NAM PHI THẤT SỦNG


Từ hôm đó tới nay đã hai tháng hắn không đến Đoan Nguyệt Cung.

Y vẫn ngày ngày chăm chỉ, săn sóc cho những cái cây mà các Phi Tần mang đến.

Lưu Ngọc Cung mang đến ba loại cây, 2 cây cam giống, 3 cây táo kiễng và 3 cây đào.

Thuần Quý Nhân và Dung Quý Nhân cũng phụ giúp Y một tay.

Lúc mang đến, cây đào cũng đã lớn, đã có hoa.

Hôm nay có quả chín rồi.

Y hái hai quả to, rồi tự tay vào ngự thiện phòng nấu gì đó.
_ Chính Điện _
Hắn đang ngồi xem một số tấu chương, nhưng trong đầu vẫn luôn suy nghĩ.

Tại sao Y không đến gặp hắn? Đã hai tháng rồi.
- Cao Đinh : Hoàng Thượng!
- Hắn : Có chuyện gì?
- Cao Đinh : Đoan Quý Phi Nương Nương gửi đến cho người một vật.
- Hắn : Đoan Quý Phi sao? Đâu, y gửi cho trẫm thứ gì?
Cao Đinh lấy vải che ra, là một hộp mứt và một đĩa bánh.

Hắn cầm hộp mứt lên xem kĩ.

Trên nắp có dán một tờ giấy...
- Hắn : " Một bữa điểm tâm ngọt ngào biết đâu có thể làn tan chảy một tảng băng!" Tảng băng sao?
Hắn mở hộp mứt ra ngửi thử, quả thật rất thơm.
- Hắn : Mứt đào? Đoan Quý Phi đâu rồi? Sao y không vào?
- Cao Đinh : Dạ...dạ Quý Phi Nương Nương cho người mang đến chứ không đích thân đi.
- Hắn : Vậy thì y còn gửi đến làm gì nữa.
- Cao Đinh : Vậy...vậy để nô tài mang cất.
- Hắn : Không cần.
Cứ vậy lại thêm một tháng nữa, mỗi ngày Y gửi một món.

Hôm thì điểm tâm ngọt, hôm thì canh, hôm thì tổ yến.

Nhưng Y không đến ngày nào, chỉ sai người mang đến cho hắn.

Trong một tháng qua đã triệu tẩm hai lần, nhưng Y đều nói là bị bệnh không thể hầu thị tẩm.
_ Đoan Nguyệt Cung _

Hôm nay cả sáu tỷ muội lại ngồi cùng nhau trò chuyện.
- Thuần Quý Nhân : Huynh à, đã ba tháng Hoàng Thượng không đến gặp Huynh rồi.

Không sợ người giận huynh thật sao?
- Chu Thường Tại : Phải đó huynh, ba tháng qua bọn muội đều được triệu tẩm cả rồi.

Tại sao huynh vẫn không được lần nào vậy?
- Y : Đến hay không đó là thiên ý, ta không biết được.
_ Đào Nhi Cung _
- Diễm Phi : Xem kìa xem kìa, đột nhiên Hoàng Thượng ban thánh chỉ.

Để bọn họ cá mè một lứa đã ba tháng nay rồi.

Chúng ta không làm gì sao?
- Phụng Phi : Chúng ta nhất định phải làm gì đó, không được để bọn họ có cơ hội.
- Hoàng Hậu : Các muội cứ lo xa, Đoan Quý Phi là người đi đầu của hai Cung đó.

Nhưng ả ta bị thất sủng rồi, suốt ba tháng qua Hoàng Thượng chẳng để tâm đến.

Bọn họ không làm gì được chúng ta.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, người suy nghĩ thật đơn giản.

Chẳng lẽ Đoan Quý Phi đó, không đủ thông minh để giành lại thánh sủng
- Hoàng Hậu : Muội nói sao?
- Hoàng Quý Phi : Có lẽ chẳng còn lâu nữa.
- Hoàng Hậu : Ha, hôm đó Bổn Cung ngất xỉu, Hoàng Thượng liền nổi trận lôi đình đến Đoan Nguyệt Cung xử lý ả ta.

Nghe nói, trông ả ta ngày hôm đó thật thảm hại.

Bổn Cung không tin ả ta có thể làm gì được.

Chờ xem là Bổn Cung đúng hay là muội đúng.
- Hoàng Quý Phi : Được, đến lúc đó Hoàng Hậu Nương Nương tìm đến sự trợ giúp của thần thiếp.

Cũng đã muộn, rất khó quay đầu.
Cô ta cười nhẹ nhâm nhi tách trà, tuy Hoàng Hậu tin vào lời nói của mình nhưng không thể tránh khỏi trong lòng cảm thấy bất an.
_ Đoan Nguyệt Cung _
Các Phi Tần đã về hết, Y cũng chán ở lại trong Cung quyết định đến Chính Cung thỉnh an Thái Hậu.

Y cùng Tường Lam đến Chính Điện gửi điểm tâm cho hắn trước.
- Cao Đinh : Hoàng Thượng hôm nay là canh nhân sâm táo đỏ.

- Hắn : Hôm nay Quý Phi có đến không?
- Cao Đinh : Thực ra là có....nhưng mà Quý Phi Nương Nương đến ở bên ngoài, không đặt chân vào tới cửa.

Tường Lam cô nương là người mang vào.
- Hắn : Y đi đâu?
- Cao Đinh : Có lẽ là đi thỉnh an Thái Hậu thưa Hoàng Thượng.
- Hắn : Chuẩn bị kiệu, chúng ta đến Chính Cung.
_ Chính Cung _
- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu vạn an!
- Thái Hậu : Nguyệt Nhi con đứng lên đi.

Con lại đến rồi! Ba tháng qua con thường xuyên đến đây, ai gia rất vui.
- Y : Thỉnh an Thái Hậu là bổn phận của thần thiếp, Thái Hậu, hôm nay thần thiếp có nấu một bát canh nhân sâm táo đỏ.

Người ăn cho nóng.
Hắn đã đến nhưng không vào trong.

Hắn đứng bên ngoài nghe xem họ nói chuyện với nhau những gì.
- Thái Hậu : Canh rất ngon, rất vừa ăn.

Nguyệt Nhi, tay của con bị sao vậy? Vết phỏng ở khắp nơi.
- Y : Thái Hậu, người đừng lo lắng.

Thần thiếp bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo.
- Thái Hậu : Suốt một tháng qua ngày nào con cũng nấu ăn mang đến Chính Điện.

Hoàng Đế cũng thật là, tại sao có thể cầm lòng nhìn con chịu đựng như vậy?
- Y : Thái Hậu đừng trách Hoàng Thượng, ngày hôm đó là do thần thiếp.

Trước kia thần thiếp chịu nhiều ấm ức, mới lỡ lời nói ra những câu bất kính.

Hoàng Thượng không trách phạt đã là may mắn cho thần thiếp lắm rồi.
-Thái Hậu : Năm đó Tiên Đế bệnh nặng.

Ai gia ngày đêm ở cạnh người, thức ăn mỗi ngày đều do chính ai gia nấu.

Cả Hậu Cung chẳng ai làm được như vậy...
Bà vuốt nhẹ tóc Y, mỉm cười...

- Thái Hậu : Nhưng cuối cùng thì ai gia cũng tìm được.

Vẫn còn có một người quan tâm và thật lòng với Hoàng Đế giống như ai gia ngày trước vậy.

Nữ nhân trong thiên hạ nhiều vô kể, con không sợ có một ngày sẽ bị họ vượt mặt sao.
- Y : Đó là bổn phận của một nương tử đối đãi với phu quân của mình.

Thái Hậu, không phải người cũng vậy sao? Nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nhưng cuối cùng...tình yêu mà người dành cho Tiên Đế, không có một ai vượt mặt được.
- Thái Hậu : Ai gia rất thích nghe những lời này từ con.
Hắn nổi giận đùng đùng quay trở về Chính Điện.

Đập hết thứ này đến thứ khác.
- Hắn : Đám cẩu nô tài ở Ngự Thiện Phòng, bọn chúng thật sự đã để cho Quý Phi tự nấu ăn?
- Cao Đinh : Là...là do Quý Phi Nương Nương muốn tự nấu thưa Hoàng Thượng.
- Hắn : Tự nấu suốt một tháng qua sao? Mau đến Đoan Nguyệt Cung.
Trước khi Y trở về hắn đã chờ sẵn ở Đoan Nguyệt Cung.

Thấy Y trở về hắn liền ra ngoài để gặp Y.
- Y : Thần...thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng!
- Hắn : Quý Phi, nào đứng lên.

Gần sang Đông rồi, ở ngoài không tốt.
Tay đặt lên eo Y, cùng bước vào trong.
- Hắn : Nguyệt Nhi, đưa tay của người cho trẫm xem.
- Y : Hoàng Thượng mới đến, thần thiếp mang cho người tách trà.
- Hắn : Không cần, đưa tay cho trẫm xem.

Mau lên.
Y rụt rè đưa tay ra, hắn nắm tay Y kéo gần lại để thấy rõ hơn.

Tay Y bị phỏng và đứt rất nhiều, một vài chỗ còn đỏ lên.
- Hắn : Mang thuốc đến đây.
- Y : Hoàng Thượng không được.

Thân là Phi Tần sao có thể để người bôi thuốc.

Quy tắc không cho phép thần thiếp để người làm.

Hoàng Thượng thứ tội
- Hắn : Quy tắc là quy tắc, còn trẫm muốn làm là thánh ý.

Từ nay không cần nấu nữa.

Một tháng là quá đủ rồi.

Trẫm có thể tự chăm sóc bản thân.

Gần sang Đông, trời lạnh hơn.


Nói nội vụ phủ mang thêm vải ấm đến Đoan Nguyệt Cung, cà Lưu Ngọc Cung nữa.

Nguyệt Nhi, vào trong đi hôm nay trẫm ở lại với người.
- Y : Hoàng Thượng bây giờ chỉ mới buổi chiều, người không có công vụ để làm sao?
- Hắn : Không, bữa tối trẫm cũng sẽ dùng ở Đoan Nguyệt Cung.
Sáng hôm sau _ Đào Nhi Cung _
- Hoàng Hậu : Nhìn các Phi Tần mới, chuyển đến Đoan Nguyệt Cung và Lưu Ngọc Cung suốt ba tháng nay, có vẻ sống rất vui vẻ.
- Chu Thường Tại : Đúng như lời Hoàng Hậu Nương Nương.

Chúng thần thiếp quả thật sống rất khỏe mạnh và nhàn rỗi.
- Diệp Tần : Đã để Hoàng Hậu Nương Nương bận tâm.

Chúng thần thiếp vẫn rất ổn, chẳng hay Hoàng Hậu Nương Nương đã nhận được vải may y phục mùa Đông chưa? Hôm qua Lưu Ngọc Cung chúng thiếp đã được Hoàng Thượng ban cho sáu sấp vải mới.

Rất dày và ấm.
- Hoàng Hậu : Lưu Ngọc Cung các muội thật giỏi hầu hạ Hoàng Thượng, chưa gì đã được Hoàng Thượng lo cho mùa Đông trời lạnh.
- Lưu Quý Phi : Đa tạ Hoàng Hậu Nương Nương đã khen.

Thật ra chúng thần thiếp cũng không giỏi hầu hạ Hoàng Thượng.

Nhưng lại có một tỷ tỷ đa tài, chưa gì đã được phục sủng trở lại.

Lưu Ngọc Cung chẳng đều nhờ vào tỷ ấy.

Phải rồi Hoàng Hậu Nương Nương.

Hoàng Thượng đăng cơ đến nay đã 4 năm.

Nhưng Hoàng Cung vẫn chưa có một tiếng trẻ con nào, quả thực trống vắng.

Hy vọng Hoàng Hậu Nương Nương sớm ngày hạ sinh được đích tử, còn là trưởng tử.

Nếu không thì Hoàng Thượng sẽ thất vọng lắm.

Hoàng Hậu Nương Nương cần thận Phụng Thể.

Chúng thần thiếp cáo lui!
Ra khỏi Đào Nhi Cung, cả đám bậc cười thành tiếng.
- Y : Mỹ Ngọc lúc nãy muội gan thật.

Chọc vào đúng nỗi lo của Hoàng Hậu Nương Nương.

Vậy mà các muội còn cười.
- Dung Quý Nhân : Huynh, muội không tin là huynh không thấy buồn cười.
Y bậc cười, thật không nhịn nổi với những cái đuôi cứ bám lấy mình như thế này..


Bình luận

Truyện đang đọc