MÙA HÈ MANG TÊN EM

Chiều hôm sau, sau tiết ngữ văn, Thịnh Hạ đến gặp Phó Tiệp kể rõ tình hình.

Phó Tiệp giật mình: “Nghĩa là em muốn xin nghỉ hai tuần?”

Thịnh Hạ gật đầu chắc nịch.

Cô đã bỏ cả đêm để suy nghĩ, bằng lòng đánh đổi thời gian này.

Phó Tiệp này: “Nhưng khi em quay lại đã là kì thi thử, em sẽ không có thời gian để ôn tập! Kì thi thử đầu tiên là vô cùng quan trọng!”

Thịnh Hạ biết, vẫn có câu nói lần đầu thi thử, sức định càn khôn.

“Hơn nữa tới khi đó đã là tháng ba rồi, liệu còn kịp không?”

Thịnh Hạ cúi đầu: “Em muốn thử hết một lần.”

“Em nói là ban ngày tiếp tục viết bài, buổi tối học ở trung tâm du học?”

“Vâng.”

Phó Tiệp cảm thấy chuyện lần này lớn thật rồi, bản thân không thể quyết định nên đề nghị: “Em đi hỏi thầy Vương xem. Thầy ấy đã chủ nhiệm hai ba khóa, có kinh nghiệm hơn cô. Trường hợp của em, cô không dám tự ý cổ vũ em mạo hiểm.”

Thịnh Hạ có thể hiểu suy nghĩ của cô giáo, cũng rất biết ơn cô, “Em tính thời gian, thấy thế là đủ rồi. Lúc sáng em có trao đổi với một biên tập của nhà xuất bản hạng C về kế hoạch của mình, cô ấy cũng cho là có thể.”

“Vậy để cô hỏi thử biên tập mình quen xem.” Phó Tiệp thở dài, “Việc xin nghỉ, em đi hỏi ý thầy Vương.”

“Vâng.”

Vương Duy suy nghĩ rất lâu, cũng thở dài: “Em làm vậy, có đủ sức không? Không phải thầy không tin vào khả năng của em, nhưng nếu làm vậy, em phải chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Chuẩn bị tâm lý sẽ hỏng cả hai đường.

Thịnh Hạ phân tích: “Ban ngày em viết sách, tối đi học, về nhà vẫn còn mấy tiếng để học. Em sẽ cố gắng.”

Cô đã cân nhắc kĩ lưỡng. Nếu thật sự hỏng cả hai đường thì sẽ như Hầu Tuấn Kỳ, thi đại học xong sẽ vào lớp dự bị đại học. Chỉ là thế thì ý định âm thầm chống đối của cô sẽ bị lộ, sẽ bị chê trách hoặc không chỉ là chê trách.

Cô có thể chịu được.

Vương Duy: “Tối đi học thì làm gì còn được mấy tiếng đồng hồ?”

Thịnh Hạ: “Có ạ, từ 11 giờ tới 2 giờ, là ba tiếng rồi.”

Vương Duy nhìn thái độ như kể về một điều đương nhiên của cô, hỏi: “Bình thường sau 2 giờ em mới ngủ à?”

Thịnh Hạ gật đầu.

Khoảnh khắc viết xuống dòng chữ đồng ý cho nghỉ, Vương Duy cảm tưởng mình đã kí vào khế ước sinh tử.

Thầy nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Thịnh Hạ, lắc đầu.

Dạy học lâu, đúng là sẽ được gặp mọi dạng học sinh. Càng là người có bối cảnh, sẽ càng cố gắng tới mức người khác không thể theo kịp.

Giờ cơm chiều, Thịnh Hạ vẫn ăn sớm cho xong rồi mới đi.

Hầu Tuấn Kỳ liếc bản mặt tỉnh bơ của Trương Chú, do dự mở lời: “Chú…”

Trương Chú ngước lên.

“Tề Tu Lỗi nói, hôm nay cậu ấy đi tìm Vương già, nghe nói… nghe nói…”

“Nói chuyện chính.”

Hầu Tuấn Kỳ: “Nghe nói Lư Hựu Trạch tới xin nghỉ, chắc là định đi học lớp TOEFL, còn nghe Vương già nói… Thịnh Hạ cũng xin nghỉ.”

Trương Chú vẫn chỉ lo ăn phần mình, không hề tỏ một thái độ.

“Nghe nói cậu ấy xin nghỉ dài ngày, phải khoảng hơn tháng… Xong lễ tuyên thệ trăm ngày trước khi thi là đi.”

Đôi đũa trong tay Trương Chú chững lại, mi mắt rung rung.

Cậu cúi đầu, Hầu Tuấn Kỳ không nhìn thấy nét mặt cậu. Tuy thế chỉ động tác chững tay này đã cho Hầu Tuấn Kỳ một tín hiệu: Cậu đã nghe hết rồi.

Còn cụ thể nghĩ thế nào, thì cậu chàng không phải con giun trong bụng người ta, không đoán nổi.



Buổi lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kì thi và lễ thành nhân của trung học phụ thuộc được tổ chức vô cùng long trọng, phần biểu diễn nghi thức còn quy mô hơn hôm hội thao.

Trong sân trường đi đâu cũng thấy rực màu đỏ, cổng trường treo chữ “thắng” đếm ngược một trăm ngày, những gốc cây ở quảng trường Đào Lý quấn đầy dây ước nguyện trên các cành, tòa giảng đường của khối 10, 11 cũng treo chi chít những tấm băng rôn kí tên chúc phúc.

Đến cả lũ công và thiên nga trắng bên bờ hồ nhân tạo cũng đeo những sợi dây đỏ trên cổ.

Cánh “cửa Trạng nguyên” được dựng lên trên sân vận động, lẵng hoa biếu từ các xí nghiệp, đơn vị lớn đặt đầy dọc con đường trải thảm đỏ.

Xe của phụ huynh đỗ kín bãi, xanh đỏ đủ màu như chợ mua bán xe secondhand.

Cuối tháng Hai, thời tiết nóng tới khó tin. Mùa hè của Nam Lý đã đang đổ dồn tới.

Học sinh toàn trường đều mặc đồng phục ngắn tay, các thầy giáo ai nấy áo vest cà vạt phong độ khôi ngô, các cô giáo cũng thay đổi diện mạo mộc mạc dung dị, làm một kiểu tóc thời trang.

Vương Liên Hoa phải đi Đông Châu thăm Ngô Thu Tuyền nên không tới được, Thịnh Minh Phong lần đầu tiên tới tham gia lễ thành nhân của Thịnh Hạ.

Thịnh Minh Phong không phô trương, chỉ ôm một bó hoa ngồi giữa các phụ huynh.

Vương Duy tinh mắt nhận ra, lại bắt chuyện bắt tay, mời tới khu ghế khách mời. Thịnh Minh Phong xua tay nói nhỏ vào tai Vương Duy. Hai người cà cưa một hồi, cuối cùng sự kiên quyết của Thịnh Minh Phong thắng thế.

Nhưng không lâu sau, bí thư đảng ủy và hiệu trưởng nhà trường đã tới. Các phụ huynh quanh đó bàn tán xôn xao. Thịnh Minh Phong tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng bị vây kín, ngồi vào vị trí giữa hàng ghế khách mời.

Các bạn chỉ biết đó là khu ghế của phụ huynh A6, không biết cụ thể là phụ huynh của ai, cứ rỉ tai nhau xì xào.

Tân Tiểu Hòa đã từng gặp Thịnh Minh Phong, thì thầm vào tai Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, rốt cuộc bố cậu làm gì vậy?”

Biết là rất có địa vị, nhưng không ngờ tới tận mức ấy.

Người khác hỏi Thịnh Hạ sẽ chỉ cười trừ cho qua, Tân Tiểu Hòa thì không thể. Nên cô kề vào tai bạn nói nhỏ, thành thật khai ra.

Thoạt tiên Tân Tiểu Hòa đứng hình mất vài giây, ngay sau đó ôm chặt tay Thịnh Hạ, thể hiện sự trung thành: “Trong tay mình nắm giữ tương lai!”

Thịnh Hạ phì cười.

Bạn càng tỏ thái độ như thế, Thịnh Hạ sẽ càng yên tâm.

Hầu Tuấn Kỳ và Trương Chú cao to nên lại đứng tận cuối hàng, nhìn hết tất cả mọi việc đằng trước.

Hầu Tuấn Kỳ không nén được tiếng thở dài.

Trương Chú liếc cậu chàng một cái.

Trong buổi lễ không thể bỏ qua phần phát biểu của lãnh đạo. Từ hiệu trưởng, đại diện các thầy cô giáo, đại diện học sinh giỏi lần lượt lên sân khấu.

Sau đó là đại diện các học sinh lên tuyên thệ.

Mọi người ngước lên chờ đợi, không biết đại diện học sinh là ai. Rất nhiều ánh mắt hướng về phía A6.

Nhưng xuất hiện trên sân khấu là một gương mặt lạ.

Đại diện học sinh tự giới thiệu mình học lớp A12, cũng tức là bạn giành hạng nhất học kì trước.

Đại diện học sinh lại không phải Trương Chú?

Đây là suy nghĩ của đa số mọi người.

Thịnh Hạ cũng giống số đông, ngoảnh lại nhìn Trương Chú.

Trương Chú chỉ nhìn lên sân khấu bằng cái nhìn bình tĩnh, một tay đút túi, thái độ thản nhiên bất cần chỉ thiếu điều lấy điện thoại ra lướt.

Bỗng cậu hạ ánh nhìn, va vào đôi mắt Thịnh Hạ chưa kịp quay đi.

Bóng mờ người xa, duy cái nhìn kề cận.

Thịnh Hạ vội nhìn đi.

Liệu cậu có cảm thấy một chút nào thất vọng?

Đại diện lên tuyên thệ ắt là vinh quang rất lớn, nếu không có lần thi sa sút kia, chắc chắn cậu sẽ là người đứng trên sân khấu lúc này. Chợt Thịnh Hạ cảm thấy rất tiếc nuối vì học kì trước không được nhìn cậu phát biểu, học kì này lại không được nghe cậu đọc lời thề…

Tuy cậu đã không cần thời khắc tỏa sáng ấy.

Nhưng thiếu niên chói mắt như cậu, đáng phải có được nó chứ?

Nếu cậu là người nói với cô rằng: “Các bạn, giờ chúng ta hãy trịnh trọng đọc lớn lời thề –“

Chắc chắn cô sẽ trao lời hứa từ tận thâm tâm, với một sự nghiêm trang thành kính không một chút qua loa lơ là –

“Đèn sách mười năm, một lần đánh cược; cày cuốc trăm ngày, một đời ngẩng cao! Quyết chí đi lên, hết lòng dốc sức; dao ra khỏi vỏ, trường ta vinh quang!

Lời đọc vang trời, tiếng vỗ tay như sấm dội.

Lễ tuyên thệ kết thúc, các học sinh tự động giơ băng rôn lớp mình, tay nâng miệng hét, mỗi tiếng lại thêm vang vọng.

Khi trước Thịnh Hạ cảm thấy rất nhiều nghi thức chỉ là hình thức bề ngoài, thực tế không hề có tác dụng. Nhưng trong khung cảnh lúc này, cô là người tham gia, dẫu chỉ là học sinh chuyển trường thì trong thâm tâm vẫn ôm ấp chí hướng chiến đấu vì vinh quang của nhà trường.

Trên khán đài, một số thầy cô và phụ huynh đã rưng rưng đỏ mắt.

Có lẽ nghi thức có hiệu quả hay không vốn dĩ không nằm ở hình thức, mà cốt ở bản thân có đứng cùng người chung chí hướng hay không.

Bước cuối cùng là xuống sân vận động đi qua cửa trạng nguyên, sau đó chụp hình trước tấm vé tàu cỡ lớn ghi hành trình “thiếu niên -> thanh niên”, nhận những lời chúc của thầy cô và gia đình.

Chạy trên thảm đỏ trải dài, những gương mặt trẻ tuổi nở rộ nụ cười, mang theo tiếng thở dồn dập băng qua “cửa trạng nguyên”.

Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa tay nắm tay từ từ chạy cùng các bạn. Bỗng một cơn gió lướt vụt qua vai, một cô bạn chạy qua như bay, mái tóc xoăn màu hạt dẻ va vào vai Thịnh Hạ.

Trần Mộng Dao băng từ A4 lên lớp họ, chạy lên trước mặt Trương Chú rồi quay lưng đi lùi, cười tươi nói: “Xong, mình bước qua cửa trạng nguyên với trạng nguyên dự bị là cậu, lần này có thể hút ít tinh hoa của thần đồng rồi!”

Trương Chú kịp phanh lại, nhờ thế mới không va vào Trần Mộng Dao.

Hầu Tuấn Kỳ cười ha hả: “Thần kinh, cậu tưởng Chú là Đường Tăng chắc, vãi cả hút tinh hoa!”

Trần Mộng Dao hếch cằm: “Nói như cậu thì tức cậu là con khỉ họ Tôn? Chỉ là khỉ này hơi béo à.”

Hầu Tuấn Kỳ: …

Trong đám đông ồn ào, tiếng Trương Chú không phải lớn, tuy thế âm sắc có đặc điểm riêng, ai cũng có thể nghe thấy lời nói rất phũ của cậu: “Thế cậu là cái gì, bạch cốt tinh à?”

Hầu Tuấn Kỳ: “Ha ha ha ha ha chuẩn không cần chỉnh, đánh ba lần mới chết!”

“Biến!” Trần Mộng Dao tức tối, “Hôm nay không được nói chữ không may mắn, cậu nuốt lời lại cho mình!”

“Không thèm đấy!”

“Trẻ con!”

“Tốt hơn cậu!”

Các bạn cười đùa ầm ĩ, thần dân A6 thì chẳng ai chọc ngoáy hùa theo, chỉ yên lặng xem kịch.

Tân Tiểu Hòa liếc nhanh qua Thịnh Hạ, thấy mắt cô trầm lắng, hàng mi dài khe khẽ rung.

Thi thoảng có thể nghe người lớp khác bàn tán.

“Theo cậu, năm nay trường bọn mình có trạng nguyên không?”

“Chắc có, hai khối kiểu gì cũng phải có một người chứ?”

“Cậu cảm thấy sẽ là Trương Chú hay cái cậu A12?”

“Khó nói, có nhiều người khởi đầu đã đứng quá cao, về sau thì sức hụt khó theo, để xem kì thi thử lần một đã.”

“Cũng phải.”

Thịnh Hạ nghĩ: Có thể khiến mọi người nhớ tên mình thay vì cậu bạn A12 kia, Chú, cậu đã thắng rồi đó.

Kì thi thử lần một, chắc chắn cậu làm được.

Xong phần chụp hình trước “vé tàu” là có thể lập tức xếp hàng nhận một tấm bằng “chứng nhận tham gia lễ thành nhân”, sau đó quay về với vòng ôm của gia đình.

Khi Thịnh Hạ và Tân Tiểu Hòa nhận ảnh xong đi ra, mấy bạn ra trước như Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đã đang ôm người thân. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Vẫn chưa tới lượt A4. Phụ huynh của A4 còn đang xếp hàng phía sau. Có lẽ mẹ Trần Mộng Dao đã nhìn thấy con gái đồng thời chen được lên hàng đầu nên lúc này đang vui vẻ nói cười với Trương Tô Cẩn, dáng vẻ hiển nhiên là người quen tình cờ gặp mặt.

Họ đều là người gốc Liên Lý, biết nhau không phải chuyện lạ.

Thịnh Minh Phong bị vây kín ở phía ngoài cùng của đội hình phụ huynh, xung quanh có bố của Lư Hựu Trạch, chủ nhiệm khối và Vương Duy đứng cùng.

Thần dân A6 cũng nhìn cảnh này bằng ánh mắt tò mò.

Thịnh Hạ thoáng chững chân, cuối cùng vẫn từ từ đi tới đó. Hôm nay Thịnh Minh Phong vui vẻ thấy rõ, đôi mắt chẳng ngờ đã hơi âm ẩm, vội vàng bước lên mấy bước ôm chầm lấy Thịnh Hạ, vỗ vỗ vai cô, “Con ngoan, trưởng thành rồi, bố tự hào vì con.”

Thịnh Hạ nhận hoa của bố.

Bên cạnh, Lư Hựu Trạch và bố cậu cũng đang trao nhau một cái ôm.

Rồi có người gọi: “Bí thư Thịnh, sếp Lư, chụp tấm hình kỉ niệm đi.”

“Được! Được! Vô cùng vinh hạnh!”

Sếp Lư vui không giấu nổi, kéo ngay Lư Hựu Trạch đi tới đó. Thịnh Minh Phong cũng hào hứng ra mặt, ôm vai Thịnh Hạ nhìn về hướng máy ảnh.

Hai sếp lớn đứng chính giữa, mỗi người ôm con mình.

“Tách” một tiếng, hình ảnh in vào khung hình máy ảnh, cũng in vào đôi mắt thiếu niên sẫm tối ở nơi cách không xa.

Một tấm thảm đỏ tựa vạch phân cách không thể ngó lờ, chia cắt hai thế giới.

Dường đang kể rõ đạo lý môn đăng hộ đối bất biến xưa nay.

Tan cuộc.

Nghi lễ kết thúc, cuộc sống cuối cấp tiếp tục diễn tiến. Tối có giờ tự học, phụ huynh và học sinh vẫn hai đường đôi ngả.

Đa số các bạn đều về lớp trước. Thịnh Hạ thu dọn hết đồ đạc, nghĩ một lúc thấy vẫn nên chào mấy người bạn một câu.

Rốt thì cũng chia tay nhau thời gian khá dài.

Cô bạn Tân Tiểu Hòa vốn đã diễn sâu diễn lố xưa giờ, ôm Thịnh Hạ gào khóc hu hu: “Sao xin nghỉ lâu quá vậy hu hu, mình sẽ nhớ cậu đó, cậu nhất định cũng phải nhớ mình mới chịu!”

Thịnh Hạ nhìn cái đầu ra sức cọ vào ngực mình: … Cậu ấy chắc mình đang không mượn cái cớ từ biệt để sàm sỡ chớ?

“Mình sẽ nhớ cậu, chắc chắn.” Thịnh Hạ ngoan ngoãn xuôi theo.

Đôi mắt cô băng qua hơn nửa lớp học, nhìn tới phần gáy đẹp đẽ ở ngoài hành lang.

Trương Chú đang nói gì đó với bọn Hàn Tiếu ở bên ngoài.

Có cần, chào cậu một câu không?

Nhưng với mối quan hệ hiện giờ, quả thật không cần phải từ biệt.

Thôi vậy.

Thịnh Hạ đeo cái cặp sách nặng trịch lên vai. Lư Hựu Trạch xốc lên hộ cô, “Nặng thế này, cậu mang cả sách ôn thi đại học về à?”

Gánh nặng trên vai Thịnh Hạ nhẹ đi. Hành động của cậu khiến từ tận trong thâm tâm cô bùng lên một niềm mong mỏi, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng nói đã nhanh chóng lụi tắt.

Không phải cậu.

Tuần học thêm trước kì nghỉ đông, cô cần tăng tốc chạy bản thảo nên ngày nào cũng mang laptop theo, trưa ngồi trong phòng nghỉ ở quán cơm gõ chữ, cặp sách lúc nào cũng rất nặng.

Trương Chú xách cặp của cô, bảo đùa: “Cậu đeo vàng đi học đấy hả, nặng quá thế?”

Con đường từ tòa giảng đường tới cửa bắc tấp nập người qua lại. Cô xấu hổ, quay lưng muốn giãy khỏi tay cậu nhưng chỉ làm cậu giữ chặt hơn, đẩy cặp lên theo hướng cô quay đi.

Cô tiếp tục quay lưng, cậu chạy qua lại để đỡ cặp cho cô. Cô đi về trước, cậu cũng đi theo tới trước.

Cứ thế cậu lẽo đẽo sau lưng đỡ cặp cho cô…

Một lần Thịnh Hạ thực sự không chịu nổi những cái nhìn xung quanh, đâm nóng ruột tăng tốc chạy về trước. Trương Chú chỉ lơ đễnh trong thoáng chốc, dây đeo cặp đang cầm đã bị cô giằng ra, còn cô thì thoắt chốc đã chạy lên tới tầng hai.

Tiếng cười của cậu vọng tới từ đằng sau: “Chạy cái gì, cẩn thận chứ, hệt như thỏ vậy.”

Thịnh Hạ hoàn hồn, quay lưng cho cặp rời khỏi tay Lư Hựu Trạch: “Ừm, mình mang cả về.”

Lư Hựu Trạch: “Mình xách hộ nhé?”

Thịnh Hạ: “Không cần, đeo lên cũng không nặng.”

Lư Hựu Trạch: “Thế đi thôi.”

Thịnh Hạ: “Ừm.”

Thịnh Minh Phong bận nên đã đi trước. Bố Lư Hựu Trạch nói muốn nhân tiện đưa Thịnh Hạ về nhà.

Thịnh Hạ từ chối khéo, nói mình còn phải lái xe về.

Thế nên là thôi.

Lư Hựu Trạch cũng nhớ tới cái xe điện của mình, nói muốn chạy xe về. Bố cậu nghe vậy thì dặn phải đưa Thịnh Hạ về nhà an toàn, xong hẵng về nhà mình sau.

Bởi vậy, nên lại về cùng nhau.

Cả hai đi từ cửa sau lớp học. Mấy cậu chàng hoặc ngồi hoặc đứng chỗ cái bàn ngoài hành lang dõi mắt đuổi theo hai bóng lưng xa dần.

Chỉ duy Trương Chú là đăm đăm nhìn lối đi liên tòa đằng xa xa, không biết đang nghĩ gì.

“Chú…” Thời điểm này chỉ có Ngô Bằng Trình là hay nói, “Đi đánh bài không?”

Trương Chú chuyển hướng nhìn, hỏi: “Đi ngắm hoàng hôn không?”

“Hả?” Cả bốn khuôn mặt đều ngơ ngác.

“Nắng xuân đẹp vô ngần, đi.” Nói đoạn, Trương Chú đã đi lên phía trước.

Mấy cậu bạn quay mặt nhìn nhau: Chú tổn thương quá nên bị ngốc rồi hả?

Cả hội nhảy lan can tầng hai xuống mái lối đi liên tòa.

Trên mái che cỏ mọc xanh rì, Trương Chú ngồi xuống một bên mái che, chân buông thõng.

Bọn Hầu Tuấn Kỳ, Hàn Tiếu cũng học theo y hệt. Thiếu niên sóng vai nhau ngồi một bên mái hiên, chân đong đưa, những chiếc áo lớp khác nhau nhưng màu sắc rực rỡ nổi lên bần bật.

Tư thế trông vừa thích vừa nguy hiểm.

Bình thường nhà trường không cho học sinh trèo lên mái che nên lúc này, từ phía ngoài lối đi có không ít người nhìn họ bằng ánh mắt tò mò.

Trong ngưỡng mộ có khâm phục: Can đảm quá chừng.

“Định ngồi đây ngắm hoàng hôn thật?”

“Không phải chứ, giờ mới 5 giờ, còn phải đợi bao lâu? Nắng chết luôn.”

“Sao Chú nổi cái hứng thú thanh nhàn này vậy?”

Nói một hồi, mọi người đều ngậm miệng.

Bởi vì trong tầm mắt hiện lên hai bóng người: Thịnh Hạ và Lư Hựu Trạch.

Từ vị trí này, trước mắt là con đường long não chạy thẳng tít tắp. Hai chiếc xe điện chạy ra khỏi bãi đỗ cách đó không xa, một trắng một đen nhưng kiểu dáng giống nhau y hệt.

Thiếu nam thiếu nữ nói với nhau mấy câu rồi ai lên xe nấy. Chiếc xe màu trắng chạy trước, chiếc xe màu đen bám sát theo sau, đi đến đoạn đường thoáng rộng thì song song một hàng.

Cứ thế dấn sâu vào trong tia nắng chói mắt, mỗi lúc một xa, cuối cùng trở thành hai chấm đen nhỏ xíu.

Thế này…

Là định làm gì?

Bò lên mái che chỉ để xem cảnh này?

Chú đang tự hành hạ mình sao?

Không ai nói gì.

Bỗng Trương Chú lên tiếng, hỏi Hàn Tiếu: “Có thuốc lá không?”

Cả hội giật mình.

Họ ai cũng hút thuốc. Hầu Tuấn Kỳ hút khá ít, không nghiện, ba người khác thì đã đến độ không thể rời điếu thuốc.

Riêng Trương Chú chưa hút bao giờ. Khi đánh bài, mùi khói thuốc lởn vởn khắp căn phòng nhưng cậu vẫn không hề hứng thú, thứ ngậm trong miệng không phải kẹo mút cũng là kẹo sữa gì gì đó.

Quả thực là bách độc bất xâm, khả năng tự chủ đáng kinh ngạc.

Hàn Tiếu tìm điếu thuốc đưa cậu, hỏi: “Anh Chú muốn hút thật à?”

Trương Chú: “Có bật lửa không?”

Hàn Tiếu lại tìm bật lửa.

“Phừng”, ngọn lửa nhen lên.

Ngô Bằng Trình ngồi bên cạnh hướng dẫn, líu ra líu ríu liên hồi.

Đốm lửa sáng lên, khói thuốc lá phà phà bay ra từ miệng Trương Chú. Tay cậu kẹp điếu thuốc đưa lên mắt nhìn, thấy thứ này cũng chẳng có gì hay ho cả.

Nếu phải kể rõ là cậu muốn thử thứ này từ khi nào, thì đó là hôm cậu bỏ hẹn ngồi trên cái ghế nhỏ cạnh sạp báo. Khi cắn hết từng cây kẹo mút mà không thể nếm được chút nào vị ngọt, bỗng cậu muốn một sự xoa dịu ở mức độ sâu hơn.

Nhưng thứ này thì hình như không thể cho cậu điều đó.

Cậu vẫn rất khó chịu, rất trống rỗng.

Ngay khi mọi người cảm thấy cậu đúng là học sinh giỏi, đến hút thuốc cũng tự biết mà chẳng cần dạy, hơn nữa tư thế ngậm điếu thuốc cũng đẹp trai khó cưỡng, Trương Chú bỗng ho lên sù sụ, thở không ra hơi, thẳng tay ấn điếu thuốc xuống đất ẩm.

“Mẹ, cái quái gì đây? Khụ khụ, cái thứ chết người!” Mặt Trương Chủ đỏ au, chửi liên mồm, “Thứ này mà đáng để các cậu bỏ lắm tiền như thế?”

Bốn gương mặt cùng ngơ ngác: …

Đẹp trai không quá ba giây.

Cuối cùng chưa chờ được tới hoàng hôn thì bảo vệ trường đã tới, đứng bên dưới bắc loa hô to: “Làm gì thế hả? Biết phạm luật rồi không, xuống đây ghi tên nhanh!”

Mấy cậu trai ngẩn ra, nhìn nhau ý hỏi, tiếp đó nhanh chóng co chân, cong lưng chạy trốn.

Hành lang liên tòa nối với tất cả các tòa giảng đường. Mấy cậu chàng cũng rất hào hứng để lại dấu chân ở hết chỗ nọ đến chỗ kia, kéo bảo vệ trường cùng chơi trò cút bắt.

Hôm đó, cả khu giảng đường vang vọng tiếng bảo vệ bắc loa hô: “Đứng lại đứng lại! Học sinh đứng lại!”

Hành lang các tầng đầy người ra hóng hớt, ai nấy cười không ngậm được mồm.

Vạt nắng màu vàng kim chiếu xiên qua tòa giảng đường, trải rộng khắp mặt đất.

Hoàng hôn vừa đẹp, nhưng không bằng năm tháng niên thiếu.



Thịnh Hạ bắt đầu chuyến hành trình gian khổ.

Sáng sớm cô vẫn ra khỏi nhà như thường lệ. Vương Liên Hoa không mảy may nghi ngờ.

Sớm quá nên các hàng quán chưa mở cửa, cô đành ra McDonald ngồi một lát, sạc đầy điện bắt đầu chỉnh sửa bản thảo.

Tối đó khi nghe minh tưởng, một tia sáng chớp lên trong trí óc.

Nhớ lời Phó Tiệp từng nói: “Số còn lại đều quá tiểu chúng, thậm chí không thể phân loại.”

Nhưng tiểu chúng, chẳng đã là một sự phân loại?

Hơn nữa, tiểu chúng và không tiểu chúng, thực chất không có tiêu chuẩn rõ ràng mà một phần dựa vào cảm nhận tự do của mỗi cá nhân.

Vì vậy cô vẫn còn khoảng không gian rất lớn để phát triển.

Cho dù là thơ của tác giả vô cùng nổi tiếng, cũng sẽ có một số bài ít người biết tới.

Vì vậy bản thảo của cô, quá nửa là bài dùng được.

Chủ đề là những bài thơ ít người biết tới nhưng đủ sức gây rung động.

Chỉ là khi đóng khung chúng vào cái nhãn “tiểu chúng”, tất cả bài phê bình sẽ cần một từ khóa xuyên suốt, và phải tiếp tục sửa lại thêm.

Cô đọc sơ một lượt, những bài hơi chỉnh sửa là có thể dùng có tầm hơn hai mươi, bài cần sửa phần lớn cũng có vài bài, tính ra, số bài cần viết lại hoàn toàn là khoảng gần hai mươi bài nữa.

Tìm nguồn thơ và tra cứu tài liệu lại từ đầu là cả một quá trình kì công.

Nửa tháng, thời gian rất gấp rút.

Chỉ còn nước bút viết không nghỉ thôi. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Đến 10 giờ, nhà sách Nhất Phương mở cửa. Thịnh Hạ chạy xe tới nhà sách, trên đường còn có thể hóng gió thả lỏng.

Nguyên là cô định đi thư viện thành phố để viết. Nhưng cô cần dùng máy tính, sẽ làm ồn ảnh hưởng tới mọi người. Còn ở nhà sách Nhất Phương thì sẽ bị người khác làm ồn mà ảnh hưởng.

Giữa gây ảnh hưởng tới người khác và bị người khác ảnh hưởng, Thịnh Hạ lựa chọn vế sau.

Cô không phải kiểu có thể vừa nghe nhạc vừa viết bài. Không như ai kia, đôi khi giờ tự học tối sẽ vừa làm đề vừa đeo tai nghe, thi thoảng lại gần, cô có thể nghe trong đó là tiếng trống đánh ùng ùng sôi nổi.

Chẳng biết đang nghe nhạc rock hay gì gì khác.

Nghe thôi đã thấy rất giằng xé, rất điên loạn.

Cô luôn vô tình nghĩ tới cậu bởi rất nhiều tiểu tiết chẳng hề liên quan. Đã bao ngày trôi qua, ấy thế vẫn không thể tránh khỏi.

Quả đúng là “Cảnh còn người đâu mất, ngẩng nhìn, sợ lại thôi”.

Những lúc này đầu tiên cô sẽ nghe 15 phút minh tưởng chính niệm, khi mức độ tập trung tăng lên, đôi khi đạt tới trạng thái tâm tự vận động, cảm tưởng bản thân nay ở nơi không người, chỉ có bản thân và bàn phím trước mắt là đang vận động cao tốc…

Hiệu suất viết bài tăng nhanh, rất thần kì.

Nhưng rất hiếm khi có thể đi vào trạng thái đó.

Cuối tuần, Đào Chi Chi và Tân Tiểu Hòa đều tới thăm cô. Nói là thăm cô, thực tế hai cô bạn mới gặp mà như bạn thân thiết, nói chuyện hăng say, thường xuyên cắt đứt mạch suy nghĩ của Thịnh Hạ.

Cô cũng sẽ mượn cớ này mà thả lỏng một ngày.

Cuộc sống mải miết trôi, những ngày đơn điệu lặp đi lặp lại.

Chiều tối cô chạy xe từ nhà sách Nhất Phương tới tòa nhà Hằng Huy, tham gia chương trình giảng dạy của trung tâm du học.

Về cơ bản là một kèm một, thi thoảng có giờ tiếng anh thì đông hơn một chút, cũng thường hay gặp Lư Hựu Trạch, tối đến sẽ cùng nhau về nhà.

Cứ về nhà là cô lao vào luyện đề, làm hết một đề thì dùng một nửa thời gian để sửa chữa lỗi sai và ghi nhớ.

Gặp phải đề dù xem đáp án vẫn không hiểu, hành động đầu tiên của cô theo bản năng lại là mở QQ, định gửi tin nhắn thoại cho Trương Chú.

Tay chạm vào màn hình rồi lập tức dừng khựng, đổi thành mở khung trò chuyện với Tân Tiểu Hòa, gửi tin nhắn hỏi bạn.



Lớp học 11 giờ tối vẫn đầy ắp học sinh.

Buổi tuyên thệ trăm ngày trước kì nghi đã cổ vũ tinh thần các bạn, cả lớp động lực tràn trề, dường như cứ ai bước ra khỏi cửa lớp trước là sẽ thua.

Tân Tiểu Hòa nghỉ ngơi uống nước, liếc qua điện thoại, lập tức ngồi xuống vắt óc suy nghĩ.

Sau đó bạn ngẩng lên, thừa nhận: Bạn cũng không biết làm.

Bạn đặt điện thoại lên bàn bên cạnh. Trương Chú đang làm đề tiếng anh ngẩng lên: “Gì vậy?”

“Cậu nhìn bài này xem.”

Trương Chú cầm điện thoại lên, hai ngón kéo về hai phía định phóng to hình ảnh, không ngờ mới chạm vào hình ảnh đã thoát ảnh, về toàn cảnh khung trò chuyện.

Ghi chú: Hạ Hạ mềm như bông.

Phía sau còn có một icon rất dễ thương.

Mềm như bông?

Trương Chú nhướng mày.

Trên màn hình hiện ra đoạn đối thoại của hai cô gái. Cậu không định đọc trộm, tuy thế liếc một cái chữ đã chạy hết vào não.

Phía trên cùng là đối thoại từ mấy ngày trước.

Hạ Hạ mềm như bông: “Mình lúc nào cũng ở nhà sách Nhất Phương, cuối tuần cậu có thể tới chơi với mình.”

Tân Tiểu Hòa: “Ok, tuần này qua luôn!”

Hạ Hạ mềm như bông: “Giới thiệu bạn mình cho cậu làm quen.”

Tân Tiểu Hòa: “Ok luôn.”

Đôi mày Trương Chú lại hất lên.

Cô không có chỗ nào mới hơn sao?

Bạn, là chỉ Đào Chi Chi?

Dưới nữa là cuộc đối thoại hôm nay.

Thịnh Hạ gửi hình ảnh này sang, sau đó thêm một meme móng mèo víu khung cửa.

“Có đó không?”

“Cứu mình với…”

Trương Chú: …

Thế đã chịu chết rồi?

Trương Chú cầm điện thoại lên, dò hỏi: “Mình trả lời nhé?”

Tân Tiểu Hòa tưởng cậu liếc một cái đã biết cách giải, ngạc nhiên gật đầu lia lịa: “Ờ, cậu trả lời đi.”

Trương Chú định gõ chữ nhưng nhìn bàn phím hoa hòe hoa sói thì lại thôi. Cậu không quen dùng bàn phím chín ô, lại không tìm được nút được bàn phím, biết gõ thế nào đây?

Thế là cậu quyết đoán bấm vào nút ghi âm bên cạnh, cầm điện thoại lên, đưa micro vào sát miệng, nói: “Xin mình đi.”

Tân Tiểu Hòa: …???

Bình luận

Truyện đang đọc