MÙA HÈ MANG TÊN EM

Thịnh Hạ bước đi như chạy trốn. Tới văn phòng, Phó Tiệp ngồi ở chỗ của mình, nhoẻn cười nhìn cô: “Thịnh Hạ à, ngồi đi.”

Trông thái độ… chắc không có việc gì.

Phó Tiệp gọi cô lên để bàn chuyện tự chủ tuyển sinh. Thần kinh căng thẳng của Thịnh Hạ hơi giãn ra.

Tiêu chuẩn xét duyệt xuất bản vẫn phải chờ xác nhận, vì thế không thể thả lỏng, phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

“Nhân thời gian nghỉ tết cố gắng chạy cho kịp tiến độ, nếu cần gì cứ việc gọi cho cô bất cứ lúc nào, gửi bản thảo qua cô cũng được.” Phó Tiệp căn dặn.

Thịnh Hạ nói: “Vâng, em cảm ơn cô.”

Phó Tiệp: “Lần này điểm của em có tiến bộ lớn, phải duy trì đấy nhé?”

“Dạ, em sẽ cố gắng.”

“Vừa phải viết sách vừa phải học trên lớp, thời gian trước thi cuối kì chắc đã rất mệt nhỉ?”

Thịnh Hạ gật đầu, xong lại lắc đầu: “Cũng bình thường ạ.”

Phó Tiệp hạ giọng: “Có vẻ Trương Chú cũng có trách nhiệm đấy nhỉ? Lúc trước cô nghe thầy Vương nói là khi chân em bó bột, Trương Chú chính miệng hứa giúp em nâng cao thành tích, giờ làm được thật rồi.”

Dây thần kinh mới giãn ra của Thịnh Hạ giờ lại kéo căng như dây đàn.

Đây là sự thật. Thịnh Hạ gật đầu: “Cậu ấy đã giúp em rất nhiều.”

“Bạn Trương Chú đúng là một người bạn tốt.” Phó Tiệp vừa khen vừa quan sát kĩ thái độ của Thịnh Hạ, cười cười, “Thầy Vương của em nói, “ôi Thịnh Hạ bó bột phải đi đi về về bệnh viện bao nhiêu lượt, chắc chắn sẽ bị tâm lý rồi ảnh hưởng việc học, cứ thế thì sao mà được!” Em biết Trương Chú nói gì không?”

Thịnh Hạ ngẩng lên, sao cứ cảm thấy cô Phó… có gì đó khang khác?

“Em ấy nói…” Phó Tiệp bắt chước giọng cậu, “Em sẽ làm cậu ấy được.”



Thịnh Hạ về lớp, Vương Duy đang đứng ngoài cửa, sắc mặt nặng nề.

Cô hỏi Tân Tiểu Hòa: “Sắp bắt đầu chương trình anh biết tuốt rồi à?”

“Hình như vậy.” Tân Tiểu Hòa rỉ tai, “Phó Tiệp gọi cậu lên làm gì vậy? Vì chuyện Trương Chú à?”

Thịnh Hạ lắc đầu, “Không phải, vì mấy chuyện của cá nhân mình.”

Cô rời đường nhìn, liếc nhanh Trương Chú cách một lối đi.

Cậu đang làm đề, không thấy có biểu cảm gì trên mặt.

Tiếng chuông vào giờ tự học tối vang lên, Thịnh Hạ lại là người đầu tiên bị gọi ra.

Không hiểu sao cô thấy hơi chột dạ.

May mà Vương Duy mở đầu với chuyện tự chủ tuyển sinh: “Thầy nghe cô Phó nói em đã quyết định theo đuổi chương trình tự chủ tuyển sinh vào đại học Hà Thanh?”

“Dạ.” Thịnh Hạ gật đầu, “Thầy có thể tạm giữ bí mật giúp em không?”

Vương Duy nhướng cao đôi mày, “Ý em là với Trương Chú?”

“Dạ?” Thịnh Hạ ngẩng phắt đầu, vừa hoảng loạn vừa nghi hoặc.

Vương Duy nhìn thái độ của cô, biết mình đã hiểu lầm. Thầy hắng giọng, có vẻ bối rối: “À, ý em là bí thư Thịnh à?”

Tim Thịnh Hạ đập thình thịch.

Thầy Vương có ý gì đây? Tại sao cả thầy cũng nhắc tới Trương Chú…

“Vâng, mẹ em cũng chưa biết.” Cô nói tiếp.

Vương Duy hỏi: “Tại sao?”

Thịnh Hạ: “Việc quá xa xôi, thôi đừng nhắc là hơn. Điểm của em không đâu vào đâu, bây giờ nói vẫn có quá nhiều điều không chắc chắn.”

Cô chỉ nói vừa đủ, nhưng Vương Duy đã hiểu.

Nói thật lòng, vào thời điểm nước rút thế này mà bỏ nhiều công sức như thế để viết bản thảo, xuất bản sách, mà cuối cùng còn chưa chắc sẽ thành công, đừng nói tới phụ huynh, ngay chính thầy và Phó Tiệp cũng cảm thấy quá mạo hiểm.

Huống hồ hiện giờ kế hoạch của bố mẹ còn có vẻ hợp lý hơn cả. Nếu nhắc chuyện muốn tham gia tự chủ tuyển sinh, tỉ lệ cao sẽ bị phản đối và ngăn cản.

Vương Duy nói: “Nhưng biết đâu bố em có thể giúp?”

Thịnh Hạ lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Như thế không tốt.”

Vương Duy nhắc nhở: “Ý thầy không phải đi cửa sau, chỉ là xã hội trọng quan hệ, nếu chúng ta đã đạt đủ điều kiện, đôi khi một câu nói là có thể khiến sự việc thuận lợi hơn rất nhiều.”

Ví dụ chuyện xuất bản.

Thịnh Hạ cúi thấp đầu, mãi lâu sau không nói gì.

Đến Vương Duy cũng bắt đầu thấy lo lắng. Có phải thầy đã nói câu nào chọc trúng điểm nhạy cảm của học sinh rồi không?

Bỗng nghe cô nhỏ nhẹ: “Là em đang cầu học. Uy quyền của bố, không liên quan tới việc học của em.”

Vương Duy sửng sốt, đã quên có một thứ gọi là “tự tôn của văn nhân”.

“Vậy em cần giúp gì phải nhanh chóng nói với thầy hoặc cô Phó. Bất kể là con gái của ai thì em vẫn luôn là học sinh của thầy.”

Thịnh Hạ mím môi, gật đầu. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.

Vương Duy nhìn cô trò hơi ngoan hiền quá mức của mình, bỗng lòng sinh cảm khái: Cũng có ngày Vương già này nói được những lời chuẩn mực như vậy, thầy cũng phải lau mắt nhìn lại bản thân!

“Lần thi này em tiến bộ rất nhiều, phải tổng kết tìm ra nguyên nhân, tiếp tục cố gắng!” Vương Duy khích lệ.

Thịnh Hạ tiếp tục gật đầu.

Vương Duy: “Trương Chú – “

Cô trò nghe tên lập tức ngẩng lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

Vương Duy ngắc ngứ. Hai cái đứa này, có cần lộ liễu thế không, tiếp tục thế thì thầy sẽ lo thật đó!

“Lần này Trương Chú thi cử chẳng ra làm sao, hai em ngồi cùng bàn, phải cổ vũ khích lệ nhau cùng tiến lên chứ?”

Thịnh Hạ cảm thấy, sao nghe giọng thầy Vương có vẻ hơi ấp úng mất tự nhiên?

Trừ gật đầu, hình như cô không còn phản ứng nào khác dùng được.

“Ừm, em đi đi, tiếp tục cố gắng!”

Thịnh Hạ về lớp. Lần này Vương Duy không gọi Trương Chú ra theo thứ tự thường thấy khi trước mà chỉ tên người khác.

Các bạn đang chờ hóng hớt trong lớp hơi thất vọng.

Có lẽ vì mới biết điểm nên cảm xúc chưa thể lắng lại, trong lớp không có mấy bạn có thể bình tĩnh, đi đâu cũng nghe những tiếng xì xào rỉ tai.

Tân Tiểu Hòa gặng hỏi Thịnh Hạ: “Vương già gọi cậu ra nói gì vậy?”

Thịnh Hạ lựa lời: “Bảo mình đúc kết nguyên nhân tiến bộ, tiếp tục cố gắng…”

“Chắc lát nữa là đến lượt mình…” Tân Tiểu Hòa thở dài, “Lần trước Vương già đặt mục tiêu cho mình, mình không đạt được. Mình cảm thấy chắc tới đoạn chướng ngại rồi.”

Mấy lần kiểm tra thành tích của Tân Tiểu Hòa chỉ thường thường, không thụt lùi cũng không có bước tiến rõ rệt.

Thịnh Hạ an ủi: “Cậu đang l3n đỉnh, đang ở đoạn dốc mà, có cố gắng thế nào vẫn chỉ được tốc độ đấy. Vì cậu đang tích sức, chỉ khi đột phá l3n đỉnh, nguồn lực ấy mới được nhìn thấy. Chắc là sắp rồi, chỉ ở kì thi thử lần thứ nhất thôi.”

Tân Tiểu Hòa mếu máo sắp khóc, nhào vào lòng Thịnh Hạ: “Hu hu cậu là tốt nhất…”

Bỗng Tân Tiểu Hòa dừng khựng, ngẩng đầu nhìn Thịnh Hạ bần thần, hết đỗi rúng động: “Chị em, cậu mềm ghê…”

Nói rồi mắt dừng ở ngực Thịnh Hạ mấy giây, sau mới ngẩng lên – điên cuồng ám chỉ là nơi nào mềm.

“Phừng”, Thịnh Hạ lập tức bị đốt cháy…

Cũng lúc đó, Tân Tiểu Hòa để ý là cách lối đi, Trương Chú vốn đang chăm chú làm đề bỗng ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt rất đỗi – khó tả.

Từ nghi hoặc tới hiểu rõ, sau đó là hơi né tránh, tiếp nữa thì bắt đầu có địch ý, đến cuối cùng trở thành một kiểu – cảnh cáo.

Cho dù tính Tân Tiểu Hòa có mạnh bạo hơn nữa thì rốt cũng là con gái, cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng che miệng một cách quá lố, chỉ để hở đôi mắt mở tròn đầy khờ khạo.

Thịnh Hạ đang đối diện với Tân Tiểu Hòa, không để ý sau lưng. Cô chỉ đơn giản là bị phản ứng giấu đầu hở đuôi của Tân Tiểu Hòa làm cho đôi tai đỏ ửng.

“Anh biết tuốt” trao đổi tới quá nửa tiết tự học thứ hai mới tạm coi là nói xong.

Vương Duy bước lên bục giảng, nói: “Lần thi này các em đã biết điểm hết rồi, có bạn cố gắng, được số điểm cao, cũng có bạn lơ là, được thể hiện rõ ràng qua điểm số. Ở giai đoạn nước rút này, các em nên hiểu rõ tầm quan trọng của mỗi một lần thi…”

Nói gần mười lăm phút, Vương Duy bỗng bảo tắt hết đèn lớp học, mở một đoạn video.

“Đây là video cổ vũ đầu tiên từ hội cựu học sinh của trường gửi tới năm nay, các em xem cho kĩ, cố gắng nghiền ngẫm xem mục tiêu của mình là ở đâu, còn yếu kém chỗ nào, còn con đường bao xa phải đi. Thầy không nói nhiều nữa, hi vọng tối nay các em sẽ có điều thu hoạch, có điều đổi khác.”

Trong tiếng nhạc êm dịu, lô-gô của hội cựu học sinh tiến gần rồi tan đi.

Ngay sau đó trên màn hình hiện ra cổng trường của đại học Hà Thanh. Ống kính di chuyển, dưới cổng trường là mấy đàn anh đàn chị đang đứng, nói với ống kính: “Đây là đại học Hà Thanh, mình tới từ trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý.”

Hình ảnh thay đổi, thành cổng trường của đại học Hải Yến. Ống kính xoay xuống, mấy gương mặt tràn sức trẻ xuất hiện, nói với ống kính: “Đây là đại học Hải Yến, mình tới từ trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý.”

Tiếp sau đó –

“Đây là đại học Đông Châu, mình tới từ trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý…”

“Đây là đại học Nam Lý…”

Những khung hình gần như y hệt, những câu nói gần như y hệt.

Đã bao gồm tất cả các trường đại học danh giá được gọi tên trong cả nước.

Huy hiệu các trường lần lượt chớp lên, tốc độ mỗi lúc một nhanh dần. Tất cả huy hiệu ghép thành một tấm lưới hoàn chỉnh, tất cả câu thoại đã phát lồng ghép vào nhau, tạo thành một câu nói: Mình tới từ trung học phụ thuộc trực thuộc đại học Nam Lý, mình, ở đây chờ cậu.

Tiếp theo lần lượt là hình ảnh hoạt động và phong cảnh ở các trường đại học. Các đàn anh đàn chị giới thiệu về ngôi trường của mình như một người đang dạo chơi, có người vừa đa cấp vừa chê bai, cười đùa ồn ã đúng chất tuổi trẻ.

Đây chính là sân trường đại học, đây chính là sinh viên!

Lớp học yên lặng như tờ, hình ảnh video in bóng trong mỗi đôi mắt, phản chiếu trên mỗi cặp mắt kính.

Có thứ gì từ sâu đáy lòng chầm chậm sinh sôi, Thịnh Hạ không thể kể rõ.

Ngay khi câu nói “Đây là đại học Hà Thanh” vang lên, không hiểu sao, cô có cảm giác mình thuộc về nơi ấy.

Trong biết bao nhiêu các đàn anh đàn chị, cô chỉ nhớ duy nhất những khuôn mặt ở đại học Hà Thanh.

Trông các anh chị vẫn giản dị gọn gàng, nhưng hẳn nhiên khác với họ, những người ngồi trong lớp.

Một năm thoát xác, là điều gì đã khiến họ thay đổi?

Thịnh Hạ cảm thấy hình như từ bên phải có luồng nhiệt ấm dựa gần, nhưng cô đang xem quá tập trung nên không mấy để ý.

Bỗng một hơi thở phất qua tai, cô nghe một giọng trầm nói rằng: “Cậu đã nghĩ xong sẽ thi vào trường nào chưa?”

Đôi tai tê dại từng hồi.

Giọng nói ấy ngập ngừng dừng lại, Thịnh Hạ cảm thấy bàn tay mình đang đặt trên đầu gối bị ai nắm lấy, những ngón tay đan vào.

Bất giác cô cúi xuống nhìn. Trong bóng tối, bàn tay gầy với những đốt khẳng khiu len vào những ngón tay cô, mười ngón đan chặt.

Bên tai vẫn một giọng nói ấy, rằng: “Có muốn, cùng nhau tới Hà Yến?”

Tim Thịnh Hạ hẫng mất một nhịp, bấy mới như hồi thần, chợt quay sang.

Gương mặt Trương Chú ở ngay gang tấc, ánh sáng từ màn hình soi mặt cậu thành hai mảng tranh sáng tranh tối, đôi mắt trong bóng đêm rực rỡ lạ thường.

Họ…

Họ…

Họ nhìn nhau trong căn phòng tối, rỉ tai nhau trong vắng lặng im lìm.

Ở nơi Thịnh Hạ nhìn tới được, tất thảy hóa thành hư vô, cả căn phòng tối tăm chỉ còn cô và cậu.

Cậu nói Hà Yến ư?

Cô có thể không?

Cô làm được không?

Video vẫn tiếp tục, nhưng Thịnh Hạ thì đã không nghe được nữa. Cô chỉ nghe duy nhất tiếng tim mình đập, và câu nói ấy –

“Em sẽ làm cậu ấy được.”

Rõ ràng chưa tận tai nghe cậu nói, nhưng ở giây phút này, trong trí cô dần tự hình thành tiếng nói chắc nịch lẫn ngông cuồng của cậu –

Em sẽ khiến cậu ấy làm được.

Đoạn video dài gần 10 phút chiếu hết, đèn trong phòng sáng lên, cả lớp học chìm trong yên tĩnh. Các bạn nhìn nhau, có bạn cười hiền, có bạn phiền lo, tất cả chìm sâu trong một nỗi khát khao.

Thịnh Hạ nhìn cậu thiếu niên đã trở về vị trí của mình, thoáng ngơ ngẩn – ban nãy, trong khoảnh khắc khi cả lớp tập trung xem video, rốt cuộc cậu có từng nói với cô đôi lời?

Độ ấm mơn man còn vương vấn ở đầu ngón tay đã cho cô biết đáp án.

Bình luận

Truyện đang đọc