MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Vu Chiêu Đệ ngồi trong góc, lặng lẽ ăn.

Cô chỉ gắp cải bắp luộc ở đĩa gần mình nhất.

Ngược lại Vu Thành Tài không thèm để ý có người lạ trên bàn cơm mà ầm ĩ đòi ăn đùi gà.
Ngoài miệng Giang Tú Lệ mắng Vu Thành Tài vài câu nhưng vẫn gắp đùi gà bỏ vào bát nó.
Vu Chiêu Đệ ăn hai bát cơm trong năm phút rồi nói mình đã no, lễ phép cúi chào lãnh đạo Chu mới rời bàn ăn về phòng học bài.
Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng Vu Quốc Tường chạm cốc với lãnh đạo Chu.

Vu Chiêu Đệ tập trung làm bài, tiếp tục giải nốt mấy đề toán vừa nãy chưa giải xong.
Mãi đến 9h tối lãnh đạo Chu mới ra về.
“Chiêu Đệ, ra dọn đi.” Giang Tú Lệ gọi cô ra dọn bát đũa.

Vu Chiêu Đệ để bút xuống lần thứ hai, ra phòng ăn dọn dẹp.
Cô phải làm hầu hết mọi việc nhà, từ nấu cơm rửa chén quét nhà đến giặt quần áo.

Cô đã quen với cuộc sống như thế, ai bảo cô sinh ra ở trong cái gia đình này.

Giống như tên của cô vậy, Chiêu Đệ Chiêu Đệ, chỉ có tác dụng là mang em trai đến.
*
Ngày 31 tháng 8 là khai giảng năm học mới, lớp Mười hai có tiết học sớm lúc 7 giờ.
Vu Chiêu Đệ dậy từ 5h40, sau khi vệ sinh cá nhân thì vo gạo thổi cơm trước, sau đó cầm tiền Giang Tú Lệ để lại tối hôm qua đi chợ mua thức ăn.
“Chiêu Đệ đến mua thức ăn à? Hôm nay cháu có đi học không? Học xong cấp ba liền đi lấy chồng, con gái đọc sách nhiều cũng vô dụng thôi.”
Vu Chiêu Đệ nở nụ cười, ý cười không chạm đến đáy mắt: “Chào dì Vương.

Hôm nay là khai giảng ạ.

Cháu muốn mua một củ cải, cân cho cháu với.”

“Được rồi, hai lạng sáu, coi như là hai lạng rưỡi.”
Vu Chiêu Đệ trả tiền, cầm củ cải đi tiếp.
Chưa đến 5 phút đã mua xong, Vu Chiêu Đệ xách đồ đầy hai tay đi về nhà.

Nồi cơm đã bắt đầu bốc khói, cô rửa rau thái thịt thoăn thoắt.
Nấu xong hai món một thịt một canh mất khoảng 1 giờ.

Cô vội vã ăn sáng, lấy vung đậy kỹ cơm canh đã nấu xong mới cầm cặp sách đến trường.
Nhà bọn họ ở vị trí rất thuận lợi, cách trường học khá gần, bình thường đi mười phút là đến.

Cô sợ muộn học nên chạy bộ chỉ mất năm phút.

Lúc tới lớp thì trong lớp đã kín người.
Vu Chiêu Đệ đi tới chỗ ngồi của cô là bàn thứ hai từ dưới lên.

Trịnh Nhã Thu – bạn cùng bàn cô xán lại gần: “May quá vẫn chưa muộn.

Cậu cũng lên lớp Mười hai rồi, sắp thi đại học rồi mà sao mẹ cậu vẫn bắt cậu làm nhiều việc nhà như vậy, thật đúng là…”
Vu Chiêu Đệ cười, lấy sách giáo khoa trong cặp ra: “Tình hình nhà tớ cậu cũng biết rồi đấy! Đúng rồi, cậu giữ hộ tớ một ít tiền nhé.”
Vu Chiêu Đệ lấy một tờ 5 tệ và 5 hào từ trong túi quần đưa cho Trịnh Nhã Thu, nhờ cô ấy giữ hộ.
Vu Chiêu Đệ biết Giang Tú Lệ sẽ không cho cô tiền tiêu vặt, ngay cả tiền học phí, tiền mua sách vở nhiều khi bà ấy cũng không muốn đưa.

Thậm chí có lần bà ấy còn thẳng thừng không cho, bảo cô đọc sách làm gì cho phí tiền.
Về sau cô thông minh hơn, mỗi lần đi mua đồ ăn đều lén giấu lại một hai đồng tiền thừa gửi Trịnh Nhã Thu giữ hộ.

Lâu nay Giang Tú Lệ vẫn chưa từng phát hiện.

Cô không thể để tiền ở nhà vì Vu Thành Tài thường lục lọi đồ của cô mà không cần cô cho phép.
“Hôm nay học gì thế, thời khóa biểu như thế nào vậy?” Vu Chiêu Đệ nhìn lướt qua các bạn trong lớp.

Đều là những gương mặt quen thuộc ở trong thôn bọn họ hoặc là thôn bên cạnh.
Ngày đầu tiên khai giảng, người nào cũng vui vẻ hăng hái, hò hét ầm ĩ.
Điều kiện giáo dục ở thôn bọn họ vẫn còn lạc hậu, cả khu vực này chỉ có một trường cấp ba.

Hơn nữa rất nhiều người ở đây đều không coi trọng việc học, cho rằng đọc sách là vô dụng, con gái học nhiều càng vô dụng.

Tư tưởng trọng nam khinh nữ ở nơi này vô cùng nghiêm trọng, rất nhiều cô gái bằng tuổi cô sau khi tốt nghiệp cấp hai đã phải nghỉ học đi làm.
Ngôi trường này bao gồm cả cấp hai và cấp ba, mỗi khóa cũng chỉ có khoảng 150 người.

Cấp ba thì ít hơn, chỉ có 100 người mỗi khóa, chia thành hai lớp là lớp 1 và lớp 2.
“Chưa có thời khóa biểu, thầy Cao chưa lên lớp.” Trịnh Nhã Thu lắc đầu.
Thầy Cao là chủ nhiệm của lớp cô, tên đầy đủ là Cao Tự Đông, đã dạy hơn 30 năm ở trường.

Trường chỉ có hơn 20 giáo viên, do vậy từ lớp Mười đến giờ vẫn không đổi chủ nhiệm lớp.
“Tớ học từ mới đã.”
Vu Chiêu Đệ bắt đầu học từ mới.

Trịnh Nhã Thu không quấy rầy cô, ngước lên nói chuyện với người ngồi đằng trước.
7h15 thầy Cao mới vào lớp.


Cả lớp lập tức im lặng, sau đó xôn xao bàn tán khi thấy có một người đi phía sau thầy Cao.
“Chiêu Đệ, nhìn kìa, hình như lớp mình có học sinh mới chuyển trường đấy.

Đẹp trai quá!” Trịnh Nhã Thu kích động đẩy Vu Chiêu Đệ đang tập trung học.
Vu Chiêu Đệ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía bục giảng.

Cô ngạc nhiên nhìn, là cậu ta – cháu trai của bà Lâm.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như cậu ấy tên là Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh không mặc đồng phục.

Cậu mặc áo sơ mi màu lam nhạt sơ vin trong quần đen, trên tay đeo một chiếc vòng kim loại màu đen.

Hình dáng và cả phong cách đều không giống với bọn họ.
“Trật tự nào.

Lớp chúng ta có thêm một bạn mới từ thành phố chuyển đến.

Cùng nghe bạn giới thiệu nhé!”
Thầy Cao đập bàn ra hiệu cho cả lớp im lặng để nghe Lâm Thịnh tự giới thiệu.
Lâm Thịnh viết tên mình lên bảng sau đó xoay người lại nói: “Tôi tên là Lâm Thịnh, sau này mong được mọi người giúp đỡ.”
Cả lớp lập tức vỗ tay nhiệt liệt, không biết là bởi vì có người mới đến hay là vì bạn mới này đẹp trai quá.
“Tốt lắm, Lâm Thịnh, tạm thời em ngồi ở chỗ trống ở hàng cuối kia nhé.

Đợt tới sẽ đổi lại chỗ ngồi, bây giờ cứ ngồi tạm trước đã.”
Lâm Thịnh chân dài, rất nhanh đã đi tới chỗ mình ngồi, cũng chính là bàn đằng sau Vu Chiêu Đệ.

Chổi và thùng rác ở ngay bên cạnh, vừa nghỉ hè xong nên chưa có ai dọn dẹp, vẫn còn đầy rác bẩn.
Lâm Thịnh vừa ngồi xuống đã ngửi thấy mùi thối, nhíu mày, trán nhăn lại thành hình chữ Xuyên (川).
Trịnh Nhã Thu kích động cầm tay Vu Chiêu Đệ, không ngờ Lâm Thịnh lại ngồi sau các cô.
Chỗ ngồi của các cô thực ra không tốt lắm.

Lớp chỉ có 12 bạn nữ, thầy Cao tính toán tỉ lệ nam nữ, vì Vu Chiêu Đệ có vóc dáng khá cao nên được xếp ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên.

Trịnh Nhã Thu muốn ngồi cùng cô nên mới ngồi đây.

“Được rồi, bắt đầu vào học.

Một lát nữa lớp trưởng đi chép thời khóa biểu nhé.

Tiết đầu tiên là sinh hoạt lớp, thầy sẽ nói về vấn đề kỷ luật…”
Thầy Cao bắt đầu nói trên bục giảng.

Bởi vì không phải chuyện học tập nên Vu Chiêu Đệ thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên nhìn, còn phần lớn thời gian đều cúi đầu học bài.
“Có ai có câu hỏi gì không?” Gần hết tiết, thầy Cao liếc mắt nhìn quanh lớp.
Lâm Thịnh giơ tay lên.
“Được, bạn Lâm nói đi.”
Ánh mắt cả lớp tức khắc đổ dồn vào Lâm Thịnh.

Vu Chiêu Đệ cũng theo ánh mắt của mọi người mà quay đầu lại.
“Thưa thầy, hôm nay ai trực nhật, có thể đi đổ rác luôn được không?”
Nghe thấy thế, Vu Chiêu Đệ không khỏi nhìn Lâm Thịnh nhiều hơn vài lần.

Cô còn đang định lát nữa nghỉ giữa giờ sẽ kéo Nhã Thu đi đổ rác, bọn cô cũng không chịu nổi cái mùi kinh khủng này.
Thầy Cao liên tục gật đầu: “Được được được, để thầy gọi người đi đổ.

Bạn ngồi ở tổ thứ nhất hàng thứ nhất đi đổ rác đi.”
Vu Chiêu Đệ nhíu mày.

Cô rất ít khi nhìn thấy thầy Cao có bộ dạng nịnh nọt như thế này.
Hết chương 2.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc