MỤC THẦN


Bịch…
Trong lúc Lan Du cười lạnh, hai bóng người đã lao vào nhau.

Tiếng động trầm đục vang lên.

Mặt đất dưới chân họ rạn rứt lan ra bốn phía.

Hai tiếng rên rỉ vang lên cùng lúc, ngay sau đó Mục Vỹ và Thiệu Vũ đồng thời lùi về sau ba bước, ổn định thân hình.

Đột nhiên không khí trở nên yên tĩnh.

Lan Du kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Sao lại như vậy?
Gã ta đã từng cảm nhận sâu sắc thực lực của Thiệu Vũ.

Ở ngoại môn của Thánh Đan Tông, Thiệu Vũ nằm trong top mười thiên tài hàng đầu, được một vài đệ tử nội môn và trưởng lão coi trọng.

Toàn bộ Thánh Đan Tông có mấy vạn đệ tử ngoại môn, có thể thấy được Thiệu Vũ rất mạnh.


Thế nhưng thằng ăn mày này lại dùng cảnh giới Ngưng Mạch cứng rắn đỡ lấy một đấm của Thiệu Vũ, còn là ngang sức ngang tài.

Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh cũng cảm thấy kinh hãi.

Cô ta tận mắt chứng kiến mấy ngày nay thực lực của Mục Vỹ không ngừng tăng lên.

Hiện giờ dù là yêu thú cấp bảy cũng khó có thể chống đỡ nổi sự công kích của hắn.

Thế nhưng người thiếu niên trông trạc tuổi cô ta này lại đánh ngang tay với thầy Mục Vỹ!
“Nếu ngươi là đệ tử Thánh Đan Tông, đỡ được một đấm của ta đủ để xếp vào top một trăm rồi!”, Thiệu Vũ sững sờ, khẽ cười nói.

“Ta không biết Thánh Đan Tông gì cả, càng không có hứng thú làm đệ tử ngoại môn gì hết!”, Mục Vỹ khoát tay tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Không thể không nói, kiếp trước hắn đã từng thấy quá nhiều đệ tử tông môn tự cho mình là thiên tài.

Nhưng nguyên tắc của hắn chính là, không động đến hắn, hắn cũng không làm gì, chủ động khiêu khích hắn thì hắn sẽ đánh cho răng rơi đầy đất!
“Thú vị đấy!”
Trông thấy Mục Vỹ ăn mặc rách rưới nhưng lời nói lại ngông cuồng kiêu ngoại, Thiệu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nhưng trong mắt Lan Du, nụ cười kia cực kỳ đáng sợ.

Bởi vì gã ta biết mỗi khi Thiệu Vũ cười như vậy, sẽ có kẻ phải bỏ mạng.

Người tên Mục Vỹ này đúng là có thực lực hơn người, nhưng kiêu căng trước mặt Thiệu Vũ đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Ta muốn xem thử ngươi có thủ đoạn gì!”
Thiệu Vũ cười lạnh một tiếng, chân nguyên đã tích tụ trong lòng bàn tay.

“Dừng lại!”
Đúng lúc này, một tiếng quát vang dội khắp sảnh lớn của Thánh Đan Các.

“Các phó!”
“Các phó!”
Trông thấy người tới, hai tên gác cổng ngoài cửa lớn cuống quýt cung kính hô lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, sắc mặt Úc Trở không vui, tức giận hỏi.


Hôm nay là ngày đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông tới đây.

Nếu Thánh Đan Các có sai sót gì khó mà gánh nổi trách nhiệm.

“Các phó, hai đứa ăn mày này…”
“Úc thúc thúc, cháu đây mà, cháu là Tiểu Ngữ!”, giọng nói mừng rỡ truyền tới.

“Tiểu Ngữ?”, Úc Trở ngơ ngác nhìn Diệu Tiên Ngữ, không kịp phản ứng lại: “Sao… sao tiểu thư lại trở nên như vậy?”
Một lúc lâu sau, ông ta mới giật mình hỏi.

“Hừ, tên gác cổng này không nhận ra cháu, chặn cháu ở ngoài cổng, còn suýt nữa bị người ta giết!”, Diệu Tiên Ngữ mếu máo nói.

“Kẻ nào to gan như vậy?”
Trên người Úc Trở tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ, ánh mắt tràn ngập lửa giận trừng hai tên gác cổng rồi quan sát tỉ mỉ đám thanh niên kia.

“Các phó Úc, ông tới đúng lúc lắm.

Bọn ta chính là đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông phụng mệnh tới đây.

Thánh Đan Các của thành Bắc Vân các ông đúng là lớn lối!”
Lan Du ôm cánh tay bị gãy đi tới, oán hận nói: “Chẳng lẽ Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân muốn phản lại Thánh Đan Tông, tự lập môn phái riêng?”
Đệ tử ngoại môn của Thánh Đan Tông?
Nghe thấy câu nói này, Úc Trở mới chăm chú nhìn bọn họ.

Đây là đồng phục của đệ tử ngoại môn Thánh Đan Tông!
“Cậu là… Thiệu Vũ?”, Úc Trở nhìn về phía Thiệu Vũ, sắc mặt nghiêm túc tỏ vẻ cung kính.


Lần này Thánh Đan Tông cho đệ tử nội môn tới kiểm tra các phân các tại đế quốc Nam Vân, đội ngũ tới thăm dò trước chính là các đệ tử ngoại môn xuất sắc.

Ông ta đã điều tra rõ ràng Thiệu Vũ từ trước.

Là đệ tử ngoại môn thiên tài của Thánh Đan Tông, cả thiên phú và thực lực đều cực cao, nghe nói còn có thân phận phức tạp.

“Các phó Úc, Thánh Đan Các của thành Bắc Vân các ông lợi hại thât đấy!”, Lan Du thừa cơ làm khó: “Còn có kẻ dám đánh đệ tử Thánh Đan Tông ở ngay ngoài cổng Thánh Đan Các!”
“Hiểu lầm thôi!”
Úc Trở lúng túng nói: “Cô ấy là Tiên Ngữ tiểu thư, cháu gái của đại sư Diệu Thanh.

Đây nhất định là hiểu lầm!”
“Ồ?”
Lan Du nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Diệu Tiên Ngữ, cười nhạo nói: “Vị này là Tiên Ngữ tiểu thư, vậy thằng ranh không biết trời cao đất dày này là ai?”
“Đây là thầy của ta!”, Diệu Tiên Ngữ lên tiếng.

“Thầy?”
Lan Du bật cười khinh bỉ: “Quả nhiên thành Bắc Vân chỉ là một vùng thôn quê.

Thực lực của thầy dạy ở học viện còn không bằng thiên tài của Thánh Đan Tông!”.


Bình luận

Truyện đang đọc