MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Năm đó, ngày đó và tháng đó.
Ở trên một quần đảo ở giữa đại dương.
Quần đảo này được xây dựng vô cùng đẹp nhưng mà quần đảo này lại chưa hề được đánh dấu trên hải đồ, cũng chỉ vì chủ nhân của quần đảo này là một người đàn ông có địa vị cao nhất trong lúc bấy giờ nên không một người nào dám làm phiền tới hắn, cũng không có một người chế tác địa đồ nào dám cho người tới quấy rầy hắn.
Lúc này, ở bên trong một ngôi nhà gỗ tinh tế nằm trên đảo.
- Cương Băng, tới đây một chút.
- Để làm gì vậy ba?
Một người thiếu niên chừng hơn mười tuổi, hai tay để trong túi bước tới trước mặt một người đàn ông trung niên.
- Cương Băng à, chắc là con không biết, năm đó lúc con còn ở trong bụng mẹ, nhà của mình với gia đình chú Thổ Phi đã có đính ước hôn sự, nay con cũng đã mười bốn mười lăm tuổi, ta nghĩ chúng ta không phải nên đi xem mắt vợ tương lai của con hay sao?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Cô ấy là mỹ nhân sao?
Đứa trẻ được gọi là Cương Băng hỏi lại.
- Cái này thì đúng là như vậy.
Người đàn ông trung niên nói vậy.
- Vậy có tấm hình nào không?

- Cái này thì tự con xem đi.
Người đàn ông trung niên ấn một cái nút trên cái bàn ở trước mặt mình, một chùm tia sáng ở chỗ người đàn ông trung niên chiếu lên trên vách tường, từ đó có thể thấy được tấm hình của một cô gái.
- Gì chứ? Diện mạo này sao?
Cương Băng cau mày hỏi.
- Việc này ... Nhưng mà phần lớn con gái sẽ thay đổi khi mười tám tuổi, không chừng sau này sẽ trở nên xinh đẹp, mẹ của con bé trước đây đúng là một tuyệt thế mỹ nhân.
- Không thích, con chỉ thích con gái đẹp thôi. Mỹ nữ ngực to mới được.
Cương Băng nói, trên mặt lộ ra một nụ cười thô bỉ.
- Trên thế giới này con gái đẹp rất là nhiều, chẳng lẽ con muốn hết sao? Hơn nữa, con trai à, con có năng lực để giữ được người đẹp hay không?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Ba, gương mặt này của con trai ba chính là có sức mạnh đó!
Cương Băng đắc ý nói.
- Con có gen di truyền của ta, khuôn mặt con thì có thể có cái gì chứ? Nói cho con biết, tối mai phải đi với ta tới SH, gặp mặt vợ tương lai của con rồi mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm để tăng thêm một chút tình cảm.
- Chỉ có như vậy thôi, con có thể đi về phòng!
Cương Băng bĩu môi, không nói thêm gì mà xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của ba hắn.
Qua ngày mai.
- Ông chủ, cậu nhà trốn ra ngoài rồi!
Một người thuộc hạ đứng ở trước cửa phòng của ba Cương Băng, nói khẽ.
- Đi được thì đi đi, dù sao con trai của ta không dễ chết như vậy được.
Người đàn ông trung niên cười, trên mặt lộ ra một chút vẻ thô bạo, nụ cười trở nên đáng sợ.
- Cậu chủ, chúng ta đi đâu vậy?
Một người đàn ông cao khoảng một thước tám, kéo theo một vali hành lý nhỏ hỏi cậu bé Cương Băng.
- Đương nhiên là đi tán gái, tôi đã nói với ông rồi, lần trước lúc tôi cùng với dì Tử Di đi ZJ, ở bên cạnh trường trung học Phú Châu thấy một cô gái rất đẹp! Chúng ta phải đi tìm cô ấy!
Cương Băng nói.
- Hả? Tán gái?
Gương mặt Đại Sơn đau khổ, nói:
- Nếu để cho ông chủ biết ...
- Đừng quan tâm đến ba tôi, tôi mới không đồng ý đi với ba đến nhà vị hôn thê xấu xí đó để ăn cơm, thật là làm ảnh hưởng đến hứng thú của ta ...

Không biết qua bao nhiêu ngày.
Căn phòng giống như vậy,
Cảnh tượng cũng giống nhau.
Chỉ có điều lần này Triệu Cương Băng nhìn có vẻ không được tốt lắm, trên mặt có rất nhiều chỗ có máu bầm, giống như bị người ta đánh vậy.
Người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau cái bàn làm việc, không nói lời nào chỉ im lặng nhìn con trai của mình.
- Ba, cho con một khoản tiền, cho con thêm mấy người nữa.
Sau một hồi phân vân, Triệu Cương Băng cuối cùng cũng mở lời.
- Đây là con đang xin ta sao?
Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn con trai của mình.
- Con ... Không phải là xin ba, dù sao thì con cũng bị người ta đánh, con nhất định phải trả thù!
Triệu Cương Băng nói.
- Con trai à, tại sao con lại bị người ta đánh chứ?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Tán gái, tình địch của người ta thấy con rồi khó chịu, bực bội nên tìm người đánh.
Triệu Cương Băng hung hãn nói.
- Con nhất định phải trả thù.
- Cái này là do tán gái bị người ta đánh rồi muốn trả thù, vậy thì không sai!
Người đàn ông trung niên đứng lên, nói tiếp:

- Người nhà họ Triệu chúng ta từ trước tới nay đúng là có thù tất phải trả, thế nhưng lúc ta còn trẻ, dù cho là tán gái mà bị người khác đánh thì cũng sẽ không tìm ông của con để mà đòi tiền hay đòi người, chúng ta là người nhà họ Triệu thì nhất định phải tuân theo một nguyên tắc, đó là tất cả phải dựa vào chính mình.
- Nhưng ... Đối với con ...
Triệu Thép Băng muốn nói rồi lại thôi.
- Có phải phát hiện ra gì không? Là con tự rời khỏi ta, việc này không phải sao?
Người đàn ông trung niên cười cười, đi tới trước mặt của Cương Băng, từ trên nhìn xuống dưới Cương Băng, nói rằng:
- Con trai à, nếu như con không muốn một người có thể tùy tiện ức hiếp con, nếu như con không muốn quý trọng bản thân để ình bị thương, nếu như con không muốn bất lực với nhiều chuyện như thế, nếu như con muốn trở thành một người ở trên vạn người, nếu như con muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, nếu như con muốn ngồi nắm trong tay vô số của cải và đặc biệt là nếu như con muốn người khác không thể nào có được nữ thần của chính mình thì con trai à, con phải thừa dịp quý báo này mà học tập thật giỏi cho ta, con trai của ta, ta chính là ở vị trí cao nhất mà chờ con! Chờ con có một ngày, cũng như ta bây giờ từ trên à nhìn xuống con vậy! Ha ha ha!
Triệu Cương Băng im lặng một hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên nói rằng, :
- Ba, con muốn học một số thứ.
- Không thành vấn đề, chỉ cần con muốn học thì cái gì ta cũng đều có thể cho con học được, hơn nữa thầy của con sẽ là người đứng đầu thế giới này. Thế nhưng những gì ta có thể dành cho việc học của con đều không phải là chút sách vở để có thể làm một bài văn, mà là học ở phương diện khác và nếu như không chú ý một chút thì con rất có thể sẽ phải mất mạng, mang thân phận giàu có của con mà chết đi và ta cũng sẽ không cứu con. Vậy con cảm thấy có còn muốn học nữa không?
Người đàn ông trung niên hỏi.
- Học!
Triệu Thép Cương cắn răng, nghiêm túc nói:
- Dù sao thì cả đời sống ỷ lại cũng không bằng một người học thành danh.
- Ha ha ha, xứng đáng là con trai của ta, nếu muốn học vậy thì học, có điều con phải đồng ý một điều kiện với ta, chờ con học xong mấy thứ này con phải đi cua được vị hôn thê kia cho ta! Đây là mệnh lệnh! Biết không? Đàn bà đẹp hay không đẹp đều như mây trôi, đắp chăn lên thì đều như nhau cả. Nghe người coi bói cho con nói rằng, vị hôn thê này của con sẽ mang lại thịnh vượng cho chồng!
- ... Cái này, chờ học xong rồi hãy nói.


Bình luận

Truyện đang đọc