MỤC THẦN


“Sao hả?”
“Không, không có gì!”
Đại sư Mạt lắc đầu.

Ông kinh ngạc không phải vì bốn loại dược liệu linh quả Bích Ngọc, cỏ Thanh Ngọc, rễ quả Lưu Vũ và cuống hoa Huyết Dương quá trân quý, mà là vì ở đế quốc Nam Vân, chúng thực sự rất phổ thông, chỉ đắt hơn quả Tử Ngọc một chút.

Ông tự thấy mình không có cách giải được hàn độc trong người Tần Mộng Dao.

Thế nhưng Mục Vỹ chỉ dùng vẻn vẹn bốn loại dược liệu này làm thuốc chính, thực sự có thể giải được sao?
Mạt Vấn cũng thấy thấp thỏm lo âu.

Đêm đến, ông cụ Tần đã đưa dược liệu tới.

Bốn chiếc xe ngựa chứa đầy dược liệu khiến Mục Vỹ suýt rớt con mắt xuống đất.

Đùa nhau à!
Kiếp trước ở đại thế giới Vạn Thiên, linh quả Bích Ngọc, cỏ Thanh Ngọc, rễ quả Lưu Vũ và cuống hoa Huyết Dương đều vô cùng quý hiếm.

Chẳng lẽ trong tiểu thế giới Tam Thiên này chúng phổ biến như vậy sao?
Mỗi đêm trăng tròn, hàn độc của Tần Mộng Dao sẽ phát tác.

Mà đêm nay đúng vào đêm trăng tròn.

Rốt cuộc Mục Vỹ có thực sự chữa được hay chỉ ba hoa khoác lác? Đêm nay sẽ rõ.


Đám người đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều đang chờ bên ngoài viện của Mục Vỹ.

Bọn họ muốn xem hắn có thể có thủ đoạn gì!
Đại sư Mạt vốn muốn quan sát Mục Vỹ chữa bệnh, thế nhưng lại bị hắn không thèm nể mặt đuổi ra ngoài.

Trong tiểu viện Mục Vỹ sống có một thùng gỗ để tắm rửa được đổ đầy nước đang được đun nóng.

Nước trong thùng gỗ sôi ùng ục, bọt khí nổi lềnh phềnh.

Mục Vỹ đứng cạnh thùng gỗ, hai tay cầm đủ loại dược liệu.

Tần Mộng Dao đứng bên cạnh khó hiểu nhìn Mục Vỹ.

Cô cứ tưởng Mục Vỹ muốn dùng bốn loại dược liệu này luyện chế đan dược cho mình uống, nào ngờ lại là tắm thuốc!
Nhưng xét về dược tính, chắc chắn đan dược mạnh hơn tắm thuốc.

Lúc trước cô đã uống không ít loại đan dược đều không có hiệu quả gì.

Mục Vỹ cho cô tắm thuốc sẽ có tác dụng sao?
Mục Vỹ lại không thèm quan tâm những chuyện này.

Mặc dù hôm qua hắn đồng ý hôn ước nghĩa phụ đặt ra, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng cưới người phụ nữ trước mặt này.

Nhà họ Tần chọn Tần Mộng Dao để đính hôn với hắn chủ yếu là vì cô không còn sống lâu nữa.

Nếu hắn chữa khỏi cho Tần Mộng Dao lại càng thuận nước đẩy thuyền cho mối hôn ước này, nhà họ Tần đương nhiên sẽ đồng ý.

Không chỉ vậy còn khiến nhà họ Tần nợ ân tình, thúc đẩy quan hệ hai nhà Tần Mục tốt hơn trước kia.

“Vào đi!”
Thấy nước sôi trong thùng gỗ dần đổi màu, Mục Vỹ khẽ gật đầu nói với Tần Mộng Dao sau lưng mình.

“Được!”
“Chờ đã!”
Thấy Tần Mộng Dao định vào thùng gỗ luôn, Mục Vỹ đột nhiên ngăn lại nói: “Nước thuốc phải tiếp xúc trực tiếp với cơ thể của cô.

Cởi hết quần áo ra đi!”
“Cái gì?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, hai tai Tần Mộng Dao đỏ bừng lên.

Đồng ý để hắn chữa bệnh cho mình đã là quyết định khó khăn nhất của cô.

Hiện giờ Mục Vỹ còn muốn cô lột sạch quần áo.


“Huynh…”
“Huynh cái gì mà huynh! Làm ơn đi, Tần đại tiểu thư, ta đâu có ham muốn sắc đẹp của cô.

Chỉ khi chữa khỏi bệnh cho cô, hôn ước giữa chúng ta mới có thể được giải trừ.

Quan hệ giữa hai nhà cũng không rạn nứt.

Nếu không ta làm gì nhàn rỗi tới vậy!”
“Huynh… được, Mục Vỹ, ta mặc kệ lúc trước là huynh giả ngốc hay ngốc thật.

Nếu huynh không chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ giết chết huynh!”
Thấy Mục Vỹ tỏ ra thờ ơ không quan tâm, Tần Mộng Dao giận dữ nói.

Từ năm mười tuổi dến giờ, mỗi đêm trăng tròn hàn độc trong người cô đều sẽ phát tác.

Chín năm chịu đựng đau đớn, dù cô kiên trì chống chọi nhưng tinh thần cũng sắp sụp đổ rồi.

Cho nên khi nghe Mục Vỹ nói có cách chữa, cô mới đồng ý thử một lần.

Dù chỉ có một tia hi vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

“Ngươi có thể quay lưng lại không…”
“Không thể!”, Mục Vỹ thẳng thắn nói: “Bây giờ ta là thầy thuốc, cô là bệnh nhân.

Cô nhất định phải làm theo lời ta nói, nếu không xảy ra sai sót cũng không được trách ta!”
Không ngờ Mục Vỹ lại bá đạo như vậy, Tần Mộng Dao mím chặt môi.

Cô bước vào trong thùng nước, ngồi xổm xuống rồi chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.

Cảnh tưởng này khiến Mục Vỹ suýt không kìm lòng nổi.

Chiếc váy dài trên người Tần Mộng Dao đang bị nước thuốc thấm vào, dán chặt cơ thể của cô, để lộ dáng người hoàn mỹ.


Ướt át! Quyến rũ!
Hắn nuốt nước bọt một cái.

Tần Mộng Dao đang ngồi trong thùng nước thuốc, trút bỏ quần áo trên người.

“Phải tháo cả mạng che mặt!”
“Huynh…”
Trông thấy bộ dạng vô sỉ của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao chỉ muốn nhảy ra bóp chết hắn.

Thế nhưng nghĩ lại hiện giờ trên người mình không một mảnh vải che thân, cô đành phải nén giận.

Cởi cũng cởi rồi, tháo mạng che mặt có là gì?
Tần Mộng Dao chầm chậm tháo mạng che mặt xuống.

Cuối cùng gương mặt của cô lộ ra trước mắt Mục Vỹ.

Mục Vỹ lập tức chết lặng.

Gương mặt trái xoan, ngũ quan thanh thoát, tươi tắn tựa hoa xuân, gò má ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng.

Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, đã từng gặp được vô số mỹ nữ cũng không nhịn được tim đập thình thịch.

Quá đẹp, đẹp đến điên đảo!


Bình luận

Truyện đang đọc