*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiễn các bạn đi, kì nghỉ quốc khánh cũng chấm dứt ở đó.
Hà Yến với bốn mùa rõ rệt đang ngày một lạnh hơn. Cuộc sống đại học không thú vị và dễ chịu như tưởng tượng. Chưa kịp hiểu rõ bản chất chuyên ngành của mình là như thế nào, kì thi giữa kì đã tới. Cuộc sống của Thịnh Hạ hầu như chỉ là một đường nối bốn điểm: lớp học, thư viện, kí túc, căn tin.
Đường nối cũng Trương Chú cũng có thêm hai điểm: phòng thí nghiệm, và căn tin đại học Hà Thanh.
Trừ kì thi giữa kì, họ còn kì thi tháng, phải nói không khác gì cấp ba. Chẳng thế còn tiểu luận liên miên, bài tập thì nặng và nhiều hơn hẳn Thịnh Hạ đã nghĩ.
Cho dù cuối tuần gặp mặt, hầu như cũng chỉ làm chuyến đi thư viện một ngày, quá lắm thì trước khi chia tay có được nửa tiếng đồng hồ tâm sự. Cuộc sống bận rộn và yên ả.
Cứ phải hỏi sóng gió, thì là chuyện Thịnh Hạ mất liền hai con xe điện.
Trong khoa có nhiều sinh viên tự chạy xe, cũng từng có tiền lệ mất xe, nhưng mất liền hai chiếc thì không còn ai ngoài cô nữa.
Tiểu Bạch 1.0 bị lãng quên ở Nam Lý, không ai thăm hỏi.
Tiểu Bạch 2.0 tội nghiệp bị thó mất nội tạng – bình điện bị luộc mất.
Tiểu Bạch 3.0 bị nhảy cả xe.
Tiểu Bạch long đong lắm thay.
Thịnh Hạ tới phòng bảo vệ báo án, thực chất chỉ là một hành động tự an ủi. Năm nào đại học Hà Thanh cũng có lượng lớn xe bị nhảy mất, chưa từng nghe có ai tìm về được.
Thịnh Hạ ngại gọi điện nhờ Thịnh Minh Phong nhiều. Chẳng thế cô còn mới tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, phải mua máy ảnh nên tiền bạc không dư dả. Tính một hồi, cô quyết định tiết kiệm nửa tháng, đợi qua tết tây sẽ mua xe mới.
Nên độ này Thịnh Hạ toàn đi xe bus với bạn cùng phòng.
Chung Lộ Tiệp khóc rưng rức: “Hôm nay không thể đi nhờ Tiểu Bạch, nhớ quá đi.”
Năm nhất học các môn chung, vì vậy ba cô bạn cùng phòng toàn lần lượt ngồi ké xe Thịnh Hạ. Tiểu Bạch gặp nạn là nỗi đau của cả phòng.
Liêu Tinh và Phàn Tĩnh Xu ôm tay Thịnh Hạ, “Đi, hôm nay 219 thống trị 103.”
219 là số phòng kí túc của họ, 103 là tuyến bus đi từ kí túc tới tòa nhà chính của trường.
Ở trường, khoa văn nổi tiếng có nhiều người đẹp, phòng kí túc 219 toàn mĩ nữ là điều được cả khoa công nhận.
Sáng sớm, Liêu Tinh cất công trang điểm cho cả phòng, tạo ảo giác rất long trọng.
Loáy hoáy mãi mới xong đánh nền và vẽ mày. Liêu Tinh chỉ dám vênh mặt ở cái ao làng phòng họ thôi, chứ ở phương diện trang điểm còn tay mơ lắm.
Nhưng tuổi trẻ có một ưu điểm, trang điểm nhẹ thôi đã sáng sủa tinh thần hẳn. Buff chồng buff, cả hội đều là người đẹp mãn nhãn.
Giờ thì không chỉ 103, mà ở mọi con đường cả phòng đi qua đều khiến mọi người ngoái nhìn.
Thấy một cặp yêu nhau tình cảm đi qua, Chung Lộ Tiệp thở dài: “Các cậu nói xem, khoa văn khóa này có ai đáng để bọn mình trang điểm? Thật là nhan sắc cho người mù ngắm.”
Cả khoa chỉ có mấy nam sinh, sau nửa học kì đã không còn mấy người cô lẻ. Số còn dư này, chất lượng thế nào khỏi nghĩ cũng biết.
Phàn Tĩnh Xu huých vai Thịnh Hạ: “Hạ Hạ, ngành bạn trai cậu học còn anh giai chất lượng nào không? Bảo cậu ấy giới thiệu thử?”
Liêu Tinh hùa theo: “Đúng đó đúng đó, “ngành quý tộc” toàn là cổ phiếu tiềm năng, có thể chăn trước một sao sáng trong giới.”
Chung Lộ Tiệp: “Các chị em, tỉnh lại đi, nam máy tính! Nam IT! Bạn trai Thịnh Hạ là sai số may mắn thoát khỏi!”
Phàn Tĩnh Xu: “Mình đã tưởng tượng ra cả lớp toàn sơ mi ca rô…”
Liêu Tinh: “Gì mà thành kiến vậy? Chưa làm quen sao biết người ta thế nào?”
Chung Lộ Tiệp: “Tinh Tinh, cậu nhiều chuyện gì nữa, chẳng phải đã có mối khác rồi hả? Cái tên ngành kiến trúc trong đội biện luận trường đấy vô vọng rồi à?”
Liêu Tinh lúng búng: “Ờ thì, thực ra mới định nói các cậu nghe, cậu ấy muốn mời mình ăn cơm…”
“Chuyện tốt!”
“Đồng ý luôn chứ!”
“Ầy.” Liêu Tinh đỏ mặt, “Phải ý tứ tí chứ. Mình nói muốn làm buổi gặp mặt bạn cùng phòng, cậu ấy nói, nói, có thể đi cùng…”
“Hả? Hai cậu hẹn hò, bọn này đi làm gì?”
Liêu Tinh: “Làm gì có hẹn hò! Đi cùng tiện đánh giá hộ mình thôi mà? Lần đầu ăn cơm đã đi ăn riêng, mình thấy hơi ngại.”
“Hôm nào?”
Liêu Tinh: “Ngày mai.”
“Mà giờ mới nói! Sao cậu không để tối mai hẵng nói luôn?”
“Hì hì, xấu hổ ấy mà, các cậu phải đi hết đó nhé?”
“Ok, để đó tụi này lo. À nữa, ngày mai ba bọn này không trang điểm, ăn mặc xuềnh xoàng, mình cậu xinh đẹp.”
Liêu Tinh cười hơ hớ, “Chị em ruột! Nhưng không cần vậy đâu, nếu không qua được ải động bàn tơ này, thì mình cũng chẳng thèm nữa.”
Phàn Tĩnh Xu: “Đừng lơ là bước thử lòng trai, đặc biệt ở mặt này! Mấy nghìn năm mới có một Đường Tăng xuất hiện? Trư Bát Giới thì chạy đầy đường.”
Liêu Tinh: “Uây, bé Xu, 18 năm không mảnh tình vắt vai mà nói nghe sầu đời vậy?”
Phàn Tĩnh Xu: “Chưa yêu cũng phải thấy người ta yêu rồi chứ. Cặp yêu nhau ở đâu chả có.”
Sự việc đã được quyết định một cách nhanh gọn lẹ như thế. Thịnh Hạ thông báo cho Trương Chú trước, tránh việc cậu tới bất ngờ không gặp được ai.
Trương Chú trả lời: “Bạn cùng phòng cậu vô tư thật, để cỡ như cậu đi cùng?”
Nghe nói kìa.
Thịnh Hạ: “Tinh Tinh đẹp lắm đó!”
Trương Chú: “Chỉ ăn thôi, đừng nhìn tên đó.”
Thịnh Hạ: “?” Cô đi tham mưu cho Tinh Tinh, đâu thể cúi gằm không thèm nhìn ai?
Trương Chú: “Không được nhìn thẳng nhau, không thằng nào chịu nổi.”
Cậu cũng đánh giá cô cao quá đó! Tưởng cô là tiền vạn người mê chắc?
Thịnh Hạ: “Bọn mình đã nói rồi, chỉ đi để tôn Tinh Tinh lên, mặc đồ thể thao.”
Trương Chú: “Đồ thể thao mà có tác dụng, thì bạn trai cậu bị cậu dụ dỗ thế nào?”
Thịnh Hạ: “Ai dụ dỗ cậu!”
Trương Chú: “Cũng phải, không cần dụ dỗ đã tự quỳ trước quần thể thao của cậu rồi, chủ tâm dụ dỗ thì còn thế nào?”
Thịnh Hạ nghẹn họng. Thực sự không muốn đọc những lời thoại “Trương Chú hóa” này nữa, cô quả quyết thoát wechat, đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh nửa giờ!
Nửa giờ sau, cô lên mạng trả lời: “Ờ, biết rồi.”
–
Hôm sau, Thịnh Hạ mặc nguyên bộ nỉ, khoác áo phao, đi ủng lót bông chuyên dùng khi đi tuyết, nhìn từ xa trông như người lốp Michelin. Cô nhìn các bạn, thấy cũng không khác mấy.
Liêu Tinh mặc áo len giữ nhiệt khoe dáng phối áo khoác dạ, nắm giữ chuẩn xác ranh giới mong manh giữa kín đáo và gợi cảm.
Mọi việc tiến hành như kế hoạch. Không ngờ bên kia cũng có bốn người tới.
Cậu chàng kia cũng dẫn anh em bạn bè tới cùng.
Phàn Tĩnh Xu liên tục nháy mắt với Liêu Tinh. Chung Lộ Tiệp cũng trừng mắt. Ý tứ truyền đạt thống nhất: Sao không nói sớm!
Liêu Tinh xòe tay dưới gầm bàn, nhìn vẻ vô tội, ý là: Mình cũng có biết đâu!
Phàn Tinh Xu dùng khẩu hình: Đẹp trai!
Liêu Tinh mím môi chớp mắt.
Từ đầu tới cuối Thịnh Hạ chỉ nhìn mặt bàn, chấp hành nghiêm ngặt lời dặn của ai kia, do đó cũng không nhận ra cuộc đối thoại qua ánh mắt của các bạn. Bên nam chủ động giới thiệu bạn cùng phòng của cậu ta, Liêu Tinh cũng lần lượt giới thiệu từng người.
Khi bị điểm tới tên, Thịnh Hạ ngẩng lên liếc nhanh một lượt, lịch sự gật đầu.
Cô lờ mờ nhận ra bầu không khí hơi khác lạ. Sao cứ, cảm giác như buổi làm quen tập thể?
Chỉ sau chốc lát, cụm “làm quen tập thể” đã được hình tượng hóa. Bữa cơm gần xong, bên nam tạo một nhóm trò chuyện, nói muốn chơi “ai là gián điệp”.
Thịnh Hạ mù tịt game gủng, cũng không thích chơi. Hiềm nỗi đã tới đây rồi, không thể khiến mọi người mất hứng nên buộc đành tham gia cùng.
Mới qua một ván, Thịnh Hạ đã nhận được ba lời mời kết bạn. Cô ghé sang nhìn của Phàn Tĩnh Xu. Quả nhiên cô bạn cũng giống vậy.
Liêu Tinh hấp háy mắt ra hiệu, sau đó Thịnh Hạ nhận được tin nhắn wechat: “Không đồng ý cũng không sao, đừng ngại mình, không việc gì hết.”
Thịnh Hạ nhắn lại một meme gấu trúc làm nũng, cuối cùng không chấp nhận lời mời kết bạn.
Không phải cô không muốn nể mặt. Trước giờ những việc tương tự cô vẫn chấp thuận vì lịch sự, chẳng qua chỉ là thêm một người trong danh sách bạn bè.
Nhưng nhớ tới cậu bạn tóc vàng kết bạn ở quán trà sữa hồi lớp 12 và biết bao sự việc kéo theo sau đó, còn khiến ai kia đổ máu Hoạn Thư lênh láng.
Nghĩ tới chuyện này, bất giác Thịnh Hạ lại cười.
Cái cười này đúng vào lúc chờ bắt đầu lượt đoán từ mới, mọi người im thin thít, thành thử có vẻ rất rõ ràng.
Thấy mọi người nhìn sang, Thịnh Hạ đâm xấu hổ.
Tình thế này đáng ra nên là Thịnh Hạ lên tiếng đầu tiên, vì vậy cô giải thích: “Nhìn thấy từ này, nghĩ tới bạn trai mình.”
Lời giải thích này vừa phù hợp quy tắc trò chơi đồng thời phủ nhận trạng thái độc thân, chắc đủ tự nhiên rồi chứ?
Nhưng sao mọi người nhìn kiểu kì lạ vậy?
Liêu Tinh hỏi: “Tại sao?
Cô ngẫm nghĩ: “Là anh hùng đẹp trai.”
Từ cô rút được là: Người nhện.
Lúc này mặt cô toát lên vẻ sùng bái, chỉ thiếu điều viết luôn hai chữ mê bồ lên mặt, có lẽ sẽ không còn cậu chàng nào có ý đồ nam nữ gì nữa?
Chung Lộ Tiệp phì cười, sau đó cả hội cười phá lên.
“Chắc chắn Thịnh Hạ là gián điệp!”
“Nhanh quá vậy? Không có tí hồi hộp nào hết, quỳ luôn.”
“Vòng đầu tiên Thịnh Hạ đã lên tiếng kiểu tự sát ha ha ha!”
Thịnh Hạ ngơ ngác, bị cả hội bỏ phiếu phán là gián điệp.
Từ ngữ được công bố, cô là gián điệp thật.
Vì từ của những người khác là: Đại hiệp lợn.
Ặc, nhìn cụm đại hiệp lợn, nhớ tới anh bạn trai đẹp đẽ oai hùng…
Phát ngôn gây sốc cỡ nào.
Thịnh Hạ đỡ trán, may mà Trương Chú không ở đây.
Chưa kịp vui lâu, Trương Chú đã gọi điện tới.
Thịnh Hạ vừa nhận máy vừa thực hiện hình phạt bên nam đưa ra – nước mù tạt.
Nên vừa nghe máy đã ho sặc sụa, “A lô, khụ khụ.”
“Chột dạ vậy cơ à?” Đầu kia, giọng Trương Chú không lấy gì làm thân thiện.
“Hả? Gì cơ?” Chẳng lẽ cậu có thuận phong nhĩ, cái đó cũng nghe thấy?
Trương Chú: “Tưởng bảo đi tham mưu cho bạn? Bạn cậu gặp một lần bốn thằng?”
Sao cậu biết? Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Bất giác Thịnh Hạ nhìn ra chung quanh. Bàn họ cạnh cửa sổ, nhìn một cái thấy ngay người ngồi trên xe bên kia đường.
Trương Chú mặc áo phao lông, nhờ cổ dài nên không hề có vẻ cồng kềnh. Hình như cậu không biết các mốt là gì, quần áo chỉ mặc theo ý thích, tuy vậy trông vẫn đẹp trai bổ mắt.
Lúc này, cả tư thế và ánh mắt của cậu đều giống hệt lần trước khi cô quét mã wechat với hai bạn đồng môn.
Điểm khác biệt là cậu đang ở trên một chiếc xe điện màu xanh lục đậm. Dáng xe nhỏ gọn xinh xắn, không giống phong cách của cậu.
Thịnh Hạ vội uống một ngụm nước lọc lớn để xua cơn sặc vì mù tạt, mới nói: “Cậu, sao cậu tới đây?”
Vì khi nói chuyện cô nhìn chăm chăm ra bên ngoài, mọi người đều nhìn theo hướng mắt cô.
Ánh mắt Trương Chú chuyển từ lạnh lùng sang ôn hòa, “Làm tham mưu một giờ là đủ rồi, có bữa cơm nào mà ăn lâu tới vậy?”
Thảo nào tối qua cậu hỏi đi ăn ở đâu.
Thực lòng Thịnh Hạ rất lo tiếng ở đầu kia điện thoại bị các bạn nghe thấy, vì lời cậu nói chẳng hề khách sáo gì. Vì vậy cô đứng lên, nói với Liêu Tinh: “Bạn trai mình tới rồi, hình như có việc, chắc mình phải về trước.”
Nam sinh đối diện nói: “Gọi cả cậu ấy vào, mình xin thêm ghế.”
Tự dưng Thịnh Hạ thấy phản cảm. Cô làm lơ lời này, chỉ nhìn Liêu Tinh.
Liêu Tinh lấy quần áo cho cô: “Ừ, thế có gì nhắn vào nhóm.”
Thịnh Hạ dặn các bạn cùng phòng, cuối cùng vẫn gật đầu lịch sự với nam sinh đối diện rồi rời đi.
Cô vừa khoác áo lên vừa băng qua làn xe đi tới bên kia đường.
Trong quán, mọi người dõi nhìn theo.
Chỉ thấy anh chàng kia xuống xe, nói gì đó, nhìn khẩu hình đoán là “đi chậm thôi”.
Sau đó Thịnh Hạ thở hổn hển dừng trước mặt cậu. Anh chàng kéo khóa áo phao của cô lên tận cổ, ôm mặt Thịnh Hạ hết nắn lại bóp, xong xuôi mới cúi xuống hôn khẽ một cái.
Cái hôn rất nhanh, chỉ như một lời chào. Thịnh Hạ cũng tỏ vẻ rất tự nhiên. Cô bước lại gần, đẩy mũi chân chạm vào mũi chân cậu, tay khoác hờ quanh hông cậu, ngẩng nhìn cười nói.
Khóe miệng chàng trai thấp thoáng nụ cười, cái nhìn chăm chú khiến người đứng xem phải ghen tị.
Sự thân thiết rất đỗi tự nhiên ấy, dù ở nơi công cộng vẫn giữ lại chừng mực tinh tế vừa đủ.
“Chết mất thôi.” Phàn Tĩnh Xu đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Mọi người mới nhận ra mình đã quan sát quá mê mẩn.
Chung Lộ Tiệp: “Hi vọng các cặp yêu đương nhìn mà học theo, duy trì đạo đức công cộng, hôn sao cho mỹ quan một chút.”
Có nam sinh hỏi: “Bạn trai cậu ấy ở học viện nào vậy?”
Liêu Tinh trả lời: “Học Hải Yến, khoa công nghệ thông tin.”
Một nam sinh bật ngón cái: “Đỉnh thật.”
Cũng có người như bóng gió: “Tưởng đại thần đích thực của công nghệ thông tin bên Hải Yến đều phải mài rách đũng qu@n trên lớp chuyên tu? Chứ đâu học ở hệ đại trà.”
“Đúng thật.”
“Lớp chuyên tu toàn dân tuyển thẳng với xét ưu tiên thôi, đa số học lên thạc sĩ tiến sĩ, thiên về học thuật.”
“Có nghĩa bạn trai cậu ấy không phải diện xét ưu tiên với tuyển thẳng? Chỉ xét điểm thi đại học thì khó sống tốt ở ngành này lắm.”
“Khó lắm, khó mà nổi bật.”
“Cũng tại nhân tài mảng công nghệ thông tin đã tương đối bão hòa.”
“Nói tới triển vọng ngành công nghệ thông tin hiện giờ…”
Mấy nam sinh bắt đầu kháo nhau, trong khen ngợi có ý ngầm chê, còn ra vẻ mình là người hiểu biết, có tầm nhìn.
Có phải vì cảm thấy làm thế con gái sẽ rất ngưỡng mộ?
Phàn Tĩnh Xu và Chung Lộ Tiệp nhìn nhau, cùng lúc trợn mắt. Liêu Tinh lấy điện thoại nhắn vào trong nhóm: “Mỹ phẩm hôm nay dùng cho sai người rồi. Các chị em, lui.”
Phàn Tĩnh Xu: “Chia AA đi, đừng để hậu hoạn.”
Chung Lộ Tiệp: “Ok.”
–
Thịnh Hạ quan sát cái xe điện.
Không lâu sau khi nhập học, cô nói muốn mua xe điện, Thịnh Minh Phong bảo người tới dẫn đi mua, tuyên bố chọn gì cũng được. Nhân viện tiệm cứ đinh ninh khách sộp tới, đã đề cử loại này, giá bảy, tám nghìn tệ. Thịnh Hạ nghĩ chỉ là một công cụ thay đi bộ, không cần thiết, cuối cùng mua một chiếc giá hơn ba nghìn.
Không ngờ con xe bảy, tám nghìn này giờ đã dừng ngay trước mặt cô. Kiểu xe này có thiết kế cổ điển, quả thật rất đẹp. Đến cả thanh chắn gió cũng có thiết kế phù hợp với phong cách tổng thể, nhìn rất hài hòa hợp mắt.
Trương Chú nói, cái xe này tặng cô. Cậu rút chìa khóa ra lắc lắc. Chìa có bao da màu xanh lam và móc khóa pha lê đi kèm.
Thịnh Hạ ngơ ngác: “Tặng mình? Cậu mua á?”
Trương Chú cọ bao chìa khóa vào mũi cô: “Không thì sao, trộm được à?”
Nói rồi nghĩ tới điều gì, chợt cậu cười: “Có khi xe cậu đã bị ai nhảy mất đem tặng bạn gái cũng nên. Nghĩ vậy có thấy dễ chịu hơn chưa?”
Nói thật, chẳng có tí tác dụng an ủi nào hết, ok?
Thịnh Hạ cau mày: “Đắt quá, lúc trước mua xe mình coi giá rồi, cậu đừng tiêu tiền vớ vẩn…”
“Thế này sao gọi là tiêu tiền vớ vẩn.” Trương Chú không đồng tình, “Con xe lúc trước không hợp với cậu, thế nên mới bị mất hai cái liền. Đổi kiểu xe khác, có khi sẽ không mất nữa.”
Biết an ủi quá nhỉ? Nhưng nhỡ còn mất nữa, vậy thì lỗ lớn.
Thịnh Hạ vẫn ngập ngừng lo nghĩ: “Nhưng mà đắt lắm.”
Trương Chú nhìn gương mặt giăng đầy sầu não phía trước, thở dài, ấn đầu cô vào ngực, “Thứ quý giá nhất bị mình chiếm rồi, con xe này có là gì đâu?”
Cậu nâng bông hoa quý giá nhất, cảm thấy không có gì là xứng với hoa ấy. Cậu chỉ mong được làm hết sức cho cô thứ tốt nhất. Miễn là cô cần. Miễn là cậu có.
Trương Chú ôm cô mấy phút, mùi hương ấm dịu đã ních chặt vòng tay. Cách lớp áo phao phồng mềm, vẫn có thể nhận ra sự mềm mại của người trong ngực. Cậu vùi đầu vào cổ cô cọ nhẹ, “Kỉ niệm nửa năm vui vẻ, đồ ngốc.”
Tai Thịnh Hạ mất cảm giác.
Nửa năm?
Thực ra Thịnh Hạ mãi vẫn không biết nên tính thời gian yêu đương của họ thế nào. Cô cho rằng với cậu đó là từ ngày cậu tỏ tình, hoặc chăng là ngày nụ hôn đầu trong chuyến du lịch tốt nghiệp.
Nhưng sâu trong thâm tâm, ngày ấy với cô là đêm trước khi tính điểm dự kiến. Khi cậu tới dưới khu nhà cô ở, trịnh trọng hứa rằng bất kể thành tích ra sao, tương lai thế nào, cậu luôn bước về phía cô.
Ấy là ngày bắt đầu chính thức với cô.
Hôm nay là ngày kỉ niệm nửa năm. Vậy nửa năm trước, chính là đêm trước ngày tính điểm.
Hóa ra, cậu cũng nghĩ giống cô.
Một luồng nhiệt ấm đổ ngập cõi lòng Thịnh Hạ, khiến toàn thân trở nên dễ chịu khoan khoái. Cô giơ tay ôm lại cậu. Cách hai lớp áo phao, cái ôm suýt đã không thành. Tay phải cô tự nắm chặt lấy cổ tay trái, nhờ đó ôm chặt lấy cậu. Một cảm giác an toàn và thỏa mãn chưa từng có tưởng sắp nhấn chìm cô.
Cô ngẩng lên trong lòng cậu, hôn lên cằm cậu, “Cuối tuần hẹn hò nhé?”
Trương Chú sửng sốt. Dễ dỗ thế à? Tặng xe đã có thể hẹn hò?
Sao không nói sớm!
Chưa kịp đáp lại, đã nghe cô nghiêm giọng: “Nhưng phải là mình trả tiền!”
Trương Chú tối sầm mặt: “Không được.”
Thịnh Hạ nắm trúng thóp: “Thế không đi nữa.”
Trương Chú lập tức đầu hàng: “Được, sao cũng được.”