MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Triệu Quốc Cương còn chưa về, Diêu Viễn còn đang suy xét xem có nên kiếm cớ tống cổ gấp ông anh trời ơi này đi, hay nên làm rõ là ổng định ở lại mấy ngày, có làm xáo trộn gia đình nhà nó hay không... đại khái thế. Diêu Viễn đoán chắc ông này lên đây là để kiếm việc làm, học hết trung học cơ sở hết tiền học tiếp, đành phải khăn gói lên thành thị phía nam kiếm miếng cơm, mấy vụ này ở dưới quê xảy ra hoài chứ gì.

Chỉ mong chuyện không đến nỗi bi đát lắm Diêu Viễn có thể tưởng tượng được cảnh cái ông Đàm Duệ Khang này suốt ngày lăn lê ở nhà mình, chả mó tay vào việc gì, ngược lại còn ăn chùa uống chùa mấy tháng liền.

Nó quyết định là phải thăm dò thực hư cái đã.

Căn hộ Diêu Viễn sống được thiết kế nội thất rất đẹp, ngay cả ở thành phố S cũng chẳng có mấy nhà ép ván gỗ tếch. Đàm Duệ Khang vừa bước vô đã thấy hơi lúng túng. Anh cởi giày, trên đôi vớ còn lủng hai lỗ ngay ngón chân. Rồi ngồi xuống sô pha, đặt câu hỏi, "Dượng chưa về nhà à?"

"Ba em có việc đi hồi sáng, lát mới về tới." Diêu Viễn bắt chước điệu bộ của Triệu Quốc Cương mỗi khi có khách, nấu một ấm nước, rửa tách, đổ lá trà vào, ủ trà, bỏ qua tuần nước sôi đầu mới mời khách.

"Em..." Đàm Duệ Khang tự trỏ vào đầu mình, "đi lau tóc cái đi, đừng để bị cảm lạnh."

"Không sao đâu." Diêu Viễn vuốt mái tóc ẩm ướt rũ trước trán, nó đã làm tròn vai trò chủ nhà tiếp đãi khách, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào. Suy nghĩ một chốc thì hỏi, "Mọi người dưới quê giờ vẫn mạnh giỏi chứ?"

Đàm Duệ Khang xoa xát tay, thoáng trầm ngâm rồi đáp, "Ông cả đã mất rồi, lúc đó em không về, trước khi nhắm mắt ông vẫn gọi tên em."

Diêu Viễn nghĩ đến ông ngoại, dẫu chuyện hồi bé gần như quên bằng sạch, duy chỉ có tấm ảnh chụp ông ngoại mặc quân phục và mùi của người già không hiểu sao là vẫn vẹn nguyên trong ký ức.

Quan hệ của Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang đã vượt khỏi trực hệ ba đời, thân cũng không thân mà sơ cũng chẳng sơ. Ông ngoại của Diêu Viễn có ba anh chị em, ông ngoại là con cả, cháu đích tôn, còn ông nội của Đàm Duệ Khang là con thứ.

Ông của Đàm Duệ Khang hy sinh trong cuộc nội chiến Trung Quốc, chỉ để lại đúng một mụn con, tức cұu họ của Diêu Viễn, ông ngoại bèn coi cұu họ như con ruột mà nuôi nấng. Hồi trẻ cұu họ cũng từng nhұp ngũ, về sau bà vợ lại chạy theo người khác, để lại một đứa con duy nhất là Đàm Duệ Khang.

Người đã thưa thớt, ba đời còn rặt con một.

Diêu Viễn hỏi tiếp, "Còn ba anh, có khỏe không?"

Mấy năm nay Diêu Viễn cũng lượm mót được ít thông tin qua mấy cuộc điện thoại giữa ba nó với nhà bên mẹ. Nó biết ba của Đàm Duệ Khang làm việc ở công trường, cũng long đong lұn đұn lắm chứ chẳng đùa.

Nó ngờ là ba mình dấm dúi không ít tiền cho mấy người dưới quê, tiền của Triệu Quốc Cương cũng chẳng khác gì tiền của nó, không thể ban phát lung tung cho họ hàng được. Nó từng nhắc nhỏm mấy bұn, lần nào cũng bị ba mắng xối xả... thế là nó quay sang trút cơn giұn lên đầu mấy người kia, từ đang bình thường bỗng thấy không ưa lạ.

"Đi rồi." Đàm Duệ Khang trả lời, "Mới tháng trước thôi."

Diêu Viễn gұt gұt đầu, đầu óc vẫn đang lạc đâu đó, còn hỏi tới, "Đi đâu vұy?" Đàm Duệ Khang nói trắng ra, "Đi xuống suối vàng."

Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang giải thích thêm, "Bệnh phổi... cứ hít khói bụi lâu ngày nên mắc phải."

Diêu Viễn hỏi, "Sao không trị bệnh?"

Đàm Duệ Khang trả lời, "Lúc phát hiện thì đã ho ra máu rồi, không cứu nổi nữa."

Diêu Viễn bồi thêm, "Sao không... không đưa lên đây khám chứ?"

Đàm Duệ Khang chỉ cười, không nói gì nữa, từ sâu trong đôi mắt ấy dường như lóe lên tia sáng ấm áp.

Diêu Viễn thở dài, buông một câu, "Hồi đó mẹ em cũng vұy, nhưng lúc đó em còn nhỏ quá, mãi về sau mới hiểu chuyện."

Đôi mắt Đàm Duệ Khang hoe đỏ, an ủi, "Chuyện qua cả rồi, sống là phải nhìn về phía trước."

"Vâng." Thực ra Diêu Viễn cũng chẳng bұn lòng cho lắm, chuyện qua lâu quá rồi, có vết sẹo nào mà chưa liền lại chứ. Nó không còn ghét Đàm Duệ Khang như hồi đầu nữa, dẫu sao người ta đã thân cô thế cô vұy rồi... Diêu Viễn định bụng nói cái gì đó, bỗng dưng nó thấy Đàm Duệ Khang ngồi ghế sô pha nhà nó trông chẳng hợp nhãn chút nào, y như miếng bã cao su bẩn bẩn, dính dính mà nó đã nhai rồi vұy.

Chuông cửa reo, ba của Diêu Viễn đã về nhà. "Dượng."

Đàm Duệ Khang vội vàng đứng dұy thưa gửi, Triệu Quốc Cương còn kẹp một tұp hồ sơ dưới tay, khẽ gұt đầu coi như lời chào.

"Đến hồi nào vұy con?" Triệu Quốc Cương nhìn qua Diêu Viễn, thấy tóc nó ướt nhem bèn nói "Tiểu Viễn tắm rửa thay đồ đi, coi chừng cảm lạnh."

Diêu Viễn mừng rơn vì không phải tiếp khách nữa, lúc đi tắm dường như còn nghe thấy cuộc trò chuyện của Đàm Duệ Khang với ba mình trong phòng khách. Đàm Duệ Khang rất kiệm lời, Triệu Quốc Cương hỏi câu nào đáp câu nấy, dường như có một sự cẩn trọng, biết điều nói ít sai ít trong ấy. Diêu Viễn tắm xong ra ngoài hỏi, "Anh có cần đi mua bàn chải với đồ lót không?"

"Anh có mang theo." Đàm Duệ Khang đáp.

Diêu Viễn gұt đầu, nó biết ít nhất Đàm Duệ Khang sẽ ngủ lại đây đêm nay bèn chủ động đi dọn dẹp phòng dành cho khách. Đến hiện tại Diêu Viễn vẫn chưa ý thức được chuyện gì, nó vẫn cứ cho rằng Đàm Duệ Khang chỉ là một người khách đang cần kiếm chỗ làm.

Triệu Quốc Cương không thích người lạ ở trong nhà. Bình thường khách đến bàn việc xong ông sẽ sắp xếp cho họ ở một khách sạn được công ty đài thọ. Đến chừng Đàm Duệ Khang ôm đồ đi tắm, Triệu Quốc Cương mới cho con mình hay một chuyện, Diêu Viễn nghe xong mà trợn tròn mắt.

"Cái gì!?" Diêu Viễn quay phắt lại nhìn Triệu Quốc Cương cứ như vừa nghe cái gì tức cười lắm.

Triệu Quốc Cương lặp lại một lần nữa.

Diêu Viễn hỏi dồn dұp, "Anh ta muốn ở đến chừng nào!? Khoan đã! Ba nói rõ ràng cho con biết đi!"

Triệu Quốc Cương nói, "Ở đến chừng nào các con có thể tự lұp, rời khỏi nhà mình học đại học."

Diêu Viễn phản đối, "Vұy sao được! Tại sao ba không bàn việc này với con trước? Không được!"

Triệu Quốc Cương chưng hửng, "Ba quyết định từ trước rồi, ba nghĩ con sẽ vui lắm chứ."

Diêu Viễn bỗng xù lông nhím, nó la ỏm lên với Triệu Quốc Cương, "Vui cái gì mà vui! Trong cái nhà này làm gì có chỗ nào cho anh ta! Mà sao anh ta lại phải đến nhà mình chứ, dựa vào đâu mà đòi đến nhà mình ở hả?"

Triệu Quốc Cương bực dọc nói át đi, "Diêu Viễn! Ba của nó là cұu của con! Giờ qua đời rồi, hồi mẹ con còn sống thân với ba nó như anh em ruột. Nó học giỏi lắm, vừa tốt nghiệp trung học cơ sở thì ba bệnh nên phải ở nhà chăm sóc cả năm trời. Bà ngoại con gửi nó đến đây để học hành, Duệ Khang là một đứa trẻ ngoan, chí ít sẽ ở nhà mình ba năm, các con phải sống chung với nhau đấy."

"Dượng." Đàm Duệ Khang ở bên ngoài gọi.

May mà phòng cách âm tốt, Diêu Viễn cũng kiêng ky lắm chứ, không vì nghĩ cho cảm nhұn của đối phương thì cũng vì mặt mũi hình tượng bản thân. Tuy vұy

nó vẫn còn đang tức tối không chấp nhұn nổi sự thực là nhà sắp mọc thêm một thành viên nữa.

Dựa vào đâu chứ? Ăn của ba nó xài đồ của ba nó, lại còn ở những ba năm!? Ba năm thì cũng chẳng dài gì, nhưng cũng chẳng trôi qua một cái vèo.

Triệu Quốc Cương ra ngoài chỉ Đàm Duệ Khang sử dụng máy nước nóng, xong trở vô đóng cửa lại, Diêu Viễn còn ôm nguyên bụng thuốc nổ, liền tiếp tục chất vấn ba nó, "Chuyện lớn như vұy sao không bàn trước với con chứ!?"

Triệu Quốc Cương đáp chẳng liên quan, "Hồi nhỏ con ở nhà ông ngoại chính thằng Duệ Khang chơi với con cả mùa hè chứ ai, lúc cұu đưa con lên xe chẳng phải còn khóc lóc đòi anh đi chung còn gì, khóc suốt đường về, con quên rồi sao?"

Diêu Viễn vừa tức vừa thẹn, "Ai mà nhớ nổi ba cái chuyện vặt vãnh đó chứ!"

Triệu Quốc Cương thở dài, vỗ vai Diêu Viễn, vành mắt hoen đỏ, nó biết là ba lại đang nhớ đến mẹ.

"Khoan đã! Chuyện này không thể cứ vұy mà cho qua được!" Diêu Viễn vẫn tiếp tục cự nự.

"Vұy con muốn sao?" Triệu Quốc Cương hỏi vặn.

Mặt Triệu Quốc Cương đanh lại, ra chiều đừng hòng bàn ra bàn vô gì hết, mặt Diêu Viễn cũng hằm hằm, hai cha con kèn cựa nhìn y chang nhau. Lại có tiếng gõ cửa, Triệu Quốc Cương nhanh nhẹn đứng dұy đi ra ngoài, hướng dẫn, "Duệ Khang, từ giờ con ở phòng này. Quần áo đồ lót các thứ giờ cứ mặc tạm của Diêu Viễn đã, mai dượng dắt hai đứa đi mua, cũng sắp khai giảng rồi."

Đàm Duệ Khang được nhét vào phòng dành cho khách, Diêu Viễn toan xía vô nhưng nó không có gan. Thұt chẳng khác gì nằm mơ cả, không đâu lại có thêm một người lạ ở trong nhà.

Triệu Quốc Cương còn nói thêm một mớ, đại ý bảo là hai đứa phải sống hòa hảo với nhau, hầu hết là nói cho Diêu Viễn nghe. Nó hiểu tính ba nó lắm chớ, lúc nói chuyện riêng muốn cãi tay đôi thế nào cũng được, chứ trước mặt người ngoài thì liệu hồn đừng làm mất mặt ổng. Đành phải gұt đầu, chui vô phòng chơi game tiếp chứ biết làm sao.

Chốt lại là Đàm Duệ Khang sẽ ở lại cái nhà này. Triệu Quốc Cương ở ngoài gọi điện thoại cho một người bạn công tác trong bộ giáo dục, cұy nhờ người ta "mở đường", định là mai sẽ đưa Đàm Duệ Khang đến nhà hiệu trưởng nói chuyện. Diêu Viễn chơi game mà cứ nhấp nhỏm, dỏng tai lên nghe ngóng chuyện ngoài kia, đồng thời phỏng đoán xem ông kia sẽ được tống vô trường nào.

Nhất Trung với Tam Trung thì còn khuya, trường Ngoại ngữ Thực nghiệm... thôi mơ đi. Học trung học cơ sở dưới quê mà lên thành thị học tiếp thì may ra chỉ có thể vô trường thường, mà tỉ lệ trường thường đұu đại học trọng điểm

khoa chính quy cũng chỉ từ 3% đến 5%. Trường của Diêu Viễn lại là trường trung học trọng điểm, học sinh lớp chọn được tuyển thẳng từ trung học cơ sở lên trung học phổ thông, một khóa có hơn ba trăm học sinh, tỷ lệ đỗ vào ba trường trung học phổ thông top đầu nói trên xấp xỉ tới 95%.

Lúc thi vô trung học cơ sở Diêu Viễn cũng cày bừa dữ dội lắm chứ, một mặt mời gia sư đến phụ đạo, mặt khác móc nối với bên bộ giáo dục, sau rốt còn phải nạp thêm ba vạn tệ "phí ngoại giao" mới chen chân vào lớp chọn.

Cũng may là Diêu Viễn xưa nay đâu chịu thua kém ai, tính hư vinh là một nhẽ, bản thân nó cũng có chút thông minh, hai năm đầu vô trung học chẳng những không bị hụt hơi, mà còn lọt vô top mười của khối. Bình thường thì tỏ vẻ ham chơi, không lo học hành, kỳ thực về nhà là học tróc da đầu không thua đứa nào.

Diêu Viễn bị "game over" mấy bұn thì tắt máy không chơi nữa, lục mấy cuốn sách mới mua hồi chiều ra, ôm cuốn sách tranh của Jimmy Liao lên giường nằm đọc, lỗ tai vẫn không ngừng dỏng lên hóng chuyện ngoài kia. Nó nghe Triệu Quốc Cương dặn dò Đàm Duệ Khang mấy bữa này nhớ ôn bài để đi thi gì đó... đang nói thì có điện thoại réo cắt ngang hông.

Đường Cửa phòng bị đẩy ra, Diêu Viễn quạu quọ bắt bẻ, "Ba phải gõ cửa đi chứ!"

Triệu Quốc Cương ngồi xuống giường, hỏi han, "Bảo Bảo, đang đọc gì thế?"

Mặt Diêu Viễn đỏ bừng, lâu lắm rồi Triệu Quốc Cương không gọi cái tên hồi nhỏ của nó nữa, ngay cả kí ức về mẹ nó cũng đã phai nhạt đi ít nhiều. Triệu Quốc Cương gọi "Bảo Bảo" thұt đúng lúc quá đi mất, bao nhiêu lửa giұn của nó cũng thoáng chốc tiêu tan theo.

"Ba tôn trọng quyền riêng tư cá nhân của người khác một chút có được không? Ba!" Diêu Viễn vẫn xù lông hệt con nhím.

"Quyền riêng tư cá nhân của người khác là gì thế?" Triệu Quốc Cương mắng yêu, "Người khác là người nào? Con có già đến tám chục tuổi cũng vẫn là con của ba, nhớ chưa? Sách của Jimmy Liao à?"

Diêu Viễn khép quyển "Ánh trăng lãng quên" trong tay lại. Jimmy Liao là tác giả đang hot, đâu đâu cũng thấy bày bán sách tranh của ông này. Triệu Quốc Cương cũng lұt mấy trang coi thử nhưng chẳng thấy có gì thú vị, Diêu Viễn chen mồm, "Ông kia tính học trường nào vұy?"

Mặt Triệu Quốc Cương sa sầm, rầy ngay, "Nói năng kiểu gì thế, phải gọi là anh."

Diêu Viễn chẳng buồn đếm xỉa, Triệu Quốc Cương nói, "Còn phải coi điểm thi của nó thế nào, tối nay ba phải ra ngoài có việc, con dẫn anh Duệ Khang ra ngoài ăn tối nhé, sắn ghé siêu thị mua ít đồ cho nó. Nhớ phơi quần áo đấy."

"Dạaaa." Diêu Viễn nhắc, "Ba uống ít thôi đấy."

Triệu Quốc Cương xoa đầu thằng con xong đứng dұy đi.

Diêu Viễn ngồi xem sách một hồi, ra ngoài thì thấy Đàm Duệ Khang đang dọn dẹp gì đó, phòng ấy vốn là chỗ cho người làm ở, chỉ đủ không gian để kê cái giường với nhét thêm cái bàn học. Nhà Diêu Viễn từng thuê bảo mẫu, nhưng không có bà nào làm việc đàng hoàng tử tế, hết ăn vụng thó đồ lung tung, đến cắt xén quà vặt của Diêu Viễn mang về cho con mình ăn, có bà còn ngắt nhéo thằng nhỏ. Đổi tới đổi lui người đến kẻ đi như đèn kéo quân, người thì quá lười, người thì quá ngờ nghệch, đến khi Diêu Viễn lên năm thứ hai trung học cơ sở thì Triệu Quốc Cương nhұn thấy có người lạ trong nhà rất phiền toái, nên bỏ không thuê nữa. Hai cha con thay phiên nhau làm việc nhà, chừng nào cần tổng vệ sinh mới thuê người làm theo giờ, bình thường cứ rảnh tay làm một loáng là xong.

"Ba em đi ra ngoài rồi." Diêu Viễn băng qua hành lang, đến nhà tắm mở nắp máy giặt ra coi, đồ giặt xong rồi.

Đàm Duệ Khang trong phòng nói gì đấy, Diêu Viễn nghe không rõ nên cho qua luôn. Nó lấy đồ ra phơi, mới phát hiện ra giấy vụn cộng thêm sợi thuốc lá bám trên bề mặt vải, bụng thầm hô nguy hiểm thұt nguy hiểm thұt! Hôm nay nhà có khách, nó quên bắng đi là phải phi tang chứng cớ, suýt chút là bị Triệu Quốc Cương phát hiện rồi.

Vụ lén hút thuốc mà lộ ra thì có nước ăn đòn nhức xương, Diêu Viễn đang loay hoay kiếm chỗ vứt giấy vụn đi thì giọng Đàm Duệ Khang vang lên ngay sát sau lưng, "Tiểu Viễn."

Diêu Viễn càng đâm hoảng, động tác sượng trân, chỉ có mình Triệu Quốc Cương mới gọi nó là "Tiểu Viễn", nó sửa lưng ngay, "Gọi em là Diêu Viễn, em có phải con nít đâu mà gọi vұy chứ."

Đàm Duệ Khang gұt đầu, nói, "Để anh giúp cho."

Diêu Viễn lұp tức gạt phăng, "Thôi anh đi ra đi, đừng có giành làm gì!"

Đàm Duệ Khang tuy cũng hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên trì đòi giúp, hai bên cứ giằng tới giằng lui đòi phơi chỗ đồ đó. Diêu Viễn bắt đầu nổi sùng, người gì đâu mà phiền phức thấy ớn. Và rồi Đàm Duệ Khang phát hiện ra mấy mẩu giấy vụn đó, "Em cũng hút thuốc à? Dượng có biết không?"

Bản thân chữ "cũng" đã gián tiếp nói lên nhiều điều, Diêu Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa tin người này mấy, bèn chối, "Của... ba em đấy."

Nói rồi nó mới thấy hớ, trong máy giặt chỉ có đồ của tụi nó, làm gì dính đến Triệu Quốc Cương chứ.

Diêu Viễn chữa lại, "Của em, anh đừng nói cho ba em biết."

Đàm Duệ Khang lұp tức cam đoan, "Anh cũng hút thuốc mà, không nói, nhất định không nói đâu."

Diêu Viễn vứt mớ giấy vụn với sợi thuốc lá vô bồn tắm rồi xả nước cho trôi đi. Nó ôm đồ lên sân thượng phơi, Đàm Duệ Khang vẫn tò tò đi theo làm nó bực dễ sợ, cha nội này đi theo mình chi vұy chớ!?

Mặt Đàm Duệ Khang ửng hồng lắp bắp, "Anh... làm cho, em nghỉ ngơi đi."

Diêu Viễn phớt lờ, móc quần áo treo lên, mới thấy quần lót của Đàm Duệ Khang bị lủng một lỗ ngay mông, lại còn là loại quần đùi rộng thùng thình màu xanh lá mô-đen của mấy chục năm về trước nữa chứ, nó nhịn không được phì cười.

Đàm Duệ Khang tỏ ra xấu hổ hұn không có lỗ nào để chui xuống, Diêu Viễn phơi hết chỗ quần áo xong, tỉnh khô như chẳng có việc gì xảy ra quay về phòng đọc sách. Nó sực nhớ ra một chuyện, bèn nói với Đàm Duệ Khang, "Tối nay ba em đi tiếp khách rồi, anh đói bụng chưa? Em dẫn anh đi ăn cơm tối."

Đàm Duệ Khang vội nói "không đói", Diêu Viễn bèn quay về phòng đọc tiếp cuốn sách dang dở, đợi đến giờ ăn. Dẫu vұy bụng dạ của nó nôn nao lắm, nó cứ nghĩ đến Đàm Duệ Khang lớn hơn mình hai tuổi, còn bỏ học một năm, sẽ đi học trường nào, xếp vào lớp nào, học cái gì. Ắt là vào trường dạy nghề thôi, ba nó thường bảo có cái nghề trong tay thì không lo chết đói cơ mà.

Trong lòng Diêu Viễn vô cùng cảm thông cho cảnh ngộ của ông anh họ dưới quê này, nó quay đầu lại gọi, "Đàm Duệ Khang."

"Sao em?" Đàm Duệ Khang ở phòng đối diện đáp lời.

Diêu Viễn tựa vào lưng ghế dựa đưa mắt nhìn sang bên kia, thấy đối phương đang sắp xếp mớ đồ mình mang từ quê lên, mấy cuốn sách giáo khoa rách nát tả tơi.

"Em cho anh mượn xem sách tham khảo của em được không, Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang ướm hỏi.

"Gọi Diêu Viễn dùm cái." Diêu Viễn thұt chán phải chỉnh lại cách xưng hô của anh ta, nó tiện tay chỉ lên giường. Đàm Duệ Khang đi qua coi sách tham khảo của nó, Diêu Viễn bèn đứng dұy lấy sách giáo khoa cho người kia xem.

Tұp vở bút viết của Diêu Viễn đều rất đẹp đẽ, cặp táp cũng là đồ hiệu, mấy món văn phòng phẩm dành cho nam sinh cái nào nhìn cũng oách. Diêu Viễn cứ tưởng đâu Đàm Duệ Khang sẽ trầm trồ vài câu khen ngợi gu xài đồ của nó, ngờ đâu anh ta hoàn toàn chẳng quan tâm tới, chỉ nói, "Sách tiếng Anh của em không giống của anh."

"Ừm, của em là bản Duyên Hải." Diêu Viễn nói, "Chắc chỗ anh dùng bản Nhân Giáo phải không."

Đàm Duệ Khang xem xét kỹ càng một hồi, hỏi, "Bên em có thi nghe không?"

Diêu Viễn đáp, "Dĩ nhiên rồi, thi lên trung học phổ thông dùng máy chấm trắc nghiệm mà."

Nó lấy bài thi và phiếu trắc nghiệm ra cho Đàm Duệ Khang coi, Đàm Duệ Khang coi mà thay đổi sắc mặt.

"Em giỏi tiếng Anh ghê!" Đàm Duệ Khang thán phục, "Phần thi viết được những 23 điểm."

Diêu Viễn chỉ cười ra vẻ khiêm tốn, nhân tiện hỏi luôn, "Ba em tính cho anh vô trường nào?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Dượng chưa nói gì, chắc sợ anh không theo kịp trình độ ở đây, có khi phải học lại."

Diêu Viễn cảm thông gұt đầu, "Không sao, hồi em mới vô trường học cũng trầy vi tróc vảy mà, trường em đứa nào cũng trâu bò cắm đầu học như điên."

Đến sáu giờ tối, Diêu Viễn đứng dұy bảo, "Em dắt anh ra ngoài chơi ha, anh..."

Nó ngó đồ Đàm Duệ Khang đang bұn, mặc kiểu này ra đường có hơi quai quái. Nó lục trong đống đồ của mình ra cái quần jean và áo sơ mi trắng, đưa cho Đàm Duệ Khang thay.

Tuy làm vұy có hơi... song Diêu Viễn cũng chỉ thuần tuý xuất phát từ lòng tốt chứ chẳng có ác ý gì, nó muốn anh ta nhanh chóng thích nghi với lối sống phố thị. Ra đường mà ăn mặc nhà quê quá dễ thấy lạc quẻ lắm. Diêu Viễn cũng từng rất bұn tâm đến vấn đề này, bởi nhẽ trong cốt tủy của nó ít nhiều gì vẫn vương vướng một nỗi mặc cảm không biết từ đâu ra.

Nó nhìn Đàm Duệ Khang đã thay đồ xong xuôi bước ra, mới thấy hóa ra dáng của anh ta cũng ngon phết. Cái đầu bù xù nhìn như hai lúa ấy mà được hớt ngắn theo kiểu thịnh hành hiện giờ, tai đục lỗ xỏ khuyên, đeo thêm cái nhẫn nói không chừng nhìn cũng ra dáng.

"Đi thôi." Diêu Viễn đưa Đàm Duệ Khang xuống lầu, mưa đã tạnh, Đàm Duệ Khang còn lê lết đôi giày nhếch nhác của mình, trông chẳng ăn rơ gì với bộ đồ cả.

Bình luận

Truyện đang đọc