NAM PHI THẤT SỦNG


Vừa hay, Phụng Như Mai đã chuẩn bị xong mọi thứ.

Nhiều năm qua cô chưa hề quên được cái chết của Diễm Quý Phi.

Đã đến lúc cô trả thù.

Y thấy cô xuất hiện, môi nhếch nhẹ, cô ta hoàn toàn có thể thay Y báo thù.
- Hắn : Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng thần thiếp không có, chỉ là trong Cung trồng hoa Trúc Đào mà người nghi ngờ thần thiếp sao?
- Hắn : Vậy trẫm hỏi còn ai có thể ra tay?
- Thái Hậu : Nếu ra tay, Hậu Cung này ai chả có thể ra tay.

Chỉ là tất cả bọn họ đều không trồng độc hoa.

Hỏi làm sao ai gia tin Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu : Hoàng Ngạch Nương, nhi thần là Hoàng Hậu, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, làm tổn hại đến Hoàng Tộc?
- Phụng Đáp Ứng : Chỉ cần yêu bản thân đến điên dại, thì vài tính mạng mua vui cho Hoàng Hậu có đáng là gì đâu...
- Dung Quý Nhân : Người là Quốc Mẫu Vương Triều, là chính thê của Hoàng Thượng.


Người còn sợ không có thứ gì sao?
- Chu Thường Tại : Cũng chính vì người là Hoàng Hậu, nên lời nói của người đều trở thành mệnh lệnh...
- Hắn : Hoàng Hậu!!!
- Diệp Phi : Hoàng Thượng, Thái Hậu!
- Thái Hậu : Con muốn nói chuyện gì?
- Diệp Phi :Có lẽ người còn nhớ, năm đó long thai của Diễm Quý Phi và thần thiếp bị hạ độc cùng một lúc làm Hậu Cung náo loạn.
- Hắn : Trẫm nhớ!
- Diệp Phi : Vào thời gian đó, Hoàng Thượng chuyên sủng Đoan Nguyệt Cung.

Hoàng Hậu Nương Nương mưu trí thâm độc kết bè kết phái nhằm đánh đổ điểm tựa lớn nhất của hai Cung, là Đoan Quý Phi.

Không ngờ Diễm Quý Phi mang long thai, đứa trẻ này đến quá đúng thời điểm.

Hoàng Hậu Nương Nương vốn đã bằng mặt không bằng lòng với Đoan Nguyệt Cung và Lưu Ngọc Cung, dùng đứa nhỏ để bày kế.

Biết được Thuần Quý Nhân nấu ăn cho thần thiếp và Diễm Quý Phi họ liền ra tay đổ hết nước dơ lên đầu Đoan Nguyệt Cung.

Giết chết đứa trẻ trong bụng Diễm Quý Phi, khiến nàng ta đau khổ ngần ấy năm.

Diễm Quý Phi biết được sự thật, nhờ Đoan Quý Phi giúp đỡ, khiến Hoàng Hậu căm phẫn.
- Hắn : Ha...!Mẫu nghi thiên hạ...nghe thật tức cười với ả độc phụ nhà ngươi!
Hoàng Hậu thất thần, không hiểu vì sao bọn chúng lại biết được, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cô ta sợ hãi đến run rẩy...
- Hắn : Còn chuyện gì nữa hay không? Có không!
- Y : Hoàng Thượng, năm đó Diễm Quý Phi là chết oan ức...Ngày hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong, an ủi linh hồn của cô ấy nơi cửu tuyền...
- Phụng Đáp Ứng : Đã nhiều năm rồi, hy vọng Hoàng Thượng không quên mất thần thiếp!
- Thái Hậu : Là Phụng Đáp Ứng...
- Phụng Đáp Ứng : Chắc Hoàng Thượng có thể nhớ rõ, mỗi tháng bên ngoài Cung đưa vào một bình rượu rắn ngâm thật lớn.

Người liệu có nhớ nó đến từ đâu hay không?
- Hắn : Là Châu Gia

- Phụng Đáp Ứng : Đúng...thần thiếp được biết.

Châu Đại Nhân ngoài làm quan tướng triều đình, còn kinh doanh rượu ở ngoài.

Năm đó ở Tây An Di Trường, chúng ta cũng đã thưởng thức loại rượu này cùng thịt nướng.

Thật ra ngoài rượu, Châu Đại Nhân còn mang theo rất nhiều rắn từ trại nuôi rắn của ông ta.

Là do Hoàng Hậu Nương Nương nhờ ông ấy mang tới.

Khi đó Diễm Quý Phi đang làm nô tỳ quét dọn chuồng ngựa, trong Cung tình như tỷ muội thời gian xa cách thần thiếp cũng đã rất nhớ tỷ tỷ.

Ngày đầu tiên gặp lại, tỷ tỷ trông xanh xao và gầy gò lắm, thần thiếp không nỡ! Sai Cửu Hoa mang khăn tay giặt thật sạch để lén mang điểm tân ngon đến cho tỷ tỷ.

Nào ngờ được, nha đầu nào đó giật lại ngỏ ý giặt hộ Cửu Hoa.

Trong lúc giặt, khăn tay đã bị tẩm mùi hương Bạch Tuyết hoa.

Thần thiếp không quá để tâm, hôm sau lại lén lút đi gặp tỷ tỷ, không ngờ Hoàng Hậu Nương Nương đã cho người thả rắn ở đó từ trước.

Rắn khi nghe mùi hương của Bạch Tuyết Hoa sẽ bị thu hút.

Thật ra, Hoàng Hậu Nương Nương là muốn lấy mạng cả hai, chỉ là...thần thiếp may mắn được Diễm Quý Phi đỡ hộ đòn tấn công của nó mà thôi.
- Hắn : Hoàng Hậu! Diễm Quý Phi từng là nô tỳ bên cạnh nàng kia mà...Làm chủ Hậu Cung sao có thể ra tay tàn độc như vậy?

- Hoàng Hậu : Bởi vì cô ta là người bên cạnh thần thiếp, phải có lòng trung thành với chủ tử!
- Lưu Quý Phi : Là do người khiến cô ta trở mặt! Người khiến mẹ con họ âm dương cách biệt, cô ấy chỉ muốn có một đứa con thôi mà...
- Hắn : Tiện phụ!
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng, chẳng phải vì thần thiếp yêu người sao? Thần thiếp không biết rốt cuộc tại sao bọn họ biết được tất cả, nhưng cùng xuất hiện một lúc không phải là muốn ép chết thần thiếp hay sao?
- Y : Ha...!Người có biết không, năm đó thần thiếp đã từng có một tỳ nữ hết mực trung thành, đến nay thần thiếp cũng có Tường Lam trung thành không kém.

Chọn người ở cạnh mình phải chọn thật chính xác, sai một li đi một dặm.

Một kẻ tham sống sợ chết ở cạnh chăm sóc người suốt bao năm qua mà người không biết gì sao?
- Hoàng Hậu : LIÊN LIÊN!!! BỔN CUNG PHẢI GIẾT NGƯƠI! BỔN CUNG NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẾT KẺ PHẢN BỘI NHÀ NGƯƠI!!!
Cô ta lao đến bóp cổ Liên Liên điên cuồng.

Hắn phẫn nộ đùng đùng đập nát chén trà bên cạnh.
- Hắn : Đủ rồi!!! Hoàng Hậu, Vương Triều khai quốc từ trước tới nay chưa từng có Quốc Mẫu như ngươi! Tâm địa độc ác, hành vi điên loạn, hãm hại Hoàng Tự, giết hại phi tần, từ trước đến nay liệt tổ liệt tông nhiều đời chưa từng phế Hậu, trẫm không phế ngươi, nhưng kể từ thời khắc này trong lòng trẫm chưa từng có Hoàng Hậu như ngươi, ngươi chính là nỗi ô nhục lớn nhất của Vương Triều!!! Cao Đinh, Hoàng Hậu bệnh nặng, thu hồi sách bảo, từ nay khoá chặt cửa Cung dưỡng bệnh, các phi tần không được đến thỉnh an, Tam a ca giao cho Thái Hậu, Hoà Nhi công chúa đưa đến Nhị Cung, Hoàng Hậu cũng không được phép bước ra ngoài.

Trọng trách Hậu Cung giao phó cho Hoàng Quý Phi!
Cô ta nghe xong chết điếng, Hoàng Thượng nhẫn tâm vậy sao? Hai đứa trẻ còn nhỏ, Hoàng Thượng muốn mang chúng rời xa mẹ sao? Trái tim của Đế Vương thật lạnh lẽo đến đáng sợ!.


Bình luận

Truyện đang đọc