MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Suốt mấy ngày Tết Diêu Viễn cứ canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng cho đến khi đi học lại, Triệu Quốc Cương lúc ở nhà cũng không hề gọi số điện thoại đó. Ngày nào nó cũng nhân lúc Triệu Quốc Cương đi tắm mà lục lọi túi của ông kiểm tra di động và những đồ linh tinh khác.

Không có bất cứ dấu hiệu nào dị thường, Diêu Viễn dần lơi lỏng chuyện này đi, cho đến một ngày khi nó đương lục lọi đồ của Triệu Quốc Cương thì bị Đàm Duệ Khang bắt gặp.

Đàm Duệ Khang, "Tiểu Viễn, em..." Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang cau mày chất vấn, "Em đang làm gì vậy?"

Diêu Viễn thầm nghĩ bụng, toi rồi, rủi Đàm Duệ Khang tưởng nó tính ăn trộm đồ của Triệu Quốc Cương, biết đâu lại rước lấy vạ không đáng có? Chuyện như vậy không nên lừa anh ta, nói rõ ràng biết đâu lại lôi kéo thêm đồng minh, thế là nó kéo Đàm Duệ Khang đi, "Ra đây em nói nghe cái này nè."

Diêu Viễn kéo Đàm Duệ Khang vào phòng anh ta, lấy đại hai quyển sách bài tập ra nhét vào tay Đàm Duệ Khang một cuốn, còn mình cầm một cuốn, rồi rủ rỉ rù rì cớ sự cho anh nghe.

Đàm Duệ Khang nghệt mặt ra, không hiểu sao Diêu Viễn lại dúi quyển sách bài tập cho mình làm gì, mà nghe xong nội dung rỉ rả của Diêu Viễn thì mặt anh lại càng thêm phức tạp.

"Cho nên em phải điều tra rõ ràng" Diêu Viễn kết luận, "Không biết là bà nào lại đang tính đào mỏ ba em..."

"Khoan đã." Đàm Duệ Khang lo lắng nói, "Tiểu Viễn, em nghe anh nói đã, em không thể làm vậy với dượng, em hiểu không!"

Diêu Viễn nhắng lên, "Gì chứ! Cho dù có ai thích ba em thì cũng chả thật lòng đâu, vì tiền cả thôi!"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Quốc Cương nói, "Tiểu Viễn? Con ở trong này à?"

Diêu Viễn nhíu mày, "Ba có chuyện gì không! Sao không gõ cửa?"

Đàm Duệ Khang càng đâm hoảng, toan nói gì đó thì Diêu Viễn đã chúi mặt vô sách bài tập mình nguy trang sắn, hỏi Đàm Duệ Khang, "Câu bảy anh chọn đáp án nào?"

Đàm Duệ Khang lia mắt qua, theo phản xạ đáp, "D." Lúc này anh mới vỡ lẽ ra sách bài tập dùng để nguy trang! Diêu Viễn thật sự quá khôn lanh, thông minh thế chứ!

Triệu Quốc Cương căn bản không phát hiện ra rằng một đứa cầm sách Ngữ Văn một đứa cầm sách Anh Văn, gật đầu khép cửa lại đi ra ngoài, không quấy rầy tụi nhỏ nữa. Cửa vừa đóng lại là Diêu Viễn ném sách bài tập đi, lầm rầm với Đàm Duệ Khang, "Anh đã hiểu chuyện chưa thế!"

"Không không." Đàm Duệ Khang khuyên, "Tiểu Viễn, em nghe anh nói đi."

Diêu Viễn hơi chau mày, Đàm Duệ Khang suy nghĩ một lúc thật lâu rồi nghiêm túc nói, "Tiểu Viễn, hồi trước anh sống chung với ba anh, anh rất mong ông ấy có thể đi bước nữa."

"Gì chứ!?" Diêu Viễn hoàn toàn không tin nổi vào tai mình.

Đàm Duệ Khang giải thích, "Ba anh sống một mình cô độc lắm, nhưng không ai muốn gả cho ông ấy, anh luôn mong ông ấy có thể kiếm được người bầu bạn, khổ nỗi nhà anh nghèo quá, lại vướng đứa con riêng là anh, lại phải lo cho hai ông bà đã lớn tuổi, đâu ai muốn đa mang chứ. Em thử nghĩ xem, ba em cũng là đàn ông mà, Tiểu Viễn. Dượng cũng có cuộc sống cho riêng mình, sau này dượng già rồi ai lo cho dượng đây?"

Diêu Viễn nghẹn lời, "Anh..."

Đàm Duệ Khang nói, "Người mất thì cũng đã mất rồi, chúng ta nên nhìn về phía trước."

Diêu Viễn bật dậy, đứng như trời trồng cả buổi cũng không biết nói gì, đành bỏ về phòng, trước đó còn dằn không được quay phắt lại nói, "Anh nghĩ như thế nào em không cần biết, nhưng đó là ba em, em sẽ lo cho ba! Mẹ em đã dặn dò em như thế, mẹ em muốn em chăm sóc ba cả đời! Là vậy đó!"

Đàm Duệ Khang đứng dậy kéo Diêu Viễn lại, khuyên nhủ, "Tiểu Viễn, em nghĩ kỹ lại đi, đừng xúc động..."

Diêu Viễn đẩy Đàm Duệ Khang ra, nó thực sự muốn bùng nổ, hoàn toàn không thể suy nghĩ trên cùng một góc độ với Đàm Duệ Khang, nó nổi giận đùng đùng bỏ về phòng, khóa trái cửa lại.

"Tiểu Viễn!" Đàm Duệ Khang đuổi theo, Triệu Quốc Cương bước ra khỏi phòng hỏi, "Sao vậy? Hai anh em cãi nhau à?"

Đàm Duệ Khang vội chối không có gì, về phòng.

Diêu Viễn ngùn ngụt lửa giận không có chỗ trút bỏ, muốn kiếm cái gì đó quăng quật, cuối cùng chỉ hít một hơi thật sâu, ngồi xuống gọi điện cho bạn.

Tề Huy Vũ bắt máy, hào hứng hỏi, "Tối nay tới nhà tao ngủ không?"

Diêu Viễn đang kiếm người nói chuyện, nghe Tề Huy Vũ nói vậy cũng hơi động lòng muốn qua nhà cậu ta, bèn nói, "Mày tới đón tao đi, rủ Trương Chấn nữa, tụi mình tập trung trước cửa công viên Lệ Chi uống nước ngọt tám nhảm được không?"

Còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, Trương Chấn vừa đi đá bóng về, ba đứa Diêu Viễn, Tề Huy Vũ, Trương Chấn dựng hai chiếc xe đạp dưới chân cầu vượt, còn mình thì trèo lên trên một bên dốc cầu, ngồi dưới màn đêm uống coca chuyện trò.

"Có một tệ không? Cho ổng một tệ đi." Diêu Viễn phát hiện ra có một người ăn xin cách đấy không xa.

Tề Huy Vũ bắn ra một đồng xu, ánh kim lóe lên bay một đường đáp xuống đúng cái bát của người ăn xin, đánh "keng" một tiếng.

Gia cảnh của Tề Huy Vũ và Trương Chấn có điểm tương đồng với nhà Diêu Viễn, ba Tề Huy Vũ kịp đón chuyến xe cuối cùng của thời đại cải cách, đến thành phố này khởi nghiệp làm ăn, có tí của nả là bao vợ bé, ly hôn với mẹ của cậu ta. Mỗi tháng đưa tiền chu cấp nhỏ giọt cho hai mẹ con họ, còn mình thì chơi bời đàng điếm.

Diêu Viễn biết dạng công ty của ông Tề thành lập gọi là công ty ma, giai đoạn đầu mở cửa kinh tế đăng ký một cái công ty là có thể lừa gạt vay mượn tiền của bạn hàng, chứ thực tế thì chẳng làm ăn gì cả, năm 97 nổ ra khủng hoảng kinh tế thì cũng tiêu tùng theo cơn lũ phá sản của thị trường chẳng còn đủ khả năng chu cấp nữa, người cũng chạy mất dạng. Chỉ còn mình mẹ Tề Huy Vũ làm kế toán cho một công ty, nuôi nấng con mình.

Ba của Trương Chấn thì lại nghiện mạt chược cờ bạc, từ hồi nó còn nhỏ thì bạo hành gia đình xảy ra như cơm bữa, ba nó đã lén móc tiền của mẹ nó còn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà, đồng thời không nói năng gì với nó suốt mấy ngày trời. Thắng thì cho nó vài ba trăm, thua thì nửa tháng không chìa ra được đồng nào tiền cũng là chuyện bình thường.

Tiền của Trương Chấn khi nhiều khi ít, nó cũng chẳng dám vòi tiền mẹ nó, còn gánh thêm trên lưng một cô bồ, nên phần lớn là đi mượn tiền Diêu Viễn, dĩ nhiên toàn là cho vay không hoàn lại. Có thể nói một mình Diêu Viễn nuôi sống cả một đống anh em.

Tề Huy Vũ nghe Diêu Viễn kể xong, nói, "Đầu anh mày bị nước vô hay sao ấy." "Tao cũng thấy vậy." Diêu Viễn gượng gạo đáp.

Trương Chấn góp ý kiến, "Khang Khang nói kể cũng có lý của nó, nhưng cũng chỉ đúng một phần nào thôi."

Tề Huy Vũ an ủi, "Có thể chỉ là ba mày nhận được tin nhắn, thấy số lạ nên gọi hỏi han một chút thôi, biết đó là bạn cũ của mình thì nói chuyện một hồi vậy đó mà, mày căng thẳng làm gì?"

Diêu Viễn im re, chỉ nốc nước ngọt, Trương Chấn nói thêm, "Còn nếu ba mày cưới bà khác thì... ầy, chuyện này khó nói lắm, có câu "Trời đã làm mưa, mẹ phải đi bước nữa", trên đời này có nhiều chuyện chỉ có thể mặc nó xảy ra..."

Trương Chấn không dám nói nhiều, nhưng Tề Huy Vũ thì cứ bô bô, "Nếu quả đúng vậy thì mày có chịu không? Đổi lại là tao thì còn khuya, nói nghe nhẹ nhàng quá. Mẹ tao từng nói, thà ly hôn với ông già cũng không thể cho tao theo ổng. Ổng muốn cưới vợ bé, thế nào cũng nghe lời xúi giục của bả, con riêng làm sao bằng vợ mới, chỉ cần mỗi đêm bả rót vào tai ba mày nói mày này nọ thôi, cũng đủ làm mày chết rồi."

Trương Chấn nháy mắt liên hồi, ý bảo Tề Huy Vũ đừng nói nữa, nhưng Diêu Viễn lại bảo, "Không sao đâu, mày nói tiếp đi."

Tề Huy Vũ chốt, "Diêu Viễn, nếu ba mày có vợ kế, mày đến nhà tao ở đi, tao nuôi mày. Tiền tiêu hằng ngày của tao đủ cho hai đứa mình ăn cơm tiệm rồi..."

Diêu Viễn vừa buồn cười vừa cảm động, "Mày nói chuyện đàng hoàng một chút thì chết à."

Trương Chấn phản bác, "Ba Diêu Viễn không nghe bậy bạ đâu, mày đừng nói vậy chứ."

Tề Huy Vũ nói, "Nói một lần thì không nghe, còn nói hai lần thì sao? Nói nhiều lần thì sao? Ngày nào cũng nói xấu về mày thì sao? Từ không cũng biến thành có, nhà Diêu Viễn có tiền, thể nào bả cũng nói, nói riết để ba nó không thương nó nữa rồi ắm hết tiền của về mình... nói một câu khó nghe, rủi thay ba mày sinh bệnh mất, người thừa kế số một là vợ tái hôn, vợ được phân nửa, phần còn lại mới chia cho con riêng và con chung."

Diêu Viễn gật đầu.

Tề Huy Vũ suy nghĩ thêm rồi bảo, "Hơn nữa giờ ba mày có mình mày là con, đến lúc mẹ kế sinh thêm đứa nữa thì thế nào?"

Diêu Viễn ừm một tiếng, nghĩ đến cảnh Triệu Quốc Cương có hai đứa con, thể nào cũng cưng đứa nhỏ hơn, em bé vừa dễ thương hơn, mềm mại hơn, lại còn có thể bị bộ ba ơi ba à mỗi ngày, quấn quýt ông làm nũng... Nó cũng biết tính mình khó chịu, nếu Triệu Quốc Cương có một đứa bé ngoan ngoãn hơn, thì Diêu Viễn nó liền trở nên mờ nhạt, hơn nữa ba nó kết hôn rồi, ông ấy với vợ kế là một gia đình, nó còn có chỗ đứng trong căn nhà đó nữa hay không?

Trương Chấn thở dài, "Hồi tao còn bé, lúc hai ông bà già nhà tao ẩu đả nhau cũng từng nói rồi, không cho tao theo ba. Ly hôn thì ly hôn, tiền bạc phải rạch ròi đâu ra đó, chứ để một ả ất ơ nào đó ở nhà của bà, ngủ với chồng bà, moi móc tiền bà, ngủ giường của bà, đánh con trai bà... bà sẽ điên mất thôi, mẹ tao không cho tao ở với mẹ kế, bản thân mình cũng không muốn làm mẹ kế người khác. Nói thật là cho dù lòng dạ có tốt đi chăng nữa cũng chưa chắc sống chung với con riêng của chồng được, bản năng của người mẹ là bảo vệ con mình, chuyện này rất khó vẹn toàn đôi đường"

Những câu này đã đâm trúng chỗ yếu trong lòng Diêu Viễn, nó đáp, "Phải."

Mắt nó ngân ngấn lệ, nhìn dòng xe như nước chảy dưới cầu vượt, những bóng đèn tròn trĩnh giăng giăng khắp chốn trong làn nước mắt bỗng hóa thành vô số vòng tròn.

Con phố lên đèn, rực sáng ánh quang, ba đứa con trai tuổi mới lớn ngồi ven đường im lặng không ai nói năng gì, một tay Tề Huy Vũ khoác lên vai Diêu Viễn, điện thoại reo.

Tề Huy Vũ ấn nút nghe con di động Diêu Viễn cho mình, Đàm Duệ Khang gọi tới.

"Ba mày kêu mày về nhà ngủ." Tề Huy Vũ bất đắc dĩ nói, "Anh mày đến rước mày đó."

"Tao về đây." Diêu Viễn hít một hơi sâu, vươn vai duỗi lưng, ba đứa hút thuốc xong, Diêu Viễn bóp gói thuốc lại thành một cục rồi ném đi thật xa.

Đàm Duệ Khang tới, nói, "Tiểu Viễn, về nhà thôi."

Diêu Viễn tạm biệt bạn bè, Tề Huy Vũ và Trương Chấn đẩy xe đạp đưa cả hai đến chỗ bắt xe, Diêu Viễn về nhà thì tắm rửa bò lên giường, không nói năng gì với ai.

Tối đến tắt đèn, Diêu Viễn trùm chăn gọi điện tán dóc với Tề Huy Vũ, mãi đến khi ngáp chảy nước mắt mới thôi không nói nữa, cúp máy chuẩn bị ngủ thì di động lóe một cái, có tin nhắn tới.

[Tiểu Viễn, em suy nghĩ kỹ lại những gì anh nói đi, một ngày nào đó em sẽ phải trưởng thành, và tự mình đối mặt với mọi chuyện.]

Người gửi là Đàm Duệ Khang.

Diêu Viễn chửi thầm đồ khùng, đúng là người không cùng một thế giới.

Một học kỳ mới bắt đầu, đây là học kỳ cuối cùng của năm lớp 9 nên tất cả đều căng thẳng, giáo viên chủ nhiệm ngày nào cũng tụng câu "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", thì giờ thầy trưởng khối chín đã bê một quan tài to tổ bố tới - số chỉ tiêu được tuyển thẳng.

"Được tuyển thẳng lên cấp ba là một vinh dự các em biết không!" Thầy trưởng khối công khai nói ngay trong tuần lễ khai giảng, "Đó là sự khẳng định về thực lực của các em, không phải em nào cũng được chọn vào cấp ba..."

Qua nhiều lần kêu gọi tuyên truyền thi tuyển cấp ba của thầy trưởng khối, đứa nào cũng hết sức nghiêm túc tập trung y như sắp đánh trận tới nơi, mấy ngày liên tục hết giờ học cũng không dám rời bàn, chúi mũi vào sách bài tập với sách ôn luyện, y như tranh thủ được vài tiếng là có thể đạt được thành tích tốt cuộc thi sắp tới vậy.

Diêu Viễn chẳng lấy làm lo lắng gì, việc nó được tuyển thẳng lên cấp ba là chắc như đinh đóng cột rồi, chuyện Triệu Quốc Cương cũng đã trôi qua không để lại bất cứ dấu hiệu khả nghi gì, thế là nó yên tâm bắt đầu tập trung học hành.

Giờ thì cục dốt môn Anh văn của Đàm Duệ Khang mới lòi ra toàn diện, anh bẩm sinh không giỏi về ngôn ngữ, phần lớn chỉ dựa vào học gạo mà cố giành một trăm hai mươi điểm, lâu lâu vớ được sách bài tập tuyển chọn của Diêu Viễn thì điểm mới khá khẩm hơn.

Diêu Viễn có thói quen học tốt đó là làm xong câu nào thì sẽ ghi lại chú giải trên đề, Đàm Duệ Khang chờ nó làm xong rồi che đáp án làm lại một lần là nắm vững. Nhưng vừa khai giảng xong là sáu môn Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa, Chính trị thi nhau đổ lên đầu, bài tập ùn ùn kéo tới như thác lũ, cả Diêu Viễn cũng cảm thấy hơi ngợp, không có thời gian đâu mà tỉ mẩn phân tích kỹ càng từng câu nữa.

Đề ôn luyện tựa như dòng lũ cuốn phăng qua hết thảy, hết đề này lại đến đề khác, hết giải đề như robot rồi lại kiểm tra đáp án, phần lớn các thầy cô bộ môn thậm chí còn không có thời gian giảng bài. Lúc này Đàm Duệ Khang mới ăn phải quả đắng, tiếng Anh với anh chẳng khác gì tiếng sao Hỏa, anh không thể hiểu được tại sao người nước ngoài lại dùng câu này hoặc thì này, mỗi lần dò đáp án trật lất với đáp án của Diêu Viễn là lại muốn ngửa đầu lên trời hú dài.

Mấy thầy cô vì giành nhau giờ tự học mà cãi cọ ầm ĩ trong phòng giáo viên, nghe nói cô dạy môn chính trị mới tới còn chạy đi khóc một lúc lâu.

Trong bài kiểm tra cuối cùng trước cuộc thi thử toàn thành phố, bốn bài đọc hiểu Đàm Duệ Khang chỉ làm được đúng ba câu, phần thi viết được có mười lăm điểm, cảm thấy tuyệt vọng hết đường cứu.

Đàm Duệ Khang than thở, "Tiểu Viễn, em học Anh văn kiểu gì thế, tại sao anh lại học kém như vậy chứ?"

Diêu Viễn nói, "Anh phải xem nhiều chương trình tiếng Anh vào, rồi rèn luyện giao tiếp mỗi ngày, khẩu ngữ các thứ, dùng tiếng Anh để biểu đạt ý của mình và cũng phải dùng tiếng Anh để suy nghĩ nốt."

Đàm Duệ Khang, "?"

Diêu Viễn hỏi, "Lúc anh suy nghĩ một vấn đề anh dùng ngôn ngữ nào?" Đàm Duệ Khang mù mờ không hiểu ý nó cho lắm.

Diêu Viễn giảng giải, "Thế này nhé, lúc anh đọc đề, anh sử dụng tiếng phổ thông hay tiếng địa phương? Khi em nói chuyện với bạn bè đều dùng tiếng Quảng Đông để suy nghĩ, còn anh? Ngôn ngữ tư duy của anh là gì?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Tiếng Hồ Nam." Diêu Viễn, "..."

Diêu Viễn giải thích, "Anh phải suy nghĩ bằng tiếng Anh, lúc làm bài đừng có dịch tiếng Anh thành tiếng Trung ra trước... á, em biết rồi, có phải trước tiên là anh dịch tiếng Anh thành tiếng Hồ Nam, rồi dùng tiếng Hồ Nam giải đề, rồi

đem đáp án bằng tiếng Hồ... Hồ Nam dịch sang tiếng Anh, xong mới viết đáp án vào, ôi giời ơi, há há há há~"

Diêu Viễn sắp cười quắn ruột rồi.

"Lúc làm bài không phải hỏi "tại sao", mà là "why", cả quá trình kế đó đều phải dùng tiếng Anh để tư duy trong đầu." Diêu Viễn nói.

Đàm Duệ Khang tựa như vỡ lẽ ra điều gì đó, nhưng vẫn còn mù mờ chưa rõ ràng.

Diêu Viễn làm bộ thâm sâu phán, "Bí quyết học giỏi Anh văn chính là, Think in English. Anh đừng có tiết lộ cho bọn khác biết nhá."

Cuộc thi thử toàn thành phố bắt đầu, ai đi về chỗ người nấy, giống như kỳ thi chính thức nên mọi người bị xé lẻ nhiều, Đàm Duệ Khang lại bắt đầu phi vô WC như điên.

Khủng khiếp nhất ở chỗ máy cát sét trong trường thi cực kỳ dởm, đã kêu lạo rạo còn ăn băng, phần thi nghe bắt đầu rồi mà mất đúng năm phút chẳng nghe được gì, lúc ông thầy giám thị kéo ra một đống dây nhợ rối nùi trong máy ra, dùng bút chì 2B cuốn dây băng thì Đàm Duệ Khang đã nghĩ đến chuyện đập đầu vào tường.

Đã vậy ổng còn khăng khăng không chịu đổi băng, thôi coi như số xui vậy.

Lần thi này xếp hạng học sinh toàn thành phố theo điểm chuẩn, tối đa là 900 điểm, môn Anh văn của Đàm Duệ Khang chỉ có 540.

Lúc sắp công bố kết quả cả đám đều hết sức căng thẳng, dù sao thì kết quả cũng ảnh hưởng đến việc tuyển thẳng.

Thi thử môn Anh không có phần thi viết, môn Anh văn của Diêu Viễn được điểm tối đa 150 là đứng nhất toàn thành phố, tính luôn cả trường trung học quốc tế và chín trường cấp hai khác thì có tổng cộng 12 người được tối đa, Diêu Viễn là một trong số ấy.

Còn Đàm Duệ Khang thì được điểm tối đa môn toán, hai đứa đứng đầu trong kỳ thi thử, một tự nhiên một xã hội, đều tụ trong một lớp.

Sau khi công bố xếp hạng thì Diêu Viễn lọt vào top 5 toàn khối, Đàm Duệ Khang bị môn Anh văn kéo chân rớt xuống hạng 17.

Nhưng cả hai đứa đều chắc vé tuyển thẳng, vấn đề bây giờ chỉ còn là có muốn lên cấp ba Tam Trung hay không mà thôi.

Lớp 9-1 có 17 đứa được tuyển thẳng lên, trong đó có Tề Huy Vũ và Lâm Tử Ba, còn Trương Chấn nhờ sở trường thể thao mà cũng được lên nốt, nhưng bọn nó không còn được học chung một lớp nữa.

Với thực lực của Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang, chỉ cần lúc thi tuyển không bị lên xuống thất thường thì muốn thi vô trường cấp ba nào tốt hơn cũng không

thành vấn đề, hai đứa nhận được phiếu nguyện vọng, lúc ra về Tề Huy Vũ bỗng xúi "Đừng học Tam Trung, thi vô Nhất Trung đi."

Diêu Viễn hỏi, "Mày không muốn được tuyển thẳng à?"

Tề Huy Vũ đáp, "Mẹ tao bảo tao đừng học Tam Trung, mày biết không, thầy trưởng khối muốn giữ mấy đứa tụi mình lại để sau này thi vô mấy trường như Thanh Hoa hoặc Bắc Kinh ấy. Nghe nói chỉ cần một đứa cấp ba đậu vô đó là toàn bộ thầy cô dạy nó năm đó đều được thưởng một vạn tệ, còn cho đi du lịch châu Âu."

Diêu Viễn nói, "Thật ra Tam Trung với Nhất Trung có chênh lệch gì nhiều đâu, xê xích có chút đỉnh à, hơn nữa điều kiện đi lại không thuận tiện, còn phải ở ký túc xá."

Tề Huy Vũ phản đối, "Ít ra bên đó năm ngoái có tận mấy người vô được đại học Bắc Kinh, còn Tam Trung mỗi năm chỉ có một mống, chưa kể lâu lâu còn không được mống nào."

Diêu Viễn hỏi ngược, "Nhưng mày nghĩ mày có lọt vô được "mấy người" đó không?"

Tề Huy Vũ nhún vai, quay ra hỏi Đàm Duệ Khang, "Mày thì sao?" Đàm Duệ Khang trả lời, "Tao phải về hỏi ý kiến của dượng đã."

Tề Huy Vũ bá vai Diêu Viễn dụ khị, "Thi Nhất Trung đi, mẹ tao bắt tao nhất định phải học Nhất Trung, hơn được chút đỉnh cũng là hơn."

Diêu Viễn bó tay rồi, nó không muốn học Nhất Trung. Trường đó xa muốn chết, ngồi xe cũng mất bốn lăm phút, môi trường xung quanh cũng không quen thuộc, tuy thầy cô ở đó là tốt nhất, nhưng cũng chẳng phải vượt trội so với Tam Trung.

Tụi học sinh ở Nhất Trung đều thuộc dạng chăm chỉ học hành khổ hạnh, phần lớn y chang như Đàm Duệ Khang, dựa vào thực lực của bản thân mà phấn đấu đi lên. Không giống tụi Tam Trung, thường là con nhà có điều kiện, vừa học vừa chơi.

Đã vậy còn là trường nội trú, muốn ngoại trú cũng chẳng được, học ở Nhất Trung thể nào Triệu Quốc Cương với Đàm Duệ Khang ở chung ký túc xá, nửa đêm đói bụng muốn kiếm đồ ăn khuya cũng phải trèo tường.

Điều quan trọng nhất là nó không muốn rời xa Triệu Quốc Cương, tuy ba nó hôm nào cũng về nhà khuya lắc khuya lơ, nhưng có thể nhìn thấy mặt nhau nói vài ba câu, hỏi han chuyện học hành của nó... chỉ cần có thể nói vài câu với ba, lúc đến trường biết ông đang ngủ trong phòng bên cạnh, tạo ra cảm nói câu "Ba ơi tụi con đi học" là có thể tạo ra cảm giác vô cùng yên tâm cho Diêu Viễn.

Nói chung trong chuyện này, Diêu Viễn hoàn toàn chẳng muốn học Nhất Trung.

Nhưng nó luyến tiếc Tề Huy Vũ, nó nài, "Ở lại Tam Trung đi, qua chỗ kia chi cho xa chứ."

Tề Huy Vũ nói, "Bó tay, tao phải nghe lời mẹ tao, bà ấy có mỗi một đứa con là tao thôi, trông cậy hết cả vào tao đó."

Diêu Viễn nói, "Để tao nghĩ thêm đã."

Tề Huy Vũ đáp, "Đi với tao đi, Tiểu Viễn, mày từng nói rồi mà, tụi mình là bạn bè cả đời."

Diêu Viễn, "Được rồi tao biết rồi mà, đừng có thúc tao nữa."

Tề Huy Vũ thất vọng nhìn theo Diêu Viễn đứng ở ngã rẽ, gọi, "Triệu Diêu Viễn!"

Diêu Viễn không trả lời, đứng ở ven đường đợi xe, Đàm Duệ Khang ngồi xổm bên cạnh trông như một anh dân công bảnh trai, nhìn kỹ lại thấy toát lên khí chất anh tuấn. Anh bắt đầu biết để ý đến thể diện cho Diêu Viễn, bây giờ hai anh em đi trên đường luôn thu hút được không ít ánh nhìn trầm trồ, lúc cười cười nói nói còn mang theo vẻ đẹp phóng khoáng rạng rỡ của tuổi thanh xuân.

Đàm Duệ Khang vuốt phẳng tay áo, kêu, "Tiểu Viễn." "Ừm?" Diêu Viễn nhìn qua một cái.

Đàm Duệ Khang nói, "Nghe theo dượng đi, dượng bảo học đâu thì chúng mình học ở đó, dượng là người có nhiều kinh nghiệm nhất."

Còn cần phải hỏi sao? Diêu Viễn biết chắc chắn Triệu Quốc Cương muốn bọn nó học Nhất Trung, rất nhiều chuyện Diêu Viễn đều biết cả, chỉ là không muốn nghĩ tới, Tề Huy Vũ nói rất đúng tốt hơn chút đỉnh cũng là hơn. Học ở Nhất Trung mới là con đường sáng suốt nhất.

Nhưng tối về đến nhà Triệu Quốc Cương chỉ nhìn phiếu nguyện vọng một cái, bảo "Ba biết rồi", rồi để bọn nó học tiếp.

Diêu Viễn chẳng có lòng dạ nào học nữa, nếu như lên thẳng thì bây giờ nó có thể thoải mái nghỉ hè, chơi đến tận tháng chín thì nhập học lên lớp mười. Mùa xuân tới rồi, nó có hơi nóng nảy kích động, bèn lấy máy bàn gọi cho Lâm Tử Ba, cầm lên thì nghe phía bên kia đầu dây Triệu Quốc Cương đang trao đổi với ông bạn làm bên Bộ Giáo Dục về vấn đề lên thẳng của nó.

Ông kia bảo, "Lên thẳng cũng tốt, mấy năm nay Vương Quang Thành điều hành Tam Trung không tệ, lực lượng giáo viên ở Tam Trung dồi dào, năm nay còn mời thêm hai giáo viên xuất sắc về, vấn đề còn lại là chỉ tiêu khoanh vùng tuyển sinh* thôi..."

* Tù gốc là "sinh nguyên" trong "sinh nguyên cơ địa". ď Trung Quốc để hạn chế hồ sơ trúng tuyển vào trwờng thì các trwờng điểm sẽ khoanh vùng nhũng học sinh trúng tuyển thuộc các trwờng học mà trwờng điểm ấy chọn làm sinh nguyên

cơ địa. Khi xét tuyển hồ sơ, họ sẽ wu tiên chọn nhũng học sinh ở nhũng trwờng đwợc khoanh vùng trwớc rồi mới đến nhũng học sinh trwờng khác.

Triệu Quốc Cương nhắc, "Bảo Bảo, dập máy đi con." Diêu Viễn chán nản gác máy, lấy di động ra.

Ông của Lâm Tử Ba bị lãng tai, kêu ầm beng một hồi mới chuyển được điện thoại.

"Tao à..." Lâm Tử Ba nói, "Chắc lên thẳng quá, ba tao cũng kêu tao lên thẳng, có thể tiết kiệm được học phí ít nhiều. Kê Kê muốn thi Nhất Trung phải không? Mày theo nó à?"

Diêu Viễn bồn chồn ậm ừ một hồi, bảo là tao chưa nghĩ xong, gác máy, rồi gọi cho mấy đứa bình thường hay chơi chung, cơ bản là đứa nào cũng định lên thẳng.

"Tiểu Viễn, Duệ Khang" Triệu Quốc Cương buông điện thoại xuống, trải hai tờ phiếu nguyện vọng lên bàn.

Diêu Viễn biết Triệu Quốc Cương đã quyết định rồi đấy, Đàm Duệ Khang đi ra, Triệu Quốc Cương bảo, "Lấy cây bút máy trong phòng ra cho dượng."

Diêu Viễn thoáng căng thẳng, đây dẫu sao cũng là lần đầu tiên phải thực hiện một quyết định quan trọng trong đời.

"Anh con nói nó sao cũng được, chủ yếu là con quyết thế nào thôi." Triệu Quốc Cương trầm ngâm, cầm lấy cây bút Đàm Duệ Khang đưa cho, đầu tiên là ký tên, nhưng chưa xác định đồng ý hay không đồng ý lên thẳng, ông hỏi con mình, "Bản thân con muốn thi vô Nhất Trung hay muốn vô cấp ba Tam Trung"

Diêu Viễn ấp úng đáp, "Con sao cũng được." Triệu Quốc Cương nhắc, "Nói thật lòng đi."

Diêu Viễn quả thực rất khó chọn lựa, lông mày nó nhíu tít, Triệu Quốc Cương nói, "Nếu học Nhất Trung thì có anh con đi theo, hai đứa ở ký túc xá có thể chăm sóc lẫn nhau, không sợ đơn độc. Tính đến hiện nay thì tỷ lệ thi đỗ lên đại học của Nhất Trung là nhỉnh hơn Tam Trung, vô đó học thì tương lai đảm bảo hơn."

"Đổi lại." Triệu Quốc Cương ngẫm nghĩ một lát, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, "Một tuần tối đa con chỉ có thể về nhà một lần, tập sống xa ba sớm hơn, hòa nhập cuộc sống tập thể..."

Diêu Viễn nói, "Tề Huy Vũ cũng rủ con thi Nhất Trung với nó."

Triệu Quốc Cương gật gù, "Thành tích bạn cùng bàn của con cũng không tệ. Còn nếu con học lên cấp ba Tam Trung, thì chất lượng cũng không kém cạnh Nhất Trung là bao, hiệu trưởng trường các con cũng muốn nâng cao tỷ lệ đỗ đại

học, xét theo trọng điểm của tỉnh mình, năm nay họ sẽ chú trọng nhiều vào cấp ba hơn năm ngoái."

"Lên thẳng có cái hay ở chỗ là không cần phải thích nghi lại môi trường mới, hơn nữa hai đứa có thể về nhà mỗi ngày, nghỉ ngơi trong nhà dẫu sao vẫn tốt hơn ở ký túc xá, không có tranh cãi lục đục, không bị quấy rầy xao nhãng, lên cấp ba rồi ba sẽ thuê một người giúp việc lo chuyện bếp núc cho các con, ba bữa về nhà ăn, hằng ngày hầm canh cho các con uống, đảm bảo vấn đề dinh dưỡng, lúc cần có thể xem TV, điều tiết tâm trạng, không cần phải quá khắc khổ chỉ biết học và học thôi."

"Anh thấy sao?" Diêu Viễn giương mắt lên ngó Đàm Duệ Khang.

Đàm Duệ Khang chỉ cười cười một cách ung dung nói, "Anh sao cũng được cả, em học chỗ nào anh học ở đó với em."

Diêu Viễn nhìn Triệu Quốc Cương, nghĩ đến cảnh lên đại học rồi, mỗi năm chỉ có kỳ nghỉ hè với nghỉ đông là được về nhà chơi với ba, tự nhiên thấy hơi đau lòng.

Tuy bảo rằng tốt nghiệp đại học sẽ bươn chải ra xã hội làm việc, chắc chắn sẽ sống chung với Triệu Quốc Cương, chăm sóc ông cho đến lúc già.

Nhưng giờ mà đi học Nhất Trung ở ký túc xá, thì nó phải xa ông ngót bảy năm còn gì.

Không ai hiểu con bằng ba, Triệu Quốc Cương thừa biết suy nghĩ của Diêu Viễn, ông nói, "Tiểu Viễn, con với anh đều là con trai, một ngày nào đó cũng phải rời khỏi tổ bay đi, nam nhi chí tại bốn phương, rồi con sẽ có vợ, có con."

Diêu Viễn bị câu này kích động, quyết định luôn, "Không, con học Tam Trung."

Triệu Quốc Cương cười, gật đầu, "Như vậy là muốn rời muộn một chút, ở nhà ba năm với ba phải không? Duệ Khang, con muốn thi Nhất Trung thì cứ thoải mái thử sức đi, đừng để ảnh hưởng bởi Diêu Viễn."

Đàm Duệ Khang cười nói, "Không ạ, con cũng không muốn rời xa dượng, học Tam Trung lại còn có thể giảm bớt học phí."

Diêu Viễn nói với Đàm Duệ Khang, "Anh đi thi Nhất Trung đi, đừng bị em ảnh hưởng."

Diêu Viễn nói cho có thế thôi, chứ nó biết thừa Đàm Duệ Khang sẽ trả lời không, còn phải hỏi sao? Nó bỗng nhiên phát hiện ra Đàm Duệ Khang cũng rất tốt nha, mới sống chung có nửa năm thôi mà đã nghiễm nhiên trở thành đồng bọn không thể tách rời của nó, nó không còn thấy bài xích Đàm Duệ Khang như lúc trước nữa.

Ai ngờ Đàm Duệ Khang lại nói, "Được, vậy Diêu Viễn em lên thẳng một mình nhé."

"Hả?"

Diêu Viễn bị dội một gáo nước lạnh, ngớ người ra, Đàm Duệ Khang cười ha ha ha như vừa thực hiện một cú lừa ngoạn mục, tót lên sô pha xem TV.

Diêu Viễn, "..."

Triệu Quốc Cương phì cười, đưa phiếu nguyện vọng cho hai đứa điền vào, Diêu Viễn nằm dài trên bàn một hồi, cảm thấy thật có lỗi với Tề Huy Vũ.

Tự nhiên nó lại hơi hơi đổi ý, "Con ngồi chung bàn với Tề Huy Vũ ba năm rồi, giờ lại phải tách ra."

Triệu Quốc Cương nói, "Còn anh con mà."

"Ừa." Đàm Duệ Khang ngồi trên sô pha bấm điều khiển, thuận miệng nói, "Chẳng phải còn anh bên cạnh em sao, Tiểu Viễn."

Diêu Viễn nghĩ thầm trong bụng: Anh á? Anh bằng Tề Huy Vũ được sao?

Nó từ mé bên hông trộm nhìn Đàm Duệ Khang, chợt nhận ra bây giờ trông anh ta cũng phong độ ra trò, mới nửa năm trôi qua mà như được lột xác toàn diện. Nếu mình và anh ta lớn lên cạnh nhau từ nhỏ, cùng đi học mẫu giáo, rồi cùng lên tiểu học cấp hai... biết đâu lại thành đồng bọn còn thân hơn cả Tề Huy Vũ.

Anh ta rất hiểu chuyện, giỏi đoán ý người, bản thân cũng có nguyên tắc và lập trường riêng, điều quan trọng nhất là anh ta rất đáng tin cậy.

Diêu Viễn nhớ ông thầy Toán từng nói về đặc trưng của người Hồ Nam.

Đoàn quân "Tương quân" được Tăng Quốc Phiên thành lập ở Hồ Nam, là nơi địa linh nhân kiệt, dân ở đó chịu được khổ, làm được việc, kiên cường chăm chỉ chịu khó, người dân đều mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp như vậy, con người của Đàm Duệ Khang tựa như là một hình ảnh thu nhỏ cho những người như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc