NAM PHI THẤT SỦNG


Sáng hôm sau...
- Y : Sao? Hôm nay Hoàng Hậu triệu tập Lục Cung đến thưởng trà? Có phải cô ta quá rảnh rồi không?
- Ngọc Hoa : Nương Nương, từ trước tới nay mỗi tháng cả Hậu Cung đều triệu tập đông đủ các Phi Tần một lần để thưởng trà mà.Thật ra là để tâu với Hoàng Hậu những việc đã xảy ra trong tháng vừa qua, để cho người xử lý.Từ nay ngày nào người cũng phải dậy sớm để đến thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương.
- Y : Tại sao lại là Hoàng Hậu xử lý?
- Ngọc Hoa : Nương Nương mới hôm qua người còn nói với nô tì người rất hiểu biết về quy phép hôm nay lại quên rồi.

Trong Hậu Cung, Phi Tần nào ở trên Tần vị đều được sở hữu một Cung của riêng, còn Hoàng Hậu sẽ là người quản lí tất cả các Cung.
- Y : Mau gọi Lưu Quý Phi dậy để chuẩn bị!
- Ngọc Hoa : Lưu Quý Phi đã trở về Lưu Ngọc Cung từ sớm rồi Nương Nương.
Lưu Quý Phi trở về Lưu Ngọc Cung để trang điểm, thay Y phục, vì đã chuẩn bị xong trước nên Y đi một mình cùng với Ngọc Hoa....
- Phụng Phi : Thần thiếp thỉnh an Quý Phi Nương Nương!
- Y : Đó là?
Y quay sang hỏi nhỏ với Ngọc Hoa
- Ngọc Hoa : Phụng Phi Nương Nương.
- Y : À...Phụng Phi mau đứng lên!
- Phụng Phi : Hôm trước thần thiếp không chú ý làm ngã người xuống hồ, nhưng thần thiếp lại không thể đến thăm người, do bị phạt, thật có lỗi! Thần thiếp lo cho người lắm đó, các tỷ muội khác cũng lo cho người!
- Y : Có những câu nói lừa được người khác nhưng không thể lừa lương tâm của chính mình! Phụng Phi, ta đi trước!
- Phụng Phi : D...dạ!
- Diễm Phi : Muội muội, có chuyện gì khiến muội tức giận sao?
- Phụng Phi : Muội sẽ kể sau, chúng ta mau đến Đào Nhi Cung kẻo trễ!
_ Đào Nhi Cung _

- Hoàng Hậu : Các Phi Tần đã có mặt đủ hết chưa?
- Hoàng Phi : Chỉ còn Lưu Quý Phi là chưa tới!
- Lưu Quý Phi : Thần Thiếp thỉnh an Hoàng Hậu Nương Nương!
- Hoàng Hậu : Cuối cùng Lưu Quý Phi cũng đã tới, Bổn Cung cứ lo muội muội không đến được, nào, mau ngồi xuống!
- Lưu Quý Phi : Tạ Hoàng Hậu!
- Hoàng Hậu : Các tỷ muội hãy thưởng thức trà đi.

Đây là trà Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn, Hoàng Thượng vừa ban tặng cho Bổn Cung.

Bổn Cung muốn cùng các tỷ muội thưởng thức.

Mời!
- Lưu Quý Phi : Đoan Quý Phi, huynh đang làm gì vậy?
- Y : Trong chén trà của ta có gì đó!
Y đổ trà ra, bên trong toàn là cát.
- Lưu Quý Phi : Sao lại có cát trong chén trà của huynh?
- Y : Ta không biết.
- Hoàng Quý Phi : Đoan Quý Phi, có việc gì sao? Hoàng Hậu mời tại sao lại không uống?
- Y : Hoàng Hậu, Hoàng Phi, thần thiếp thất lễ rồi! Chỉ là trong chén trà này có cát, đến con chó ăn phải cát còn hốc cổ.

Huống hồ chi, đống cát này lại ở ngay trong chén trà, bao nhiêu chất bẩn từ cát, khi uống vào sẽ làm tổn hại đến sức khỏe, thần thiếp chỉ vừa mới hết bệnh, không thể để bệnh lại lần nữa, nếu vậy Đoan Nguyệt Cung sẽ không ai làm chủ.


Hoàng Hậu Nương Nương thần thiếp xin cáo lui!
- Hoàng Hậu : Chờ đã Đoan Quý Phi, đệ không muốn Bổn Cung tìm ra người đó giúp đệ sao? Hay Bổn Cung mời đệ chén trà khác?
- Y : Không cần phiền đến, vốn dĩ thần thiếp đã biết được là ai, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là một chén trà thôi mà, dù sao chuyện này cũng chỉ là cơn gió nhẹ ở chốn bão táp này!
- Hoàng Phi : Đoan Quý Phi khoan đi đã, nay là thưởng trà yến của Hoàng Hậu, nhưng chỉ vậy mà đệ bỏ về có phải làm Hoàng Hậu Nương Nương buồn rồi không? Hay là đệ làm gì đó cho Hoàng Hậu vui lên rồi hãy về, bình thường đệ rất giỏi mua vui cho chúng ta mà...
- Y : Được thôi, thần thiếp không có tài mọn gì nhiều, thần thiếp làm thơ nếu không hay mong Hoàng Hậu Nương Nương thứ tội!
- Hoàng Hậu : Được!
- Y : Lục dương phương thảo trường đình lộ, niên thiếu phao nhân dung dị khứ.Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung, hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.Vô tình bất tự đa tình khổ
nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ! Bài thơ này thần thiếp tặng cho Hoàng Hậu Nương Nương! Thần thiếp xin cáo lui!
Y rời đi, Hoàng Hậu liền thốt lên.
- Hoàng Hậu : sao...sao tiện nhân đó có thể? Không phải trước giờ luôn câm như hến sao?
- Lưu Quý Phi : Ai là tiện nhân vậy Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu : Lại còn hỏi ta, trong Hậu Cung đâu đâu cũng là nữ nhi chỉ có mình hắn là nam, muội không về phía Bổn Cung lại còn thân thiết với hắn.

Nếu không phải muội được Hoàng Thượng sủng ái thì đã bị người khác hãm hại rồi.

Bổn Cung là đang lo lắng cho muội.
- Lưu Quý Phi : Ha...nam với nữ quan trọng như vậy sao? Đoan Quý Phi cho dù là nam nhân nhưng khi đã làm Phi Tần thì cũng bị các người xem như nữ nhi không phải sao? Vậy thì thân thiết có gì sai? Hoàng Hậu, bây giờ 2 vị Quý Phi Nương Nương của Vương Triều không giống ngày xưa nữa đâu.

Còn về kết cục của thần thiếp, thần thiếp nghĩ khi nào Hoàng Hậu đắc sủng rồi hãy nói.

Xin cáo lui!

- Hoàng Phi : Sao có thể như vậy? Trước đây không phải tiện nhân đó rất ngốc sao? Bây giờ lại mồm mép như vậy? Lẽ nào khi té xuống hồ bị va chạm gì rồi sao?
- Hoàng Hậu : Khốn kiếp! Còn dám thách thức Bổn Cung! RA NGOÀI, TẤT CẢ RA NGOÀI!
Các Phi Tần sợ hãi chạy ra khỏi Cung, Hoàng Hậu ở bên trong đập phá đồ đạc, ngay cả trà Hoàng Thượng tặng cũng vứt khắp nơi, những gì nãy giờ xảy ra đã có một thái giám nhìn thấy, liền đi bẩm báo với Hoàng Thượng.
- Hắn : Hoang đường! Hoàng Hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ sao thể thể hành sự như vậy! Trẫm không tin!
- Thái Giám : Hoàng Thượng người bớt giận, nô tài lúc nãy có nhặt một mảnh vỡ mang về đây, người nhìn xem đây chẳng phải là bộ hãm trà đi kèm với Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn mà Hoàng Thượng ban tặng cho Hậu Cung sao?
- Hắn : Hoàng Hậu đã thật sự làm như vậy? Truyền ý chỉ của trẫm, Hoàng Hậu bị cấm túc ở Tẩm Cung tự mình suy ngẫm lỗi lầm và chép lại 20 lần Nữ Kinh Sách.
- Cao Đinh : nô tài tuân chỉ!
- Hắn : Người đâu, mau chuẩn bị kiệu trẫm muốn đi dạo!
_ Ngự Hoa Viên _
- Y : Nơi này thật sự rất đẹp!
- Ngọc Hoa : Nương Nương đã tìm được vật hiện đại đó rồi, chúng ta mau hồi Cung, sương xuống người sẽ nhiễm phong hàn đó!
- Y : Không ta chưa muốn về, ta muốn ở đây một lát, Ngọc Hoa ngồi đây tâm sự với ta đi!
_ Cách đó không xa _
- Cao Đinh : Hoàng Thượng, hình như đó là..
- Hắn : Đoan Quý Phi, tại sao giờ y ở đây? Bình thường chẳng bao giờ ra khỏi Tẩm Cung cơ mà.
Hắn trốn gần đó nghe lén họ nói chuyện...
- Y : Ngọc Hoa, ngươi nói xem Bổn Cung trông có giống nữ nhi không?
- Ngọc Hoa : Nương Nương, vẻ ngoài của người thật sự rất giống nữ nhi, thân hình thì mảnh khảnh, da thì trắng mịn, gương mặt thì không còn gì để nói...Gương mặt của người thật sự là không thể phân biệt.
- Y : Vậy tại sao chứ? Tại sao...đã cho ta vẻ ngoài như thế này lại không sinh ra ta là nữ nhi? Nếu ta là nữ nhi, có lẽ đã không bị khinh thường như thế, có lẽ đã không bị chán ghét như thế.
- Ngọc Hoa : Nương Nương, người...đang buồn sao.
- Y : Ta thấy tội nghiệp cho bản thân ta.
- Ngọc Hoa : Từ nay người đâu cần tội nghiệp cho bản thân nữa, người đã chịu nhiều thiệt thòi rồi.

Thay đổi bản thân là lựa chọn đúng đắn.


Nương Nương người có sợ không? Người có sợ hãi những thủ đoạn để tranh sủng không? Nô tỳ sợ lắm, họ hãm hại lẫn nhau để có được tình cảm từ Hoàng Thượng.

Cả đời nô tỳ chưa từng mơ đến cũng chưa từng mong muốn sẽ trở thành chủ tử.

Nương Nương, người có muốn được Hoàng Thượng dành cho một chút tình cảm không?
- Y : Ta...!cũng không biết! Vừa muốn vừa không.

Nếu được Hoàng Thượng sủng ái, ta sẽ được an toàn, nhưng ngược lại cũng sẽ trở thành kẻ địch của cả Hậu Cung.

Mà thôi bỏ đi, dù có hay không thì Hoàng Thượng vẫn vậy thôi.

Huống hồ chi trong Hậu Cung người có nhiều Phi Tần, đâu đến lượt ta...Người đem lòng yêu Hoàng Thượng rất nhiều nhưng đâu mấy ai được để ý tới!
- Ngọc Hoa : Nương Nương, từ trước tới nay Hoàng Thượng chưa từng quan tâm tới người, người làm sao cũng mặt kệ, người bị Phi Tần khác bắt nạt hết lần này tới lần khác nhưng Hoàng Thượng cũng chỉ cho người đến hỏi thăm.

Nô tì xin người, Nương Nương, đừng mang trái tim mình trao cho Hoàng Thượng, người sẽ rất đau đó!
- Y : Ngọc Hoa, không ngờ ngươi lại quan tâm cho Bổn Cung nhiều tới vậy, ngươi rất giống Lưu Quý Phi.

Cả hai người lúc nào cũng trẻ con như vậy hết! Lúc nào cũng bám theo bảo vệ ta, không muốn ta bị ai khác làm hại , có hai người tỷ muội như vậy, ta thật sự rất có phúc đức.
- Ngọc Hoa : Nương Nương, nô tỳ sợ có một ngày người trót yêu Hoàn Thượng, nô tỳ sợ người sẽ bị Hoàng Thượng tổn thương mà nghĩ quẩn.

Tỷ Tỷ của nô tỳ, tỷ ấy cũng vì thứ gọi là tình yêu mà chết, đối với nô tỳ người giống như tỷ ấy vậy.

Nô tỳ không muốn ông trời cướp tỷ tỷ đi một lần nữa đâu!
- Y : Tỷ tỷ của ngươi trên trời sẽ thấy rất vui!.


Bình luận

Truyện đang đọc