MỘT BƯỚC LÊN TIÊN

Kỳ Kỳ thấy vậy thì cười lạnh: “Tôi không phải kẻ ngốc, anh cố ý làm tôi tuyệt vọng mục đích là muốn lừa tôi nói lỡ miệng đúng không?”

"Hẳn là anh đã biết tôi cài máy theo dõi trên vết thương của anh từ lâu rồi, lần trước trong vụ nổ bom ở toà nhà cao tầng anh đã nhân cơ hội tháo nó ra vứt trong toilet rồi đúng không?”

Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi giật mình, vẻ mặt anh trở nên nghiêm trọng.

Kỳ Kỳ tiếp tục cười lạnh: "Tôi đã được nghe về sức sống mãnh liệt của anh, một người giống như anh mà bây giờ lại đột nhiên tỏ ra dửng dưng như vậy thì chắc chắn là anh đã biết sẽ có lối ra đúng không?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ lắc đầu thở dài: “Cô quả thực rất thông minh nhưng mà lại quá đa nghi”.

“Đúng, tôi thừa nhận, tôi quả thực đã tháo máy theo dõi, tôi chẳng qua là không thích trong người mình bị nhét đồ thôi, quá trình tháo ra không hề đau đớn chút nào, thật đó!”

Ánh mắt Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi: “Anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói sao?”

Bạch Diệc Phi im lặng không nói.

Đúng vậy, làm gì có chuyện không đau chứ?

Đó là một quá trình mà anh phải moi sống từ trong da thịt của mình ra mà không hề sử dụng chút thuốc tê nào, làm gì có chuyện không đau?

Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ im lặng nhìn nhau, Bạch Diệc Phi thấy được vẻ hờ hững cùng với sự nhanh trí mà anh ghét nhất trong ánh mắt của Kỳ Kỳ.

Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi đột nhiên đem Kỳ Kỳ ấn lên tường, vươn tay kéo quần áo của cô ta ra.

Kỳ Kỳ giật mình ngẩn ra, liền ngay sau đó thì giãy dụa rống lên: “Bạch Diệc Phi, anh làm cái gì đó?”

“Làm cô!”, Bạch Diệc Phi tiếp tục ấn giữ Kỳ Kỳ thật chặt, một tay anh xé bỏ áo của cô ta, rất nhanh áo khoác bên ngoài của cô ta đã bị ném ra ngoài, Bạch Diệc Phi tiếp tục cởi áo bên trong.

Ánh mắt Kỳ Kỳ mang theo sự tàn nhẫn cùng sắc bén nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong lòng lại thầm kinh hãi, cô ta một lần nữa lại bị sự tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn.

"Không, đừng...", Kỳ Kỳ vùng vẫy, cố gắng đẩy Bạch Diệc Phi ra.

Nhưng mà dù sao thì Bạch Diệc Phi cũng là một người đàn ông, Kỳ Kỳ bị thương cũng nặng hơn Bạch Diệc Phi cho nên cô ta hầu như không có sức kháng cự lại, Bạch Diệc Phi đã kéo được áo của cô ta lên.

“Đừng!”, Kỳ Kỳ tuyệt vọng gào thét, hai dòng nước mắt lăn dài trên má.

Lúc này rốt cuộc thì Bạch Diệc Phi cũng dừng tay lại, tiện tay kéo áo của cô ta xuống, nhặt lấy chiếc áo khoác trên mặt đất vứt lên người cô ta.

Bạch Diệc Phi ngồi dựa ở một bên không thèm để ý đến Kỳ Kỳ nữa.

Kỳ Kỳ ngẩn ngơ ngồi yên không động đậy tại chỗ thật lâu, một lúc sau đó mới mở miệng hỏi: “Anh biết có lối ra, đúng không? Anh biết đúng không?”

Bạch Diệc Phi không trả lời.

Giờ phút này Kỳ Kỳ thực sự suy sụp.

Trước đó cô ta đã cố tình tìm hiểu thật kỹ về con người của Bạch Diệc Phi, cho nên cô ta biết Bạch Diệc Phi là người thế nào, cho nên vừa rồi cô ta mới cố ý dụ dỗ Bạch Diệc Phi.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại không làm vậy, như thế có thể chứng minh rằng anh ta biết có lối ra, cũng biết cách rời khỏi đây, nhưng bây giờ… tất cả giả thiết trên đều không thành lập.

Từ ánh mắt và động tác vừa rồi của Bạch Diệc Phi đều chứng minh, anh thực sự không biết phải rời khỏi đây bằng cách nào.

“Anh nói cho tôi biết đi!”, Kỳ Kỳ rống lên một câu, trong giọng nói còn kèm theo cả tiếng khóc.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài: “Không phải là cô đều nhìn thấy hết rồi à?”

Sau đó anh lại thờ ơ nói tiếp: “Vì cô đang bị thương nặng nên tôi tha cho cô, bây giờ, tôi muốn ngủ rồi, đừng có làm phiền tôi”.

Cả một ngày hôm nay chạy trốn đã tiêu hao gần hết thể lực của anh, bây giờ anh cảm thấy rất mệt, lại thêm ở đây chỉ có mỗi Kỳ Kỳ, không có người nào khác, cũng không đến nỗi quá lo lắng, cho nên anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Khi Kỳ Kỳ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thực sự chìm vào giấc ngủ thì mọi ánh sáng trong mắt cô ta đều tắt ngóm.

Bạch Diệc Phi không biết mình đã ngủ được bao lâu, anh tỉnh dậy do bụng đói cồn cào.

Nhấc người ngồi dậy bèn nhìn thấy Kỳ Kỳ đang ngồi ngơ ngẩn, cả cơ thể như đang lan toả sự tuyệt vọng.

Kỳ Kỳ thấy Bạch Diệc Phi đã tỉnh bèn hỏi: “Thực sự không có cách nào rời khỏi đây sao?”

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ, hờ hững nói: “Cô hẳn là đã đi xem xét xung quanh đây rồi chứ? Có tìm thấy lối ra không?”

Lời này vừa dứt Kỳ Kỳ liền yên lặng, đúng vậy, cô ta nhân lúc Bạch Diệc Phi ngủ đã đi kiểm tra xung quanh cũng quả thực không tìm được lối ra.

Lại một khoảng yên lặng thật lâu.

Kỳ Kỳ đột nhiên nói: "Anh muốn hỏi cái gì?”

Trong lòng Bạch Diệc Phi bỗng vui vẻ nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài chỉ hờ hững nói: “Cái gì cũng được à? Sao cũng được, ừm, vậy cái gần đây nhất đi, tại sao lại bắt tôi tới đây?”

Kỳ Kỳ liếc Bạch Diệc Phi một cái sau đó rời mắt đi nhưng cũng không biết nên chuyển tầm mắt của mình về đâu mới được.

“Sư huynh tìm người giết anh nhưng anh lại bị sư thúc cứu được, sư thúc rất tức giận đi tìm sư phụ, sư phụ không muốn khiến sư thúc giận cho nên mới bảo tôi đến cảnh cáo sư huynh”.

“Sư huynh có một đối tác làm ăn ở trên đảo Lam, tôi đến đây để giết tên đối tác kia, như vậy sẽ hoàn thành được nhiệm vụ cảnh cáo sư huynh”.

“Đưa anh theo là bởi vì để bảo vệ anh”.

"Sư huynh làm việc vốn luôn suy nghĩ kỹ càng rồi mới bắt tay vào thực hiện, khi anh ấy suy nghĩ một việc gì đó sẽ suy nghĩ rất lâu do vậy mà phản ứng của anh ấy luôn chậm hơn một nhịp so với người khác, tôi giết đối tác làm ăn của anh ấy, sau khi anh ấy biết được thì chắc chắn sẽ trả thù”.

“Mà đối tượng bị trả thù chắc chắn chính là anh, mang anh theo bên người có thể bảo vệ cho anh được an toàn, sư huynh không dám giết tôi”.

"Không đúng, là bây giờ không dám giết”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì yên lặng không nói, đây là một phần mà trước đây Kỳ Kỳ từng nói với với anh, anh vẫn còn nhớ buổi tối sau khi bọn họ lên đảo ngủ ở trong núi.

Kỳ Kỳ từng nói, cô ta đến để cảnh cáo sư huynh của cô ta, mà sư huynh của cô ta chính là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô, Hứa Đạo Trưởng.

Cho tới tận bây giờ, Bạch Diệc Phi vẫn rất tò mò, Hứa Đạo Trưởng của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô vì sao lại muốn giết anh?

Cho nên, lúc này anh mở miệng hỏi: “Tại sao gã lại muốn giết tôi?”

Kỳ Kỳ trả lời nhàn nhạt: “Bởi vì anh là người bị trọn”.

“Người bị trọn?”, Bạch Diệc Phi không hiểu, nghi ngờ hỏi.

Kỳ Kỳ khẽ lắc đầu nói: "Cụ thể ra sao tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết sư phụ và sư thúc đang đánh một ván cờ, bọn họ mỗi người phải chọn một người, anh chính là người bị sư thúc chọn. Nhưng cụ thể ván cờ này đánh thế nào, vì sao lại phải đánh, cùng với giá trị cược là cái gì thì tôi hoàn toàn không biết”.

Bạch Diệc Phi hỏi: "Vậy thì sư phụ cô là ai? Cũng là người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp à?”

“Hiệp hội?”, trong ánh mắt của Kỳ Kỳ lộ ra vẻ khinh thường: “Trong mắt của sư phụ, Hiệp hội liên minh doanh nghiệp chẳng qua chỉ là một con cờ trong cả bàn cờ mà thôi!”

Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì vô cùng kinh hãi.

Ngay cả sự tồn tại của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cũng chỉ là một con cờ thì không cần nghĩ cũng biết, thực lực phía sau lớn mạnh đến mức nào?

Bạch Diệc Phi không kiềm được hỏi: “Rốt cuộc thì thân phận của sư phụ cô là gì?”

Kỳ Kỳ không nói tiếp nữa, chỉ nói: “Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ”.

Bạch Diệc Phi hơi khựng lại, ánh mắt tối dần.

Kỳ Kỳ không nói, Bạch Diệc Phi cũng không hỏi nữa, anh đã biết được một chút những thứ mà trước kia anh chưa hiểu, nhưng sau khi biết được lại càng cảm thấy mờ mịt.

Những điều này đối với anh mà nói quá mức đáng sợ, quá mức khó tin.

Thân phận của Tử Y sợ là cũng không đơn giản như những gì mà anh nghĩ.

Nhưng nói cho cùng bản thân anh cũng chỉ là một con cờ mặc cho người ta sắp đặt.

Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, dường như từ sau khi anh bắt đầu bị lôi kéo vào những chuyện này, anh không phải là con cờ của người này thì cũng là con cờ của người khác, quả là bi ai!

Kỳ thực anh vẫn còn muốn biết rất nhiều thứ nữa, ví như tứ đại gia tộc, nhưng mà anh lại sợ hãi sau khi biết được sự thật sẽ khiến mình sụp đổ.

Lại nhìn sang Kỳ Kỳ đang nhắm chặt mắt thở dài một cái, đủ rồi, anh cũng không nên dồn ép Kỳ Kỳ quá.

Bạch Diệc Phi từ từ đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi, chúng ta ra ngoài”.

Kỳ Kỳ đột nhiên mở trừng mắt, sau khi nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Bạch Diệc Phi xong thì đột nhiên hiểu ra, lập tức ngồi bật dậy lườm Bạch Diệc Phi: “Anh lừa tôi!”

Bạch Diệc Phi nhún vai: "Cũng không thể nói là lừa, tôi đã cứu cô không chỉ một lần, theo lý thuyết mà nói thì cô không nên giấu diếm tôi điều gì mới đúng”.

"Hơn nữa, rời khỏi đây bằng cách nào, tôi cũng mới vừa nghĩ ra thôi, cho nên cũng không tính là lừa”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm đến sự phẫn nộ của Kỳ Kỳ mà đi về phía thanh sắt bị anh vứt trên đất lúc nãy.

Bạch Diệc Phi cầm lấy thanh sắt, đi đến một chỗ bên dưới đèn tường sau đó đập vỡ chiếc đèn ở chỗ cao nhất.

"Choang!"

Đèn tường vỡ tan tành, Bạch Diệc Phi kéo dây điện bên trong ra.

Sau đó Bạch Diệc Phi lần theo dây điện cạy cả đèn tường lẫn ở điện trong tường ra.

Kỳ Kỳ nhìn thấy cảnh này thì ánh mắt bỗng loé lên, cô ta biết Bạch Diệc Phi muốn làm cái gì.

Đèn muốn sáng thì chắc chắn phải có dây điện, mà có dây điện thì ắt phải có chỗ phát điện.

Bình luận

Truyện đang đọc