MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI


Edit: Mộ
Từng ngày trôi qua, những học sinh thực sự muốn vượt qua kỳ thi đại học càng ngày càng căng thẳng và lo lắng, họ giành giật từng giây để học tập.

Ví dụ như Chiêu Đệ, Vương Đạt Trì, còn những bạn khác có lẽ thấy mình không đỗ nổi nên mỗi ngày họ đến lớp chỉ đợi tiếng chuông hết tiết vang lên lại kéo khóa về nhà.
Đến ngày mùng 6 tháng Năm, trường tổ chức chụp ảnh thẻ để thi đại học.

Buổi sáng họ chụp một mình đến buổi chiều thì chụp ảnh tốt nghiệp, hai lần chụp chi phí tổng cộng là ba mươi tệ, vài hôm trước Vu Chiêu Đệ đã xin tiền Vu Quốc Tường trước.

Chụp ảnh thẻ rất nhanh, anh thợ chụp ảnh treo một tấm vải xanh trước cửa lớp học, sau đó họ ngồi nghiêm chỉnh, anh thợ chụp ảnh bảo cúi đầu thấp xuống, đừng để tóc mái che mắt, xoẹt xoẹt vài cái là xong rồi.
Chưa đầy một tiếng sau, một lớp đã chụp xong.
Đến lúc chụp ảnh tốt nghiệp, lão Cao bảo họ chuyển mười mấy cái bàn và ghế đi.

Lớp học có rất ít con gái, gần như mọi người đều ngồi xổm ở phía trước nhưng Vu Chiêu Đệ cao hơn những bạn khác nên anh thợ chụp ảnh bảo cô đứng ở bên rìa của hàng thứ hai.

Vốn dĩ Lâm Thịnh đứng ở hàng trên cùng nhưng anh bước lên từ phía sau và nói cô chen vào trong một chút để anh đứng bên cạnh.
Sau khi họ điều chỉnh vị trí xong, thợ chụp ảnh mới nói: “Được rồi, lúc chụp đừng nhắm mắt.

Tôi đếm một hai ba thì mọi cùng hô quà cả.

Một, hai, ba.”
“Quả cà.” Mọi người đồng thanh hô.
Thợ chụp ảnh chụp tổng cộng năm, sáu tấm mới kết thúc công việc.
Sau khi chụp xong, Vu Chiêu Đệ không hiểu tại sao đột nhiên lo lắng, thật sự sắp thi đại học rồi.
Chẳng bao lâu sau bức ảnh tốt nghiệp đã được rửa xong.

Ngày 21 tháng 5 Vương Đạt Trì lấy nó từ văn phòng Lão Cao về cho họ.

Đây là tấm ảnh tập thể duy nhất họ chụp cùng nhau, cũng là tấm ảnh mà cả lớp đông đủ như thế.
Vu Chiêu Đệ nhìn những bạn học trong ảnh.

Mọi người đều đứng nghiêm và nhìn thẳng về phía trước, đằng sau tấm ảnh tốt nghiệp còn có tên của từng người.
Cô thấy Lâm Thịnh trong bức ảnh nhân lúc cô không nhìn thấy giơ tay hình chữ V trên đầu cô.
“Lâm Thịnh, anh cố ý.” Cô quay đầu lườm anh một cái.

Lâm Thịnh cũng chăm chú nhìn tấm ảnh tốt nghiệp, anh ngẩng đầu và mỉm cười: “Cái gì cố ý, Vu Chiêu Đệ, anh phát hiện lúc em chụp ảnh và bộ dạng em bây giờ không giống nhau, trong ảnh em trắng hơn một chút.”
Làn da của Vu Chiêu Đệ thuộc dạng trắng nõn nà, nhưng có lẽ do cô phải làm việc từ nhỏ, thỉnh thoảng phơi nắng phơi gió nên dần dần mới thành làn da lúa mì thế kia.
Vu Chiêu Đệ vừa nghe xong lập tức quay người lại.
Lâm Thịnh đâm sau lưng cô: “Vu Chiêu Đệ em đừng tức giận.

Anh đùa thôi, mặc dù trong ảnh em trắng hơn một chút nhưng bên ngoài còn đẹp hơn.

Vu Chiêu Đệ, anh sai rồi, Vu Chiêu Đệ…”
Vu Chiêu Đệ quay đầu lại đối diện với gương mặt tươi cười của anh, cô yếu ớt nói: “Em không giận.”
“Không giận là được rồi, học hành cho tốt.” Lâm Thịnh lại vò tóc của cô.
Ngày 1 tháng 6, học sinh cấp ba bắt đầu được nghỉ, không cần lên lớp nữa.

Trường để họ tự ôn tập, cũng may lớp học không đóng cửa nên họ vẫn có thể đến lớp học như cũ.

Còn ngày mùng 7 tháng 6, các bạn học sẽ tự đón xe đến trường thị trấn để thi.

Mỗi ngày Vu Chiêu Đệ đều đến trường học, Lâm Thịnh cũng thế.
Mấy ngày trước kỳ thi đại học, lúc nào trong lớp cũng có người, mỗi khi có vấn đề không hiểu họ sẽ học hỏi nhau.
Mãi đến đêm mùng 6 tháng 6, trong lớp chỉ còn lại một mình Vu Chiêu Đệ.

Bố mẹ Lâm Thịnh và Vương Đạt Trì thuê cho họ một căn phòng ở thị trấn để họ an tâm thi, đỡ phải chạy qua chạy lại suốt hai ngày.

Mẹ Lâm Thịnh còn đặc biệt từ Tấn Thành về Kiến Tân để cùng anh đi thi.
Hơn mười giờ đêm, Vu Chiêu Đệ rời khỏi lớp, trước khi đóng cửa lại cô nhìn lướt qua toàn bộ lớp học rồi mới rời đi.
Hết chương 35
 
------oOo------


Bình luận

Truyện đang đọc