi, làm sao còn dám nói gì thêm, vội vã gật đầu lia lịa.

“Cút!”

Lý Cường Đông gầm lên một tiếng, những người đó vừa chạy vừa bò lên xe rời đi mất.

Mà lúc này Bạch Diệc Phi mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Lý Cường Đông: “Là bố?”

Vài tiếng trước anh còn đang đoán già đoán non xem cao thủ cấp 1 là ai, hóa ra lại là bố vợ của mình.

Lý Cường Đông không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ thúc giục: “Đi mau!”

Bạch Diệc Phi lập tức phản ứng lại, vội vã lên xe phóng nhanh đi.

Sau khi tìm được cô hai của Lưu Hiểu Anh, anh lại vội vã trở về bệnh viện.

Cô hai của Lưu Hiểu Anh tên là Lưu Trúc, bà ấy giải thích: “Tôi không thích bị quấy rầy khi đang pha chế thuốc thê nên mới tắt chuông điện thoại, lúc hai người đến tôi mới nhìn điiện thoại, phát hiện Hiểu Anh gọi cho tôi hơn 10 cuộc”.

Lần trước sau khi cứu Bạch Diệc Phi, Lưu Trúc thuê tạm một căn nhà tại thành phố Thiên Bắc, bà ấy lĩnh hội được một công thức mới thế nên mới ở lại đó tập trung nghiên cứu.

Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm lắm chỉ nói: “Vất vả cho cô rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc