Edit: Lune
Quý Miên giả vờ lơ đãng đứng dậy, chậm rãi đi qua đường cái tới gần chỗ thanh niên tóc đỏ. Sau hai phút đi đường, Quý Miên đã tới sau lưng hắn, trở thành một người qua đường không đáng chú ý.
Kinh nghiệm ăn trộm của nguyên chủ vô cùng phong phú, nên sau khi trở thành "Quý Miên", Quý Miên cũng kế thừa năng lực này của cậu ta.
Thanh niên tóc đỏ đi về phía Mặt trời, cái bóng ngắn bị kéo lại phía sau, cái bóng của Quý Miên cũng bị kéo lại phía sau như hắn.
Cậu nín thở, bước chân nhẹ như mèo, đồng thời còn phải giả vờ ra vẻ đường hoàng để tránh người qua đường nghi ngờ.
Nhìn qua khe hở khóa kéo túi da trên vai thanh niên tóc đổ,
Nhìn qua khe hở của chiếc khóa kéo trên chiếc túi da đeo vai của thanh niên tóc đỏ, tim cậu đập mạnh một nhịp, cậu nhìn thấy — trong đó có một cái túi màu đen, tuy chỉ lộ ra một góc nhưng Quý Miên rất chắc chắn đó là ví tiền.
Chờ thanh niên đi vào một cửa hàng bán bánh thịt, Quý Miên cũng theo vào.
Mùi thơm của bánh thịt, mùi thơm của bột mì lẫn thịt xộc vào múi cậu, thơm đến nỗi làm bước chân cậu lảo đảo.
Phía trước còn có người xếp hàng, thanh niên tóc đỏ đứng cuối hàng, giọng oang oang: "Bà chủ! Cho hai cái bánh thịt hương hà! Đóng gói mang đi, mỗi cái một túi nhé."
Tiếng đáp sảng khoái của bà chủ truyền ra: "Được."
Quý Miên nghĩ lệch đi: Bánh thịt hương hà... nghe đã thấy ngon rồi, có lẽ còn ngon hơn bánh trứng gà rau bina với Oden nữa.
【Ngẩn người cái gì, mau làm việc đi!】Hệ thống thúc giục nói.
Quý Miên đáp một tiếng, đứng xếp hàng sau thanh niên, tay phải lặng lẽ mò qua, kéo khóa túi của hắn xuống thành một khe hở khoảng mười cm.
Bàn tay xoay chiều dọc nhẹ nhàng thò qua khe hở, không hề chạm vào túi da.
Lúc này, ngón tay của Quý Miên đã sờ thấy cái ví da trong túi, không chê vào đâu được.
Hai ngón tay kẹp lại rồi cong lại vớt vào lòng bàn tay nắm lấy
Động tác của Quý Miên dừng lại.
Cái ví trong tay rất dày, nếu độ dày này là của mình thì Quý Miên sẽ cảm thấy yên tâm, nhưng cậu lại không phải chủ nhân của nó nên cậu chỉ thấy sợ hãi thôi.
Nhiều, nhiều quá! Cậu chỉ cần ít tiền để bắt xe thôi.
Quý Miên vô cùng bất an, có cách nào chỉ rút một ít rồi trả lại không nhỉ?
【... Trả cái gì mà trả!】Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:【Ăn trộm còn chê nhiều tiền à?】
【Thế lúc nữa anh ta không có tiền để trả thì làm thế nào?】
【Cậu quan tâm làm gì!】Hệ thống tức sắp biến thành con cá nóc đến nơi:【Nghĩ nhiều như thế, sao cậu không nghĩ thành lỡ đây là tiền để người này cứu mạng mẹ mình đang nằm trên giường bệnh luôn đi!?】
Nó tiện mồm nói, nhưng sắc mặt Quý Miên lại thay đổi, coi là thật.
Cũng... cũng không phải là không có khả năng này.
Tay Quý Miên lập tức run một cái, không ngờ cậu lại trộm tiền cứu mạng của người ta!
Móc túi quan trọng nhất là phải giữ tay cho vững, tay móc túi mà run thì đồ ăn trộm đang cầm cũng sẽ rung theo, khiến mục tiêu phát hiện.
Quý Miên run tay, hỏng rồi. Ví tiền vô tình va vào mặt trong của túi da, rung động nhỏ xíu kia khiến thanh niên quay đầu lại.
"Thằng oắt này làm gì đấy!" Thanh niên tóc đỏ vừa thấy Quý Miên thì quát to.
Hắn quát to ngay bên tai Quý Miên làm màng nhĩ cậu đau nhói.
【Xong rồi...】Hệ thống thở dài.
Sao lại gặp phải người làm nhiệm vụ như vậy chứ?
Lúc oán tránh Quý Miên, nó cũng không nhịn được mà tự oán tránh mình: Vừa rồi lắm mồm nói thêm một câu làm gì không biết?
"Trộm đồ của ông?" Tóc đỏ híp mắt lại.
"Tôi..."
Quý Miên lắp bắp, không nói ra lời.
Dù sao tay của cậu vẫn còn đút trong túi người ta.
Bà chủ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ phòng bếp đi ra, vừa thấy Quý Miên thì lập tức nhíu mày: "Trời, lại là thằng nhóc này nữa!". Ngôn Tình Tổng Tài
"Còn là kẻ tái phạm?"
Tóc đỏ nhếch miệng, đột nhiên siết chặt cổ tay của Quý Miên, lực siết mạnh đến mức Quý Miên không thể nào rút ra được.
Lúc này cậu mới phát hiện, trên mặt người này có một vết sẹo nhỏ dài, nhìn qua đã biết khó dây vào rồi.
"Xin, xin lỗi." Quý Miên từ bỏ việc rút tay ra: "Anh muốn đưa tôi đến đồn công an à?"
Tóc đỏ nhíu mày, phát hiện giọng điệu của thằng nhóc này vẫn bình tĩnh lắm.
"Đồn công an?" Hắn toét miệng cười: "Ông mi thích giải quyết riêng."
"..."
Tóc đỏ tóm chặt cổ tay Quý Miên, kéo xềnh xệch ra bên ngoài.
Quý Miên lại bị đánh.
Nắm đấm của Tóc đỏ không nhẹ hơn mấy cú đạp của người đàn ông lần trước la bao, từng đấm thấm vào thịt, vết thương cũ của Quý Miên chưa lành hẳn, thỉnh thoảng Tóc đỏ lại đấm trúng vết thương cũ, làm cậu đau đến nỗi không ra tiếng được.
Lần này đến cả hệ thống cũng không đành lòng, không nhịn được lẩm bẩm với cậu:【Tôi đã nói gì nào, lòng tốt bừa bãi không được đền đáp. Lần sau ra tay dứt khoát một tí.】
Quý Miên bị đánh nhưng vẫn trả lời nói:【Nhưng anh nói kia là tiền cứu mạng mà?】
【... Tôi sai rồi.】Sai vô cùng.
Đối với kẻ ngốc không có ký ức này, không thể đùa giỡn được. Hệ thống tự nhắc nhở bản thân.
Lúc nắm đấm tiếp theo của Tóc đỏ giáng xuống, đột nhiên có một giọng nói cắt ngang hắn —
"Anh bảo cậu đi làm việc này à?"
Đó là giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp, ngay cả khi không vui cũng có vẻ hờ hững.
Tóc đỏ ngẩng đầu nhìn người đến, cánh tay giơ lên từ từ hạ xuống. Một tay hắn vẫn nắm lấy cổ áo của Quý Miên, nhưng người lại đứng thẳng lên, nói với người đến: "Đại ca, anh xuống đây làm gì?"
Đại ca...
Từ khi đến thế giới này, trong đầu Quý Miên để ý đến hai từ nhất: Một là "Đại ca", hai là "Đại tỷ".
Cậu muốn ngẩng đầu lên để nhìn vị "Đại ca" này một chút nhưng không được.
Chỉ nghe thấy vị "Đại ca" kia nói với giọng thờ ơ: "Bảo đi mua cơm mà đi cả buổi, đi đánh người à?"
"Không phải... Đại ca."
Tóc đỏ cười cười, như thể gặp được chuyện gì đó thú vị lắm, hắn đổi tay nắm tóc Quý Miên dựng cậu dậy rồi xách đến trước mặt người kia.
Hắn nói: "Em đi mua bánh nhưng đụng phải ăn trộm."
Đã thế trình độ ăn trộm của tên trộm này còn cùi bắp nữa.
Quý Miên gần như bị Tóc đỏ đẩy đến trước cổ "Đại ca". Đôi mắt sưng húp của cậu hé ra, chỉ thấy được khuôn cằm góc cạnh và yết hầu nam tính của "Đại ca".
Hóa ra "Đại ca" rất trẻ.
Cậu khó khăn mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt mũi của "Đại ca".
Ngay sau đó, ánh mắt Quý Miên va vào một đôi mắt đen láy ẩn dưới hàng mi như mực, lạnh như băng.
Ồ. Hóa ra "Đại ca" rất đẹp trai.