MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Edit: Mộ
Năm rưỡi, trời mới tờ mờ sáng, sương mù còn chưa tan.
Trên đường đến nhà Vu Chiêu Đệ, Lâm Thịnh lại chạm mặt Chu Cương.
Anh tăng tốc, khoác vai Chu Cương khiến gã giật mình.
Lâm Thịnh cao hơn mét tám mà Chu Cương miễn cưỡng lắm mới được mét bảy, thấp hơn anh một cái đầu.
“Anh Chu, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?”
Chu Cương có hơi sợ Lâm Thịnh.

Gã thích ký sổ, trước kia khi bà Lâm trông quán tạp hóa, lúc nào gã cũng bảo thiếu trước trả sau nhưng thật ra gã chưa trả bao giờ.

Đến khi Lâm Thịnh trông tiệm, anh không cho ký sổ, lần trước lúc gã mua đồ đúng lúc Lâm thịnh trông tiệm đã bị anh tóm được, bắt hắn trả cả nợ cũ lẫn mới.
Cả làng đều rất sợ Lâm Thịnh vì nhà anh có quyền có thế, mà lúc Lâm Thịnh chơi liều đánh Vu Quốc Trường, rất nhiều người nhìn thấy.

Lúc ấy gã cũng đứng trong đám đông, tưởng tượng khi một cú đá nện trên người gã.
Chu Cương nhếch môi cười một cái rồi chột dạ bảo: “Không có… Không làm gì cả chỉ đi dạo một chút thôi.”

“Đi dạo? Tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy anh đi dạo.”
Đối diện với ánh mắt sắc nén của Lâm Thịnh, Chu Cương nhất thời không biết nói gì.
“Nếu anh lại tìm Vu Chiêu Đệ gây phiền phức, có tin tôi đánh chết anh không? Bảo mẹ anh tốt nhất đừng có tìm Vu Chiêu Đệ gây rối, tôi không biết tôi có thể làm ra chuyện gì đâu!” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thịnh vang lên, anh vỗ mặt Chu Cương coi như cảnh cáo.
Sau đó anh buông Chu Cương ra và tiến về phía trước.
Đúng lúc Vu Chiêu Đệ vừa mua thức ăn từ chợ về, cô nhìn phía sau Lâm Thịnh, Chu Cương lại đến?
“Không sao đâu, không cần nhìn, anh ở đây chờ em cùng đi học.”
Vu Chiêu Đệ đâu dám để anh chờ một tiếng.

Cô giục anh về nhà trước, sáu rưỡi lại đến là được.
“Không sao, đúng lúc anh muốn đọc từ mới tiếng anh.

Em nhanh lên đi.”
Vu Chiêu Đệ không thể lay chuyển được anh.

Cô nấu cơm và đồ ăn bằng tốc độ nhanh chóng, cô sợ Lâm thịnh đợi lâu bèn vội vàng xới mấy lần rồi mang sách xuống tầng.
Không biết Lâm Thịnh nói gì với Chu Cương nhưng mấy ngày kế tiếp, Vu Chiêu Đệ không thấy Chu Cương nữa.

Xế chiều, Vu Chiêu Đệ và Lâm Thịnh vừa đi vừa thảo luận một chủ đề.
Vu Thành Tài và bạn của nó từ phía sau xông lên.
“Còn bảo không yêu đương? Cuối cùng tao cũng tóm được, tên kia… Lâm Thịnh phải không? Hay là anh cưới tiểu tiện nhân đó đi, nó ở nhà tôi ăn ngon uống sướng, nhà tôi bỏ ra bao nhiêu tiền, anh cho chúng tôi hai mươi vạn Vu Chiêu Đệ chính là của anh.”
Vu Thành Tài rêu rao xong bèn cười to, đám bạn của nó cũng cười theo.
Vu Chiêu Đệ mặt đỏ tía tai, cô hung hăng trừng mắt với nó.
“Dù sao nhà các anh cũng có tiền…”
Thấy Vu Thành Tài vẫn muốn nói tiếp, Vu Chiêu Đệ tiến lên bịp mồm nó lại nhưng Vu Thành Tài đã vọt sang bên cạnh và chỉ vào Vu Chiêu Đệ: “Về nhà tao sẽ nói với mẹ, nói Lâm Thịnh muốn cưới mày làm vợ, bảo anh ta cho nhà chúng ta hai mươi vạn.”
Những người trong làng rất cổ hủ, Vu Thành Tài lớn tiếng rêu rao khiến những người xung quanh nhao nhao ghé mắt nhìn, khi thấy họ thì trở nên kỳ lạ.
Vu Chiêu Đệ không có cảm giác gì, dù sao cô cũng chịu đựng loại ánh mắt này rồi nhưng cô sợ Lâm Thịnh bị người ta chỉ trích.

Anh khác với cô, cô hèn mọn như đất bùn còn Lân Thịnh cao quý như bảo ngọc.

Từ lúc vừa ra đời họ đã cách biệt một trời một vực, không tài nào bước qua khỏi ranh giới.
“Lâm Thịnh, anh đừng nghe nó nói lung tung, em… Em…”
Vu Chiêu Đệ căng thẳng đến nỗi nói năng lộn xộn.
Lâm thịnh chỉ nở nụ cười ôn hòa: “Không sao, anh không quan tâm người khác nói gì, em đừng để ý, thi đại học cho tốt.”
Khi Vu Chiêu Đệ về đến nhà, Giang Tú Lệ và Vu Thành Tài lập tức chĩa ánh mắt về phía cô.
Hết chương 32
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc