MÙA HÈ MANG TÊN EM

Thịnh Hạ bị tiếng sấm rền rĩ gọi dậy.

Ngoài cửa sổ mưa to sấm đổ, trái ngược hoàn toàn với bầu trời trăng sáng sao thưa tối hôm qua. Tới độ Thịnh Hạ đã một thoáng ngờ rằng đó chỉ là giấc mộng.

Bất giác cô rờ lên cổ. Thứ xúc cảm rõ là của kim loại ở bụng ngón tay giúp cô chắc chắn việc tối qua không phải mơ.

Cậu xuất hiện dưới nhà cô, gửi tới cô lời mời hẹn. Còn cô thì đã vươn tay đan chặt vào những ngón tay cậu.

Thịnh Hạ đứng trước gương ngắm sợi dây chuyền như những đóa hoa xinh. Những đường cong đơn giản tạo thành hình thù như ý muốn, ở giữa là một viên kim cương vỡ.

Cô chỉ sợ nó làm cậu vào cảnh nghèo túng. Nhưng Trương Chú nói nó rất rẻ, chắc là hàng giả thôi.

Thịnh Hạ chưa từng đeo trang sức nào ngoài đồng hồ nên không tìm hiểu về lĩnh vực này, dù vậy vẫn từng thấy, từng biết nhiều, cảm thấy cậu thật có con mắt thẩm mỹ, không bị gu thẩm mỹ trai thẳng mà bọn Tân Tiểu Hòa hay nói.

Cậu nói cô giống hoa nhài.

Giống ư?

Đôi mắt cô dời lên gương mặt mình.

Kể từ hôm nay, bông hoa nhài đầu xù tóc rối hẵng chưa chải đầu rửa mặt trong gương này, đã có bạn trai rồi.

Nghĩ vậy, tự dưng thấy xấu hổ, vội vàng đi rửa mặt súc miệng.

Lúc ăn sáng, cảm thấy Vương Liên Hoa cứ nhìn mình mãi mà chẳng nói gì, Thịnh Hạ đâm phấp phỏng bồn chồn, chủ động khai báo lịch trình hôm nay: “Mẹ, chiều con lên trường tính điểm dự kiến, tối có liên hoan, chắc sẽ về hơi muộn.”

Vương Liên Hoa không có dị nghị: “Gần về thì gọi điện, mẹ tới đón.”

“Dạ.”

Thịnh Hạ mới tới lớp, Tân Tiểu Hòa đã vuốt cằm săm soi, “Cậu mà cũng đeo dây chuyền?”

Lập tức Thịnh Hạ chuyển sang trạng thái căng thẳng, hình như đã hiểu tại sao mẹ cứ nhìn mình chòng chọc như thế.

Có phải cô đã đắc ý quá mà quên che giấu rồi không?

Các bạn sắp tới đủ mà vẫn chưa thấy bóng Trương Chú.

Vương Duy hơi sốt ruột, gọi điện cho Trương Chú thúc giục.

Thịnh Hạ biết nay cậu đi làm hộ chiếu. Vì Trương Tô Cẩn dự kiến tổ chức hôn lễ ở Fiji, ngày tổ chức rất gấp nên cậu cũng phải thật khẩn trương.

Vương Duy gọi điện xong thì nói: “Không chờ nữa, các em tính trước đi.”

Quá trình tính và ước đoán điểm thi của nhà trường có tổng cộng ba lượt, tuân theo nguyên tắc “trước gắt sau dễ”, cuối cùng chia ra điểm trung bình.

Đầu tiên Thịnh Hạ thử môn toán có đáp án cố định nhất, nhìn điểm mà hoảng hồn, 136 điểm.

Cho dù trong quá trình làm bài có vài lỗi mất điểm, thì vẫn trên 130 là cái chắc.

Điều này đã cho Thịnh Hạ sự tự tin cực lớn, nên khi làm lại bài môn tự nhiên cũng thể hiện tốt.

Tính xong điểm môn anh, Thịnh Hạ cảm thấy khó tin nổi: Có lẽ, cô phát huy vượt mức bình thường rồi.

Tuy bây giờ chưa biết các mốc điểm sàn, nhưng từ vòng tính điểm đầu tiên, Thịnh Hạ đã gần như có thể chắc chắn – Đại học Hà Thanh, mình tới đây.

Bởi vì lượt đầu tiên cô tính điểm theo tiêu chuẩn gắt nhất.

“Hạ Hạ, thi tốt lắm chứ gì?” Tân Tiểu Hòa hào hứng hỏi.

Thịnh Hạ: “Ờ, mình không biết nữa.”

“Mắt cong tớn hết lên rồi kìa, còn chối!”

Hóa ra khi niềm hạnh phúc bất ngờ ập tới, thực sự không thể che giấu nổi.

“Tiểu Hòa thì sao?”

Tân Tiểu Hòa cau mày: “Khó nói.”

Nhưng Thịnh Hạ trông nét mặt bạn thấy không giống như thi kém.

“Chắc chắn cực tốt!”

“Mong thế.”

Dương Lâm Vũ vòng qua hơn nửa lớp học chạy tới, hỏi Tân Tiểu Hòa: “Cậu thi thế nào?”

Tân Tiểu Hòa: “Ứ nói đấy!”

Dương Lâm Vũ ra vẻ bị tổn thương, tuy thế vẫn mỉm cười khích lệ: “Chắc chắn cậu làm được.”

Tân Tiểu Hòa: “Làm được cái gì?”

Dương Lâm Vũ: “Đại học Đông Châu đó, ước mơ của cậu.”

Tân Tiểu Hòa tiếp tục lượt tính điểm thứ ba, không buồn ngẩng đầu, “Sao cậu biết ước mơ của mình sẽ không thay đổi?”

Dương Lâm Vũ: “…”

“Tính điểm xong nhớ điền vào hệ thống, nhà trường sẽ dựa theo điểm dự kiến của các em để ước tính điểm sàn, vì vậy phải có trách nhiệm với bản thân, với các bạn, tính đàng hoàng, đừng có tính bậy điền bậy.” Vương Duy đứng trên bục nhắc nhở.

Các bạn bắt đầu hỏi điểm nhau, còn có bạn không đồng tình thảo luận về bài làm. Lớp học xôn xao như cái chợ. Trương Chú mãi mới thong dong ló mặt tới.

Cậu chưa vào lớp, chỉ chống người trên bệ cửa sổ yên lặng quan sát lớp học. Nói cho thật chuẩn xác, thì là quan sát Thịnh Hạ ngồi cạnh cửa sổ. Nhìn mãi tự dưng khóe môi cong cong, chẳng nói gì, hình như đang chờ cô tự nhận ra bản thân.

Nhưng Thịnh Hạ mải mê điền điểm, cực kì tập trung.

“Đủ rồi đó, đừng có dùng ánh mắt giở trò lưu manh trước bàn dân thiên hạ…” Tân Tiểu Hòa nhìn thấy Trương Chú trước, “Sắp tốt nghiệp rồi, chừa đường sống đi.”

Cả lớp nghe thế quay ngoắt ra nhìn.

Thịnh Hạ ngẩng lên, suýt thì đập mặt vào cằm cậu.

Trương Chú thò tay xoa đầu cô, vòng ra cửa trước đi vào lớp.

Cả lớp ồ lên hú hét.

“Ôi chao ôi, ai kia tốt nghiệp cái là không coi Vương già ra gì hết.”

Vương già: “…”

“Hai cậu ấy ấy rồi?” Tân Tiểu Hòa xích lại, hai ngón tay chọc chọc vào nhau.

Tai Thịnh Hạ rực lên, ấy ấy là cái gì?

Động tác này của Tiểu Hòa khó hiểu thật, rốt cuộc là, thành đôi rồi, hay là, hôn rồi, hay là, gì đó khác?

Tất nhiên cô sẽ không hỏi ra, chỉ nguýt Tân Tiểu Hòa một cái rồi làm lơ câu hỏi này.

“Thật hả?” Tân Tiểu Hòa liếc sợi dây chuyền của Thịnh Hạ, bộ não đã tự vẽ ra một kịch bản, giọng nói tuy nhỏ lại nhưng đầy hưng phấn, “Tới bước nào rồi?”

Thịnh Hạ: …

Thịnh Hạ nhìn bằng ánh mắt vừa câm nín vừa vô tội. Tân Tiểu Hòa tiếc rẻ, “Này! Nên làm gì thì làm đó đi chứ! Có phải yêu sớm đâu! Đừng bảo hai cậu còn chưa hôn đấy nhá?”

“Tính điểm, mau tính điểm đi!” Thịnh Hạ phản kháng một cách vô ích.

Tân Tiểu Hòa lắc đầu, chép miệng: “Anh Chú không được rồi.”

Trương Chú bắt đầu muộn nhưng tính rất nhanh. Rất nhiều người, kể cả Vương già đều bóng gió xa gần mà cậu chỉ hở ra mỗi câu: “Điền xong rồi.”

Việc khác thì không hé răng một chữ, giữ kín như bưng khiến không ai đoán nổi.

Trên Tín Phong lúc này chỉ xoay quanh việc tính điểm. Có một bài nhắc tới Trương Chú nằm trên tốp topic được chú ý.

[Có dân A6 không, Trương Chú tính ra bao nhiêu điểm? Tiết lộ tí nào?]

Tầng 1: [Muốn biết +1]

Tầng 2: [Muốn biết +2]

Tầng 3: [Muốn biết +10086]

Tầng 4: [A6 nói cũng không biết, anh Chú của cậu không để hở ra tí nào hết.]

Tầng 5: [Tầng trên là phản đồ nào của A6, anh Chú của cậu không tốt với cậu hả?]

Tầng 6: [Phải thi hỏng rồi không? Thi tốt đâu lại có chuyện giữ kín không nói?]

Tầng 7: [Sao lại không, người giỏi ai không có tí cá tính?]

Tầng 8: [Bất kể thế nào cũng nên chúc mọi người đều được điểm cao chứ? Bài này đúng là bà tám!]

Tầng 9: [Mị không tin đằng ấy không muốn biết. Chắc chắn mọi người đều mong trường mình có thủ khoa, nhưng tình trạng của Trương Chú thì hi vọng quá mông lung, có thế cũng không cho nói?]

Tầng 10: [Gì mà cứ phải nhắc Trương Chú? Cả trường mình to thế không có ai nữa hả? Thật không hiểu nổi, cậu ta cũng chỉ có cái mã đẹp trai mới được chú ý hơn bình thường thôi, còn lúc mới vào trường chỉ bình bình. Dân học dưới quê lên, nghĩ cho kĩ thì chỉ có lớp 11 là nổi bật, còn từ khi lên 12 vẫn trồi sụt chập chờn mãi mà?]

Chủ đề bắt đầu chuyển hướng sang phân tích thành tích khi trước của Trương Chú.

Chi li tới độ lần thi nào bài toán của cậu sai câu nào nên không được điểm tối đa, lấy đó chứng minh cậu không vững căn bản, suy luận chi tiết kĩ càng khiến người ta trầm trồ thán phục.

Cả lớp tức tối chửi rủa, còn có người lên diễn đàn đáp trả thẳng vào bài viết.

Lần này Trương Chú không dùng cái nick Shu_hhmnb sáng mù mắt kia trả lời mà chỉ liếc một cái, cười bảo: “Đỉnh thật, chính mình còn chẳng nhớ rõ nữa.”

Những thành tích đó, chính bản thân cậu cũng không nhớ rõ.

Các bạn trong lớp thì tuy mạnh mồm đốp chát nhưng thực chất lòng vẫn không mấy tự tin.

Về thành tích của Trương Chú, mọi người ngầm hiểu là trong những ngày này, tuyệt đối không nên nhắc tới.

Thịnh Hạ cũng không định nhắc tới nó, dù rằng trong lòng rất lo lắng, rất muốn biết.

Để không khiến cậu phải lo nghĩ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Tính điểm xong, các bạn bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trương Chú phải đi tham mưu váy cưới cho Trương Tô Cẩn nên về trước.

Trước khi đi cậu tới cạnh Thịnh Hạ, ngồi xổm xuống cạnh chỗ cô, ngẩng đầu véo mặt cô, “Thi tốt chứ?”

Cậu thể hiện sự thân mật không thèm che giấu, các bạn cũng thoải mái săm soi không thèm kiêng nể.

Thịnh Hạ tự nhủ mình phải nhanh chóng làm quen, tuy thế biểu cảm vẫn không giấu được sự gượng gạo, vội chuyển chủ đề, “Thế tối cậu đi liên hoan không?”

“Đi, xong việc sẽ tới tìm cậu.”

Thịnh Hạ gật gật, sửa lại lời cậu, “Là tìm bọn mình.”

“Ờ, tìm cậu.”

“…”

Nếu nói ngày kết thúc kì thi đại học ai cũng cảm thấy được giải thoát, thì thời điểm này tâm tình li biệt lại hiển hiện.

Thịnh Hạ nhìn bàn học khi trước luôn chất cao sách mà giờ bằng phẳng trống không, nhìn một cái là “mắt trải khắp đồng bằng”, bỗng thấy hoảng hốt.

Lớp 12, quả thật chỉ trong cái chớp mắt.

Trên hành lang bắt đầu có những gian hàng, tạo thành một chợ trời quy mô lớn.

Các em khóa dưới sẽ tới chọn sách hay vở ghi của các anh chị, gặp những quyển còn mới sẽ than thở khen giá rẻ, mua được hời, không buồn nghĩ xem tại sao nó còn mới cóng.

Cũng không hề biết rằng, có lẽ các anh đã mua lại nó từ các anh chị khóa trên nữa.

Tiếng trả giá liên miên mãi không dứt. Thịnh Hạ cảm thấy đồ dùng của mình không tới mức có thể thu phí nên chỉ đặt hộp đựng sách ra hành lang, mặc các em thích cứ lấy.

Trương Chú thì có vẻ không định bán thứ gì.

Thịnh Hạ và nhóm Tân Tiểu Hòa đi dạo một lượt sân trường, không bỏ sót bất cứ chỗ nào có thể check in, đi đâu cũng chụp ảnh để bù đắp cho sự vội vã hôm chụp hình tốt nghiệp.

Buổi tiệc tri ân thầy cô được tổ chức ở nhà hàng gần trường.

Đến nơi mới phát hiện cả nhà hàng gần như đã được học sinh trong trường bao trọn, mỗi lớp chiếm một phòng riêng, đi qua hành lang có thể nghe thấy mấy phiên bản diễn văn cảm ơn thầy cô.

A6 đặt một sảnh nhỏ, bày năm cái bàn. Hầu Tuấn Kỳ ngang nhiên chiếm bàn chính ngoài bàn của giáo viên, la hét gọi bọn Thịnh Hạ tới ngồi.

Cả bàn toàn những bạn chơi chung.

Hầu Tuấn Kỳ, Tề Tu Lỗi, Dương Lâm Vũ, có cả hai người bạn cùng phòng với Dương Lâm Vũ.

Tân Tiểu Hòa, Lam Lam, Tiểu Mạch.

Cộng thêm Thịnh Hạ và Trương Chú, vừa đủ mười người.

Khi đi vào, Trương Chú đi một mạch về hướng Thịnh Hạ không do dự, ngồi xuống ghế cạnh cô một cách tự nhiên rồi chào hỏi các bạn.

Chẳng thèm hỏi đó là chỗ của ai, cứ như mặc định chỗ cạnh cô phải là của cậu vậy.

Dương Lâm Vũ: “Anh Chú, lát nữa đừng lố quá, tối nay đàn em muốn ăn nhiều, không muốn bị tọng no cơm chó.”

Tề Tu Lỗi: “Tán thành.”

“Mình cũng tán thành.”

Thịnh Hạ bối rối. Có lố gì đâu, cậu còn chẳng buồn nhìn cô cái nào, toàn nói chuyện với mấy cậu không mà!

Lam Lam: “Không, mình không tán thành, xin cứ bung xõa đi, mình không tin lên đại học còn được chèo thuyền couple hợp ý như thế ở khoảng cách gần thế này.”

Hầu Tuấn Kỳ: “Cảm giác sao như dự lễ cưới ấy nhỉ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha cậu nói đúng!”

“Nào nào, MC bắt đầu lên tiếng rồi.”

Tân Tiểu Hòa mới dứt tiếng thì trên sân khấu, Vương Duy cầm micro thử âm, “A lô, a lô a lô.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!” Bàn họ cười lăn cười bò.

“Hình ảnh quá là hợp lý luôn.”

“Cười chết cha.”

Bàn họ ở gần sân khấu nhất, trùng hợp Thịnh Hạ và Trương Chú còn ngồi ở vị trí “chủ tiệc và người đồng hành”, hình ảnh này…

Thịnh Hạ thì giờ đã không chỉ đơn giản là tai đỏ ửng thôi nữa. Cô dựa vào lưng ghế, muốn giấu mình ra sau, từ gò má tới cổ đều hồng rực. Nếu không hiểu cô, sẽ tưởng rằng cô bị dị ứng.

Trương Chú chống một tay lên bàn, quay sang nhìn cô chăm chú.

Cô đang đeo sợi dây chuyền cậu tặng, sao mà trông hợp tới thế?

Nghĩ rồi lại vô thức thò tay định véo má cô, ngờ đâu mới vươn được nửa đã bị chặn lại. Thịnh Hạ gạt phắt tay cậu đi, tức bốc khói: “Cậu ngồi im!”

Tức bốc khói, đấy là cô nghĩ thế. Còn Trương Chú chỉ cảm thấy đáng yêu nhũn hết tim gan.

“Được, nghe cậu.” Cậu nhướng mày, cực kì ngoan ngoãn.

Thịnh Hạ thở phào. Đồ ăn bắt đầu được bưng lên. Vương Duy đã nói chuyện trên sân khấu. Sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn những lời cũ rích, cả lớp thì ăn cứ ăn, uống cứ uống, thi thoảng lại vỗ tay khen phối hợp với bài phát biểu, cực kì nể mặt thầy giáo.

Bàn tay Thịnh Hạ để trên đầu gối bỗng bị nắm chặt. Cô quay sang, lườm cậu.

Nụ cười nhuộm đẫm mi mắt Trương Chú. Cậu bóp tay cô, xích sát lại.

Lẫn trong bài phát biểu đầy tình cảm xúc động của Vương Duy, cô còn nghe một giọng nói trầm trầm văng vẳng bên tai: “Nhớ cậu lắm.”

Thịnh Hạ: … Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.

Không phải đã ở ngay trước mặt đây sao, nhớ cái gì nữa!

Lập tức cậu buông tay cô ra, ngồi thẳng dậy, buôn chuyện với bạn bàn bên tới chúc rượu.

Thịnh Hạ thộn mặt.

Thế rốt cuộc là ban nãy cậu có nói chuyện với cô không?

Cốc của bọn con trai đều là rượu hàng thật, con gái cũng có mấy bạn uống giỏi, đi chúc rượu một vòng mà vẫn mặt không đỏ tim không đánh trống.

Cả lớp nhậu nhẹt say sưa. Thịnh Hạ lấy nước trái cây thay rượu, cũng đi theo các bạn tới chúc rượu các thầy cô.

Cô đi cùng Tân Tiểu Hòa, không hề biết đã có một người đứng đằng sau từ khi nào.

Đột nhiên Phó Tiệp đứng dậy, nhìn Thịnh Hạ bằng cái nhìn cảm thán, miệng lại nói: “Trương Chú à!”

Bấy giờ Thịnh Hạ mới ngoái lại, suýt thì va vào lồ ng ngực cậu. Trương Chú không thèm tránh, nhìn cô với vẻ bất lực, chọc vào trán cô đẩy ra xa, “Nghe cô giáo nói kìa!”

Chợt Phó Tiệp thở dài, “Các em tốt nghiệp rồi, chắc cô giáo Sprite phải dư vị mất mấy năm u hu hu hu, bao giờ mới được gặp lại học sinh như thế đây?”

Thịnh Hạ nghe cái tên này rất quen, bỗng nhớ ra, trên weibo!

“Cô giáo Sprite cực nghiêm khắc,” Trương Chú đọc tên tài khoản đó ra giúp cô, đùa, “Cũng nghiêm khắc thật đấy.”

Phó Tiệp không phục: “Cô nghiêm khắc yêu cầu em, Trương Chú, phải biết quý trọng.”

Nói xong thì ợ một hơi, có vẻ đã ngà ngà rồi.

Nhưng rốt cuộc cũng là cô giáo, nói chuyện chỉ nói vừa đủ.

Thịnh Hạ nhận thấy hàm ý trong lời cô. Những người bên cạnh tất nhiên cũng nghe hiểu.

Trương Chú chạm cốc vào cốc của Phó Tiệp, “Nghe lời cô giáo, em mà làm, cô cứ yên tâm.”

Sau đó ngửa đầu dốc cạn.

Thịnh Hạ cũng uống một ngụm nước trái cây thật lớn.

Sau đó như lệ biến thành cùng nhau đi chúc rượu. Thịnh Hạ đi trước, Trương Chú theo sát sau lưng. Cậu cao hơn cô gần một cái đầu, khi bưng rượu mệt sẽ gác tay lên vai cô. Thịnh Hạ bực tức quay lại lườm.

Lại Ý Lâm rỉ tai Phó Tiệp.

“Điểm dự đoán của Trương Chú thế nào?”

“Tài khoản giáo viên không mở quyền, có xem được đâu?”

“Thịnh Hạ thì chắc không lo rồi.”

“Không ngờ cuối cùng người yên trước lại là Thịnh Hạ.”

“Cô bé nhiều năng lượng thật, tích dày phát mỏng đó.”

“Trương Chú rất giỏi, thi đại học chẳng là gì đâu. Cho dù điểm thi bình thường, tương lai cũng vẫn không đơn giản.”

“Dạng học sinh này, gặp được một đứa đã là không dễ, gặp được một đôi, của hiếm đó cô Lại à.”

“Chắc đời này cũng khó còn được lần như vậy.”

“Xứng quá đi.”

“Trời sinh một đôi.”



Cơm no rượu say thì đi tăng hai, karaoke.

Chắc vì sắp tốt nghiệp nên ai cũng bung xõa, thầy cô cũng hào hứng chơi hết mình.

Phòng vip rất rộng, có tới mấy phân khu: khu chơi bài, khu chơi xúc xắc, khu ca hát, chỗ nào cũng chơi nhiệt tình.

Bọn con trai tụ vào nhau đánh bài, con gái thì đa số ca hát. Vương Duy chọn bài, cả lớp đều dừng trò đang chơi, tập trung cổ vũ.

Cứ tưởng Vương Duy sẽ chọn bài từa tựa “Hồng nhạn” hay “Tình ca Tây Hải”, chẳng ngờ thầy chọn bài “Someone like you”.

“Móa, Adele, Vương già bật hack hả?”

Vương già làm thinh, bắt đầu hát theo nhạc.

Phát âm không quá chuẩn nhưng âm sắc đúng, cảm xúc đầy tràn, còn bám sát kiểu lên xuống giọng của Âu Mỹ.

Rửa mắt mà nhìn.

Làm bàng hoàng cả lớp.

Cũng giây phút ấy các bạn mới chợt bừng tỉnh: Vương Duy bất quá mới ngoài ba mươi thôi, hẵng còn là thanh niên trẻ.

Ban nãy khi ăn cơm, các bạn cũng đã phát hiện hôm nay Vương Duy mặc đồ thể thao thoải mái, cuối cùng đã trông giống với tuổi thật. Mà cả tiếng chuông điện thoại của thầy cũng không còn là bài “Trăng soi hồ sen”.

Phó Tiệp nói thêm: “Vì để phụ huynh yên tâm giao con em cho mà thầy Vương của các em đã phải giả trang nhiều đó!”

Dáng vẻ thầy khi ở trường quả thật là dáng vẻ đa số phụ huynh muốn thấy: dáng vẻ của một thầy giáo giàu kinh nghiệm.

Phút thổn thức này khiến bầu không khí vốn có trong phòng bỗng chìm trong khoảng lặng ngắn ngủi.

Một số nữ sinh đã lệ hoen khóe mắt.

Gồm cả Thịnh Hạ.

Cô nhớ lại lần đầu gặp Vương Duy, nhớ lại lần đầu dự chương trình “anh biết tuốt”, nhớ khi thầy hỏi, có phải em không muốn ra nước ngoài, nhớ khi thầy kí tên vào đơn cô xin nghỉ…

Thầy còn rất nhiều, rất nhiều học sinh khác nữa.

Nhưng với tất cả các bạn ở đây, thầy là chủ nhiệm lớp 12 duy nhất trong đời.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang rền.

Vương Duy gỡ kính lau nước mắt, hét vào micro: “Các bạn yêu quý, tốt nghiệp vui vẻ, tương lai rực rỡ!”

Các bạn.

Giờ phút này, họ không chỉ là học sinh mà còn là người bạn cả đời thầy.

Đa số các thầy cô đã về trước, giữa chừng cũng lục tục có người ra về, không khí trong phòng lại hạ nhiệt bớt.

Thịnh Hạ không biết hát, cũng chẳng biết chơi game, chỉ ngồi xem các bạn lắc xúc xắc.

Trương Chú lắc xúc xắc gần như không thua, cứ như có con mắt thứ ba vậy.

Hầu Tuấn Kỳ muốn quỳ sụp, không cam chịu thua, “Chú, cậu tránh ra! Cậu là thần bài đấy hả? Cho Tiểu Thịnh Hạ lắc đi!”

Trương Chú nhướng mày nhìn Thịnh Hạ, nắm tay cô kéo khỏi chỗ hội con gái, ấn cô ngồi xuống cạnh mình, tự nhiên vòng tay qua eo cô, nói với Hầu Tuấn Kỳ: “Nếu cậu còn thua, một lần hai ly.”

Hầu Tuấn Kỳ: “Được được được, không vấn đề!”

Tề Tu Lỗi: “Cái cậu này, bắt nạt con gái hả? Ba ly!”

Hầu Tuấn Kỳ: “Móa, có Chú dạy thì gái nào thiệt nổi? Cậu chập mạch hả?”

Tề Tu Lỗi: “Đúng đúng đúng, được, lắc đi!” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.

Thịnh Hạ nghe các bạn cãi nhau, cảm giác phần hông nơi cậu chạm vào như bị điện giật. Nhưng cậu thì dường như không hề để ý tới hành động này, vẫn đùa cợt với hội anh em bằng nét mặt điềm nhiên như thường.

“Biết chơi không?” Trương Chú quay sang hỏi.

Cũng lúc đó, bàn tay đang ôm eo cô chà nhẹ, chỉ như động tác để khiến người ta chú ý bình thường.

Rất tự nhiên.

“Không.” Nhưng cô thì đâu tự nhiên được vậy!

“Để mình dạy, tí là biết. Lắc đi, lắc thế nào cũng được.”

Thịnh Hạ cầm chặt cốc lắc, “Thua thì làm sao?”

“Không sao, trùng hợp chưa thua lần nào, mình khát rồi.”

“Mọe kiếp,” Hầu Tuấn Kỳ không chịu nổi nữa, “Đừng có show ân ái nữa, mau lắc đi!”

Thịnh Hạ cứng đờ hết cả người.

Còn quy tắc trò chơi sau đó là như thế nào, cô chẳng biết gì cả, chỉ đơn giản là nghe theo lệnh cậu, cậu bảo lắc là lắc, cậu bảo nói mấy là nói mấy.

Tóm lại, Hầu Tuấn Kỳ đã nốc hết mấy chai, Trương Chú thì chỉ có một cốc.

Cô biết, là họ thắng.

Hầu Tuấn Kỳ hất tay buông xuôi, “Không uống nữa, nghỉ tí đã.”

Trương Chú quay sang hỏi cô: “Chơi vui không?”

Thịnh Hạ mím môi: “Cũng được.”

Trương Chú chỉ cười, nắn cằm cô.

Cô phát hiện chân tay cậu thật hay táy máy!

Hơn nữa sao có thể… bóp thuận tay tới vậy?!

Còn cô thì tới giờ vẫn thấy eo lưng căng cứng.

Vì cả tối cậu chưa từng buông ra.

“Anh Chú hát đi, lâu không nghe anh hát.”

Trương Chú tốt tính đáp: “Được.”

Sau đó ngoái lại hỏi cô: “Muốn nghe bài gì?”

“Gì cũng được.”

Cuối cùng Trương Chú đã buông eo cô ra để đi chọn bài. Rồi cậu cầm micro lên, không ngồi xuống mà cứ đứng thế hát.

Là một bài hát trữ tình.

“Tuổi trẻ hứa hẹn”.

“Ti vi sáng không tắt, số điện thoại vẫn còn, cậu thật tốt với mình nhưng mình đã lỡ tay xóa”

Cậu hát nhạc trữ tình, làm người ta khó mà cưỡng lại.

Rất nhiều người dừng lại nghe, rất nhiều người nhìn Thịnh Hạ, rất nhiều người đang ghi hình.

Trương Chú thì chỉ tập trung hát.

“Nếu những năm tuổi trẻ mình không tự ti, biết quý lấy những mộng đẹp, không để hai ta hối tiếc cả đời”

Không phải có phải ảo giác hay không, Thịnh Hạ lờ mờ cảm thấy cậu chọn bài này không phải chỉ là ngẫu nhiên.

Từng lời ca đong đầy sự xót xa. Người hát dường đang tự cảnh tỉnh bản thân, đừng ủ rũ, phải nhìn vào tương lai.

Đang nghĩ thì bỗng Trương Chú vươn tay ra với cô. Thấy cô ngơ ngác, cậu quyết đoán cầm tay cô lên, nhưng không nắm chặt mà vẫn tập trung nhìn ca từ trên màn hình.

Cậu đang đứng, cô đang ngồi. Cậu ca hát, cô lắng nghe.

Họ đang nắm tay nhau.

Phòng đông người đầy, bao mắt chú mục.

Nhưng Thịnh Hạ không một chút thấp thỏm hay e dè.

Họ còn cả tương lai rực rỡ phía trước.

Bài hát kết thúc, dư âm trữ tình khiến cảm xúc của mọi người chùng xuống.

“Này, ai bảo các cậu cho cậu ta hát, cậu ta hát xong còn ai dám hát nữa?” Có bạn đùa, phá tan không khí im lặng. Tiếng nhạc bài mới vang lên, căn phòng nhanh chóng tìm lại sự náo nhiệt.

Trương Chú ngồi xuống sô pha, ngả lưng ra ghế như đã thấm mệt.

Thịnh Hạ cũng từ từ dựa ra sau, muốn hỏi cậu định khi nào về.

Chỉ mới dựa vào, đã thấy vai trĩu xuống.

Cậu gối đầu lên vai cô. Cô hơi quay sang nhìn.

Ở khoảng cách ngửi thấy hơi thở nhau, có thể nhận rõ hơi men ngà ngà trong từng hơi cậu phả ra.

Thấy cô nhìn sang, cậu cũng hơi hất cằm, đầu vẫn gối trên vai cô, mắt nhìn cô chăm chú.

Gần quá. Thịnh Hạ dựng thẳng cái cổ đang hơi cúi, kéo giãn khoảng cách giữa hai bên.

Chốc sau, một hơi thở nóng rực phà vào cổ, bên tai là tiếng cậu trầm trầm: “Thịnh Hạ, tháng Chín, gặp lại ở Hà Yến.”

Bình luận

Truyện đang đọc