MỤC THẦN


Tần Mộng Dao cảm thấy trong đan điền của mình như có thứ gì tan vỡ.

Ngay sau đó, khí lạnh lan tràn khắp người cô.

Thế nhưng lần này, khí lạnh ấy lại khiến cô cảm thấy thoải mái.

Hiện giờ đối với cô, hàn độc chính là sức mạnh!
“Phù…”
Tần Mộng Dao thở phào một hơi, mở hai mắt ra.

Ròng rã chín năm trời, chưa bao giờ cô có cảm giác như được chết đi sống lại như hôm nay.

“Á…”
Nhưng vừa mở mắt ra, Tần Mộng Dao đã gào thét thảm thiết.

“Huynh làm gì đấy?”
Cô thấy hai tay Mục Vỹ đang bóp chặt ngực mình, nổi giận quát.

Tần Mộng Dao không chút do dự tung đấm vào mũi Mục Vỹ.

Vốn Mục Vỹ có thể tránh được, thế nhưng hiện giờ hắn lại không thể tránh né.

“Bụp” một tiếng, hai hàng máu mũi chảy ra.


Vậy mà bàn tay của Mục Vỹ vẫn nắm chặt không buông.

Không phải hắn không muốn buông tay, mà là không buông ra nổi.

Thấy Tần Mộng Dao mê man, hắn định đẩy sức mạnh của chính mình vào người cô qua tim cô.

Mới đầu thì không sao, nhưng lúc Tần Mộng Dao dung hợp với thần phách của Băng Hoàng, khí lạnh phóng ra bên ngoài khiến bàn tay của hắn dán chặt vào ngực cô.

“Cô làm gì thế hả?”
Mục Vỹ bị chảy máu mũi, bất lực nói: “Không nhờ ta, cô đã chết rồi.

Đại tiểu thư, cô đang lấy oán trả ơn đấy!”
Nghe hắn nói vậy, Tần Mộng Dao liên tưởng tới bàn tay truyền sức mạnh cho mình và nhiệt độ nóng hổi ở trái tim, dần dần hiểu ra.

“Đồ háo sắc, còn không mau bỏ tay ra!”, Tần Mộng Dao biết mình trách oan Mục Vỹ, thẹn quá hóa giận nói.

“Ta cũng muốn bỏ ra lắm, nhưng mà cô không cho ta bỏ ra!”, Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.

Trong người Tần Mộng Dạo tỏa ra khí lạnh hút chặt tay hắn vào ngực cô.

Hắn chỉ mới tới cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác, không thể nào thoát ra nổi.

“Ta… ta vừa mới khống chế nguồn sức mạnh này, chưa thành thạo lắm, huynh chờ một chút!”, Tần Mộng Dao xấu hổ nói.

Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá kinh khủng, với cảnh giới hiện giờ của Tần Mộng Dao, lần đầu khống chế khó mà thành thạo.

“Huynh có thể thành thật chút không hả? Đừng có sờ mó lung tung!”
“Ai da, huynh làm đau ta rồi!”
“Cái đồ háo sắc, huynh còn dám sờ mó lung tung nữa, ta sẽ đông cứng cả người huynh lại đấy!”
...!
Một đêm chậm rãi trôi qua, phía chân trời dần hửng nắng.

Sau một đêm “chiến đấu ác liệt”, Tần Mộng Dao cũng đạt được chút thành tựu nho nhỏ, có thể khống chế khí lạnh trong người, tách tay của Mục Vỹ ra khỏi ngực mình.

Đối với Mục Vỹ, một đêm này vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.

Sáng hôm sau, hai người mở cửa ra ngoài, đột nhiên bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ ngây người.

Bọn họ cứ tưởng đã qua một đêm, đám người chờ đợi bên ngoài sẽ rời đi.

Mục Vỹ nhìn đám người chen chúc ngoài cửa mới biết mình đoán sai rồi!

Một đêm không được ngủ, trông Mục Vỹ và Tần Mộng Dao hơi tiều tụy.

Bị một đám người nhìn chằm chằm, lại nhớ tới chuyện tối qua, Tần Mộng Dao càng cảm thấy khó xử.

Nhưng người khác nhìn vào lại nghĩ khác!
Mục Vỹ thất bại rồi sao?
“Mộng Dao… cháu sao rồi?”, thấy vẻ mặt mỏi mệt của cháu gái, Tần Thời Vũ thở dài nói: “Không thành công cũng không sao, cũng chẳng phải lần đầu tiên…”
“Ha ha… Ta biết mà, thằng ranh Mục Vỹ này sao có thể chữa được bệnh lạ mà đại sư Mạt cũng không thể chữa được cơ chứ? Còn cố tình ra vẻ, đòi mấy loại dược liệu tầm thường như linh quả Bích Ngọc gì đó, làm sao có thể chữa khỏi hàn độc kỳ quái trong người Tần tiểu thư được?”
Đại trưởng lão cười phá lên, không nhịn được khoa tay múa chân.

Lão ta chờ ở đây suốt cả đêm chính là để thấy Mục Vỹ mất mặt.

Lão ta cứ tưởng Mục Vỹ thực sự đổi tính đổi nết, từ đồ vô dụng trở thành thiên tài.

Bây giờ xem ra là lão ta nghĩ nhiều rồi.

Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng.

Chẳng qua Mục Vỹ ỷ mình khôn ranh lừa gạt đại sư Mạt mà thôi!
Nhị trưởng lão bật cười tiếp lời: “Đại sư Mạt, ta thấy lần này ông nhìn nhầm người rồi.

Đầu óc thằng nhóc Mục Vỹ này có vấn đề.

Nếu nó có thể thành công, ta cũng đồng ý!”
“Ông nội, mọi người hiểu lầm rồi.

Mục Vỹ… đã chữa được hàn độc trong người con.

Bây giờ con không sao cả, còn sắp đột phá nữa!”
Cái gì?

Mọi người lập tức khiếp sợ.

Thành công rồi?
Thật sự thành công rồi sao?
Mục Vỹ đã giải quyết được vấn đề mà đại sư Mạt không giải quyết được.

Tần Thời Vũ kích động nói: “Tốt quá rồi.

trưởng tộc Mục có một đứa con trai tài giỏi đấy.

Thành Bắc Vân nói Mục thiếu gia vô dụng, ta thấy là bọn họ mù mới đúng!”
“Ha ha… Tần lão thái gia, chúng ta tới sảnh trò chuyện đi!”, Mục Lâm Thần cũng vui sướng không ngậm được miệng.

Gia tộc vốn rất khó chịu vì ông ấy yêu thương Mục Vỹ.

Nhưng trong hai ngày nay, chuyện Mục Vỹ làm được quả thực đã khiến ông ấy rất kinh ngạc.

Tuy ông ấy không biết là trước kia Mục Vỹ vẫn luôn giấu tài hay là vì nguyên nhân nào khác, thế nhưng hắn thay đổi khiến người làm nghĩa phụ như ông ấy rất vui vẻ!
“Chờ đã!”
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ đột nhiên lên tiếng.




Bình luận

Truyện đang đọc