MÙA XUÂN CỦA CÔNG TỬ BỘT

Chuyện tình yêu tình báo của Đàm Duệ Khang đột nhiên tiến triển thăng hoa, có bữa Diêu Viễn đến lúc trưa, thấy Lê Thanh và Đàm Duệ Khang đang ăn uống trong phòng tổng giám đốc, cơm do Lê Thanh tự tay nấu.

Lê Thanh ngậm đũa, ý bảo Diêu Viễn vô ăn chung đi, Diêu Viễn vội bảo thôi khỏi, trưa nay có hẹn rồi.

Đôi bên nói chuyện một chốc, được vài câu là Diêu Viễn đi ngay.

Cậu không muốn can dự quá nhiều đến chuyện tình cảm của Đàm Duệ Khang, định bụng cứ để mọi chuyện phát triển tự nhiên, nhưng nếu phải có một chị dâu, cậu muốn một người dịu dàng tự lập như Lâm Hi.

Nhưng cậu có thể thấy rõ rằng Đàm Duệ Khang rất thích Lê Thanh, cô ta xinh đẹp, lại thích dựa dẫm Đàm Duệ Khang, thỉnh thoảng còn cười đùa với Diêu Viễn.

Tuy đã ăn chung mấy bận, song Diêu Viễn vẫn thấy con người Lê Thanh không dễ nhìn thấu, tuy cô ta nói rất nhiều, nhưng chẳng hé lộ được điều gì.

Đàm Duệ Khang mời Diêu Viễn, Triệu Quốc Cương, Thư Nghiên một bữa cơm, dự định đưa Lê Thanh chính thức ra mắt người lớn.

Triệu Quốc Cương dường như không mấy hài lòng với cô cháu dâu tương lai này, Diêu Viễn nhạy cảm nhận ra được, cậu đoán có lẽ là Triệu Quốc Cương e ngại cô này học vấn quá thấp.

"Tiểu Viễn định chừng nào lấy vợ đây?" Triệu Quốc Cương hỏi, "Con chuẩn bị hai lăm tới nơi rồi đấy."

"Cứ từ từ đi." Diêu Viễn thờ ơ đáp, "Có anh trai với chị dâu tương lai lo cho con, cứ chày cối làm gì cơ chứ."

Lê Thanh cười ha ha, Triệu Quốc Cương bảo, "Công ty này chẳng phải do hai anh em cùng nhau lập ra sao?"

"Phải ạ." Đàm Duệ Khang cười nói, "Nếu Tiểu Viễn bằng lòng, bán công ty là no đủ cả đời."

Diêu Viễn chỉ cười, không nói tiếng nào.

Giữa bữa Lê Thanh và Thư Nghiên đi toilet, bàn ăn chỉ còn ba người đàn ông là Triệu Quốc Cương, Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn.

Đàm Duệ Khang hỏi, "Dượng à, dượng thấy sao?"

Triệu Quốc Cương không quá để tâm đến chuyện Đàm Duệ Khang, ông đáp có lệ, "Con thích là được rồi, bản thân thấy hợp là ổn."

Đàm Duệ Khang lại hỏi, "Còn Tiểu Viễn?"

Diêu Viễn đáp, "Em nào giờ sao cũng được hết..."

Đàm Duệ Khang lại chọc cậu chuyện Lâm Hi hồi trước, Diêu Viễn chỉ bình thản nghe, rồi cười bảo, "Hồi đó tính còn con nít. Nói một câu vô cùng thật lòng, anh à, giờ anh có cưới một người không thích em, em cũng chẳng để tâm đâu, bởi bây giờ em không còn sợ cái gì nữa."

Đàm Duệ Khang cười nói, "Có lẽ cô ấy còn hơi e dè em."

Diêu Viễn nói, "Em không có ý kiến gì đâu, miễn cô ấy đối xử tốt với anh là được, nên thế, em nghĩ Lê Thanh cũng thuộc dạng dễ sống chung."

Triệu Quốc Cương phàn nàn, "Con lúc nào cũng không sợ trời sợ đất, Tiểu Viễn, bao giờ cũng làm theo nết mình."

Diêu Viễn phản đối, "Không đâu, trước đây có rất nhiều chuyện không dám làm, vì con không tự nuôi nổi mình, mãi cho đến khi lên đại học vẫn vậy, giờ thì hết rồi."

Ba người im lặng một hồi, Đàm Duệ Khang cười cười, không nói gì nữa.

Triệu Quốc Cương đặc biệt dặn dò, "Nếu con muốn kết hôn, nhớ dắt về quê đãi tiệc rượu, dẫn con bé đi gặp cha mẹ con, bái tế ông bà nhé."

Đàm Duệ Khang vội gật đầu liên tục, Diêu Viễn hỏi, "Anh định cưới luôn à?"

Đàm Duệ Khang suy nghĩ một thoáng rồi bảo, "Anh... cũng hơi muốn kết hôn rồi."

Triệu Quốc Cương nói, "Để dượng liên hệ với bạn thiết kế phòng tân hôn cho tụi con, kiểu cách thế nào thì để Tiểu Viễn xem qua trước."

Diêu Viễn gạt, "Thôi, ba lo hộ tụi con đi."

Diêu Viễn có chút hơi men trong người, mặt ửng đỏ, nhìn Đàm Duệ Khang, bỗng nở nụ cười tà ác.

Đàm Duệ Khang, "?"

Diêu Viễn trỏ Đàm Duệ Khang lè nhè, "Ba à, ba biết không, ông anh này của con quê mùa lắm, con biết sao ổng vội kết hôn rồi, tại ổng không giống ba, ổng không dám ăn cơm trước kẻng..."

Triệu Quốc Cương và Đàm Duệ Khang nhất thời ngượng ngập chẳng nói được câu nào, Diêu Viễn cười xòa, "Nói nhảm rồi nói nhảm rồi, con tự phạt mình một chén."

Hôm ấy quay về, Đàm Duệ Khang ngồi thừ trước bàn nghĩ ngợi rất lâu, rồi hỏi, "Em à, trước khi kết hôn thì phải cầu hôn, đúng không?"

"Ờ." Diêu Viễn nói, "Anh có thể bày vẽ một chút, làm sao cho con người ta cảm động khôn xiết, hạnh phúc khôn nguôi, chẳng phải anh giỏi nhất là làm mấy

chuyện như thế à?"

Đàm Duệ Khang, "Sao anh cảm thấy giọng điệu em chua chua thế nào ấy?" Diêu Viên phì cười một tiếng, cảm thấy buồn cười hết sức.

Đàm Duệ Khang nghĩ thật lung, Diêu Viễn nói, "Cầu hôn đi." Đàm Duệ Khang, "Anh... thấy hơi sờ sợ."

Diêu Viễn nói, "Không có gì đâu, mai em đi với anh, anh muốn cầu kiểu gì thì cầu."

Trưa hôm sau, toàn bộ cao ốc chấn động.

"Tổng giám đốc Viễn Khang tầng mười bảy cầu hôn kìa!" "Cô nàng đó chắc hạnh phúc chết mất."

"Nàng ta hạnh phúc trào nước mắt luôn ấy!"

"Giời ạ! Nhìn không biết ông tổng đó lại là người lãng mạn như vậy..."

Diêu Viễn đứng ngoài đám đông cười bảo, "Mã Lưu vẫn lãng mạn thế mà, chỉ cần gặp đúng người mình thích."

Lần đầu tiên trong đời Đàm Duệ Khang làm một hành động lãng mạn trước mặt bàn dân thiên hạ, tay trái cầm bó hoa, tay phải nâng nhẫn kim cương, quỳ một chân trước mặt Lê Thanh, trịnh trọng nói, "Gả cho anh đi, Lê Thanh, anh yêu em."

Thời khắc ấy mọi người ồ lên, Lê Thanh đỏ mặt nhận nhẫn kim cương, sụt sịt một lúc, rồi gật đầu.

Đàm Duệ Khang cười luôn miệng, khuôn mặt anh tuấn đến cần cổ cũng đỏ, quay về tầng của mình rồi mà vẫn chưa bình thường trở lại.

Diêu Viễn cười nói, "Anh thấy chưa, em đã bảo là cô ấy sẽ nhận lời mà." Đàm Duệ Khang cười tươi nằm phè ra ghế xoay, vui vẻ xoay tới xoay lui.

Mấy ngày sau Lê Thanh nộp đơn nghỉ việc, đón nhận lời chúc phúc của hết thảy đồng nghiệp. Kế đó Đàm Duệ Khang lái xe đến nhà cha mẹ Lê Thanh, vốn là muốn Diêu Viễn đi cùng, nhưng Diêu Viễn bảo anh đi trước, nói chuyện đâu ra đấy rồi hai đằng hẹn gặp ở Thâm Quyến, ăn một bữa cơm, đôi bên ra mắt.

Diêu Viễn đại diện cho phía họ hàng Đàm Duệ Khang, cậu là người có quan hệ huyết thống duy nhất của Đàm Duệ Khang, vị trí cũng sàn sàn với cha mẹ, không thể mới lần đầu ra mắt người lớn bên kia đã để gia đình bên đàng trai đi gặp bên đàng gái được, không hợp quy tắc.

Cùng ngày hôm ấy, Đàm Duệ Khang hớn hở quay về, tay xoay xoay chìa khóa xe, mọi chuyện đều thuận lợi, hôm ấy Diêu Viên về nhà, trông thấy Đàm Duệ Khang ôm Lê Thanh trong nhà, ngồi ở sô pha.

"Chị dâu ngồi đi." Ý Diêu Viễn bảo Lê Thanh không cần đứng lên, cậu và Lê Thanh nửa quen nửa lạ, cô nàng còn nhỏ hơn cậu mấy tuổi, mới tốt nghiệp chưa được một năm.

Đàm Duệ Khang hỏi, "Nãy em đi đâu vậy?"

Diêu Viễn đáp, "Kiếm kiến trúc sư thiết kế phòng tân hôn cho anh, ba em theo dõi việc lắp đặt bên đó, bản vẽ ở đây, có mấy bản kế hoạch mọi người xem đi."

Đàm Duệ Khang bảo, "Em chọn đi, gu thẩm mỹ của em bao giờ cũng chuẩn cả."

Diêu Viễn bảo, "Ba đưa cho em mấy phương án này, anh xem đi đã." Đàm Duệ Khang từ chối, "Anh xem cũng vậy thôi, em quyết định đi."

Diêu Viễn nhìn anh, thấy Lê Thanh ngồi ngây ra trong lòng anh, nghĩ bụng hẳn cũng nên hỏi ý kiến cô ta một chút chứ nhỉ, dù sao cũng là phòng tân hôn của cô ta mà, bèn nói, "Chị dâu lựa một cái đi."

"Thôi chị không lựa đâu." Lê Thanh vội cười từ chối đây đẩy, "Chị có bỏ đồng nào ra đâu, Tiểu Viễn lựa đi, em lựa đảm bảo đẹp."

Diêu Viễn thấy khá là đau đầu, đành nói, "Vậy để em lựa."

Đàm Duệ Khang nhìn đồng hồ bảo, "Anh đến công ty một chuyến, tối về dẫn hai người đi ăn, hai ba tiếng nữa là quay lại, vợ à em ở nhà chơi với Tiểu Viễn nhé."

Lê Thanh "dạ", Đàm Duệ Khang đi rồi, còn lại hai người Diêu Viễn và Lê Thanh ở nhà.

Lê Thanh quay qua nói, "Tiểu Viễn à, lắp đặt mất khoảng bao lâu vậy? Chị có cần qua giúp không? Giờ chị cũng nghỉ việc rồi."

Diêu Viễn nói, "Chị dâu, chị gọi "em" là được rồi, chị sắp gả cho anh của em, sau này mình là người một nhà rồi."

Lê Thanh cười bảo, "Sau này chị sẽ gọi em là em."

Diêu Viễn gật đầu, cậu cảm thấy Lê Thanh không tốt bằng Lâm Hi, nhưng có lẽ tâm địa cũng chẳng xấu, sau này hẳn dễ dàng sống chung với nhau. Chí ít cũng chẳng lo gây gổ cãi vã.

"Hôm qua em có bàn sơ với anh em." Diêu Viễn nói, "Phòng tân hôn đằng kia ba em đang cho xây, trước hết hai người ở tạm chỗ này, đợi lắp đặt xong xuôi, bay hết mùi đi rồi hắng dọn qua ở."

Lê Thanh đứng dậy nhìn quanh, cười hỏi, "Đàm Duệ Khang ở phòng nào?"

"Phòng nhỏ nhất." Diêu Viễn lấy bút sửa chữa phương án lắp đặt nói, "Đối diện với phòng ngủ của em, phòng còn lại là phòng của ba em. Hợp đồng thuê nhà

của chị cuối tháng này hết hạn phải không, sau khi dọn qua, hai người ở phòng của em, dù sao cũng là chuyện mấy tháng lận."

Lê Thanh vội nói, "Không nên đâu không nên đâu, em đừng dọn qua bên này, bọn chị ngủ phòng này là được rồi, trong ấy có lẽ chứa đựng không ít kí ức lúc nhỏ của Đàm Duệ Khang đâu nhỉ."

Diêu Viễn biết Lê Thanh không dám để cậu ngủ phòng nhỏ, nhưng cậu không thể để vợ chồng Đàm Duệ Khang ngủ trong phòng người giúp việc, giường của anh lại là giường đơn, bao nhiêu năm nay không thay đổi gì, làm sao ngủ được.

"Chị dâu đừng khách sáo quá." Diêu Viễn nói, "Hai người ngủ phòng em, em ngủ phòng ba em, hôm qua em với anh ấy bàn bạc đâu ra đó hết rồi."

"À à." Lê Thanh mỉm cười.

Cậu thà là Lê Thanh thắng thắn một chút còn hơn, lúc nào cô ta cũng khách sáo quá mức, làm cậu cơ bản không tài nào trao đổi được, thỉnh thoảng Diêu Viễn cũng muốn chủ động hơn song đối phương chẳng đáp lại gì hết.

Lê Thanh xem gì đó trong phòng Đàm Duệ Khang rồi bảo, "Có phải hồi nhỏ anh ấy học giỏi lắm không?"

Diêu Viễn đáp, "Lúc nào cũng giỏi, hồi em đi học toàn là anh ấy dạy cho em không đó, em học hành vừa lười vừa thiếu tự giác."

Lê Thanh "ừ" rồi nói tiếp, "Anh ấy nói hồi còn nhỏ anh là một đứa trẻ nghèo, tới nhà các người mới được như ngày hôm nay."

Diêu Viễn nghe xong thấy khó chịu râm ran trong tim, cái gì mà "tới nhà các người"? Cậu còn nhớ năm ấy Đàm Duệ Khang mới đến nhà mình, bộ dạng cáu bẩn ngồi trên sô pha, hóa ra đã ngần ấy năm trôi qua, Đàm Duệ Khang vẫn nhớ như in những chuyện đó.

"Hắn là nhà chúng tôi." Diêu Viễn lẩm bẩm. "Sao cơ?" Lê Thanh không nghe rõ.

Diêu Viễn cười bảo, "Không có gì."

Lê Thanh cười nói, "Em à, sau này chúng mình sống chung phải không. Anh ấy bảo phòng tân hôn bên ấy lớn lắm, hai nhà sau này ở cùng nhau."

Diêu Viễn ừ mấy tiếng, rồi hỏi, "Anh em có đưa chị qua bên đó chưa? Chị có muốn qua xem không?"

Lê Thanh đáp, "Mới nhìn bên ngoài khu chung cư thôi, chưa thấy nhà cửa ra sao hết, em biết lái xe à?"

Diêu Viễn chỉ trên nóc tủ lạnh bảo, "Hôm nay em không rảnh ra ngoài, trên ấy có chìa khóa, chị biết số điện thoại ba em không, kêu một xe chở qua, ở dưới nhà gọi cho ông ấy là được, lúc em về thì ba vẫn còn ở nhà bên ấy."

Lê Thanh cười bảo, "Thôi chờ Đàm Duệ Khang về đi chung luôn vậy."

Cô xem TV, Diêu Viễn thấy vậy ngồi vào bàn tiếp tục viết viết vẽ vẽ, đối chiếu bảng báo giá, chọn vật liệu trang trí cho nhà mới.

Tối đó Đàm Duệ Khang về nhà, đưa bọn họ đi ăn, mấy hôm sau đến hạn thuê phòng của Lê Thanh, Đàm Duệ Khang bèn kêu mấy cậu nhân viên sang dọn nhà giúp cô. Đồ đạc của Lê Thanh không nhiều lắm, lúc dọn vô Diêu Viễn bỗng nháng thấy xa lạ, mình và cô ta sẽ sống chung với nhau ư?

Diêu Viễn thoáng có ý nghĩ kêu cô ta dọn ra ngoài, đừng đến nhà cậu ở, cậu không quen biết gì cô ta cả, nhưng cậu hiểu rằng mình không thể làm vậy được, cô gái ấy đã làm sai điều gì đâu? Nhà bọn họ có tiền, có nhà cửa, còn người ta là một cô gái nhỏ bé làm thuê bên ngoài, bản thân mình sao có thể ỷ thế bắt nạt người được? Kêu Đàm Duệ Khang đi thuê phòng ở lại càng không được, sau này bọn họ là người một nhà, còn phải sống chung.

Diêu Viễn không ngừng thuyết phục bản thân tiếp nhận cô ta, coi cô ta là một thành viên trong gia đình, không thế bài xích được.

Đêm hôm đó Đàm Duệ Khang về rất sớm, trò chuyện trong phòng với Lê Thanh, Diêu Viễn ngồi ngoài xem TV, lát sau Đàm Duệ Khang đi ra bảo, "Em à, hay là anh vẫn ngủ phòng anh nhé."

"Kiểu gì hai người cũng ngủ chung mà." Diêu Viễn nói, "Chẳng phải sắp kết hôn rồi sao?"

Đàm Duệ Khang rất lúng túng, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Diêu Viễn bảo, "Anh không dám làm chuyện đó, đợi kết hôn xong làm cũng vậy thôi. Ngủ chung một giường cũng đâu nhất thiết có gì đâu."

Đăm Duệ Khang lại nghĩ một hồi lâu lắc, hệt như đang hạ quyết tâm, đi tắm thay áo ngủ, vào trong phòng.

Diêu Viễn tắt TV xong về phòng ba cậu, nửa tiếng sau sực nhớ ra một việc, bèn đi gõ cửa phòng mình.

Bên trong truyền ra tiếng cười khúc khích của Lê Thanh và tiếng nói khe khẽ của Đàm Duệ Khang.

Diêu Viễn hỏi, "Ngủ chưa? Ngủ rồi thì mai nói."

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Chưa, vào đi, cửa phòng không khóa."

Diêu Viễn có hơi bất ngờ, sao Đàm Duệ Khang ngay đến cửa cũng không khóa, đẩy cửa ra thấy Đàm Duệ Khang tựa người vào giường, áo ngủ cởi hai cúc, để lộ khuôn ngực màu nâu đồng, Lê Thanh cười tủm tỉm dựa vào người anh.

"Em lấy ít đồ." Diêu Viễn bảo.

Diêu Viễn lấy cái hộp giấy trong ngăn chứa đồ dưới tủ quần áo, Lê Thanh tò mò nhìn, Đàm Duệ Khang nói, "Em à, ngủ ngon nhé."

"Ngủ ngon." Diêu Viễn tiện tay tắt đèn cho anh, khóa trái bên trong, đóng cửa lại.

Cậu ôm hộp giấy về phòng ba mình, lần lượt lấy những món quà sinh nhật Đàm Duệ Khang tặng qua từng năm bên trong ra, nhìn một lần sau cuối, rồi lấy băng keo dán kỹ lại, nhét vào dưới giường.

Lê Thanh chính thức dọn vào ở, cô tỏ ra rất thận trọng với hoàn cảnh lạ lẫm, thói quen sinh hoạt cũng tốt, không gây xáo trộn gì cho gia đình cả.

Diêu Viễn cũng chẳng biết Đàm Duệ Khang và Lê Thanh có làm chuyện ấy hay không, dẫu sao cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, nên cũng chẳng hỏi anh làm gì.

Đàm Duệ Khang rất thích cô, cảm thấy cô một thân một mình bươn chải đi làm vất vả vô cùng, quan trọng nhất là cô đối xử với Đàm Duệ Khang cũng tốt, hằng ngày đều gọi mấy cuộc điện thoại cho anh, buổi sáng hỏi anh đang làm gì, buổi trưa kiếm anh đi ăn, buổi chiều về chưa được bao lâu lại gọi mấy cuộc nói chuyện phiếm..

Rồi cũng nhắn tin cho nhau hệt như hồi Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang mới vào đại học, dấu hiệu của tình yêu cuồng nhiệt.

Diêu Viễn rất hiểu rõ cảm giác ấy, một giây không gặp mặt cũng thấy nhớ về nhau, muốn nghe giọng nói đối phương, nói vài câu vu vơ.

Đàm Duệ Khang một khi đã yêu rồi, Diêu Viễn mới phát hiện ra anh thực sự rất cuồng si - hoàn toàn không giống lúc trước quen Lâm Hi, Lâm Hi ở bên cạnh anh không thể khẳng định đó là tình yêu, giờ mới đúng là yêu thật.

Hằng ngày đi làm về Đàm Duệ Khang đều tặng cho Lê Thanh một món quà nho nhỏ, có khi là một bó hoa, có khi là những viên socola, có khi lại là một hộp kẹo dẻo, thỉnh thoảng là một tấm thiệp nhỏ, hoặc một cuốn vở bé xinh, ngoài ra ở công ty thấy nhớ Lê Thanh thì vẽ một bức kí họa, lâu lâu còn đứng ngoài cửa hát một bài tặng cho Lê Thanh.

Ngay cả Diêu Viễn còn chưa được đối xử đến mức này, Đàm Duệ Khang biến đối đủ kiểu để làm người yêu vui vẻ, cậu không khỏi cảm thán quả đúng là cô dâu hạnh phúc nhất trên đời này.

Tan tầm thì đưa nhau đi ăn, Diêu Viễn vốn không muốn nhìn thấy cảnh hai người họ dính lấy nhau, đi ba cũng chẳng có ý nghĩa gì, vậy nên bình thường cũng hay hẹn bạn dùng cơm, thà làm kì đà cản mũi vợ chồng Trương Chấn, chơi đùa với con bọn họ chứ không ở nhà.

Mấy hôm sau, Diêu Viễn vừa về đến nhà thì Lê Thanh bảo, "Em à, em có bưu kiện đó, hai cái đến một lúc, chị kí nhận thay em rồi."

"Thế à." Diêu Viễn bảo, "Để em xem.."

Diêu Viễn mở bưu kiện đặt trên bàn, lấy ra một đống đồ ăn, đều là những món đặc sản Tây Bắc, Lê Thanh bảo, "Em cũng thích ăn mấy món này à."

"Ăn cũng được." Diêu Viễn xé một gói ra, hỏi cô ăn thử không, cô bèn lấy một miếng kẹo đậu phộng ra ăn.

Bên trong còn một đống kẹo mừng, hai gói thuốc lá, một cái gối ôm méo mó của Lâm Hi may cho Diêu Viễn dùng làm đồ kê khuỷu tay.

Diêu Viễm mỉm cười, Lê Thanh tò mò hỏi, "Ai tặng thế? Bạn gái em hả?" Diêu Viễn lấy cái gối ra thử kê tay, đáp, "Chị em."

"Hai người còn có chị sao?" Lê Thanh hỏi.

"Chị kết nghĩa thôi." Diêu Viễn cười bảo, "Quen hồi đại học." Lê Thanh nói, "Cũng là chị của Đàm Duệ Khang à?"

Diêu Viễn đáp, "Không... chị ấy chỉ nhận mỗi em làm em thôi."

Lê Thanh lại hỏi tiếp, "Đàm Duệ Khang cũng quen chị ấy phải không?"

Diêu Viễn "ừ", thầm than radar của con gái sao mà nhạy dữ... cậu không dám nói nhiều, xếp gọn cái hộp lại, lấy đồ ăn vặt ra nhóp nhép tiếp, ôm Heo Con đến bên cạnh cửa sổ tiếp đất chỉnh lại đệm ngồi, mở cái hộp còn lại ra.

Bên trong là một ít giáo trình kiểm tra, Lê Thanh hỏi, "Em à, sách em mua đó hả?"

"Ừ." Diêu Viễn gật đầu, "Tài liệu IELTS." Lê Thanh bảo, "Em định ra nước ngoài?"

Diêu Viễn đáp, "Cũng chưa chắc, thi đậu thì xuất ngoại học vài năm." Lê Thanh hỏi, "Chừng nào đi?"

Diêu Viễn đáp, "Chưa biết, bỏ nhiều năm rồi, giờ xem chẳng hiểu gì ráo."

Lê Thanh cười nói, "Nhà em có tiền mà, còn thi làm chi cho cực. Hồi cấp ba chị có đứa bạn, bỏ bảy trăm ngàn xong đi thẳng qua nước ngoài mấy năm rồi về."

Diêu Viễn, "..."

Cô gái này nhỏ hơn Diêu Viễn năm tuổi, chỉ vừa mới tốt nghiệp một năm, tất cả những cách cậu nghĩ sắn để giao tiếp với các bà chị hầu như thời gian này đều thất bại. Bình thường Diêu Viễn hay bị ba nói là không hiểu chuyện, giờ cậu thấy Lê Thanh còn không hiểu chuyện hơn mình. Có lẽ vì cô còn quá nhỏ, cũng có thể vì không được học đại học, cậu rất lấy làm may mắn vì hồi đó mình không có chuyện tốt nghiệp cấp ba xong đi bán trà sữa, tuy chuyên ngành đại học bốn năm học xong ra cũng bỏ xó, nhưng chí ít vẫn giúp cậu trưởng thành hơn nhiều.

Tối đó Đàm Duệ Khang qua hỏi Diêu Viễn, "Em à, em muốn du học hở?"

Diêu Viễn nghĩ bụng sao biết nhanh vậy, cậu đáp, "Ba em kêu em đi du học vài năm, học tiếng Anh thương mại, công ty ông ấy cũng buôn bán với nước ngoài,

như thế em có thể từng bước tiếp quản công ty. Hơn nữa sau này bên Viễn Khang muốn mở rộng xuất khẩu cũng sẽ dễ dàng hơn, đúng không?"

Đàm Duệ Khang im lặng giây lát, rồi hỏi, "Học mất mấy năm?" Diêu Viễn trả lời, "Hai ba năm gì đó. Sao thế?"

Cậu thò tay ra xách tai Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang trông có vẻ mất mát, anh nói, "Vậy... đăng kí lớp học đi. Học IELTS bên Tân Đông Phương được lắm."

Diêu Viễn bảo, "Đợi anh kết hôn xong em mới lo vụ ấy, cứ từ từ, giờ đọc sách lại cái đã, tiếng Anh từ hồi thi CET-6 xong chẳng còn dùng tới nữa, em quên sạch trơn rồi."

Đàm Duệ Khang đi làm đồ ăn khuya cho Diêu Viễn, mấy hôm nay anh bề bộn công việc, không quán xuyến nổi chuyện nhà. Triệu Quốc Cương đang giúp anh chọn ngày cưới, cầm bát tự của Lê Thanh và Đàm Duệ Khang đi tìm người coi, chọn ngày thành hôn.

Ngày sinh tháng đẻ của Đàm Duệ Khang rất kén, cuối cùng chọn ra được có mấy ngày, một là vào tháng bảy, hai là tháng mười hai, còn lại phải chờ đến cuối tháng một.

Đàm Duệ Khang lại còn cầm tới hỏi Diêu Viễn, Diêu Viễn nghĩ bụng sao đến cái này cũng phải xin ý kiến cậu chứ, bộ mình muốn kết hôn thế này không kết hôn thế kia đều được sao?

"Chị dâu bảo thế nào?" Diêu Viễn hỏi.

Đàm Duệ Khang nói, "Cô ấy muốn tháng bảy cưới."

Diêu Viễn bảo, "Tháng bảy có sớm quá không... tháng bảy thì nhà bên kia chưa vào ở được ngay, cuối tháng một trùng với dịp Tết cũng không tốt lắm, thực ra tháng mười hai là hợp lí nhất... Mà sao em giống má anh dễ sợ, lần sau anh tự mà bàn bạc giải quyết đi nhé."

Đàm Duệ Khang bảo, "Để anh hỏi lại cái đã."

Nửa đêm nửa hôm Đàm Duệ Khang cãi nhau với Lê Thanh, Diêu Viễn ngần này tuổi rồi mới lần đầu nghe vợ chồng cãi nhau, đâm ra càng thêm hoảng, cậu toan gõ cửa khuyên bọn họ đừng cãi nữa, chuyện tháng mấy kết hôn có chi mà phải cãi thế? Lê Thanh đã có hơi cao giọng, cuối cùng Đàm Duệ Khang bảo, "Có chuyện gì em nói cho đàng hoàng không được à?"

Diêu Viễn nán lại nghe ngóng, cho đến khi trong phòng yên ắng lại rồi, cậu mới quay về phòng ngủ.

Mấy ngày sau, quan hệ giữa Đàm Duệ Khang và Lê Thanh dường như hơi căng thắng, Diêu Viễn nhạy cảm nhận ra, nhưng không can thiệp vào chuyện riêng nhà họ.

Đàm Duệ Khang tỏ ra khó chịu, sau cùng họ quyết định tháng bảy làm đám cưới, Diêu Viễn nghĩ có hơi mau quá, phòng tân hôn còn chưa chỉnh trang đâu ra đấy nữa.

Tính thử ngày, từ lúc Đàm Duệ Khang quen Lê Thanh cho đến khi kết hôn, cũng chỉ có bốn tháng chứ mấy, vậy đã được coi là kết hôn chớp nhoáng rồi. Thâm Quyến càng lúc càng nóng nực, tháng năm tới, cơn bão đầu tiên nối lên từ Thái Bình Dương, trời khá là oi nồng, Diêu Viễn ngủ thẳng giấc đến trưa mới tỉnh dậy, thấy Đàm Duệ Khang đang xem TV trong phòng khách, Lê Thanh bên cạnh ăn quà vặt.

"Chị em gửi cho à?" Đàm Duệ Khang hỏi.

Diêu Viễn đáp, "Ừ, em còn đặc biệt dặn chị ấy đừng mua hàng có chất bảo quản, anh ăn chưa?"

Đàm Duệ Khang hỏi, "Chồng cô ấy là người thế nào?"

Diêu Viễn trả lời, "Một mét chín, cao to lực lưỡng, đang làm cảnh sát." Lê Thanh chen vào, "Quan hệ ba người trước đây tốt lắm hở?"

Đàm Duệ Khang chỉ "ừ" rồi không nhiều lời, Diêu Viễn bảo, "Cổ phiếu Mỹ đóng cửa giao dịch hôm qua bao nhiêu, chuyển qua kênh kinh tế đi, em chưa xem, đã ra báo cáo tài chính sáu tháng chưa?"

Đàm Duệ Khang nói, "Em xem cái này đi, động đất đó." Một chuyên gia trên TV nói:

"Lúc này đây cơn địa chấn giải phóng một nguồn năng lượng tại chỗ tương đương với năng lượng của một quả bom nguyên tử..."

Diêu Viễn hỏi, "Động đất hả, ở đâu?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Tứ Xuyên, giờ còn chưa biết thế nào, hôm nay ở công ty người ta bảo cảm nhận được tầng mười lăm có rung động."

Diêu Viễn bảo, "Sao em chẳng có cảm giác gì hết vậy, trời ạ, động đất cỡ này ít nhất cũng phải chết mấy trăm ngàn người..."

Lê Thanh góp vào, "Em cũng thế, ngủ thẳng giấc mới dậy."

Đàm Duệ Khang bảo, "Có lẽ vài hôm nữa phải quyên góp tiền đấy."

Diêu Viễn "ừ", Lê Thanh lại hỏi, "Tình hình như vậy là phải quyên góp tiền à?" Diêu Viễn bảo, "Năm 98 chống lũ, đầu năm bão tuyết ba em đều quyên tiền cả." Lê Thanh hỏi, "Thường thì quyên bao nhiêu?"

Đàm Duệ Khang nhìn Diêu Viễn hỏi, "Quyên bao nhiêu?"

Diêu Viễn nghĩ một lát, nhai miếng khô bò bảo, "Em còn chưa coi sổ sách, lợi nhuận tháng tư là bao nhiêu?"

Đàm Duệ Khang xòe bàn tay ra, Diêu Viễn biết là năm trăm ngàn, bèn tiện miệng, "Vậy quyên nhiều một chút, hai trăm ngàn ha."

Lê Thanh hơi há hốc mồm, Đàm Duệ Khang gật đầu bảo, "Giờ làm đồ ăn nhé?"

Diêu Viễn nói, "Nhanh lên nha, em đói rồi." Nói xong cầm điều khiển lên chuyển kênh.

Lê Thanh hỏi, "Sao nhà mình không thuê người giúp việc?"

Diêu Viễn đáp, "Em không thích ăn đồ ăn họ nấu, không có hương vị nhà làm, có điều lúc dọn nhà thì cũng nên thuê ôsin."

Chuyển mấy kênh, toàn nói về vụ động đất, Lê Thanh lại bảo, "Hai trăm ngàn đủ cho người dưới quê sống một đời."

Diêu Viễn cười cười bảo, "Cái này là tích ân đức thôi, nhất định phải quyên, ba em lớn tuổi rồi sức khỏe không tốt, nhà mẹ cậu em hương khói cũng không vượng, tiền tài là vật ngoài thân, có tiền làm việc thiện cũng rất đáng giá mà."

Lê Thanh bảo, "Ý chị không phải nói em quyên nhiều đâu, mà là đang cảm thán xã hội này chênh lệch giàu nghèo dữ dội quá thôi."

"Phải đó." Diêu Viễn cũng lấy làm cảm khái, người nào giàu lại càng giàu, người nào nghèo lại thêm nghèo, cậu nghĩ một chốc rồi nói, "Hồi trước khi anh em với em còn đi học, Thâm Quyến nơi nơi đều là mỏ vàng, chỉ cần sắn lòng liều mạng ai ai cũng có thể kiếm được tiền, người lận tấm bằng cấp hai chỉ cần nỗ lực chăm chỉ, cũng có thể mua được nhà tậu được xe. Rất nhiều ông chủ máu mặt hiện giờ, đều xuất thân từ người làm thuê làm mướn hồi xưa."

"Còn bây giờ?" Bản thân Diêu Viễn cũng không biết phát biểu cảm nghĩ của mình thế nào, cậu nói với Lê Thanh, "Hiện giờ thị trường tư bản đã định hình, đám sinh viên chẳng có đồng cắc nào, quay về miền nam làm thuê, lĩnh lương một tháng mấy ngàn, hàng ngày bị ông chủ đì đọt chạy tới chạy lui, tăng ca đến khuya khoắt mười một mười hai giờ đêm, còn không được hưởng lương ngoài giờ, có khi còn bị sỉ nhục, ngẫm kỹ lại, toàn là kiếm tiền giúp người ta, bị ông chủ chèn ép. Tiền lương cao một chút cũng toàn là đem mạng ra đánh đổi."

Lê Thanh bảo, "Công ty đầu tiên chị đi làm ấy, ông chủ chỉ trả cho chị có một nghìn rưỡi một tháng, không đủ trả tiền thuê phòng nữa! Nhưng cũng chẳng làm gì được, mình không làm người khác cũng làm thôi."

Diêu Viễn nói, "Tỷ giá Nhân Dân Tệ đổi sang đô la Hồng Kông cũng tăng lên nhiều so với mấy năm trước, tỷ giá nội tệ tăng không ngừng, thị trường chứng khoán thất điên bát đảo, giá cả nhà đất thì trên trời chẳng ai mua nổi. Năm 2006 lúc em mới tốt nghiệp nhà ở phố Đông chỉ có khoảng sáu trăm ngàn, giờ đã lên hơn cả triệu. Đi làm thuê dù tích cóp cả đời cũng chẳng đủ trả nổi tiền cọc..."

Bình luận

Truyện đang đọc