MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Bạch Diệc Phi không hề nằm xuống mà nâng thi thể của Triệu Thiên lên che chắn trước người mình.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng liên tục vang lên.

Người trên tàu cao tốc không bắn được ai liền nổ súng bắn vào tàu lớn, nhưng đáng tiếc là mạn tàu cao hơn 1m, người nằm xuống rồi thì không bắn trúng được.

Vả lại những người đó cũng không thể có vũ khí hạng nặng, thế nên cũng không có cách nào khác.

Sau một hồi bắn điên cuồng, trên tàu chỉ bị thủng vài lỗ.

Đúng lúc này, bốn người đột ngột lao ra, trên tay cầm súng tiểu liên bắn liên tục vào tàu cao tốc.

“Pằng pằng pằng…!”

Bọn họ đang ở vị trí cao nên dễ dàng bắn trúng những người của Triệu Thiên.

Không lâu sau, tất cả những người trên tàu cao tốc đều đã chết hết.

Chiếc thuyền còn lại phía sau may mắn thoát chết, nhìn thấy trận chiến này cũng không dám tiến về phía trước mà nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

Hai phút sau, Bạch Diệc Phi đứng dậy ném xác Triệu Thiên xuống biển.

Những người khác cũng lần lượt dứng dậy.

Bạch Diệc Phi ném con dao lớn cho Chung Liên, sau đó ngồi xuống boong tàu.

“Anh!”

Khi mọi người nghe thấy vậy thì đều vây lại xung quanh anh, Lưu Hiểu Anh ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”

Bạch Diệc Phi thấy ánh mắt quan tâm của mọi người thì có chút ngại ngùng rồi nói: “Ừm.. đã hay ngày tôi không ăn cơm rồi…”



Nhà ăn trong cabin, Bạch Diệc Phi đang ngồi trước một bàn đầy đồ ăn.

Anh ăn rất vội, giống như được ăn món mĩ vị nhân gian gì đó vậy, thật ra những thứ này rất đỗi bình dân, nếu như là ngày thường thì Bạch Diệc Phi sẽ không cho rằng đây là đồ ăn ngon, nhưng mà hiện tại anh quá đói rồi.

Đến khi ăn gần no, Bạch Diệc Phi mới phát hiện một đám người đang nhìn anh ăn, sắc mặt anh lập tức đỏ ửng, xua tay nói: “Đi hết đi, việc ai người ấy làm đi!”

Tất cả mọi người cười ồ lên sau đó mới giải tán.

Đột nhiên, Bạch Diệc Phi phát hiện ra Dương Xảo đang rụt rè trong đám người, anh liền kêu lên: “Dương Xảo”.

Dương Xảo dừng lại, chầm chậm quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Anh nói với cô ta: “Lại đây, ngồi xuống rồi nói”.

Dương Xảo cắn môi, do dự một chút rồi ngồi về phía đối diện Bạch Diệc Phi, run giọng nói: “Đại ca Bạch… anh thật lợi hại”.

Bạch Diệc Phi giật mình, sau đó liền hiểu ra, anh cười nói: “Cô đang nói đến việc tôi giết Triệu Thiên sao?”

Dương Xảo gật gật đầu.

Trong tất cả những người dân ở khu vực số 3 không ai không ghét Triệu Thiên, nhưng họ không dám cũng không thể phản kháng.

Và tất cả bọn họ muốn rời khỏi Lam Đảo, lí do cũng có một phần là do nhà họ Triệu.

Dương Xảo gật đầu như nghĩ ra điều gì đó, cô ta liền nói: “Không, anh còn trẻ như vậy mà đã có nhiều người đi theo bên mình, thật sự rất lợi hại”.

Cô ta vừa nói xong, Bạch Diệc Phi lắc đầu cười tự giễu: “Không phải, cô nghĩ quá nhiều rồi, chẳng qua là tôi có một ông bố giỏi giang thôi”.

Nhắc đến Bạch Vân Bằng, tâm trạng Bạch Diệc Phi lại bắt đầu trở nên phức tạp.

Kỳ Kỳ nói anh là người được chọn, và chỉ là một quân cờ mà thôi.

Đây không phải lần đầu tiên anh trở thành một quân cờ, chẳng phải bố anh cũng từng làm vậy với anh đó sao?

Bạch Diệc Phi cười thầm trong lòng, trên mặt thở ra một hơi, ném những thứ trên tay đi, sau đó cười với Dương Xảo: “Các người còn nhỏ như vậy đã đến Lam Đảo rồi, có khả năng chưa quen với thế giới bên ngoài, cô có dự định gì chưa?”

Dương Xảo nghe thấy anh hỏi chỉ im lặng.

Sự ngưỡng mộ trong mắt cô ta được thay thế bằng sững sờ, sau đó lắc đầu mà nói: “Tôi cũng không biết nữa…”.

Bạch Diệc Phi cũng không bất ngờ trước đáp án này.

Bọn họ theo bố mẹ đến Lam Đảo từ khi còn bé xíu, sau đó lớn lên ở đó, bây giờ quay trở lại đất liền, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng gì.

Cũng giống như bạn đang sống ở nước ngoài rồi đột ngột trở về Hoa Hạ vậy, đương nhiên, tình hình có họ có lẽ còn nghiêm trọng hơn.

Bạch Diệc Phi quyết định dẫn bọn họ ra ngoài, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, thế nên, anh mới hỏi như vậy.

Anh nhẹ nhàng nói: “Như vậy thì cô không biết sau này sẽ sống như thế nào, làm gì để nuôi sống bản thân và em trai mình đúng không?”

“Ừm”, Dương Xảo gật đầu, vẻ buồn bã.

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Tôi nuôi cô”.

Bạch Diệc Phi sửng sốt.

Anh không ngờ rằng người nói câu vừa rồi lại là Từ Lãng.

Từ Lãng bước tới bàn ăn, nhắc lại câu nói đó lần nữa: “Tôi nuôi cô ấy”.

Dương Xảo nghe vậy thì cúi đầu, không dám mở miệng.

Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt nhìn Từ Lãng, lại nhìn sang Dương Xảo, anh đột nhiên kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút mới lạ.

Từ Lãng bị nhìn đến xấu hổ, mặt bắt đầu đỏ bừng.

Bạch Diệc Phi nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ Từ Lãng lại yêu Dương Xảo ngay cái nhìn đầu tiên? Nhưng Dương Xảo giờ đây thật sự rất xấu xí, trên mặt toàn vết rỗ.

Nhưng nếu không phải là tình yêu sét đánh, lẽ nào Từ Lãng bị điên? Mới gặp người ta một lần mà đã nói muốn nuôi người ta rồi.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng không biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu: “Vậy cũng được”.

Thật ra Dương Xảo rất xinh đẹp, nhưng cô ấy đã ở Lam Đảo một thời gian dài, không có học thức cũng không có năng lực gì cả, gặp được Từ Lãng cũng coi như khá tốt.

Mặc dù Từ Lãng sống một đời với thanh kiếm dính máu, nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ cũng không khác là bao.

Dương Xảo lúc này đang rất bối rối và bất lực, có Từ Lãng giúp cô ta đã là rất tốt rồi.

Có điều vẫn còn phải xem ý Dương Xảo thế nào đã.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Cô nghĩ như thế nào?”

Dương Xảo nghe vậy hai má đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi... còn có một người em trai nữa”.

Từ Lãng không nghĩ nhiều lập tức trả lời: “Tôi nuôi”.

Bạch Diệc Phi khẽ cau mày nói với Từ Lãng: “Anh ra ngoài trước đi”.

Từ Lãng cũng không nói gì nhiều, chỉ liếc nhìn Dương Xảo, sau đó gật đầu nói: “Được”.

Dương Xảo mặt đã đỏ bừng như quả táo chín mọng, cô ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng không để ý, nhẹ giọng nói: “Dương Xảo, có một số chuyện tôi phải nói rõ với cô”.

“Cô không thua kém người khác lại rất xinh đẹp, thế nên, cô không nên dùng bản thân mình để đánh đổi lấy cuộc sống của em trai”.

“Nếu cô không thích người vừa nãy cũng không sao, tôi có thể sắp xếp giúp cô”.

Bạch Diệc Phi không cố gắng cản trở Từ Lãng và Dương Xảo, nhưng anh biết rõ rằng khi phụ nữ không có chỗ dựa thì rất dễ cúi đầu thỏa hiệp.

Nhưng đợi quãng thời gian này qua đi, họ sẽ cảm thấy quyết định trước đó là sai lầm.

Họ sẽ hối hận.

Dương Xảo vẫn cúi đầu không biết nên nói gì, bởi vì bản thân cô ta không biết cũng chưa hề nghĩ tới những vấn đề đó.

Bạch Diệc Phi cũng không ép buộc, chỉ cười nói: “Không vội, cô cứ suy nghĩ từ từ”.

Nói xong anh liền đứng dậy rời đi.

Anh đi lên boong tàu, tận hưởng gió biển, nhìn về Từ Lãng đang đứng phía đuôi tàu.

Bạch Diệc Phi bước tới, lấy hộp thuốc lá trong túi Từ Lãng, đốt một điếu thuốc và hỏi: “Anh nghĩ thế nào? Thật lòng chứ?”

Từ Lãng nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu: “Là thật lòng”.

Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, sặc đến mức ho sặc sụa nói: “Tôi để cô ấy suy nghĩ kĩ trước, nếu cô ấy có tình cảm với anh, hai người có thể thử, nếu thành công rồi tôi tặng anh một bệnh viện, cuộc sống sau này anh không cần phải lo nghĩ”.

Việc xảy ra với Tần Hoa đến tận bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn canh cánh trong lòng.

Thế nên anh không muốn Từ Lãng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn khi kết hôn. Anh nghĩ, chỉ cần Từ Lãng và Dương Xảo thật sự thành đôi, anh sẽ để Từ Lãng lui về điều hành bệnh viện, như vậy Từ Lãng sẽ không phải sống một cuộc sống nguy hiểm nữa.

Bạch Diệc Phi còn đang suy nghĩ về tương lai thì Từ Lãng đã nhìn anh với anh mắt ngạc nhiên: “Cái mẹ gì thế?”

“Cái mẹ gì thế??”, Bạch Diệc Phi sững người: “Anh nói cái gì?”

Từ Lãng trầm mặt xuống nói: “Anh đang nói cái mẹ gì vậy? Tôi là muốn nuôi cô ấy như anh trai nuôi em gái thôi, anh lại...”

Bình luận

Truyện đang đọc