MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


“Chiêu Đệ, cô phiên dịch tài liệu về bản quyền sáng chế bằng tiếng Anh này nhé, sau khi dịch xong thì đưa cho tôi.

Những từ chuyên ngành trong đó cần phải dịch chính xác, yêu cầu cụ thể thì tôi đã gửi mail cho cô rồi, ngày kia gửi lại cho tôi.”
Tổ trưởng Dương Thiên Lỗi đặt một sấp tài liệu tiếng Anh lên bàn cô, giao việc.
Vu Chiêu Đệ vừa mở mail mà anh ta gửi, chưa kịp nhìn đã vội vàng đồng ý.
Dương Thiên Lỗi vừa đi, Viên Nghệ Đồng liền hỏi cô tối nay có đi ăn chung không, mấy người trong tổ đang hẹn sau khi tan làm sẽ cùng đi ăn.
“Đi ăn ở đâu?”
“Có lẽ là đến quán lẩu ở cạnh công ty, cậu có đi không?”
Vu Chiêu Đệ suy nghĩ.

Dù sao cô cũng không có việc gì, vì vậy gật đầu.
Sau khi tan làm, Viên Nghệ Đồng, cô, 3 đồng nghiệp nam và thêm cô bạn gái của 1 đồng nghiệp nam trong đó – cũng làm ở bộ phận nhân sự trong công ty, cả thảy là 6 người đi đến quán lẩu.
Sau khi vào quán lẩu, cả nhóm ngồi trên tầng hai.

Vu Chiêu Đệ ngồi cạnh Viên Nghệ Đồng, nói chuyện vui vẻ với mấy đồng nghiệp khác.
“Chiêu Đệ, có phải cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi người đại diện phát minh không, chuẩn bị thế nào rồi?” Viên Nghệ Đồng hỏi cô.
“Đúng vậy, tớ nghe nói tỷ lệ thông qua của cuộc thi này rất thấp, lại còn yêu cầu có kiến thức pháp luật nữa.

Tớ khá yếu về phương diện này nên cũng chỉ thử vận may thôi.” Vu Chiêu Đệ nói đúng sự thật.
Nhân viên lên đồ ăn rất nhanh, bọn họ vừa ăn vừa trò chuyện.

Nói chuyện một lúc thì nói đến việc có bạn trai bạn gái hay không, Viên Nghệ Đồng đụng cô: “Chiêu Đệ, có phải cậu chưa có bạn trai đúng không? Công ty mình có nhiều chàng trai tốt như vậy mà cậu không ưng được ai hả?”
Những đồng nghiệp khác đều nhìn về phía cô.
“Tớ có rồi, bạn trai tớ ở nơi khác.”
Vấn đề này đã bị hỏi quá nhiều lần.

Ban đầu cô sẽ nói là không có, nhưng mọi người lại hỏi cô rằng vì sao không có bạn trai, còn vô cùng nhiệt tình muốn giới thiệu cho cô, muốn cô xem mắt với một người đàn ông không hề quen biết.


Cô không biết cách từ chối như thế nào, sau này cô thẳng thắn nói dối rằng đã có bạn trai đang ở nơi khác, bớt đi được rất nhiều phiền phức.
Cô vừa nói xong, Viên Nghệ Đồng liền ra hiệu cho cô quay đầu lại xem.

Cô vừa quay đầu lại, đồng tử co lại, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Tổ trưởng Dương Thiên Lỗi của bọn cô đang đi cùng với Trịnh Nhã Thu lên trên tầng.

Trịnh Nhã Thu kéo tay Dương Thiên Lỗi, hai người đi từ tầng 2 lên tầng 3, sau đó khuất dần sau cánh cửa.
“Cái này…” Vu Chiêu Đệ không thể tin nổi mở miệng, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người đều biết? Anh Lỗi đã kết hôn rồi mà đúng không?”
Viên Nghệ Đồng làm ra vẻ cô chưa trải sự đời: “Bọn tớ đều biết mà.

Kết hôn rồi thì sao chứ, đàn ông ấy mà, bản tính khó dời.

Anh ta từng đưa cô gái này đến đây ăn cơm nhiều lần rồi, người trong tổ bọn mình đều biết.

Có lẽ cũng chỉ có cậu không để ý đến chuyện bên ngoài mới không biết thôi.

Vợ anh ta không ở đây, không quản được, dù có biết thì có lẽ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua thôi, ai bảo anh ta có tiền chứ.

Có đợt anh ta còn cặp kè với một cô gái nhỏ hơn mình 18 tuổi, mặt mũi cũng bình thường nhưng được cái trẻ trung.

Dù sao thì đàn ông đều không phải thứ tốt lành gì.”
Đồng nghiệp nam ngồi đối diện vội vàng nói: “Cô nương Viên Nghệ Đồng à, cô đừng có mà vơ đũa cả nắm như vậy chứ, ít nhất có bọn tôi luôn luôn một lòng một dạ đó.”
Viên Nghệ Đồng khoác vai Vu Chiêu Đệ: “Vậy mới nói, yêu xa không tin được đâu.

Cậu và bạn trai không gặp được nhau, anh ta có làm cái gì cậu cũng không biết được.

Chiêu Đệ, cậu phải để ý kĩ vào.”
Vu Chiêu Đệ còn đang khiếp sợ chưa tỉnh táo lại, không nghe được Viên Nghệ Đồng nói gì.


Cô kinh hãi không phải vì Dương Thiên Lỗi mà là vì Trịnh Nhã Thu.
Cô bỗng không muốn ăn nữa, sợ Trịnh Nhã Thu đột nhiên xuống lầu sẽ nhìn thấy mình.

Vì vậy cô tìm một cái cớ rồi rời đi, nhờ Viên Nghệ Đồng lát nữa thanh toán hộ mình.

Cô sẽ chuyển tiền ăn lại qua Wechat cho cô ấy sau.
Lúc đi bộ, Vu Chiêu Đệ vẫn còn hoảng hốt.

Cô muốn gọi điện cho Trịnh Nhã Thu nhưng lại không biết nên nói gì.
Cô về đến nhà đã là 9h tối, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lữ Hưng Phàm cởi trần, ngồi trên ghế gọt táo.
Lữ Hưng Phàm không ngờ Vu Chiêu Đệ về bất ngờ như vậy.

Anh ta cũng mới vừa về, Hứa Anh Mai còn chưa về nhà.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, cộng thêm bốn phía của căn phòng này đều là nhà cao tầng nên không có gió vào được, rất nóng.

Vì vậy anh ta mới cởi áo ra, không ngờ lại bị Vu Chiêu Đệ nhìn thấy, hơi xấu hổ.
Vu Chiêu Đệ gật đầu với anh ta rồi về phòng mình, đóng cửa lại.
Cô để túi xách lên bàn, sau đó nằm lên giường, cả người mệt mỏi.

Xem ra cô cần phải thuê phòng mới rồi, quan hệ của Hứa Anh Mai và Lữ Hưng Phàm đã ổn định hơn, hai người họ ở cùng nhau sẽ thích hợp hơn là ba người cùng ở chung.
Khi cô tốt nghiệp đến thành phố Tấn thì Hứa Anh Mai đã ở bên Lữ Hưng Phàm.

Nếu không phải vì cô thì Hứa Anh Mai có lẽ đã ở chung với Lữ Hưng Phàm rồi.

Bởi vì cô đến nên chị ấy mới không thuê chung phòng với bạn trai, cô không thể cứ mãi làm phiền Hứa Anh Mai như vậy được.
Vu Chiêu Đệ nằm trên giường nghĩ ngợi sau đó ngồi dậy mở máy tính, bắt đầu tìm phòng trên mạng.

Ngày tháng cứ thế thôi qua, chẳng mấy mà đã sắp bước sang tháng 8.

Vào mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật, Vu Chiêu Đệ đều đi xem phòng ở với người môi giới bất động sản.

Đa số chỉ là bên cò cho thuê nhà chứ không phải chủ hộ, cô nói với bên môi giới là mình muốn thuê phòng với chủ nhà chứ không thuê nhà từ bên nào khác, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sẽ rất phiền phức.
Cô đi tìm phòng nhưng không nói gì với Hứa Anh Mai, cô muốn tìm được rồi mới nói với chị ấy.
Buổi sáng cô đi xem hết mấy phòng cho thuê rồi mới về nhà, Hứa Anh Mai để lại cơm trưa cho cô.
Hứa Anh Mai thấy cuối tuần nào cô cũng đi ra ngoài, không kìm được hỏi cô: “Chiêu Đệ, em thành thật đi xem nào, có phải đang yêu đương không? Trước giờ cuối tuần em rất ít khi ra ngoài, sao dạo này cuối tuần nào cũng không thấy đâu thế?”
“Không có đâu đàn chị, chị suy nghĩ nhiều rồi.”
“Đúng là chị nghĩ nhiều rồi? Vậy em nói thật cho chị biết dạo này cuối tuần em đi đâu? Công ty em cũng không bắt em phải tăng ca, sao cuối tuần nào cũng đi ra ngoài thế?” Hứa Anh Mai nhìn cô chằm chằm, không bỏ sót bất cứ thay đổi nào trên mặt cô.
Vu Chiêu Đệ hơi do dự, nói: “Đàn chị, em muốn dọn ra ngoài.”
“Tại sao? Đang yên đang lành em đòi dọn ra ngoài làm gì?” Hứa Anh Mai nhíu mày: “Có phải em không thích Lữ Hưng Phàm ngủ qua đêm ở đây không? Nếu em không thoải mái thì sau này chị không để anh ấy ngủ lại đây nữa.”
Hứa Anh Mai đã coi Vu Chiêu Đệ như em gái mình, chị ấy luôn có thói quen chăm sóc cho cô.

Trong nhà chị ấy có 5 chị em, chị ấy là con cả nên đã quen chăm sóc những người nhỏ tuổi hơn mình.

Huống hồ đối với chị ấy, Vu Chiêu Đệ vừa là bạn bè vừa là người thân.

Hai người cùng cố gắng ở thành phố Tấn, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, căn phòng này cũng là hai người cùng nhau đi tìm.
Bỗng nhiên Vu Chiêu Đệ muốn dọn ra ngoài khiến chị ấy luống cuống.
“Không phải đâu, chị đừng suy nghĩ nhiều.

Là do em, chị cũng biết em thường xuyên tăng ca, mà chỗ này cách công ty em xa quá, đi tàu điện cộng với đi bộ nữa cũng mất 1 tiếng rưỡi, đi đi về là 3 tiếng, có tối em tăng ca xong về nhà đã là hơn 11h.

Vì vậy em muốn tìm chỗ nào gần công ty hơn.”
Hứa Anh Mai không hề tin lý do thoái thác của cô.

Công ty cô ở trung tâm thành phố, quanh khu đấy giá phòng vô cùng đắt, những người còn chưa đứng vững được ở thành phố lớn như các cô sẽ không bỏ nhiều tiền để thuê nhà như vậy, ít nhất là theo hiểu biết của cô về Chiêu Đệ thì Chiêu Đệ chắc chắn sẽ không làm vậy.
“Chiêu Đệ, chị muốn em ở lại đây, hai ta đã thống nhất sẽ ở cùng với nhau từ đầu rồi mà.

Sau này chị sẽ bảo Lữ Hưng Phàm ít qua đây hơn, không để anh ấy ngủ qua đêm ở đây nữa.”
Vu Chiêu Đệ nghe vậy càng thêm áy náy, vội vàng lắc đầu: “Đàn chị, chị đừng như vậy.”
“Nếu không thì, trên tầng nhà mình vừa mới có một phòng trống, có lẽ chủ nhà vẫn chưa cho ai thuê.

Em có thể thuê phòng đó, như vậy thì vẫn ở gần chị mà lại không phải lo lắng về việc Lữ Hưng Phàm có sang bên này ngủ hay không.”

Hứa Anh Mai đưa ra đề nghị.

Chị ấy lo lắng Vu Chiêu Đệ ở một mình.

Lúc Chiêu Đệ học năm 3 đã từng bị bạn cùng phòng ép phải ra ngoài thuê phòng ở.

Khu vực xung quanh trường đại học của bọn họ khá loạn, phòng ở khu đấy không được an toàn.

Khi ấy Chiêu Đệ đã bị bọn trộm cạy cửa vào phòng trong đêm, cướp sạch tất cả những gì đáng tiền của cô.
Hai người ở gần nhau thì nếu có việc gì xảy ra cũng có thể giúp đỡ nhau được.
Vu Chiêu Đệ còn muốn nói thêm nhưng bị Hứa Anh Mai trừng mắt, cô đành nuốt lời định nói vào trong.
Chuyện tìm phòng vậy là xong, cuối cùng Vu Chiêu Đệ vẫn thuê căn có một phòng ngủ một phòng khách ở trên tầng, còn Lữ Hưng Phàm dọn sang ở cùng Hứa Anh Mai.
16 tháng 7, buổi trưa Vu Chiêu Đệ ngồi trong công ty ăn cơm gọi từ bên ngoài tới.

Viên Nghệ Đồng ngồi cùng bàn với cô bỗng xích lại gần, tám chuyện: “Nghe nói ở bộ phận Pháp vụ có một đại luật sư cực kì xinh đẹp mới tới hôm nay, là thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, có nhan sắc có dáng người.”
Ở công ty cô thân thiết nhất với Viên Nghệ Đồng, hai người cùng vào đây một lúc, lại làm chung khá nhiều hạng mục.

Viên Nghệ Đồng biết rất nhiều tin đồn linh tinh trong công ty, có điều gì mới thì cô ấy đều nói cho cô nghe.
Vu Chiêu Đệ hỏi: “Cậu gặp rồi?”
Viên Nghệ Đồng gật đầu: “Đương nhiên, sáng sớm nay tớ có đem một số tài liệu sang bộ phận Pháp vụ thì vừa lúc nhìn thấy.

Đúng là rất đẹp, phong cách cũng rất sang trọng.”
Vu Chiêu Đệ không để chuyện này trong lòng, sau khi ăn trưa xong thì làm việc luôn mà không nghỉ trưa.

Công việc hôm nay hơi nhiều, cô làm đến 7h mới tan làm.
Cô vừa mới đi ra khỏi tòa nhà thì thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa, quay lưng về phía cô.
Hô hấp của cô dừng lại, vừa định nhấc chân rời khỏi thì bỗng nhiên có tiếng giày cao gót vang lên đằng sau, cùng với đó là tiếng gọi của một người con gái.
“Lâm Thịnh.”
Lâm Thịnh quay lại, nhìn thấy Vu Chiêu Đệ đầu tiên, sau đó ánh mắt mới hướng đến người đứng sau lưng cô.
Hết chương 51.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc