MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Lâm Thư Nhã vừa xuất hiện thì sự chú ý của tất cả mọi người trong nhà thi đấu đều tập trung vào Lâm Thư Nhã.
Chỉ thấy Lâm Thư Nhã mặc một cái áo ba lỗ bó sát người, chính là cái loại mà đội cổ vũ NBA hay mặc, dưới người còn là một cái váy cực ngắn, dĩ nhiên loại váy ngắn này không giống với loại váy của bọn lớp mười hai năm, những cái váy kia của bọn lớp mười hai năm cũng có thể mặc vào để đi ra phố bán thịt còn loại của Lâm Thư Nhã thì chính là loại váy chính tông của đội cổ động viên, bên trong còn có thêm cái quần an toàn nữa.
Mái tóc dài của Lâm Thư Nhã được cột thành hai chùm giống như đuôi ngựa, trên hai chùm tóc này còn có đeo thêm một cái nơ con bướm màu đỏ, cả người trông rất dễ thương động lòng người, mà trên tay Lâm Thư Nhã còn cầm theo hai quả bóng của đội cổ động viên, màu sắc rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, rất đẹp.
Mấy người đi theo sau Lâm Thư Nhã đều là học sinh của lớp mười hai tám, tuy là sắc đẹp kém rất nhiều so với Lâm Thư Nhã nhưng bởi vì có Lâm Thư Nhã dẫn đầu nên làm cho đám người kia xem ra cũng vô cùng động lòng người.
"Ai dô!"
Một đám nam sinh ở đó nhất thời liền hò hét, la hú.
Mà vẻ mặt của nhóm mười chị em lớp mười hai năm cũng là u ám. Đặc biệt là chị cả Lâm Như Hoa của nhóm mười chị em.
- Hừ, đồ tiểu hồ ly!
Lâm Như Hoa nhìn Lâm Thư Nhã ở phía trước, phẫn hận nói:
- Mặc hở hang như vậy đấy, muốn đi bán dâm sao?
Lâm Như Hoa hình như đã quên rằng trang phục của mười chị em mình so với Lâm Thư Nhã còn hở hang hơn nhiều, ít nhất thì Lâm Thư Nhã cũng không để cho ai thấy "meo meo" của mình, còn mười chị em bọn họ bên này lại hận không thể đem cả bộ "meo meo" ra phô bày cho thiên hạ xem.
- Như Hoa, tìm cơ hội giáo huấn con tiểu hồ ly đó một chút đi!
Một nữ sinh nhuộm tóc vàng đứng bên cạnh nói.
Người này tên là Tô Lôi, là lão Nhị trong nhóm mười chị em.
Lâm Như Hoa hung hãn nói: - Có lẽ nên bỏ đi, Dư Hiểu Vệ che chở cho nó đấy, nếu như chúng ta động thủ thì sẽ đắc tội với Dư Hiểu Vệ, chờ một lát nữa đi tìm Trần Khả Khả trút giận một chút, mẹ nó, không biết thế nào mà trong bụng tao là cả một bụng lửa!
- Không phải là Dư Hiểu Vệ đang nằm viện sao!
Tô Lôi nói tiếp:

- Ít nhất cũng phải một tuần nữa mới xuất viện, đây là cơ hội tốt đó nha!
- A!?
Mắt Lâm Như Hoa sáng rực lên, nói:
- Đúng rồi, hắn nằm viện thì coi như là không thể bảo vệ cho con tiểu hồ ly đó được. Lúc chúng ta dạy dỗ xong Lâm Thư Nhã thì chờ đến lúc Dư Hiểu Vệ xuất hiện cũng đã qua mấy ngày rồi, đến lúc đó Dư Hiểu Vệ cũng sẽ không có ý muốn làm phiền đến chúng ta đâu.
Tô Lôi thấp giọng nói: - Ừ, không sai! Như Hoa này, tôi thấy con tiểu hồ ly đó không vừa mắt chút nào, tìm một cơ hội xử nó một tí!
- Ừ, cứ từ từ đi, chuẩn bị một kế thật hay trước đã!
… …
- Các học sinh, lần này bạn Thư Nhã của chúng ta là vì mọi người mà vất vả tâm sức rồi, đợi lát nữa mọi người cố gắng nổ lực một chút nha!
Hà Hiểu Nhu xuất hiện trên sân, nói với mọi người trong lớp mười hai tám.
- Cô giáo Hà, không vấn đề gì hết, chỉ cần có Lâm Thư Nhã ở đây thì những người khác đều là mây trôi, mọi người nói có đúng không hả?
Chu Đồng Ngôn vừa cười vừa hô to.
- Đúng vậy!
Mọi người xung quanh đều hét lớn:
- Nhiều cỏ dại hơn nữa thì cũng không sánh bằng một đóa hoa!
- Bọn lớp mười hai tám đang phát điên à!
Lâm Như Hoa nhìn đám người bên lớp mười hai tám đang phấn khích, híp mắt nhìn một tên con trai mặc đồ bóng rổ đang đứng bên cạnh, nói tiếp:
- Trần Đạo, chờ một lát ra sân thì phải tiêu diệt hết bọn nó đó, mẹ nó, nếu không đè bẹp bọn chúng thì thật đúng là có lỗi với danh tiếng của lớp mười hai năm chúng ta.
- Biết rồi!
Thằng con trai được gọi là Trần Đạo nói:
- Chờ một lát trọng tài cho chạm bóng đầu tiên thì đến lúc đó tụi tao sẽ cân nhắc, mẹ nó, sớm đã thấy tụi lớp đó không vừa mắt rồi.
... ...
- Chậc chậc chậc, không ngờ là cô sẽ vì tập thể lớp mà đóng góp đó chứ?
Triệu Cương Băng đứng bên cạnh Lâm Thư Nhã, thấp giọng cười nói.
- Tôi cũng là thành viên của lớp này mà!
Lâm Thư Nhã thản nhiên nói tiếp:
- Có thể làm một chút chuyện trong khả năng của mình, tại sao tôi lại không làm chứ?
- Vậy phải cầu nguyện ông Trời phụ hộ cho lần tranh đấu này chúng ta có thể thắng.
Triệu Cương Băng nói.
Lâm Thư Nhã nói: - Nhất định sẽ thắng.
- Vậy chúng ta đánh cược một chút không, thế nào?

Khóe miệng Triệu Cương Băng cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa, nói.
Lâm Thư Nhã trực tiếp lắc đầu: - Không cờ bạc.
- Không nghe một chút xem đánh cược như thế nào hay là tiền đánh cược là cái gì sao?
Triệu Cương Băng hỏi.
Lâm Thư Nhã lắc đầu nói: - Tôi đối với bất cứ cái gì liên quan đến bài bạc đều không có hứng thú.
Triệu Cương Băng cười hỏi: - Tôi nói là cô nhất định sẽ có hứng thú, nếu như tôi thua, tôi liền rời khỏi trung học Hạo Nguyệt, thế nào?
- Hả?
Ánh mắt của Lâm Thư Nhã có hơi sáng ngời, nói:
- Đánh cuộc thế nào?
- Tôi cá ít nhất thì chúng ta cũng sẽ thắng 20 điểm trở lên, nếu như không thắng trên 20 điểm thì coi như là tôi thua, nếu như thắng trên 20 điểm thì coi như là tôi thắng, thế nào?
Triệu Cương Băng hỏi.
- Không thành vấn đề.
Lâm Như Nhã nói tiếp: - Nếu như anh thắng, anh muốn thế nào?
- Nếu như tôi thắng, cô phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng chồng yêu, thế nào?
Triệu Cương Băng cười nói tà ác.
Vẻ mặt Lâm Thư Nhã trầm xuống, vừa định nổi đóa thì cũng không biết đã nghĩ tới điều gì mà khóe miệng lại lộ ra một nụ cười mỉm, nói:
- Có thể!
Lâm Thư Nhã đáp ứng nhanh như vậy cũng làm cho Triệu Cương Băng có chút kinh ngạc, nhưng mà người ta cũng đã đáp ứng rồi, Triệu Cương Băng cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Người xem trong nhà thi đấu càng lúc càng nhiều, so với những trận đấu khác thì họ kéo đến nơi này nhiều hơn, bởi vì trong trung học Hạo nguyệt có hoa khôi là Lâm Thư Nhã, rất nhiều người đều là đến xem Lâm Thư Nhã.
Đúng lúc này, Mã Phong Phong mặc một bộ đồ thể thao xuất hiện, trên cổ Mã Phong Phong còn đeo một cái tu huýt nữa.
- Chào mọi người, hôm nay ở đây tổ chức trận đấu bóng rổ giữa lớp mười hai năm và lớp mười hai tám, trọng tài chính của trận đấu lần này là tôi, Mã Phong Phong!

Mã Phong Phong đi vào giữa sân, hướng về mọi người xung quanh gật đầu một cái, nói tiếp:
- Trận đấu làn này, mọi người nhất định phải căn cứ vào tình hữu nghị trước tiên, tiếp đó chính là nguyên tắc của trận đấu, hy vọng mọi người có thể so tài nghệ, tác phong thi đấu với nhau, được rồi, không nói nhiều nữa, mời thành viên hai đội vào sân.
- Cố gắng lên!
Hai bên sân đều cùng gào hét lên, khí thế của những thành viên thuộc hai lớp mười hai năm và mười hai tám trên sân bóng rổ náo nhiệt vô cùng.
Mà trước khi trận đấu bắt đầu, Triệu Cương Băng đứng bên cạnh Hà Hiểu Nhu, hơi khẽ chau mày, nói:
- Tại sao người này lại làm trọng tài chính?
- Trận đấu ngày hôm nay rất khó đánh!
Hà Hiểu Nhu cắn môi, nói.
Triệu Cương Băng hiển nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Hà Hiểu Nhu, vì vậy cười cười, nhẹ giọng nói:
- Cô giáo Hà, nếu như có quy tắc ngầm của cô một chút thì cuộc so tài này nhất định đánh rất tốt.
- Ngầm cái đầu quỷ của cậu, tôi với hắn không có cái gì hết, cậu còn nói nữa thì có tin tôi sẽ tiêu diệt cậu chỉ trong một tháng không?
Hà Hiểu Nhu trừng mắt hỏi.
Triệu Cương Băng cười cười, không nói gì nữa.
Mà ở trong trận đấu.
Sau khi chia sân cho hai bên xong, tiếng còi của Mã Phong Phong vang lên, trận đấu bắt đầu.
Bóng nảy lên.
Lớp mười hai năm được quyền dẫn bóng tấn công trước.


Bình luận

Truyện đang đọc