MỸ NHÂN XIN DỪNG BƯỚC


Khống Vị của lớp mười hai năm có dáng dấp hơi giống với đàn ông ở Thẩm Dương, mắt hắn nhỏ vô cùng nhưng lại hết sức có thần, dẫn bóng rất nhanh đã vượt đến nửa sân, sau đó một người khác nhanh chóng đột nhập vào giữa vùng cấm địa, lúc đối mặt với phong tỏa của Chu Đồng Ngôn thì cổ tay run lên, bóng bay về hướng bên kia, Trần Đạo đón được bóng dẫn bóng hướng thẳng vào trong rổ.
Tiền đạo Chu Nguyệt Bằng của lớp mười hai tám liền tiến lên ngăn chặn đường tấn công của Trần Đạo.
Bịch.
Người Trần Đạo thắng lại không kịp, đâm thẳng vào người của Chu Nguyệt Bằng.
Chu Nguyệt Bằng trong nháy mắt ngã xuống đất.
Đây hết sức rõ ràng là bóng đã chạm người.
Trần Đạo cũng cầm bóng ở trên tay chuẩn bị ném cho đối phương, rốt cuộc lúc này tuy huýt lại vang lên.
- Ngăn cản phạm quy.
Mã Phong Phong giơ tay lên ra dấu, nói.
Mọi người trong trận đấu đều sửng sốt một chút.
- Trọng tài, vừa rồi rõ ràng là bóng chạm người mà!
Chu Đông Ngôn và mấy người khác liền vọt tới trước mặt của Mã Phong Phong.
- Quay về! Ngăn cản phạm quy cứ là ngăn cản phạm quy, nói nữa thì kỹ thuật phạm quy ngay!
Mã Phong Phong trầm mặt, nói tiếp:
- Các người không được chất vấn năng lực trọng tài của tôi!
- Khốn kiếp!
Chu Đồng Ngôn cắn răng, buộc phải quay trở lại sân.

- Tôi còn tưởng rằng bóng chạm người đó chứ!
Trần Đạo cầm trái bóng rổ, khiêu khích liếc Chu Đồng Ngôn, nói:
- Chu béo, nếu không thì cậu tới chống với tôi thử xem?
- Chờ đi!
Chu Đồng Ngôn trầm giọng nói.
Trận đấu rất nhanh liền tiếp tục.
Bởi vì lần ngăn cản phạm luật này mà lớp mười hai năm lại lấy được cơ hội tấn công, cuối cùng thì Trần Đạo liền nhảy lên và đập bóng, lấy được hai điểm đầu tiên.
Đổi lại là tiến công của lớp mười hai tám.
Trình độ của Khống Vị lớp mười hai năm rất tốt, nhanh chóng đã đột phá đến sân bên này, mà lúc này Chu Đồng Ngôn đã cắm mình đứng vững ở vị trí phía sau lưng Trần Đạo.
- Ơ, bản lĩnh tiền đạo cũng không tệ nha.
Triệu Cương Băng nhìn động tác của Chu Đồng Ngôn, âm thầm gật đầu.
Khống Vị chuyền bóng bị Chu Đồng Ngôn cướp lấy, Chu Đồng Ngôn nhận bóng, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau một chút, ngay sau đó cầm bóng đập xuống đất một cái, lấy chân phải làm trục, trực tiếp xoay người một cái liền bỏ rơi Trần Đạo ở phía sau.
Động tác tự nhiên ăn khớp như nước chảy mây trôi, kỹ thuật của Chu Đồng Ngôn thể hiện rất nguyên vẹn, tóc của Chu Đồng Ngôn theo gió bay phất phơ, khung thành bóng rổ đang ở trước mắt mà lại không có người nào có thể ngăn cản được, Chu Đồng Ngôn lấy lại 2 điểm.
Đang lúc này.
"Te te!"
Tiếng còi vang lên.
Mã Phong Phong kêu lên: - Ôm bóng chạy bộ!
- Cái gì chứ?

Chu Đồng Ngôn dùng hết sức đập bóng một cái, la lên:
- Có lầm không vậy?
Mã Phong Phong lại thổi còi một cái nữa: - Kỹ thuật phạm quy!
Trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ sân bóng rổ đều yên tĩnh.
Triệu Cương Băng nhìn Mã Phong Phong, hắn biết rõ lần tranh tài này nhất định ít nhiều sẽ có “cái còi ma” mà, nhưng mà không ngờ là cái còi ma này lại tới nhanh như vậy, mới vừa rồi là bóng chạm người, còn bây giờ lại là ôm banh chạy, đều là “ma” không thể “ma” hơn nữa mà. Tuy là Chu Đồng Ngôn xoay người bước đi nhìn có chút quái lạ nhưng lại là một người có động tác rất ăn khớp nhau, căn bản không tính là ôm bóng chạy bộ. Mà Chu Đồng Ngôn chẳng qua cũng chỉ oán hận một chút liền bị một lỗi nữa là kỹ thuật phạm quy, “cái còi ma” này quả thực là quá "ma" rồi đây mà. (cái còi ma – trọng tài thổi còi sai, mang tính thiên vị)
- Cái còi ma!
Có mấy người không nhịn được bèn kêu lên.
- Đúng rồi, cái còi ma!
Nhiều người hơn nữa phụ họa theo.
Đúng lúc này.
- Ồn ào cái gì thế?
Một đám người mặc trang phục bảo vệ trường xô đẩy đám người kia ra rồi đi tới, quay mặt về đám người kêu lên "cái còi ma", hét lớn:
- Ai kêu nữa thì theo bảo vệ chúng tôi đi đến đây một chuyến.
Lời kia vừa thốt ra thì những tiếng hô "cái còi ma" liền lập tức im bặt.
Bảo vệ trung học Hạo Nguyệt là một tổ chức bạo lực thuần chủng, bởi vì hiệu trưởng cho phép bảo vệ có quyền lực rất lớn cho nên bảo vệ nói một câu thì vẫn hết sức hữu dụng.
Chờ sau khi thanh âm bên này dừng lại thì bên kia cũng đã phạt bóng xong hết rồi.
Sau khi phạm quy kỹ thuật, đối phương có thể nhận được cơ hội thảy bóng một lần.

Sau khi phạt bóng xong, Khống Vị của lớp mười hai năm lại dẫn bóng, từ từ tiến lên đến nửa sân của lớp mười hai tám.
Trên mặt Khống Vị mang một nụ cười tự tin, hôm nay tiêu chuẩn xử phạt của trọng tài hết sức rõ ràng, đó chính là hoàn toàn bên vực cho lớp mười hai năm bên này, như vậy thì rất nhiều động tác không thể làm thì hôm nay lại có thể làm!
Vẻ mặt của Khống Vị trầm xuống, đột nhiên tăng nhanh tốc độ xông vào vùng cấm địa, đối diện với Chu Đồng Ngôn, sau đó dùng lưng của hắn dán thật chặt vào Chu Đồng Ngôn, tay phải nhanh chóng vận bóng, mà tay trái cũng cánh chỏ, dùng sức đâm về phía sau một cái mà không để lại dấu vết,.
Cái va chạm này đánh thẳng vào xương sườn của Chu Đồng Ngôn.
- A!
Chu Đồng Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể lùi về phía sau mấy bước, mà tên Khống Vị kia cũng đã buông lỏng cái cùi chỏ mà dẫn bóng tiến vào.
- Trọng tài, cậu ta phạm quy!
Sau khi Chu Đồng Ngôn đứng vững thì hét lớn.
Mã Phong Phong chỉ nhún vai, lắc đầu, biểu hiện vẻ hắn cái gì cũng không thấy.
- Con mẹ nó! Tên trọng tài chó chết này không sao đó chứ!
Chu Đồng Ngôn cắn răng nói.
Tiếp theo thì trận đấu này lộ rõ ra tình hình nghiêng về một phía.
Lớp mười hai năm chơi đủ loại ám chiêu, lớp mười hai tám bên này kêu đau không ngớt, động tác của lớp mười hai năm như thế nào đi nữa cũng không có việc gì, mà lớp mười hai tám chỉ cần động tác có sơ xuất một chút thì lập tức bị phạm quy.
Cả trận đấu đều là những tình huống vô cùng kỳ quái.
Rất nhanh, nửa trận đấu đã kết thúc.
Điểm số sau nửa trận đấu của lớp mười hai năm so với lớp mười hai tám là 42:18. Lớp mười hai tám rơi ở phía sau trọn 24 điểm.
Hà Hiểu Nhu cắn răng, căm hận nhìn về Mã Phong Phong.
Nàng biết rõ tại sao Mã Phong Phong lại thiên vị lớp mười hai năm rõ ràng như vậy, toàn bộ là bởi vì tối qua Mã Phong Phong hẹn cô mà cô lại cự tuyệt hắn.
Lúc đó Mã Phong Phong liền buông ra một câu nói, “ngày mai phải là một trọng tài rất nghiêm túc, chấp hành pháp luật”, mà bây giờ xem ra nếu nói nghiêm túc thì Mã Phong Phong cũng chỉ chĩa vào lớp mười hai tám mà thôi.
- Khốn kiếp, toàn thứ chó!

Chu Đồng Ngôn quăng khăn lông xuống đất, kéo áo trên người lên.
Ở bụng, xương sườn, trên ngực của Chu Đồng Ngôn đều có một ít dấu vết màu đỏ, những thứ này đều là do người bên kia vừa mới chơi ám chiêu.
- Cái còi ma!
Chu Nguyệt Bằng nói tiếp:
- Trận bóng này không có cách nào chơi được cả, có thể ném bóng vào rổ thì đều là phạm quy, khốn nạn thật, chưa từng thấy qua cái gì "ma" như vậy!
- Đúng, nó rất “ma” mà!
Mọi người xung quanh đều ồn ào mà phụ họa theo.
Mà ở lớp mười hai năm bên này.
- Chậc chậc chậc, tiếng còi lần này làm tôi cũng phải có chút ngượng ngùng đó nha!
Trần Đạo vừa nói vừa uống nước.
- Cái này không phải đúng lúc sao?
Lâm Như Hoa nói:
- Chờ nửa hiệp sau Trần Đạo cậu phải có động tác mạnh hơn nữa nha, chơi đùa mấy người bọn họ thêm một chút nữa, xảy ra chuyện thì tôi sẽ giải quyết cho cậu.
- Được!
Trần Đạo gật đầu cười.
Trận đấu nửa hiệp sau rất nhanh thì lại bắt đầu.
Nhưng mà, chỉ mới bắt đầu không bao lâu thì trên sân lại vang lên tiếng hét thảm thiết.
- Aaaaaaa!
Chu Nguyệt Bằng che mắt cá chân mà ngã lăn trên sân.
Vừa mới nhảy lên đoạt bóng từ bảng bóng rổ, lúc Chu Nguyệt Bằng rơi xuống đất thì chân dậm phải chân của Trần Đạo thì trực tiếp liền bị thương trật chân!


Bình luận

Truyện đang đọc