MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Edit: Trân
Một tháng sau khi khai giảng năm ba đại học, Vu Chiêu Đệ gần như chỉ đi qua ba điểm mỗi ngày.

Cô bận rộn với tiền học phí và chi phí sinh hoạt của mình.

Mỗi ngày sau khi trở lại ký túc xá đều ngã đầu ngủ say, ngay cả chiếc máy tính secondhand cô cũng ít khi mở lên.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày thoáng cái đã trôi qua.

Vì buổi sáng có tiết nên Vu Chiêu Đệ đến lớp học sớm, lấy ra quyển sách giáo khoa vừa ăn sáng vừa tùy ý lật qua lật lại.

Đến gần 8 rưỡi lớp học mới dần chật kín người.

Môn chuyên ngành bọn cô có 2 lớp, mỗi lớp có tổng cộng là 112 sinh viên, giảng viên của lớp này hay gọi tên điểm danh cho nên thường thì tất cả mọi người sẽ đều đi học.
Giảng viên đến lớp sớm 5 phút, ngồi trên bục giảng chờ tiếng chuông vào lớp vang lên.
Vu Chiêu Đệ cảm giác được có người ngồi bên cạnh cô, nhưng cô cũng không quan tâm.

Mãi đến khi người đằng sau lưng nói với người đằng trước rằng có phải đi nhầm lớp học không, cô mới ngước mắt lên nhìn thử.

Khi nhìn thấy mặt người kia cô kinh ngạc hô to một tiếng.
Nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Lâm Thịnh xoa đầu cô cười: “Ngạc nhiên như vậy hả?”
“Lâm Thịnh, sao anh lại ở đây?” Vu Chiêu Đệ bây giờ trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.


Không phải anh học đại học ở Tấn Thành sao, làm sao mà anh lại biết cô ở đây? Cô không liên lạc với bất cứ ai, thậm chí đến Trịnh Nhã Thu mà cô còn không liên hệ, cô chỉ muốn tránh xa bọn họ.
Lâm Thịnh nói đùa: “Tại sao anh không thể ở đây, anh đến lớp học mà.”
Đúng thực là anh đã nộp đơn vào một trường đại học ở nước ngoài.

Sau khi khiến mẹ tin rằng anh đã nhập học, anh đã làm đơn xin tạm nghỉ học 3 tháng.

Anh muốn cô gắng vì đoạn tình cảm này một lần.
Sau khi tiếng chuông reo, giảng viên nói đã vào giờ học khiến phòng học bắt đầu im lặng.
Vu Chiêu Đệ ngừng nói chuyện với Lâm Thịnh, tâm trạng cô lúc này rất bất ổn.
Lâm Miêu ngồi sau lưng cô, chọc vào lưng cô, thì thầm: “Chiêu Đệ, bạn trai cậu à, sao cậu chưa bao giờ nói với chúng tớ.”
“Anh ấy không phải.” Vu Chiêu Đệ phủ nhận.
Lâm Thịnh cũng không phủ nhận, cũng không có nói chuyện với Lâm Miêu.
Vu Chiêu Đệ cố gắng hết sức để cho bản thân chăm chú nghe bài giảng, nhưng đột nhiên Lâm Thịnh ngồi bên cạnh cô, cô không thể nào giữ bình tĩnh được.

Cô cũng không có nói chuyện với Lâm Thịnh.
Lớp học kéo dài 1 tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, còn ba hay bốn tiết nữa nhưng Vu Chiêu Đệ đã cúp học giữa chừng.

Lâm Thịnh vẫn tiếp tục đi theo cô.
Vu Chiêu Đệ xoay người nhìn anh chằm chằm: “Lâm Thịnh anh muốn làm gì vậy? Không phải anh đang học ở Tấn Đại sao?”
Lâm Thịnh đi về phía trước một bước, trầm giọng nói: “Em cũng nên ở Tấn Đại, không phải lúc trước chúng ta đã thống nhất cùng thi vào Tấn Đại hay sao.

Anh tới là muốn có một câu trả lời, em còn chưa nói câu trả lời cho anh.”
“Câu trả lời gì?”
Lâm Thịnh nhìn cô chân thành: “Em có thể đồng ý làm bạn gái anh không?”
Vu Chiêu Đệ dừng lại một chút sau đó trực tiếp quay người rời đi.
Lâm Thịnh giữ chặt áo khoác cô, “Vu Chiêu Đệ, anh vừa tới Hoa Châu, còn chưa quen cuộc sống ở đây.

Từ sáng đến giờ anh chưa ăn gì nên em có thể đưa anh đi ăn cơm được không, anh đói quá.”
Vu Chiêu Đệ nghe anh nói đến đáng thương như vậy, cũng không đành lòng nên đành dẫn anh đến nhà hàng nhỏ gần trường.
“Muốn ăn cơm hay ăn mì? Mì ở đây ngon.” Vu Chiêu Đệ đưa thực đơn cho anh.
Người Hoa Châu rất ít khi ăn cơm, trên cơ bản món chính chủ yếu là mì và các loại bánh bao.

Thức ăn nơi này cũng hơi đắt, bình thường cô rất ít khi đến nhà hàng ăn cơm, toàn ăn ở căn tin trường.
“Vậy thì ăn mì đi, anh còn chưa ăn mì ở đây, một tô mì thịt bò.”
Vu Chiêu Đệ gọi một tô mì bình thường và một tô mì thịt bò.

Sau khi người phục vụ rời đi, cô im lặng không nói gì thêm.
“Em có muốn biết các bạn cùng lớp thi đậu trường nào không?” Không đợi Chiêu Đệ trả lời, Lâm Thịnh liền nói tiếp, “Vương Đạt Trì học lại, Trịnh Nhã Thu – bạn thân của em nghe nói đang học một trường ở thành phố Tấn tên là Long Kiệt gì đó…”
Lâm Thịnh đại khái nói tình hình các bạn trong lớp cho cô biết.

Thực ra lớp chỉ có mười hai người, những người còn lại đều không đi học mà đều đã đi làm.

“Trường học vẫn còn treo bảng vàng, tên của chúng ta được xếp cùng một chỗ, anh cho em xem ảnh chụp.” Lâm Thịnh lấy điện thoại di động ra, tìm bức ảnh anh chụp và đưa đến trước mặt cô.
Lâm Thịnh, đại học Tấn Thành.
Vu Chiêu Đệ, đại học công nghệ Hoa Châu.
Đinh Triệu Phượng, đại học Nông Nghiệp Lâm Xuyên.

Bảng vàng chỉ có ba cái tên, có lẽ họ là những người được thi đậu điểm cao theo hệ chính quy.

Vu Chiêu Đệ hơi xúc động, cô không ngờ Vương Đạt Trì không thi đậu đại học chính quy.

Cậu ấy rất chăm chỉ học tập, cậu ấy từng nói với cô rằng những người như họ chỉ có thể thay đổi vận mệnh của mình bằng cách đi học.
Nhân viên phục vụ bưng hai tô mì lên, Lâm Thịnh thuận tay trả tiền.
“Anh không cần trả, em mời anh.” Vu Chiêu Đệ lấy ra một tờ 50 tệ đưa cho người phục vụ.
Lâm Thịnh không muốn giành với cô, anh muốn Vu Chiêu Đệ trả tiền, để rồi anh lại có lý do mời cô đi ăn cơm.
“Anh sống trong phòng 305 của khách sạn Trường Xuân gần trường em, em có việc gì cứ đến tìm anh, em bình thường ngoại trừ đi học thì làm gì?”
Vu Chiêu Đệ nghe anh nói, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đây là anh định ở đây lâu dài? Vậy còn việc học của anh thì sao?
“Lâm Thịnh, anh không cần đi học à?Anh định ở lại Hoa Châu trong bao lâu?”
“Ở cho đến khi anh theo đuổi được em mới thôi, Vu Chiêu Đệ, anh nói nghiêm túc đấy.”
Vu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn anh rồi rời đi rất nhanh.

Cô nắm chặt đôi đũa trong tay, như có thứ gì đó chặn cổ họng cô, một lúc sau mới nói: “Lâm Thịnh, em không thể ở bên anh.”
Lâm Thịnh chỉ cười cười.
Hai người ăn mì xong , Lâm Thịnh kiên trì đưa cô về đến ký túc xá.
Vu Chiêu Đệ là người duy nhất trong ký túc xá, những người khác còn đang đi học, nên cô yên lặng ngồi một góc.
12 giờ trưa Lâm Miêu và những người khác quay về, họ hỏi anh chàng ngồi cạnh cô lúc sáng là ai.
“Là bạn trai cậu à Chiêu Đệ, anh ấy khá đẹp trai.”
Lâm Miêu vừa nói vừa đụng vào vai Ninh Vũ Huyên, hai người nhìn nhau cười cười.
Vu Chiêu Đệ nói không phải, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.

Ninh Vũ Huyên bĩu môi, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, “Nếu không phải thì người ta đến tìm cậu làm gì.

Nhưng anh chàng kia mặc toàn đồ hiệu nổi tiếng, đúng thực là hoàn toàn không xứng đôi với loại người như cậu.”
Ba người đồng thời cười to.
Vu Chiêu Đệ không quan tâm bọn họ.
Trong giờ học buổi chiều, Lâm Thịnh vẫn đến lớp học của họ và ngồi cạnh cô.

Vu Chiêu Đệ không biết anh lấy thời khóa biểu của họ từ đâu, Vu Chiêu Đệ không nói một lời với anh.
Sau giờ học, cô bắt xe buýt ở cổng trường đến nhà hàng mình làm thêm.

Cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ với Lâm Thịnh, vừa đến nhà hàng cô quẹt thẻ trước, mặc đồng phục rồi bắt đầu thuần thục bưng thức ăn lên, gọi món và tính tiền.
Lâm Thịnh chọn một vị trí ngồi xuống, anh nhìn một mình cô lui lui tới tới.

Cô cũng không có thời gian ăn tối, một người phục vụ khác hỏi anh muốn ăn gì, anh chọn đại một món.
Giờ ăn tối là thời gian đông khách nhất, Vu Chiêu Đệ bận rộn không ngơi tay.

Phải đến hơn 8 giờ, cô mới nghỉ ngơi được một lát, đầu bếp đã nấu một món ăn cho cô, cô cầm chén xới một bát cơm đứng nơi đó ăn.

Có khách gọi cô, cô lại chạy đến tiếp đón khách.
Hết chương 40.
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc