MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Dư Hiểu Vệ vẫn còn đang nằm viện!
Nghe đâu ngày hôm đó bị ngã rất thảm, không chỉ bị ngoại thương mà thậm chí xương cốt cũng xảy ra chút vấn đề.
Tin tức này làm cho Chu Đồng Ngôn rất là hả hê, ít nhất thì Dư Hiểu Vệ cũng phải ở lại trong bệnh viện một tuần lễ, có lẽ là sau một tuần lễ này thì Dư Hiểu Vệ đã quên mất Chu Đồng Ngôn.
Dù cho là chưa quên thì bây giờ hắn cũng đã có anh Cương Băng, hắn sợ Dư Hiểu Vệ sao?
- Anh Cương Băng, có anh hậu thuẫn thì em không bao giờ phải sợ Dư Hiểu Vệ nữa!
Trước giờ tự học một chút, Chu Đồng Ngôn ngượng ngùng cười nói.
- Bây giờ người ta đang nằm viện nên cậu nói như vậy, chờ khi người ta xuất viện thử xem?
Triệu Cương Băng cười cười, nói tiếp:
- Nhưng mà Dư Hiểu Vệ nằm viện đối với chúng ta mà nói thì đều là chuyện tốt há!
- Ừ, hôm nay thật là một ngày đẹp trời, trăng sáng trời lại ít sao, anh Cương Băng, em vì anh nên ngâm một bài thơ phóng đãng đây!
Chu Đồng Ngôn nghiêm túc nói.
- Ngâm thơ? Thơ gì?
Triệu Cương Băng nói.
- Sàng tiền minh nguyệt quang
Lý Bạch hát đậu tương
Nhất hát nhất đại hang
Nhất niệu nhất khố đang!
Chu Đồng Ngôn gật dù lẳng lơ nói.
(Trước giường ánh trăng sáng - Lý Bạch uống sữa đậu nành - Một lát "hàng" càng to - Một lát tiểu một quần!)

- Con mẹ nó, cái tốt không học lại học cái này ...
Triệu Cương Băng cười mắng:
- Nếu cho cho lão sư Ngữ văn nghe thấy thì cậu chờ bị bắt chép phạt một ngàn lần bài thơ này đi.
- Hì hì, không phóng đãng thì không thể biểu đạt được tâm tình kích động của em lúc này đâu! Anh Cương Băng, sao em lại có linh cảm một lát nữa em sẽ phóng đãng một chút hay sao ấy?
Chu Đồng Ngôn nói.
Cương Băng: - Phóng đãng em gái cậu ấy!
- Em gái em đang ở dưới lầu.
- Được rồi đấy.
Giờ tự học rất nhanh đã kết thúc, lần này Lâm Thư Nhã cũng không có ý để cho Triệu Cương Băng đưa về nhà nữa, Triệu Cương Băng cũng không mong muốn được đưa cô ấy về, Triệu Cương Băng chẳng qua chỉ là cỡi xe về nhà mà thôi.
Hoàng Linh Linh đã sớm ngồi ở trên ghế salon xem phim.
Là một bộ phim điện ảnh võ hiệp Hương Cảnh vào những năm thập niên 80, cốt truyện nói về một cao thủ võ lâm cùng với một tên đại thái giám.
Triệu Cương Băng cầm một quả táo đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoàng Linh Linh, nhìn tên đại thái giám bay tới bay lui trong phim, hỏi:
- Chị Linh Linh, chị có biết tại sao trong các loại phim này thì mấy tên thái giám rất lợi hại không?
- Không biết.
Hoàng Linh Linh lắc đầu, tò mò hỏi:
- Tại sao vậy?
- Bởi vì lúc người khác "tự sướng" thì những tên đại thái giám đều đi luyện tập võ nghệ! Ngốc nghếch quá!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
- Tự sướng? Đó là cái gì?
Hoàng Linh Linh hình như không biết cái gì là tự sướng, tò mò nhìn Triệu Cương Băng.

- Không biết tự sướng? Chữ nghĩa trong đầu óc của chị thật là thú vị nha, đàn ông tự sướng đó!
Triệu Cương Băng cười bỉ ổi, nói.
Hoàng Linh Linh cau mày suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới thử nói:
- Ý là bắn súng đó hả? Thường ngày chúng tôi gọi cái ấy là khẩu súng ...
- ... gọi người ta như vậy rõ là ác mà, bắn súng, ha ha, đúng là bắn súng rồi nhưng mà là súng ngắn!
Triệu Cương Băng cười nói.
- Hả?
Hoàng Linh Linh tuy là đơn thuần nhưng mà cuối cùng cũng phải phản ứng, kêu lên:
- Cương Băng, cậu làm sao thế, hả?
- Chỉ đùa một chút thôi mà!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói tiếp:
- Đúng rồi, chị Phù Dung sao mà chưa về nhà nữa? Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.
- Đúng rồi, không biết cô ấy sao nữa, dù sao thì bình thường vẫn luôn như thế này.
Đang lúc này.
Trong TV đang phát một tin tức mới.
"Xế chiều hôm nay ở Nhật Bản, ngài tổng tài An Bội Quân Nhi đang trên đường đến huyện Kỳ Ngọc để tiến hành vận động bầu cử đã gặp phải một sát thủ ám sát thân phận chưa biết rõ, tình hình của ngài An Bội Quân Nhi cũng không đáng lo ngại, anh ta chỉ bị kinh sợ một chút nhưng mà hai người vệ sĩ của An Bội Quân Nhi lại gặp phải nguy hiểm vô cùng, mà sát thủ thì đã chạy trốn thuận lợi".
- Thuận lợi, tin tức trong nước chúng ta thật đúng là đáng ghét mà, tổng tài người ta bị ám sát, sát thủ chạy mất vậy mà trong nước lại dùng từ chạy trốn thuận lợi, đây là đang khen tên sát thủ kia mà!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.

- Đúng vậy, tên An Bội Quân Nhi này luôn bào chữa cho tội danh của tù chiến tranh Nhật Bản từng tham gia thế chiến thứ hai vẫn ồn ào suốt ngày trên trường quốc tế, đúng thật là não tàn mà!
Hoàng Linh Linh nói tiếp:
- Bây giờ bị người ta ám sát cũng đáng đời, nhưng mà mạng lớn quá, vậy mà không chết.
- Quả thật là mạng lớn, hai bảo vệ hiện trường thì đều mất mạng.
Triệu Cương Băng nói.
Đúng lúc này, tin thời sự lại phát thêm bản tin tiếp theo:
"Dựa theo chứng cứ thì người ám sát ngài An Bội Quân Nhi lần này là một cô gái, tuổi chừng hai mươi lăm, bây giờ chính phủ Nhật Bản đang ban hành lệnh truy sát quốc tế, treo giải thưởng truy nã nữ thích khách này."
- Là một cô gái sao? Chậc chậc!
Triệu Cương Băng thở dài nói tiếp:
- Nữ trung hào kiệt nha!
Đang lúc này.
Một hồi tiếng gõ cửa vang lên.
Triệu Cương Băng đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy tên Hoàng mao xuất hiện ở trước cửa.
- Mày là ai?
Triệu Cương Băng còn chưa lên tiếng thì Hoàng mao đã nói trước một bước.
- Kỳ quái, tôi ở đây mà anh hỏi tôi là ai?
Triệu Cương Băng nhìn Hoàng mao, người này chính là thủ hạ của Quang Đầu.
- Xin hỏi là Hoàng cảnh quan có ở đây không?
Hoàng mao hỏi.
- Có, chị Linh Linh, có người tìm!
Triệu Cương Băng la lên.
Hoàng Linh Linh mang đôi dép đi ra cửa, lúc thấy Hoàng mao cũng là lúc nụ cười trên mặt Linh Linh trầm xuống:
- Anh tới đây làm gì? Làm sao anh tìm được nhà của tôi?

- Ơ, Hoàng cảnh quan đừng gượng gạo như vậy chứ, ở khu Hoàng Vân này thì cái gì mà Quang ca của chúng tôi không biết, không có bất cứ người nào có thể tránh được Quang ca của chúng tôi đâu.
Hoàng mao vừa cười vừa nói.
- Mấy người muốn gì?
Hoàng Linh Linh vừa nói vừa kéo Triệu Cương Băng ra phía sau lưng mình.
- Không có làm gì cả. Trời ơi, Hoàng cảnh quan đừng đề phòng như vậy chứ, tôi tên là Hoàng mao, cô tên là Hoàng Linh Linh, chúng ta đều là họ Hoàng đó, năm trăm năm trước đây có lẽ là người một nhà đó chứ!
Hoàng mao cười đùa cợt nhả, nói tiếp:
- Hoàng cảnh quan, là như vậy, tối mai Quang ca của chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc ở quán rượu Lai Phúc nên muốn mời cô đến đó một chút, mọi người đều sống ở khu Hoàng Vân cho nên hai bên mới làm quen nhau một tí cũng rất tốt mà, đây là tấm lòng của Quang ca chúng tôi, xin cô vui lòng nhận!
Nói xong, Hoàng mao lấy từ trong ngực ra một phong thư màu vàng đưa tới trước mặt Hoàng Linh Linh.
- Cái gì vậy?
Hoàng Linh Linh nhận lấy phong thơ, phong thơ trông rất dày, Hoàng Linh Linh đưa tay vào bên trong cầm ra xem thử.
Một xấp nhân dân tệ xuất hiện ở trước mặt Hoàng Linh Linh.
- Mấy người làm gì vậy?
Hoàng Linh Linh trừng mắt, nói.
- Đây là tấm lòng của Quang ca chúng tôi! Một chút lòng thành thôi mà!
Hoàng mao cười, nói tiếp:
- Ngày mai còn thú vị hơn nữa, đến lúc đó thì xin đợi cô đến!
- Cút đi, cầm đống tiền dơ bẩn của mấy người cút đi cho tôi, tôi mới không lạ gì tiền của mấy người đâu!
Hoàng Linh Linh nổi giận, đem xấp tiền ném về hướng Hoàng mao, Hoàng mao chụp lấy đống tiền đó, cũng không nổi giận mà chỉ vừa cười vừa nói:
- Hoàng cảnh quan đừng như vậy chứ, Quang ca chúng tôi thực sự là rất có thành ý mà, vì vậy Quang ca còn dự định mời ba ba của cô cùng đi nữa đấy. Nghe nói ba ba của Hoàng cảnh quan không thích uống rượu thường nên Quang ca chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị rượu đế hảo hạng nhất đấy! Tiền này tôi tạm thời cầm vậy, ngày mai cô đến thì chúng tôi sẽ đưa tiền này lại cho cô. Hẹn gặp lại!
Nói xong, Hoàng mao xoay người rời đi.
Cơ thể Hoàng Linh Linh cũng là đứng run rẩy tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Hoàng mao kêu lên:
- Nếu mấy người dám động đến ba ba tôi, tôi ... tôi sẽ không bỏ qua ấy người đâu!


Bình luận

Truyện đang đọc