MÙA HÈ MANG TÊN EM

Thịnh Hạ không biết đã trôi qua bao lâu. Tri giác của cô đã mất hết.

“Trương Chú… mình không nghĩ…” Cô lên tiếng, nhưng thực tế cũng chưa nghĩ cho rõ là nên nói cái gì.

Người tí hon trong lòng đang đánh nhau, còn người trước mặt thì hẳn nhiên bình tĩnh hơn cô nhiều lắm.

“Vốn dĩ không định nói bây giờ. Ở giai đoạn này, quan hệ tốt nhất không phải yêu đương mà là cùng nhau tiến bộ. Giống như trò vòng đan vòng vậy, dù lưng đối lưng vẫn phải cùng nhau nhảy tới điểm cuối mới quay lưng nhìn mặt. Mình cho rằng ở việc này, cậu cũng nghĩ giống mình. Vì vậy mình sợ nói ra khiến cậu bối rối khó xử, nhưng việc mình thích cậu, cậu cũng thấy rồi đấy, là không thể giấu được. Có ai không nhận ra mình thích cậu đâu?”

Dường như cậu chỉ thuận miệng thốt ra, lời nói không một thoáng ngập ngừng suy nghĩ.

“Nhưng có vẻ không nói cậu còn khó xử hơn.”

“Cậu đừng sợ, cũng đừng hoang mang.”

“Mình không thể nói mấy lời kiểu như việc mình thích cậu không liên quan tới cậu được. Mình chỉ không muốn cậu cảm thấy áp lực, nhưng với tính cậu thì điều đó là không thể tránh. Cậu cứ coi mình thành một người muốn đối xử tốt với cậu thôi, ví dụ coi mình là bố chẳng hạn?”

Thịnh Hạ: …

Ặc, hình như cậu cũng không bình tĩnh lắm.

Trương Chú chống nửa người trên bằng khuỷu tay, tuy thế hành động này chỉ để khiến mình trông thật khí thế, còn thực ra cũng đã căng thẳng sốt ruột lắm rồi, đến độ bắt đầu xoắn lưỡi nói linh tinh. Chợt cậu thấy hối hận vì ngày thường đã quen thói độc miệng nên đến khi quan trọng mới khiến cái miệng hại cái thân.

Cậu dừng lại, nhanh chóng sửa lời, thẳng thắn nói rõ mục đích và ý đồ: “Mình nói nhầm, là anh, anh trai được không? Mình tốt với cậu, cậu cứ nhận là được, mà cậu không nhận thì cũng chịu thôi, tại mình không nhịn được… Đợi khi nào cậu muốn yêu đương, có thể yêu đương, mình sẽ là lựa chọn đầu tiên tấn thăng lên làm bạn trai cậu, được không?”

Cậu lấn tới gần hơn chút nữa, nhỏ nhẹ thuyết phục bằng tiếng nói như lời thủ thỉ: “Cậu cứ cho phép mình thích cậu trước thôi nhé?”

Khoang bụng thôi sôi trào, thảy mọi vận động quá khích đều như bị câu nói này của cậu ấn nút tạm dừng.

Giây phút ấy, cảm giác giống hệt ngày hôm ấy khi xem đoạn cuối của video.

Tê hết người.

Cậu không thở d ốc, nhưng cô đã đánh mất năng lực khống chế cơ bắp và mạch đập.

“Hử?” Không nhận được phản hồi, cậu kề sát mặt lại, sống mũi cao sắp chạm hẳn vào cô.

Thịnh Hạ hoảng hốt vội ngửa ra sau, khi gáy suýt va vào tường bỗng được cánh tay cậu tóm chặt, giữ cho cô không ngã. Một bàn tay khác của cậu thì đỡ sau gáy cô, kéo cô về phía cậu thật gần.

“Có được không?”

Cậu hỏi, tiếng nhỏ đến mức chỉ mỗi họ nghe thấy, khiến họ run rẩy.

Bàn tay đặt sau gáy cô còn xoa nhè nhẹ tựa hành động v3 vãn…

Thịch, thịch, thich!

Tim đập như sắp nhảy ra ngoài, không ngừng tấn công thứ kìm cặp nó.

Cô nhìn gương mặt sáng sủa gần đến độ đường nét bị nhòe đi, không dám có một cử động nhỏ, hô hấp nhẹ hẫng như sắp tắt thở trong vô thức.

Ngay khi sợi dây căng chặt trong đầu cô sắp bục đứt, Trương Chú thả cô ra, ngồi thẳng trở lại.

Nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô chăm chú.

Bàn tay Thịnh Hạ đặt trên đầu gối nhẹ nhàng lần sờ mạch đập của chính mình, đồng thời cố gắng tìm lại giọng nói đã lạc mất.

“Mình, mình không biết. Mình, mình phải, phải nghĩ đã.”

Mới dứt câu, hai bên sượng cứng.

Thịnh Hạ bỗng bừng tỉnh –

Cô đang nói cái gì thế!!

Thế thì có khác gì đồng ý!

Tất cả là do câu hỏi của cậu quá xảo quyệt, gì mà cho phép mình thích cậu, chẳng lẽ cô nói không cho là cậu không thích nữa luôn ư? Đấy là việc cô có thể kiểm soát được ư?

Hỏi thế thì bảo người ta trả lời kiểu gì!

Đây sẵn đã là câu hỏi không lời giải!

Bất kể trả lời thế nào, miễn không từ chối thì đều tương đương với cũng có ý với cậu?

Rành rành là một cái bẫy!

A a a a a a a!!!!

Quả nhiên Trương Chú cười. Cười xong mới như nhận ra mình vừa cười, cậu vuốt mũi, bối rối hắng giọng, nhưng cuối cùng vẫn không đè nén nổi niềm vui trong lòng, chợt ngửa ra sô pha ngẩng đầu cười lên hai tiếng, hầu kết lên xuống trông sắc lẹm như thanh đao mang khí thế quyết phải có được.

Ha, ha! Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Cả tầng sảnh vọng về tiếng cười đường đột của cậu.

Thịnh Hạ: …

“Mình xin lỗi.” Cậu nín cười, “Xác nhận đây đúng là sự thật, không phải nằm mơ.”

Thịnh Hạ cần làm một điều gì để xoa dịu tâm trạng, chỉ là đầu óc cô giờ phút này trống rỗng.

Trương Chú vẫn là người bình tĩnh lại trước. Cậu rời mắt nhìn về cái bánh kem đã bị quên lãng, “Ăn nữa không? Nhưng chắc cái này không giống cái của cậu, có khi còn không ngon bằng cái đó…”

Thịnh Hạ hoàn hồn, nhận rõ trong lời cậu ẩn giấu một nỗi thất vọng chưa từng có. Chắc vẫn đang tổn thương vì bánh đụng hàng nhưng cái của cậu lại không to bằng của cô đây.

Cô tìm lại giọng nói đã đánh mất, “Thực ra, có khác nhau.”

Trương Chú: “Hả?”

“Bánh kem hiệu này, nghe nói shipper ai cũng cao 1m8, còn, còn đẹp trai thần thái đường hoàng, được coi như giá trị tăng thêm cho sản phẩm của họ…”

Trương Chú tiếp tục hỏi chấm.

“Nhưng cái của mình thì do người nhà mua, nên là, mình, mình không được gặp shipper, bị lỗ…” Thịnh Hạ ngập ngừng một lúc, nhìn cái bánh hình trái tim nho nhỏ trước mắt, nói nhỏ, “Cái của cậu, thì gặp được rồi.”

Nhìn anh chàng shipper với gương mặt thái độ không chỉ sáng sủa đường hoàng trước mắt.

Giá trị tăng thêm – đã rất đủ.

“Không lỗ.” Hai chữ cuối cùng, cô cúi gằm đầu, tiếng nói ra hẫng nhẹ gần như không nghe thấy.

Khi nói những lời ấy, tai Thịnh Hạ ong hết lên, chính bản thân cũng không rõ rốt cuộc mình đang nói gì, lời nói có rõ ràng hay không.

Quả nhiên Trương Chú ngẩn ra một lúc, sau đó đầu gật gật: “Ờ, thế thì xin lỗi nhé, mình 1m85.”

Thịnh Hạ: … Quả nhiên cậu không hiểu.

Cậu cũng đã căng thẳng quá nên đánh mất tư duy nhanh nhạy ngày thường rồi, phải lúc lâu sau mới chợt tỉnh ra. Cô đang an ủi cậu ư?

Nói chuyện vòng vèo quá vậy?

Ý nói là, bánh kem của cậu, bởi vì người giao hàng là cậu nên mới trở nên khác biệt?

Là thế đúng không? Cậu không hiểu sai lời của người có văn hóa chứ? Trương Chú suy nghĩ rất lung.

Cậu nhìn gương mặt cô ửng hồng, đầu cúi gằm như sắp chúi xuống đất, bỗng nhịp tim không nghe theo lý trí sai bảo nữa.

Chỉ biết vô số lần than thở, rằng sao cô dễ thương đến thế?

Cậu đã sắp không thể khống chế bản thân, thật lòng chỉ muốn, rất muốn chạm vào cô, véo mặt cô, nắm tay cô, kéo vào trong lòng, thơm – dừng ngay.

Gì cậu cũng nhận hết, không kén chọn.

Trương Chú nghĩ thế, khả năng tư duy cũng quay trở về, hỏi: “Vậy cậu muốn ăn không?”

Thịnh Hạ gật đầu.

Đang định cắt bánh cho cô bỗng Trương Chú nhớ mình chưa hát mừng sinh nhật, cũng chưa thấy cô ước. Nhưng cái bánh kem mini này thì không có đèn cầy. Thế là cậu đứng dậy, “Đợi mình một lát.”

Dứt câu cậu sải bước đi ra ngoài, Thịnh Hạ chưa kịp có hành động phản ứng đã thấy cậu dừng bước chân, quay lưng trở về, lấy cái điện thoại ra khỏi túi quần, mở đèn pin điện thoại soi vào bức tường trắng khiến cả không gian bỗng chốc sáng hẳn lên.

“Đừng sợ, đây là thư viện, ma không biết chữ không vào được. Mình sẽ về nhanh thôi.” Rồi vừa nói vừa chạy biến.

Thịnh Hạ ngơ ngác.

Cậu lo cô ở một mình sợ bóng tối ư?

Hình tượng phong kiến mê tín của cô đã ăn sâu như thế?

Qua ô cửa sổ, Thịnh Hạ thấy cậu phi lên cầu thang hình xoắn ốc của tòa nhà dạy học.

Chạy hết vòng nọ tới vòng kia, rồi biến mất ở tầng năm…

Rốt cuộc cậu muốn làm gì?

Chưa tới một phút sau đã thấy cậu vòng từng vòng cầu thang chạy xuống, mỗi bước chân như nhảy tận ba bốn bậc.

Rồi thở hồng hộc xuất hiện trước mắt cô.

Gió lướt qua vai, tia sáng tỏa trong đôi mắt.

“Mình không hút thuốc, nên đi mượn của Hàn Tiếu.” Cậu giơ cái bật lửa màu bạc trong tay, giải thích.

Thịnh Hạ nhìn cậu với vẻ ngờ vực.

Trương Chú không ngồi vào vị trí ban đầu mà ngồi xổm xuống cạnh bàn, ở ngay trước mặt cô, một gối cao một gối thấp, tư thế giống kiểu quỳ chú rể.

Tuy sự thật không phải thế, đôi tai Thịnh Hạ vẫn từ từ nóng lên.

Cậu tắt đèn pin điện thoại, một tay giơ cái bánh kem, một tay bật bật lửa.

Sau một tiếng “tạch”, ngọn lửa manh nha bùng lên.

Cậu lấy bật lửa thay đèn cầy, giọng nam trầm ngân trong ánh lửa nhảy nhót: “Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to my baby, Happy birthday to you…”

Giọng cậu lúc này khác hoàn toàn với khi hát rock and roll trong video. Chất giọng trầm lắng đầy sức hút, dịu dàng tới không tưởng cùng với hơi thở ngắt quãng, nhanh dồn vì mới chạy hết tốc lực… từng âm tiết đều gõ tim gan Thịnh Hạ rung lên.

Đặc biệt khi hát tới “to my baby”, dường có dòng diện lướt qua sống lưng Thịnh Hạ, kể cả đôi tai cũng nóng rát như bỏng nước sôi.

Ai! Ai là baby của cậu chứ a a a!

Rung động, mừng rỡ, hồi hộp, xấu hổ… vô vàn cảm xúc phức tạp đan rối vào nhau, làm cô trở nên yếu thế trước đòn đánh khó phân tích rõ này.

Cô nhớ tới câu khi trước Hầu Tuấn Kỳ hay nói – Thế này thì ai mà chịu nổi.

“Ước đi.” Tiếng hát ngừng, cậu ngước lên, nhướng mày, đôi mắt nhìn cô đầy chờ đợi.

Thịnh Hạ ngơ ngác nhìn cậu mấy giây, mím môi, chắp tay đặt dưới cằm, nhắm mắt đầy thành kính.

Cô nhận thấy hình như ánh lửa chợt tắt, sau đó cậu nhanh chóng đè ngón tay lên giữ.

Khi cô từ từ mở mắt, ánh sáng vẫn rực rỡ không đổi.

Cậu hỏi: “Ước xong rồi?”

“Ước xong rồi.”

Trương Chú: “Thổi nến đi.”

Thịnh Hạ ngờ vực, cậu hếch cằm chỉ vào cái bật lửa.

Cô rướn tới gần, thổi nhẹ.

Cùng lúc cậu buông tay, ngọn lửa phút chốc rụt về bên trong cái bật lửa.

Ngay sau đó, bật lửa bị cậu ném vội xuống bàn, ném xong còn phẩy tay, “Móa, thằng ôn Hàn Tiếu, cái bật lửa rách làm bố bỏng hết rồi.”

Thịnh Hạ: …

Một câu chửi tục đã phá tan không khí quẩn quanh sự bối rối và mập mờ lúc này.

Nhưng cậu chưa đứng dậy, cô cũng ngồi im bất động.

Cô vẫn giữ tư thế “thổi nến” lúc ban nãy, cách cậu rất gần.

Cả hai cứ thế nhìn nhau rất lâu trong ánh đèn mờ mờ.

Cuối cùng khi đôi mắt cậu chuyển dần từ vẻ chăm chú sang nghĩ ngợi, Thịnh Hạ đã hoàn hồn trước, ngồi thẳng người lại, “Ban nãy, thầy Vương nói năm phút… bánh kem, để tối rồi ăn…”

“Đồ ngốc, năm phút qua lâu rồi, từ từ rồi về được không? Để mình ngắm thêm lúc nữa.”

Cậu vẫn quỳ một gối xuống, hơi ngẩng lên nhìn cô, dưới mái tóc mềm mại bông lên là cái nhìn chăm chú trĩu nặng khiến người đối diện chìm đắm. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Ngắm, ngắm cái gì hả! Ăn nói kiểu gì vậy!

Sao cậu có thể nói một cách tự nhiên như thế!

Nhiệt nóng từ đôi tai Thịnh Hạ lan ra, như mầm lửa đốt lan đồng cỏ.

Cậu có thể đừng nói mấy lời kiểu như thế không!

Sao mà thuận miệng quá vậy!

Đồ tồi!

“Không được! Thế sao mà được!”

Cô bực tức, không nhận ra trong giọng nói của mình có vẻ hờn dỗi không thể đè giấu.

Trương Chú thấy tim mình tan cả ra, không thể nhịn nổi nữa. Cậu vờ nắn nắn bàn tay cô đặt trên đầu gối một cách tự nhiên, “Được, về lớp.”

Ngón tay căng ra, nóng hầm hập. Tay cậu ấm áp và ẩm ướt, chỉ chạm nhẹ đã tách khỏi vẫn khiến Thịnh Hạ cứng đờ người, cảm tưởng nơi bị chạm vào tê rần như sắp không thuộc về cô nữa!

Sao cậu có thể, có thể chạm vào tay cô!

Cô đứng ngay dậy, nhấc chân bỏ đi, chỉ là vẫn cảm thấy không ổn lắm nên bỗng quay phắt đầu lại, “Trương Chú.”

“Hử?” Cậu đáp một cách hiền lành.

“Sau này, không được như thế.” Cô kiên quyết.

Trương Chú nhìn gương mặt phồng lên của cô, “Như thế nào cơ?”

“Bọn mình chỉ là bạn học, cậu không được, cậu không được, cậu…” Cô không nói nổi từ ấy, sốt ruột trông như sắp khóc tới nơi.

“Được được được.” Trương Chú lập tức đầu hàng, “Mình không như thế nữa, cậu đừng giận…”

Thịnh Hạ quay lưng, hậm hực bỏ đi một nước.

Trương Chú cười bất lực, ngón tay nơi chạm vào tay cô chà xát nhẹ, dường muốn quên thứ cảm giác ấy đi tránh để mình bị nghiện. Nhưng chỉ phí công, xúc cảm mềm mại ấy tựa dấu sắt nung, chỉ nghĩ thôi đã thấy tim nhũn ra tan chảy.

Sao lại có bàn tay mềm tới vậy? Cô không có xương ư?

Không được như thế? Như thế nào cơ? Vậy cũng không được, muốn cậu chết vì nhịn chắc?

Trương Chú cất cái bánh kém vào trong hộp, sải mấy bước đã đuổi kịp cô, lẳng lặng giữ khoảng cách hai ba mét phía sau cô.

Khi sắp vào tòa dạy học, bỗng Thịnh Hạ bị cậu gọi lại.

“Thịnh Hạ.”

Cô hơi nghiêng ra sau.

Trương Chú không tới trước mặt mà dừng ở sau lưng cô, cất tiếng: “Mình nghĩ mình nên cho cậu biết một việc.”

Cô đứng im, lẳng lặng chờ đợi.

“Mới lúc ban nãy, mình nhận ra mình còn thích cậu hơn mình đã nghĩ.”

Thích cậu hơn mình đã nghĩ.

Cô không thể đếm hết rằng hôm nay cậu đã nói bao nhiêu lần câu mình thích cậu.

Thịnh Hạ chỉ muốn xin tha, có thể từ từ được không, đừng nói nữa. Cô sợ chút sức lực ít ỏi còn lại sẽ không đủ giúp cô về được tới lớp mất.

Giọng nói sau lưng vẫn tiếp tục, trịnh trọng từng chữ.

“Cả đời này, cho đến hiện tại, mình chưa từng thích ai. Trừ chị mình, mình chưa từng đối xử tốt với ai. Nếu mình không nhịn được mà vượt quá giới hạn, cậu hãy nhắc mình, hoặc là, thứ lỗi cho mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc