MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Diêu Viễn ngồi trên ghế tựa trong phòng ăn, Đàm Duệ Khang quỳ dưới đất, gỡ mảnh thuỷ tinh ghim trong chân cậu, rồi xoay qua dán băng cá nhân lên.

"Đừng sợ." Đàm Duệ Khang dỗ dành, "Tiểu Viễn, đừng sợ, anh không ruồng rẫy em đâu, hèn gì em cứ khăng khăng không muốn kết hôn... nếu em chịu nói ra thì đỡ rồi, chúng mình cùng nghĩ cách giải quyết. Mọi chuyện sẽ tốt lên, đây chỉ là vấn đề tâm lý thôi."

Diêu Viễn nói, "Anh à, anh không hiểu đâu, đây chẳng phải vấn đề tâm lý." Đàm Duệ Khang hạ giọng, "Tiểu Viễn, không sao đâu mà."

Diêu Viễn không ngừng run lên trước anh, cậu khẽ khom người về phía trước, thấp giọng nói, "Anh không hiểu đâu, anh không hiểu đâu mà, Đàm Duệ Khang, em yêu anh."

Đàm Duệ Khang lặng một chốc, rồi nói, "Tiểu Viễn, anh cũng yêu em, anh hai yêu em, em là đứa em duy nhất của anh. Nhưng tình cảm giữa chúng ta không phải loại yêu đó..."

Diêu Viễn phát điên rồi, chuyện đã vượt quá mức chịu đựng của cậu, mắt rớm nước cậu hét lên với Đàm Duệ Khang, "Khốn kiếp em thích anh, em thích anh bao nhiêu năm nay rồi!! Em thích anh đến mức phát khùng rồi! Anh thích em một chút thì anh chết à!!"

Đồng tử Đàm Duệ Khang thoáng giãn ra, hồi sau, anh mới hổn hển nói, "Tiểu Viễn, em bình tĩnh lại đi."

Diêu Viễn nhắm nghiền hai mắt lại, cậu vừa muốn đập đầu chết đi cho xong, vừa tự trách bản thân làm chuyện đần độn.

Đàm Duệ Khang đưa ly nước cho Diêu Viễn, Diêu Viễn hất toàn bộ nước xuống dưới, mệt mỏi nằm nhoài ra bàn, có tiếng bật lửa, Đàm Duệ Khang thở dài một hơi.

"Cho em một điếu." Diêu Viễn nói.

Sau khi Đàm Duệ Khang sinh bệnh cả hai đều cai thuốc, bệnh tình khỏe rồi vì xã giao nên Đàm Duệ Khang bắt đầu hút lại, Diêu Viễn thì không, nhưng bây giờ không hút không xong.

Diêu Viễn đã hơi tê tái, não bộ của cậu bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch, không muốn nói bất cứ điều gì, Đàm Duệ Khang vuốt tóc Diêu Viễn.

"Đừng đụng vào em!" Diêu Viễn quát lên.

Đàm Duệ Khang xoa dịu, "Em à, đừng sợ, chúng ta cùng nhau gánh vác, anh sẽ giúp em, em đừng như thế, đừng gục ngã. Anh không ghét bỏ em đâu, thực sự không mà."

Mắt Diêu Viễn hoe đỏ, ngơ ngác nhìn Đàm Duệ Khang, cậu sực nhớ ra rất nhiều chuyện.

Cho đến tận bây giờ cậu chưa từng thực sự độc lập, hết thảy mọi chọn lựa đều có Đàm Duệ Khang cùng cậu hoàn thành, hết thảy mọi trắc trở đều có Đàm Duệ Khang cùng cậu sẻ chia, và những nỗi đau khổ ấy dưới sự gánh vác của anh đều lần lượt tan thành mây khói, chỉ trừ duy nhất chuyện này ra.

"Em nói hết những gì trong lòng mình ra đi." Đàm Duệ Khang khuyên nhủ, "Chúng mình cùng giải quyết, tin anh đi mà, được không?"

Diêu Viễn rân rấn nước mắt, nói, "Được, được"

Đàm Duệ Khang thở phào, buông, "Tiểu Viễn, em chỉ xúc động nhất thời thôi, có thể trị khỏi được."

Diêu Viễn, "Không phải nhất thời xúc động, không đâu... đã nhiều năm lắm rồi."

Đàm Duệ Khang hỏi, "Em nhận ra mình thích con trai từ khi nào?"

Diêu Viễn trả lời, "Em không thích con trai... em không thích những người khác..."

Đàm Duệ Khang, "Em nói cho rõ ràng ra đi, Tiểu Viễn."

Cậu ngắm nhìn Đàm Duệ Khang tỉ mỉ, ý thức được bản thân sắp thực hiện một quyết định gian nan không gì sánh bằng. Cậu muốn tách rời một Đàm Duệ Khang mà cậu yêu với một người là anh của cậu, muốn nói hết ý nghĩ của mình cho anh biết, rồi bọn họ cùng nhau bóp chết mối tình cảm này của cậu, quá trình ấy chẳng khác gì xé toạc cậu ra, giết chết một Đàm Duệ Khang trong sinh mệnh cậu, hoặc giết một Diêu Viễn yêu Đàm Duệ Khang.

"Em... không biết." Diêu Viễn lắc đầu nói, "Em không biết từ lúc nào mình bắt đầu thích con trai."

Cậu nhớ đến buổi tối bọn họ trốn trong căn nhà gỗ nhỏ kế bên bãi đá, là ngày hôm ấy sao? Không, không phải lúc đó, đêm ấy chẳng qua chỉ là choàng tỉnh cơn mê mà thôi, loại cảm giác ấy đã tồn tại từ trước đó rồi.

Là ngày đó ư? Ngày Đàm Duệ Khang tươi cười, nhét tai nghe vào trong tai cậu? Cũng chẳng phải.

Hay là ngày anh tặng cho mình tập tranh vẽ ấy...

Diêu Viễn chết lặng trong dòng hồi ức, lắng nghe tiếng khóc nức nở của đứa trẻ cô độc trong linh hồn mình, là ngày hôm ấy sao? Cậu lại nhớ đến hình ảnh Đàm Duệ Khang đu trên bờ tường, giương đôi mắt hiếu kỳ lên nhìn mình.

"Từ lúc sinh ra đã vậy rồi." Diêu Viễn nói, "Em nghe bảo đồng tính cũng di truyền. Anh à, em muốn ngủ một chút, ngủ xong sẽ tốt hơn."

Đàm Duệ Khang bảo, "Em ngủ đi, anh đợi em dậy gọi em ăn cơm tối." "Em không muốn ăn." Diêu Viễn nói, "Mai gọi em dậy ăn điểm tâm thôi."

Cậu kéo lê bước chân mỏi mệt vào phòng, khóa cửa lại, ngã vật xuống giường, không hiểu vì sao chẳng có chút bi thương nào, chỉ cảm thấy nơi mảnh thủy tinh vỡ đâm vào chân rất đau.

Làm sao bây giờ, cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sau này cậu không thể đối mặt với Đàm Duệ Khang, lõ như bị Triệu Quốc Cương biết chuyện, cậu phải làm gì bây giờ?

Đàm Duệ Khang ngồi trong phòng khách hút thuốc nguyên đêm, gọi vài cuộc điện thoại liên quan đến chuyện công ty, cũng không đi đâu.

Diêu Viễn chốc ngủ chốc tỉnh, nửa đêm nghe tiếng Đàm Duệ Khang thu dọn cái bàn trà vỡ nát, nghe tiếng động mà chân cũng lẩm rẩm đau theo, loại cảm giác này cực kì khó chịu. Ngủ không sâu giấc, cũng chẳng tỉnh dậy, trong giấc mơ cậu cô đơn trơ trọi đứng một mình, nhưng giờ đây không còn người nào đẩy cửa vào phòng ôm lấy cậu nữa.

Một đêm trôi qua, nỗi lòng của Diêu Viễn từ từ bình lặng lại, cậu vẫn chưa tìm ra biện pháp thiết thực để giải quyết, nhưng nỗi sợ hãi cũng dần dần phôi phai, chuyện đã không còn quá đáng sợ như lúc vừa mới xảy đến chiều qua nữa.

May mà Đàm Duệ Khang ngăn cậu lại, không cho cậu ra ngoài, bằng không có khi Diêu Viễn đã làm chuyện thiếu sáng suốt rồi. Với tâm trạng hôm qua, cậu có thể cảm thấy không thiết sống nữa mà nhảy lầu tự vẫn hoặc tông xe tự sát.

Còn hiện giờ tỉnh ngủ rồi thì mọi chuyện đã khá hơn.

Cậu không muốn đi ra ngoài đối mặt với Đàm Duệ Khang, song không muốn cũng phải đi, cậu muốn đi WC, huống hồ trước sau gì cũng phải đối mặt, thế là mở cửa phòng ra.

Phòng khách đã được dọn dẹp, Đàm Duệ Khang không trở về phòng, vẫn nằm ngủ trên sô pha như cũ.

Diêu Viễn đi vệ sinh xong, đến gần Đàm Duệ Khang, muốn chạm vào anh, nhưng ngay khoảnh khắc còn chưa kịp chạm vào, Đàm Duệ Khang tức thì choàng tỉnh.

Một nỗi bi ai trào dâng trong ngực Diêu Viễn, trước đây khi ngủ cùng với cậu, Đàm Duệ Khang hầu như chẳng bao giờ phòng bị, quậy phá kiểu gì cũng không tỉnh, anh đang đề phòng cậu sao?

"Mấy giờ rồi?" Đàm Duệ Khang dụi dụi mắt. "Năm giờ rưỡi." Diêu Viễn đáp.

Đàm Duệ Khang gật đầu nói, "Ngủ đủ rồi phải không, Tiểu Viễn." Diêu Viễn trả lời, "Vâng, em đi làm đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì." Đàm Duệ Khang bảo, "Để anh làm cho em."

Chân Diêu Viễn còn hơi đau, cậu ngồi bên cạnh bàn ăn nằm úp xuống, Đàm Duệ Khang đi làm điểm tâm cho cậu.

Sau này nên làm gì đây? Diêu Viễn đã nhiều lần tự hỏi bản thân, Đàm Duệ Khang sẽ làm bộ như không biết gì chăng? Hệt như chưa từng có gì xảy ra? Đôi bên đều coi chuyện hôm qua giống như một giấc mơ?

Nếu như vậy thật cũng chưa hẳn là chuyện xấu, có điều phải giữ một khoảng cách... không thể ôm ấp đụng vào anh. Diêu Viễn biết Đàm Duệ Khang cảm thấy đồng tính là ghê tởm, nhưng dẫu thế nào cũng không ghê tởm cậu. Cậu vừa cảm động lại đau khổ, đó là lời hẹn ngầm đã ăn sâu vào sinh mệnh cả hai từ bao lâu nay, cậu đau khổ bởi phản ứng của Đàm Duệ Khang, khiến cậu căn bản không đào đâu ra cái cớ để thoát ly.

Diêu Viễn thà rằng Đàm Duệ Khang trốn tránh mình, cậu sẽ có nguyên do hợp lý để ra đi, nhưng anh lại không thể, anh muốn cùng Diêu Viễn đối mặt chuyện này. Diêu Viễn muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

Đàm Duệ Khang mang đồ ăn sáng làm xong ra, nói, "Hôm nay anh phải qua bên Sán Đầu một chuyến, bên đó có một cửa hàng muốn bán bóng đèn của mình."

Diêu Viễn hỏi, "Mấy giờ đi? Bao nhiêu bóng?"

Đàm Duệ Khang, "Bảy giờ đi, mười vạn bóng, anh sẽ cố đi sớm về sớm, chiều khoảng năm sáu giờ là về."

Diêu Viễn bảo, "Anh đừng lái xe, kêu tài xế đến chở đi đi."

Đàm Duệ Khang cười nói, "Không sao đâu, anh ngủ được một giấc rồi."

Trông anh nom có vẻ mỏi mệt, điểm tâm đã bày ra rồi, Diêu Viễn quả thực cũng đói ngấu, cậu vẫn còn đang nghĩ chuyện này đã được coi là qua hay chưa, sau này nên làm thế nào?

Lát sau, Đàm Duệ Khang nói, "Em ở nhà lên mạng chơi nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung, không sao đâu, cũng đừng đi ra ngoài."

Diêu Viễn, "Vâng."

Đàm Duệ Khang lại nói thêm, "Nói ra được là đỡ rồi, chuyện gì cũng có cách giải quyết, mấy bữa tới anh bận bịu lo chuyện công ty xong, sẽ về nhà với em."

Đàm Duệ Khang dọn dẹp bàn, đi lấy áo vest chuẩn bị đi làm, Diêu Viễn ngồi thừ ra bàn, nhìn tách trà.

Đàm Duệ Khang đi ra, một tay kéo áo vest ngoài, một tay vén tóc mái của Diêu Viễn lên, nhoài tới, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

Diêu Viễn giương ánh mắt kinh ngạc nhìn anh.

"Tiểu Viễn, anh thương em." Đàm Duệ Khang nói, "Mọi chuyện đều có thể giải quyết được, đừng đâm đầu vào ngõ cụt. Anh sẽ chóng quay về."

Đàm Duệ Khang đi rồi, Diêu Viễn nằm nhoài ra bàn, tâm tình chập chờn dậy sóng, cậu cảm thấy dường như mình lại không yêu Đàm Duệ Khang nữa.

Hôm ấy cậu không hề bật máy tính lên, an vị ở nhà coi TV, lục lọi đĩa phim ra, hết xem Spirited Away, lại chuyển qua phim Mỹ, xem Harry Potter, coi đến đầu đau não căng. Mỗi lần đến cảnh tình cảm trong phim là cậu lại chạnh lòng nghĩ đến mình, ai cũng có tình yêu, chỉ có mình cậu là cô đơn.

Nằm trên sô pha xem một hồi thì thiu thiu ngủ, chập chờn mê tỉnh, trưa không ăn cơm, Đàm Duệ Khang bốn giờ hơn thì về, đi chợ mua đồ nấu cơm cho cậu ăn. Hai người thảo luận chuyện công ty, đầu óc Diêu Viễn rất thanh tỉnh, giúp Đàm Duệ Khang hoàn thành một quyết định, Đàm Duệ Khang không nhắc nhỏm gì đến vụ đồng tính, buổi tối đi ngủ sớm.

Cả đêm Diêu Viễn trằn trọc không ngủ được, có cảm giác sắp suy nhược thần kinh, nửa đêm bò dậy lên mạng, định kiếm trang web đồng tính, tìm một người bộc bạch nỗi lòng, thì nghe Đàm Duệ Khang bên kia hỏi, "Tiểu Viễn, em còn chưa ngủ à?"

"Ngủ ngay đây." Diêu Viễn đáp, tắt QQ, nằm xuống giường lăn qua lộn lại nghĩ ngợi.

Mấy ngày sau, tâm trạng cậu đã thư thái hơn, không còn cảm thấy khó chịu nữa. Đàm Duệ Khang ở nhà đều đặn, không nói nhiều, cũng không gọi điện cho ai, hệt như năm xưa Triệu Quốc Cương rời khỏi nhà đi lấy vợ, Đàm Duệ Khang chỉ ở bên cạnh cậu, có anh ở nhà, Diêu Viễn từ từ bình tâm lại.

Đàm Duệ Khang nằm trên sô pha đọc sách, thấy Diêu Viễn đi ra bèn hỏi, "Em ăn salad không?"

Diêu Viễn nói, "Em tự lấy được rồi."

Diêu Viễn đi lấy salad ăn, để ý thấy Đàm Duệ Khang mua một mớ sách, có lẽ là mua mấy hôm trước, toàn là sách về tâm lý và đồng tính.

Những cuốn này cậu xem qua cả rồi, Tâm lý học về tính dục và tình yêu của Sigmund Freud, Tâm lý tính dục của tác giả Anh, Bệnh thần kinh tâm lý học và đồng tính vân vân.

Diêu Viễn cầm salad đi qua, đút cho Đàm Duệ Khang ăn, cậu nói, "Em không bị sida, quan hệ bừa bãi mới bị sida thôi, trước giờ em chưa từng lên giường với đàn ông."

"Biết mà." Đàm Duệ Khang mỉm cười nói, "Cho dù có anh cũng không ghét em."

Diêu Viễn cầm một quyển sách lật xem, cậu biết Đàm Duệ Khang đang tích cực nghĩ cách giúp cậu, làm cho cậu trở lại thành người bình thường. Diêu Viễn rất cảm kích, cậu biết Đàm Duệ Khang thật lòng muốn tốt cho cậu, trên thế gian này không còn ai có thể thương cậu được như Đàm Duệ Khang.

Sách đưa ra rất nhiều mỗi liên hệ giữa các cách giải thích đồng tính luyến ái, cũng như những lý luận rút ra từ khái niệm này, Diêu Viễn đọc được nào là đàn ông nhưng lại mang tính cách của phụ nữ, rồi thuật ngữ giải thích về chuyện thích trẻ em vân vân, cậu có một cảm giác nhục nhã và đau khổ không nói hết được.

Nội tâm của mình là đàn ông hay là phụ nữ? Diêu Viễn không nhịn được nghĩ. "Em không thích mấy bé trai." Diêu Viễn nói, "Em không thích con nít đâu."

Đàm Duệ Khang gật đầu, Diêu Viễn nói tiếp, "Có lẽ em thích như thế này... một người đàn ông đáng tin cậy, có thể cho em dựa dẫm, em có tính thích ỷ lại, chẳng bao giờ muốn lớn lên... Em nghĩ có thể vì ba rời khỏi em, bỗng nhiên em chỉ còn một mình, sau đó anh lại đối xử tốt với em, vô cùng tốt, nên dần dà em mới yêu anh."

Đàm Duệ Khang thở dài, Diêu Viễn nói, "Anh à, em nghĩ rằng anh cũng thích em."

Đàm Duệ Khang hỏi, "Tại sao em lại nghĩ thế?"

Diêu Viễn kể chuyện tin nhắn kia, nhìn vào mắt Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang nói, "Lúc đó anh chỉ nghĩ là em nói giỡn thôi, không ngờ em... thảo nào, còn đưa anh đi xem phim của Trương Quốc Vinh, khi ấy hắn trong lòng em khó chịu lắm."

Đàm Duệ Khang vươn tay ra vuốt tóc Diêu Viễn. Diêu Viễn hỏi, "Sao anh lại xóa tin nhắn đó đi?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Có hôm mở ra coi, sợ chị em chọc nên mới xóa đi, thực tình không nghĩ nhiều vậy. Ầy."

Đàm Duệ Khang thở dài nói, "Đều là lỗi của anh, nếu như phát hiện sớm hơn một chút... không chừng đã có thể kịp điều chỉnh rồi."

Phát hiện sớm thì có tác dụng sao? Diêu Viễn căn bản không nghĩ thế. Cho dù có điều chỉnh, thì cũng chỉ là không thích Đàm Duệ Khang, sở thích đối với con trai của cậu vẫn còn đấy.

"Được rồi." Diêu Viễn dặn, "Đừng nói cho ba em biết."

"Đương nhiên không rồi." Đàm Duệ Khang nói, "Em yên tâm đi, sau này chữa khỏi rồi cũng không nói cho dượng biết đâu."

Diêu Viễn gật đầu, bó gối ngồi cạnh bên Đàm Duệ Khang, Heo Con phi tới, cuộn tròn bên chân cậu.

"Em à, có phải em coi mình như con gái không?"

Đàm Duệ Khang hỏi, "Đáy lòng có mong mỏi mình biến thành con gái không?" Diêu Viễn lắc đầu nói, "Không có đâu."

"Em nhìn thấy con trai đẹp." Đàm Duệ Khang hỏi, "Có... có rung động không?" Diêu Viễn đáp, "Thỉnh thoảng cũng có, nhưng không thích họ."

Đàm Duệ Khang hỏi tiếp, "Còn với con gái thì sao? Có muốn ôm, hay hôn không? Có muốn bảo vệ họ không?"

Diêu Viễn trả lời, "Không muốn, tuyệt đối không nghĩ tới, hồi trước với Peko... hình như cũng chẳng nghĩ nhiều thế, còn anh? Có suy nghĩ như vậy không?"

Đàm Duệ Khang nghĩ một lát rồi nói, "Có, con trai bình thường đều có ý muốn bảo vệ, để cho người con gái khác... dựa vào, chăm sóc họ. Nói hơi cường điệu một chút, là muốn con gái... tôn sùng mình, trong suy nghĩ đàn ông con trai dẫu ít hay nhiều gì cũng có cả."

Diêu Viễn nhìn mắt Heo Con, sờ sờ đầu nó, Đàm Duệ Khang nói thêm, "Em à, có thể em chỉ là không được điều chỉnh lại tâm lý giới tính thôi, giống như trong sách nói, giai đoạn lúc nhỏ hứng chịu tổn thương, đây là sự trốn tránh và phong bế bản thân của một loại nhân cách độc lập, không hoàn thành bước đi quan trọng nhất để trở thành một người đàn ông... Chỉ tại anh bảo vệ em kỹ càng quá, không để em đối mặt với nhiều trắc trở."

Diêu Viễn cười bảo, "Giống như anh vậy, ai mà không động lòng chứ."

Đàm Duệ Khang nói, "Anh muốn dỗ cho em vui, em là em của anh, là lẽ sống duy nhất của anh, anh với ba mình... rất ít khi chia sẻ với nhau, không có người nhà... với anh mà nói em rất quan trọng."

Diêu Viễn bảo, "Ừ."

Hai người yên lặng một lúc, Diêu Viễn nói, "Em có thể điều chỉnh lại tính dục của mình sao? Em cũng muốn làm một người bình thường, kết hôn sinh con."

Đàm Duệ Khang đáp, "Có thể, anh tin là được mà, em đừng kháng cự, nhận thức được vấn đề tâm lý của mình, chính là bước giải quyết trước tiên."

Diêu Viễn mệt mỏi thở ra, gật đầu.

"Mấy ngày này," Đàm Duệ Khang dặn, "Em trước tiên tự mình chấn chỉnh, chỉnh về trạng thái tốt, khi cần thiết..."

Diêu Viễn biết anh muốn nói chuyện gì, cậu bảo, "Được mà, tìm bác sĩ tâm lý tư vấn phải không?"

Đàm Duệ Khang nói, "Em có thể làm được, Tiểu Viễn. Anh đi cùng với em, không phải lo."

Diêu Viễn gật đầu nói, "Đi, em đi được mà."

Diêu Viễn không muốn tiếp tục thế này nữa, cậu cũng muốn quay lại làm người bình thường, không muốn làm đồng tính, cậu muốn cưới vợ, kết hôn, sinh con, mọi người cùng sống với nhau, trở lại quỹ đạo cuộc sống bình thường.

Hết thảy trước đó, phải tống khứ tình cảm với Đàm Duệ Khang đi, bao nhiêu ý nghĩ không an phận phải thanh trừng cho bằng hết.

Ngày đêm nháy mắt nối đuôi đi qua, Đàm Duệ Khang đặt lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý, Diêu Viễn càng nghĩ càng sợ, cậu lại không muốn đi, có lẽ cậu thà là đi một mình, còn hơn ở trước mặt Đàm Duệ Khang, nghe bác sĩ tâm lý phân tích tại sao mình lại thành người đồng tính, cậu cảm thấy rất khó chịu đựng, rất nhục nhã.

Mười giờ sáng đi, Diêu Viễn tám giờ đã dậy, nhìn trừng trừng trần nhà, hệt như đang chờ khoảnh khắc phán xét.

Vị bác sĩ tâm lý này lấy giá rất đắt, Đàm Duệ Khang nhờ người ta giới thiệu cho, chưa nói chuyện Diêu Viễn ra, chỉ nói cậu cần phải giảm tải áp lực, tư vấn và điều chỉnh thôi. Chủ ý ban đầu của anh chỉ là hỏi qua chuyện này cân giải quyết thế nào, nên đã gặp mặt bác sĩ trước vài lần, kể lại tình hình của Diêu Viễn, xin nhận định tư vấn của bác sĩ.

Cuối cùng bác sĩ đề nghị Diêu Viễn đến khám, Đàm Duệ Khang mới về nhà hỏi ý kiến Diêu Viễn. Diêu Viễn gật đầu, đồng ý đi. Nhưng gần đến giờ ra khỏi nhà cậu lại muốn đổi ý.

Đàm Duệ Khang nói, "Em à, đi thôi."

Diêu Viễn thay đồ đi ra, có cảm giác như sắp bị tuyên án tử hình, cảnh xuân tươi đẹp, ánh dương rạng rỡ, một ngày đẹp trời là vậy, người ta hay nói rằng tử tù trước khi chết đều phát hiện ra rất nhiều cái đẹp bình thường không nhận thấy, Diêu Viễn thấy tâm trạng của mình bây giờ cũng y như thế. Cậu ngồi ở vị trí phó lái, lẳng lặng chờ đợi cảnh phán quyết.

Bác sĩ tâm lý nói, "Cậu là Tiểu Viễn phải không, anh cậu đã kể với tôi về cậu rồi."

Diêu Viễn gật đầu, Đàm Duệ Khang có hơi căng thẳng, bác sĩ tâm lý nói, "Anh rót cho cậu ấy ly nước đi."

Đàm Duệ Khang đứng dậy rót nước, bác sĩ tâm lý cười bảo, "Tiểu Viễn, đồng tính không phải là bệnh tâm thần, đừng mù quáng bi quan, gánh nặng tâm lý của cậu khá lớn đấy, đừng căng thẳng."

"Tôi biết." Diêu Viễn cũng rất hiểu rõ bản thân, cậu nói với bác sĩ tâm lý, "Tổ chức y tế thế giới năm 1992 đã xác nhận đồng tính không phải là trở ngại tâm

lý. Năm 2001 Trung Quốc cũng đã loại đồng tính ra khỏi nhóm người bị bệnh tâm thần."

Bác sĩ tâm lý cười cười, rồi khen, "Cậu có kiến thức lắm."

Diêu Viễn nói, "Trước giờ tôi luôn hiểu rõ bản thân mình. Nói chuyện biện pháp giải quyết đi, bác sĩ có đề nghị nào khả dĩ cho tôi không?"

Bác sĩ tâm lý hỏi ngược, "Còn cậu thì sao? Cậu có cách gì với mình không? Không sao đâu, cứ nghĩ gì nói nấy thôi."

Đàm Duệ Khang bưng nước về, Diêu Viễn trầm mặc.

Cậu muốn nói rằng tuy mình là đồng tính, song loại người này trong xã hội cũng chẳng có gì phải quá mức khổ sở, phiền toái ở chỗ, người cậu yêu lại là anh họ mình thôi.

Cậu liếc qua Đàm Duệ Khang, biết cậu cho dù làm gì đi nữa cũng không thể rời khỏi Đàm Duệ Khang, anh cũng giống như Triệu Quốc Cương, đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời cậu. Cho dù đi đến chân trời góc bể nào, dấu vết của anh vẫn tồn tại.

"Tôi muốn quay về... xu hướng tình dục bình thường." Diêu Viễn nói, "Tôi rất đau đầu, tôi không biết làm sao để thích một cô gái, tôi cũng muốn kết hôn. Anh tôi, ba tôi đều muốn tôi sống cuộc sống của một người bình thường, hiện giờ ba tôi chưa hay biết gì hết."

"Tình cảm của cậu với anh mình bắt đầu từ lúc nào?" Bác sĩ tâm lý hỏi, "Đàm tiên sinh, anh... tôi nghĩ là..."

"Không sao đâu." Diêu Viễn nói, "Anh ngồi đi, không cần đi đâu."

"Anh ấy đối xử tốt với tôi, lúc đầu tôi chẳng thích anh ấy chút nào cả, cảm thấy anh ấy vừa bẩn vừa ngu ngốc, nhưng cho dù thế nào đi nữa anh ấy cũng luôn ở bên cạnh tôi, anh thực sự rất nhẫn nại, chúng tôi đi học chung, trong cặp anh ấy còn để gậy sắt sợ tôi bị người khác bắt nạt..."

"... Ba tôi nói đi là đi, chỉ còn mình tôi và anh sống tựa vào nhau..."

"... Lên đại học thiếu chút nữa là tôi bị đình chỉ, không chừng còn bị đề nghị thôi học..."

"... Mấy năm gần đây tôi cũng không biết nghĩ thế nào mà một khắc tôi cũng không thể rời khỏi anh ấy, lúc anh ở bên cạnh tôi cảm thấy rất yên tâm, cảm thấy cuộc sống tràn trề hy vọng. Khi anh không ở bên, tôi cảm thấy cho dù làm gì cũng chẳng có ý nghĩa..."

Diêu Viễn nói một hơi rất nhiều, tốc độ nói cực nhanh, đồng thời cũng thoáng run rẩy, cậu muốn làm như là không có Đàm Duệ Khang bên cạnh, chỉ một mình mình nói chuyện với không khí vậy thôi.

Cậu mang hết những trăn trở luyến lưu bao năm, nghẹn trong lòng không dám nói ra, một lần thổ lộ cho bằng hết. Nói dứt câu cuối cùng, cậu dần dần vỡ vạc ra điều gì đó, vô số mảnh ký ức bị cậu nghiền vụn, từng chút một thoát ra ngoài, đi cùng với nó là một nỗi trống rỗng gần như tuyệt vọng.

"Là như vậy đấy." Diêu Viễn hít một hơi, mắt ngập nước, cậu cảm thấy cõi lòng dịu nhẹ đi nhiều.

Ngày hôm ấy Đàm Duệ Khang lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng đứng dậy rót ly nước, đứng bên khung cửa sổ thẫn thờ nhìn ra con đường ngoài kia, bác sĩ tâm lý cũng không nói gì nhiều, phần lớn chỉ ghi chép lại.

Cuối cùng bác sĩ hẹn Diêu Viễn vài bữa nữa quay lại.

Diêu Viễn nghĩ ông bác sĩ này cũng không tệ, chí ít đã có thể dễ dàng đối diện với Đàm Duệ Khang hơn rồi. Cậu muốn kết bạn với bác sĩ, làm bác sĩ tư cố định luôn, dù sao cũng đủ tiền chi trả, hơn nữa đối phương cho cậu cảm giác rất đáng tin cậy.

Nhưng khi cậu đi ra khỏi hành lang, nhìn thấy không ít người đang xếp hàng chờ đợi, mới hiểu ra rằng mình chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số bệnh nhân của bác sĩ, rất phổ thông, rất bình thường. Những bệnh nhân này có người mắc bệnh trầm cảm, có người nóng nảy thiếu kiềm chế, có người tinh thần phân liệt, có người bị thần kinh, có người rối loạn ám ảnh cưỡng chế, có người muốn tự sát...

Bản thân mình cũng chỉnằm trong một góc của xã hội có vô vàn những điều kỳ quặc lạ lùng mà thôi, mộtngười đồng tính nam thích anh họ của mình. Đồng tính đối với cậu và Đàm DuệKhang là chuyện tày trời, nhưng với người khác mà nói, cùng lắm người ta chỉ thốtlên một câu rằng "Úi trời, không thể nào, người như vậy mà cũng có ư?"

Bình luận

Truyện đang đọc