Một ông già tóc bạc từ trên xe bước xuống.
Ông già mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, hai tay chắp sau lưng, một đôi mắt tinh nhanh không hề có vẻ già nua đang nhìn chằm chằm vào người phía trước mặt mình.
Sau khi Bạch Vân Bằng nhìn thấy ông già liền nhíu mày lại.
Nhưng vẫn chủ động chào hỏi: “Chú cả”.
Người đến chính là trưởng bối của nhà họ Bạch, bọn họ có quyền tham dự vào những việc liên quan đến tương lai của nhà họ Bạch, quyền quyết định của bọn họ ngự trị toàn bộ gia tộc, những trưởng bối như vậy tổng cộng có bốn người.
Đứng đầu là bác cả của Bạch Vân Bằng tên là Bạch Chính Đức, tiếp đó là cô cả của Bạch Vân Bằng tên là Bạch Chính Mai, tiếp nữa là chú út Bạch Chính Quốc, cuối cùng là chú chồng của cô cả tên Ôn Thạch.
Mà vị trưởng bối trước mặt đây chính là Ôn Thạch.
Ôn Thạch thờ ơ nói: “Vân Bằng, trong nhà có chút chuyện gấp, chúng tôi muốn thương lượng với cháu”.
Bạch Vân Bằng trầm giọng hỏi: “Có chuyện gấp gì?”
“Lên xe rồi nói”, Ôn Thạch nói.
Bạch Vân Bằng không nhúc nhích, lắc đầu nói: “Chú cả, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, có việc gấp cũng không đến mức phải để mấy vị trưởng bối trong nhà phải đến tìm cháu lúc rạng sáng thế này, đúng không?”
“Chẳng qua là không muốn cháu đi nhúng tay vào vũng nước đục này mà thôi”.
Ôn Thạch nghe vậy khẽ thở dài, sau đó nghiêm túc nói: “Vân Bằng, cháu phải biết mình là gia chủ nhà họ Bạch, đại diện cho cả nhà họ Bạch, mỗi một quyết định của cháu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của nhà họ Bạch, tuyệt đối không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng việc lớn. Cháu nghĩ nhà họ Bạch có thể đi đến được vị trí như bây giờ, đã phải trải qua biết bao nhiêu đời hy sinh xương máu mới lập nên được”.
“Trưởng bối trong nhà không thể nhìn cháu vì sự xúc động nhất thời mà chôn vùi cơ nghiệp to lớn của cả gia tộc!”
Những lời này khiến Bạch Vân Bằng tỉnh táo hơn nhiều, cũng cảm nhận được cái lạnh về đêm một cách rõ ràng hơn bao giờ hết, sau đó ông mỉm cười: “Từ lúc cháu ngồi lên vị trí gia chủ này đến giờ, mọi người thường xuyên dùng cái cớ này để không cho cháu làm cái nọ làm cái kia, cháu có thể hiểu được ý của mọi người”.
“Mọi người chẳng qua chỉ không muốn làm tổn hại đến lợi ích của bản thân mình mà thôi, cháu cũng biết lời chú vừa nói đều đúng”.
“Nhưng mà, bây giờ người đang bị vây giết chính là con trai cháu, con trai ruột của cháu!”
“Nếu người đó đổi thành con trai của chú cả thì sao? Chú cả còn có thể khoanh tay đứng nhìn hay không?”
Nói xong câu này ông cũng không để ý đến Ôn Thạch nữa mà đi về phía xa.
Ôn Thạch kinh ngạc đến mức ngây ra, ông ta có chút không dám tin là Bạch vân Bằng lại cương quyết như vậy.
Điều này khiến Ôn Thạch vốn đã quen với việc khống chế mọi việc trong tay cảm thấy rất giận dữ, ông ta lập tức xoay người, gương mặt già nua bỗng trở nên vặn vẹo, hét về phía Bạch Vân Bằng: “Con trai có thể sinh thêm, nhà họ Bạch mà mất thì chẳng còn gì nữa!”
Bạch Vân Bằng đang đi về phía trước đột nhiên dừng khựng lại, quay ngoăt đầu dùng giọng hung ác nói: “Mẹ kiếp, chú có giỏi thì đẻ thêm một đứa đi!”
Ôn Thạch ngây dại cả người.
Trước đó, thủ đoạn giải quyết vấn đề của Bạch Vân Bằng tương đối mạnh mẽ, nhưng đối với những bậc trưởng bối trong nhà thì vẫn cực kỳ cung kính, từ trước đến giờ chưa từng cãi lại bọn họ một câu nào.
Nhưng lần này Bạch Vân Bằng đã cãi lại ông ta mới khiến cho ông ta càng giận hơn, quát ầm lên: “Nếu đã như vậy, nhà họ Bạch không thể không suy nghĩ kỹ lại việc đổi một vị gia chủ mới cho gia tộc”.
“Hừ! Thế nào? Muốn để bác cả làm à?”, Bạch Vân Bằng dường như đoán ra được suy nghĩ của ông ta, cũng không đợi ông ta trả lời đã cười lạnh châm chọc: “Chú đi hỏi bác ấy xem, bác ấy dám cướp vị trí gia chủ này từ trong tay cháu không?”
“Còn các người, các người có dám không?”
Câu này vừa nói xong, Ôn Thạch liền im lặng, cho dù bây giờ ông ta đã bị chọc cho tức đến bốc hoả nhưng cũng không thể nói thêm một câu nào nữa.
Bởi vì những gì Bạch Vân Bằng nói đều là sự thật, anh cả của ông ta quả thực không dám, bọn họ cũng không dám.
Bạch Vân Bằng hừ lạnh: “Cháu cho mọi người thì mọi người có thể lấy thoải mái, nhưng nếu như cháu không cho thì cũng chẳng có ai dám đi cướp!”
Nói xong câu này, ông cũng không thèm để ý đến Ôn Thạch nữa, xoay người chui vào trong ô tô của mình rồi lái đi.
Ôn Thạch nhìn đuôi xe ở phía xa, không ngừng run rẩy nói: “Thật là… phản rồi…”.
...
Trên một con đường cao tốc vắng vẻ nào đó ở thủ đô có một đám người nằm lăn lóc.
Mà những người này đều là người của nhà họ Hồ ở thủ đô, thậm chí còn có hai cao thủ hạng ba của nhà họ Hồ.
Cùng lúc đó, trong nhóm người đang nằm này còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp, đó chính là Lương Ngọc.
Chỉ có duy nhất một người đang đứng, gã chính là Thiết Tử.
Thiết Tử xoa xoa cái bụng của mình do vừa rồi bị Lương Ngọc đạp cho một cú, nhưng mà trên mặt gã lúc này vẫn còn mang theo nụ cười hèn hạ: “Cô em xinh đẹp cũng giỏi đấy”.
Lương Ngọc lúc này đã bất tỉnh nhân sự, cô ta bị Thiết Tử đạp văng ra xa vài mét, chiếc quần thể thao trên người cũng bị rách te tua do ma sát với mặt đất, lộ ra một phần bắp đùi trắng nõn nà.
Lương Ngọc là cao thủ hạng ba, cô ta có thể đánh gục hết hai gã cao thủ hạng ba và đám lâu la này cũng coi như không tệ.
Đáng tiếc là thực lực của cô ta lại xấp xỉ Thiết Tử hơn nữa còn bị Thiết Tử đánh lén, gã dùng gậy đập vào gáy nên mới khiến cô ta ngất xỉu.
Thiết Tử nhìn thấy bắp đùi của Lương Ngọc lộ ra thì mắt sáng rực cả lên, nụ cười trông càng hèn hạ hơn: “Đáng tiếc quá, dù có giỏi hơn nữa thì cũng vẫn chỉ là đàn bà, đàn bà là để cho đàn ông đè”.
Tiếp đó gã vác Lương Ngọc lên, đi đến phía trước chiếc xe con, dùng giọng nịnh nọt nói với cậu cả nhà họ Hồ: “Cậu chủ, sợ là chúng ta không kịp đến bên kia rồi, nhưng mà tôi đã bắt được một cô em xinh đẹp cho cậu chủ”.
Cậu chủ Hồ bên trong xe đã nhìn thấy rất rõ ràng, một người phụ nữ yếu đuối như Lương Ngọc lại có thể đánh gục hơn mười vệ sỹ của gã, thực lực này khiến cho người ta kinh ngạc không thôi.
Cho nên ngay từ lúc đầu gã đã không hề có ý định ra khỏi xe, hơn nữa còn rất căng thẳng, mãi cho đến khi Thiết Tử đánh ngất cô ta, gã mới cảm thấy yên tâm.
Mà bây giờ người phụ nữ này đã ngất xỉu rồi, vẫn là một người đẹp, hơn nữa còn là một người đẹp rất có bản lĩnh.
Số lượng phụ nữ từng bị gã chơi thì quá nhiều rồi, nhưng mà kiểu phụ nữ mạnh mẽ thế này thì gã chưa từng được nếm thử.
Cho nên gã mới hưng phấn nói với Thiết Tử: “Mau đưa cô ta vào trong này”.
Giờ phút này, cảm giác căng thẳng và sợ hãi lúc nãy đã biến mất không còn bóng dáng nữa rồi, nếu có thì chỉ là sự hưng phấn và sốt ruột không thể chờ đợi thêm được nữa.
Thiết Tử lập tức đáp lại: “Vâng, cậu chủ, cậu chủ cứ hưởng thụ trước, tôi đi tìm sợi dây thừng cho cậu, tránh để cô ta tỉnh lại rồi làm bị thương cậu chủ”.
“Được được được, mau đi đi, cậu chủ đây hưởng thụ xong rồi sẽ tặng cho cậu”, cậu chủ Hồ nói bằng giọng gấp gáp.
Thiết Tử cười he he: “Cảm ơn cậu chủ”.
Sau đó, gã nhanh chóng xoay người chạy về phía chiếc xe container, trong xe container thường sẽ để dây thừng.
Trên xe, cậu chủ Hồ nhìn chằm chằm Lương Ngọc, trên mặt nở nụ cười dâm đãng, còn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Gã vươn tay sờ lên gương mặt trắng nõn mịn màng của Lương Ngọc, cười nói: “Bảo bối nhỏ, cậu chủ đây sẽ yêu em ngay bây giờ, anh…”.
"Ớ!"
Cậu chủ Hồ trợn mắt cúi đầu nhìn chằm chằm Lương Ngọc.
Không biết Lương Ngọc đã tỉnh từ lúc nào, giờ phút này cô ta đang nhìn chằm chặp vào cậu chủ Hồ, mà một bàn tay của cô ta đã tóm chặt lấy cổ của gã.
Cậu chủ Hồ muốn hét lên nhưng vì cổ bị người ta tóm chặt đến thở còn thấy khó khăn thì đừng nói đến kêu.
Sau đó, bàn tay Lương Ngọc dùng sức.
“Rắc rắc!”
Cổ của cậu chủ Hồ bị bẻ gãy, hoàn toàn tắt thở.
Thiết Tử ở bên ngoài tìm được một sợi dây thừng, trên mặt cực kỳ vui vẻ cầm sợi dây đi về phía chiếc xe, kết quả mới đi được hai bước liền trông thấy chiếc xe khởi động máy rồi nhanh chóng phóng vọt đi.
Thiết Tử sững sờ đứng ngẩn ra tại chỗ, mãi một lúc sau mới nói: “Con mẹ nó… thằng khốn nạn, không muốn cho tao chơi thì cứ nói thẳng, ông chẳng lẽ còn cướp được à? Đến mức phải vội vã quẳng tao lại như thế không?”
Haiz, không đúng!
Cậu chủ… hình như không biết lái xe!
Ôi mẹ!
Thiết Tử cuối cùng cũng phản ứng lại, xoay người chui vào trong xe container lái xe đuổi theo hướng chiếc xe kia.
...
Một con đường nào đó ở thủ đô, cũng có một đống người đang nằm gục trên đất, còn có vết máu vương vãi khắp nơi.
Nhà họ Chu có người chết cũng có người bị thương, trên người Trường Tiễu cũng đầy máu là máu.
Anh ta không hề giống như những lời trước đó anh ta nói, đánh không lại thì bỏ chạy, ngược lại anh ta vẫn cố thủ tại đây, dùng sinh mệnh của mình để chiến đấu với người ta.
Ban đầu anh ta lựa chọn cách đánh lén, lái xe tông mạnh vào một chiếc xe khác của nhà họ Chu khiến nó lật nhào, như vậy người trong xe sẽ không còn sức chiến đấu nữa.
Sau đó anh ta đánh nhau với ba cao thủ hạng ba của nhà họ Chu, ba người này liên thủ với nhau để đánh một mình Trường Tiễu khiến anh ta có chút yếu thế, bởi vì anh ta cũng chỉ là một cao thủ hạng ba cấp trung mà thôi.
Bụng của anh ta bị chém một nhát, nhưng đã hạ gục được một tên cao thủ hạng ba, cũng coi như đáng giá.
Hai tên cao thủ hạng ba kia lại tiếp tục xông lên, mà một người trong đó còn là người quen của Trường Tiễu, gã không nhịn được nói: “Trường Tiễu, đến mức này sao?”
“Mẹ kiếp tại sao anh lại thế? Anh có thù với nhà họ Chu à?”