“Thầy Mục Vỹ hãy có chừng mực!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên ở cửa lớp.
Một người mặc đồ trắng, tóc dài buộc sau đầu, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Đông Phương Ngọc!
“Woa, thầy Đông Phương kìa!”
“Nghe nói thầy Đông Phương chỉ mất mấy năm đã trở thành thầy giáo cao cấp, có thể sẽ tới Đế Đô ở thành Nam Vân đó!”
“Đúng vậy, thầy Đông Phương vừa đẹp trai vừa tài giỏi, đúng là thần tượng của ta!”
Trong lớp lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc của các cô nàng mê trai.
“Dừng tay sao? Nếu hôm nay ta không đánh lại thầy Cận Đông, người nằm dưới đất sẽ là ta.
Cận Đông sẽ dừng tay sao?”, Mục Vỹ nhíu mày.
Đông Phương Ngọc là thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, một trong ba mỹ nam nổi tiếng của học viện, danh tiếng vang dội khắp thành Bắc Vân.
Ngu dốt!
Đám học trò nghe thấy Mục Vỹ nói vậy đều trợn mắt.
Không ngờ Mục Vỹ còn dám nói như vậy với Đông Phương Ngọc.
Hắn tưởng đánh bại Cận Đông là có thể khiêu khích Đông Phương Ngọc sao?
“Dù sao mọi người cũng đều là thầy giáo, hôm nay coi như nể mặt ta, được không?”
“Nể mặt ngươi? Ngươi là cái thá gì?”
Mục Vỹ vừa dứt lời, trong phòng học lập tức chìm trong lửa giận.
Có mấy cô học trò giận dữ nhìn chằm chằm hắn.
“Ha ha… Vậy thì ta chỉ còn thể giải quyết bằng vũ lực!”
Đông Phương Ngọc cười khổ một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Khi bầu không khí lại trở nên căng thẳng, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Viện trưởng!
“Tụ tập ở đây làm gì?”, Lục Khiếu Thiên thấy cửa lớp của Mục Vỹ đông nghịt người, nhíu mày quát.
Trông thấy Mục Vỹ, ông ấy lại càng bất lực.
Dạo gần đây thằng nhóc này rất thích gây chuyện!
“Viện trưởng Lục!”
Thấy Lục Khiếu Thiên đã tới, Điêu Doãn như gặp được cứu tinh, vội vàng mách: “Viện trưởng Lục, hôm nay trò và Tề Minh thi đấu, Tề Minh bị trò đánh bại.
Thầy Mục Vỹ không biết xấu hổ ra tay với trò.
Sau đó trò nhờ thầy Cận Đông tới làm chủ, nào ngờ lại bị thầy Mục Vỹ đánh bị thương!”
“Không sai!”
Mặc Dương cũng đứng ra, mếu máo nói: “Thầy Mục Vỹ phạt trò quỳ xuống.
Xin viện trưởng làm chủ cho trò!”
Nghe hai nhóc con mách lẻo, Mục Vỹ không nhịn được cười phá lên, nhưng lại không thèm giải thích.
“Không phải như vậy đâu thưa viện trưởng!”
Đúng lúc ấy, một học trò đột nhiên lên tiếng, chính là Tề Minh!
“Hôm nay Điêu Doãn dẫn người tới chặn con lại, sỉ nhục con.
Thầy Mục Vỹ không chịu được mới phạt Điêu Doãn!”, Tề Minh kích động nói, mặt đỏ bừng vì căng thẳng.
“Hơn nữa, thầy Cận Đông dẫn Điêu Doãn đến lớp chúng con, chủ động ra tay đánh thầy Mục trước, kết quả tài nghệ không bằng người, bị thầy Mục đánh bại.
Con có thể làm chứng!”
Ngay sau đó lại có một giọng nói dịu dàng vang lên.
Là Diệu Tiên Ngữ!
Mục Vỹ có thể hiểu tại sao Tề Minh đứng ra nói giúp mình, nhưng Diệu Tiên Ngữ lại khiến hắn kinh ngạc.
Người khiếp sợ nhất chính là Điêu Doãn và Mặc Dương!
Tề Minh đứng ra nói giúp không thành vấn đề.
Nhưng Diêu Tiên Ngữ lại khác.
Ông nội của Diêu Tiên Ngữ chính là thầy luyện đan ba sao lừng lẫy khắp thành Bắc Vân, kể cả viện trưởng cũng phải coi trọng.
Lời nói của cô ta rất có sức thuyết phục.
Nhưng ngày thường Diêu Tiên Ngữ giỏi bắt nạt Mục Vỹ nhất, thích nhìn hắn mất mặt, sao hôm nay lại nói giúp hắn?
Quá bất thường!
Thấy bầu không khí không ổn, Đông Phương Ngọc đột nhiên nói: “Viện trưởng, chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ta nghĩ…”
“Ta tự có cân nhắc!”
Lục Khiếu Thiên chặn họng Đông Phương Ngọc: “Điêu Doãn sỉ nhục bạn học, vô lễ với thầy giáo, phạt quét dọn học viện một tháng.
Mặc Dương không tuân thủ kỷ luật trong lớp, phạt tự kiểm điểm một tháng ở nhà.
Cận Đông là thầy giáo trung cấp hành động không phù hợp, từ hôm nay giáng xuống làm thầy giáo sơ cấp!”
Cái gì?
Đám học trò xung quanh đều sợ chết khiếp.
Viện trưởng Lục phạt như vậy rõ ràng là đang thiên vị Mục Vỹ!
“Về lớp của mình đi, ở đây hóng hớt cái gì?”, Lục Khiếu Thiên lại cau mày quát lớn.
Ba người Điêu Doãn, Mặc Dương và Cận Đông đều tái mét mặt mày, không dám lên tiếng.
Trong học viện, Lục Khiếu Thiên mới là người nắm giữ quyền lực cao nhất.
Không ai dám phản bác hay chống đối lời của ông ấy.
“Tên nhóc thối tha Mục Vỹ này, cậu có thể dạy học bình thường không hả?”, đợi người xung quanh tản đi hết, Lục Khiếu Thiên mới thấp giọng nói.
“Khụ khụ… lần sau ta sẽ chú ý hơn!”
Nói xong, Mục Vỹ định quay về lớp học.