MỤC THẦN


“Ông nội…”
Trông thấy người đến, Mục Nguyên khóc toáng lên, cơ thể gã run lên mãnh liệt hơn.

“Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi đang làm gì thế hả?”
Trông thấy hai cánh tay Mục Nguyên buông thõng, Mục Phong Thanh giận run người, Mục Tiền cúi đầu đứng sau lưng lão ta lén nhìn Mục Vỹ.

“Làm gì ư?”, Mục Vỹ bật cười, nói: “Con không làm gì cả, chỉ đang chơi trò diễn kịch mà hồi nhỏ hay chơi với Mục Nguyên thôi!”
“Mục Vỹ, ngươi dám làm càn, ra tay với con cháu trong cùng gia tộc, rồi còn bắt Nguyên Nhi sủa tiếng chó… Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy!”
Mục Phong Thanh sắp tức nổ phổi!
“Nhị trưởng lão, người nói vậy là sao? Con nhớ lúc mình chín tuổi, Mục Nguyên bắt cháu sủa tiếng chó, nghĩa phụ có tới ngăn cản, nhưng người lại nói là trẻ con đùa bỡn thôi mà!”
“Thì lúc đấy đúng là thế còn gì…”, Mục Phong Thanh cười nhạo đáp.

“Vậy sao?”, Sắc mặt của Mục Vỹ lạnh dần, hắn cười nói: “Thế sau này khi con mười hai tuổi, Mục Nguyên lấy con ra làm cái bao cát tập võ, rồi khi con mười lăm tuổi, Mục Nguyên lại treo ngược con lên cây làm bia tập bắn cung.

Tất cả những chuyện này đều là trò trẻ thôi hay sao?”
“Mục Vỹ! Dù thế nào thì Mục Nguyên cũng là huynh trong tộc của ngươi!”

“Huynh trong tộc?”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Tên vô dụng này không xứng làm huynh của con!”
Kiếp trước, Mục Vỹ đã gặp vô số những tên gian trá, nên hắn hiểu rõ rằng vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn.

Vào lúc mấu chốt mà nương tay với họ thì chính là tự đào hố chôn mình.

“Trước kia, các người đối xử với con thế nào thì bây giờ, con chỉ đáp lại y như thế thôi!”
“Hừ, ngươi tưởng quen được đại sư Mạt là có thể làm xằng làm bậy hay sao? Dù bây giờ ta có giết ngươi, ta không tin Mạt Vấn có thể làm gì nhà họ Mục ta chỉ vì ngươi đâu!”
Mục Phong Thanh lạnh lùng nói.

Coi như lão ta đã nhìn nhận rõ rồi, dù Mục Vỹ của trước kia ngu ngơ thật hay giả đi chăng nữa thì hắn của hiện tại chính là một con hổ mới lớn đang dần nhú răng nanh và có thể cắn người bất cứ lúc nào.

Hắn đã thay đổi, thật sự thay đổi rồi, tới mức khiến người ta thấy sợ hãi!
“Ông dám!”
Khi Mục Phong Thanh đang nổi sát ý định đánh Mục Vỹ, bên ngoài biệt viện chợt vang lên một giọng nói.

“Nghĩa phụ!”
“Trưởng tộc!”
Mục Lâm Thần chắp hai tay ra sau lưng, bước vào biệt viện, ánh mắt ông ấy nhìn Mục Vỹ loé sáng.

“Nhị trưởng lão, ta thấy ông ngày càng càn quấy rồi đấy!”, Mục Lâm Thần cau mày, trách cứ: “Mục Nguyên là con cháu của nhà họ Mục ta và Vỹ Nhi cũng vậy, bọn trẻ tỉ thí với nhau rồi bị thương là điều không thể tránh khỏi”.

“Thế mà ông lại động tay động chân với Vỹ Nhi, ông có biết nó là con trai của Mục Lâm Thần ta không?”, Mục Lâm Thần tức giận nói: “Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi!”
“Nhưng trưởng tộc…”
“Nhị trưởng lão, lẽ nào ông chưa nghe rõ lời ta nói hay sao?”, cơ thể của Mục Lâm Thần toả ra một luồng khí tức mạnh mẽ, ập về phía nhị trưởng lão.

“Vâng!”
Mục Phong Thanh nghiến răng, cúi đầu xuống.


“Chuyện hôm nay là do Mục Tiền ăn càn nói dở, gây hiềm khích cho con cháu trong tộc ta.

Nên ta quyết định huỷ tu vi của Mục Tiền và đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Mục!”
Mục Tiền ngồi thụp xuống đất co quắp, mặt mày tái xanh.

Nhiều năm qua, dựa vào thân phận quản gia của nhà họ Mục, lão ta đã không ít lần ỷ mạnh hiếp yếu.

Nhưng một khi lão ta bị huỷ tu vi và bị đuổi ra khỏi đây thì cuộc đời sau này của lão…
Dứt lời, Mục Lâm Thần quay người, nhìn Mục Vỹ, rồi nói: “Vỹ Nhi, con đi theo ta.

Tần lão thái gia đã dẫn Tần tiểu thư tới rồi, con cùng ra gặp với ta!”
“Dạ?”
“Dạ cái gì mà dạ, đi theo ta!”, Mục Lâm Thần lườm Mục Vỹ, quát.

Bước ra khỏi cổng, Mục Lâm Thần chợt dừng bước, ông ấy nhìn Mục Vỹ đầy vẻ đánh giá.

“Cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, hơn nữa sức mạnh không chỉ dừng lại ở tầng thứ tư.

Thằng nhãi này, che giấu kỹ quá đấy!”

Mục Vỹ không ngờ nghĩa phụ vừa liếc nhìn đã nhận ra, hắn ngượng ngập gãi đầu.

“Ta sẽ không hỏi con chuyện là thế nào, nhưng con đã đồng ý chuyện hôn sự thì phải thực hiện!”
Mục Lâm Thần không hỏi nhiều, mà nói thẳng vào vấn đề: “Hôn sự giữa con và Tần tiểu thư, chắc con cũng biết rồi, Tần Mộng Dao mắc bệnh quái ác.

Rất nhiều thầy luyện đan khẳng định, con bé không thể sống quá hai mươi tuổi.

Mà con lại quen đại sư Mạt, lần này Tần lão thái gia đến là mong con có thể nhờ đại sư Mạt khám bệnh cho Tần Mộng Dao, xem con bé còn hi vọng nào không…”
Căn bệnh quái ác? Không sống được quá hai mươi tuổi?
Mục Vỹ giờ mới vỡ lẽ ra, chẳng trách bọn họ lại chọn hắn vào chuyện hôn sự này, ra là như vậy.

“Nghĩa phụ, con và đại sư Mạt cũng không thân thiết lắm, hơn nữa ông già ấy phiền phức lắm!”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Lâm Thần trừng mắt, suýt nữa hộc ra một ngụm máu.




Bình luận

Truyện đang đọc