Edit: Lune
"Mẹ nó, cả đám đấy thần kinh hết rồi à?" Vừa ra khỏi nhà hàng, Phạm Đào đã không nhịn được mà chửi.
Sắc mặt của Lạc Cẩm và bạn nữ kia cũng lạnh tanh.
Phạm Đào dùng điện thoại gọi xe, Quý Miên đi theo sau mấy người họ vẫn luôn im lặng.
"Mẹ nó Hàn Ký cũng là thằng không có não!"
"Tớ tưởng cùng lắm nó chỉ gọi thêm bạn cùng phòng hay bạn cùng lớp thôi... Chứ không cũng chẳng đồng ý đến." Lạc Cẩm tiếp lời.
"Má, ngày nào cũng khoe khoang trong nhóm là mình làm nhiều mình vất vả nọ kia, thế bọn mình không làm gì chắc? Chẳng lẽ bọn mình không hỗ trợ dựng cái khung code kia à? Công việc trong nhóm bọn mình không làm tí nào chắc?" Đứng ở ngã tư đường chờ xe, Phạm Đào vẫn đang càu nhàu chửi bới.
Quý Miên nghe mà chỉ muốn cười.
Lạc Cẩm vừa quay đầu lại thì thấy nụ cười thản nhiên trên môi cậu, mặt cô thoáng cái nóng ran lên.
Nửa là cảm kích, nửa là do có thiện cảm từ lâu.
Nhưng cũng chỉ dừng ở mức thiện cảm thôi, cô hiểu rất rõ: Họ không phải là người cùng một thế giới.
Thích một người mà mình không với tới sẽ đau khổ lắm.
【Ít cười trước mặt con gái thôi, gương mặt cậu dễ hút người thích lắm.】
Quý Miên lập tức không cười nữa. Cậu nói: "Tuần sau là báo cáo hết môn, sắp xong rồi."
Phạm Đào: "Ừ ừ, mau kết thúc đi, chứ tớ không chịu nổi nữa rồi! Mỗi lần thấy tên đó lên tiếng trong nhóm là bà đây chỉ muốn ói!"
"Đúng rồi, cảm ơn ủy viên tâm lý đại đại!" Cô nàng giơ tay làm một hình trái tim bắn về phía Quý Miên.
Quý Miên thoáng ngẩn ra: ủy viên tâm lý đại đại là cách gọi gì đây?
Phạm Đào quen biết rất rộng, đôi khi cô nàng hay thốt ra mấy từ ngữ hơi kỳ lạ nhưng lại rất đáng yêu.
Cảm xúc của Phạm Đào thay đổi rất nhanh chóng, giây trước còn bắn trái tim với Quý Miên, giây sau đã mất hết khí thế, xụ mặt hoảng sợ: "Hức hức..."
Giờ cô dám chửi thôi chứ lúc nãy ở trong nhà hàng á, nhìn mấy tên con trai cao to ngồi đối diện, cô thực sự rất sợ.
Xe cô gọi cuối cùng cũng tới.
Lạc Cẩm lên xe cuối cùng, cô bạn hơi lo cho Quý Miên: "Cậu ở cùng với họ không sao chứ?"
"Tớ là con trai mà, có thể có chuyện gì được?" Quý Miên nói: "Về đến trường thì nhắn tin nhé."
Lạc Cẩm đáp: "Ừm."
Nhìn theo xe đi dần, Quý Miên chầm chậm thở phào.
Sau đó lấy điện thoại ra xem, vừa mở ra đã thấy mấy tin nhắn chưa đọc.
Cậu hơi ngẩn ra, vội vàng mở khung chat với Tạ Hành.
【Tạ Hành】: Cậu đang ở đâu?
【Tạ Hành】: Nhà hàng Hương Tây ở Đông Phủ, không nhớ nhầm chứ?
【Tạ Hành】: Tôi qua tìm cậu.
Nhìn thời gian thì tin nhắn cuối cùng được gửi từ 8 phút trước.
Sáng thứ Sáu có tiết nên Hàn Ký chọn chỗ không xa trường lắm. Đông Phủ cách Đại học A khoảng bốn năm cây số gì đó, đi xe chưa tới mười phút.
Đừng bảo là cậu ấy xuất phát rồi nhé?
Quý Miên vội vàng nhắn lại một tin:
【Lộ Chu】: Cậu không phải qua đây đâu. Nhóm Phạm Đào về rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.
"Lộ Chu."
Quý Miên vừa gửi tin nhắn xong thì giọng Hàn Ký bỗng vang lên ngay sau lưng.
Gã lại gần, trên người còn đầy mùi rượu khó ngửi, gã lại gọi tiếng nữa: "Lộ Chu."
Quý Miên quay đầu lại, đáp qua loa: "Gì?"
Hàn Ký không để ý đến thái độ lạnh nhạt của cậu: "Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu thì hay rồi, tự quyết dẫn người về."
Quý Miên vốn còn định quay lại cho Hàn Ký tí thể diện, lúc này nghe giọng điệu dửng dưng của gã thì lập tức bốc hỏa.
Cậu rất hiếm khi nổi giận, vừa mở miệng đã bắt đầu chửi: "Mẹ nó cậu bị thần kinh à? Mọi người tốt bụng đến chúc mừng sinh nhật cậu chứ không phải đến hầu mấy thằng côn đồ uống rượu."
Hàn Ký thoáng ngẩn ra, hắn nhìn chòng chọc vào vẻ mặt tức giận của Quý Miên mà nhếch miệng cười: "Chỉ uống tí rượu thôi mà, đáng để tức giận vì chuyện nhỏ nhặt vậy hả?"
"Chuyện nhỏ nhặt? Hàn Ký, cậu không có não à, hay trong não chứa nhiều thứ bẩn thỉu quá?"
Hàn Ký nhún vai, ra vẻ chẳng sao cả: "Tôi cũng đâu có muốn gọi nhiều người đến như vậy, chẳng qua mời cậu khó quá, không kéo mấy người quen tới thì làm sao gọi cậu đến được."
Quý Miên cau mày, mơ hồ cảm thấy câu này là lạ: "Là sao?"
"Tôi nhìn ra được chúng ta là đồng loại." Hàn Ký đột nhiên cúi người về phía cậu, mập mờ đưa tay sờ lên chiếc khuyên tai bên trái của Quý Miên.
"Cậu cũng thích con trai mà, phải không?"
Quý Miên bị cái chạm vào dái tai làm cho rùng mình, buồn nôn. Cậu vội vàng nghiêng đầu, lùi lại hai bước.
"..." Cậu trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng cậu cũng hiểu cái cảm giác kỳ lạ trên người Hàn Ký kia là gì rồi.
Trên sân bóng, ánh mắt Hàn Ký khi thua cậu không phải do háo thắng. Lúc nãy trong nhà hàng, mắt mấy kẻ kia cũng không phải có tật...
Quý Miên không biết Hàn Ký đã tả mình với mấy người "bạn" kia như thế nào, nhưng chắc chắn không phải lời tôn trọng người khác, nếu không đám người đó cũng sẽ không dùng ánh mắt đánh giá hàng hóa để nhìn cậu.
Dục vọng chinh phục trần trụi trong mắt Hàn Ký làm người ta khó chịu: "Tôi muốn theo đuổi cậu, Lộ Chu."
"Tôi sắp nôn rồi." Quý Miên giơ tay lên, che mồm mình.
Khóe miệng Hàn Ký giật giật, tiếp tục nói: "Chắc cậu cũng biết muốn tìm được một người phù hợp với nhau cả về ngoại hình lẫn thân thể trong giới này rất khó. Mà tôi cũng đâu có kém phải không?"
Quý Miên: "Tôi không nói đùa đâu, tôi sắp nôn rồi đấy."
"..."
"Hay là cậu có người mình thích rồi?" Hàn Ký tự tin cười nói: "Cả Đại học A này, trong giới của chúng ta làm gì có mấy người tốt hơn tôi."
"... Đại ca à." Quý Miên nhìn gã, khó nói nên lời: "Ngài coi trọng bản thân quá rồi đấy. Cậu còn chẳng bằng một sợi tóc của người ta đâu."
Có thật à? Hàn Ký nhíu mày: "Cậu thích ai? Cái thằng đầu đinh cùng phòng với cậu đó hả?"
Quý Miên nghĩ mất mấy giây mới biết là gã đang nói đến Tạ Hành.
"Nếu là nó thì tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc sớm đi. Nhìn bề ngoài thằng đó đã biết là loại không thích con trai rồi."
Quý Miên há miệng định nói gì đó, ánh mắt vô tình nhìn ra phía sau lưng Hàn Ký lập tức sáng lên, sắc mặt bực bội cũng theo đó tan biến không còn.
Hàn Ký nhìn đăm đăm vào gương mặt đỏ ửng vì tức giận của Quý Miên, còn cả đôi mắt đột nhiên sáng lên kia nữa, cổ họng càng thêm khát khô.
"Hình như tôi chưa thấy cậu tức giận bao giờ."
"Mày còn chưa thấy nhiều thứ lắm."
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đột ngột vang lên sau lưng.
Hàn Ký giật mình, một bóng người cao lớn đi ngang qua, ngay cả liếc mắt nhìn gã cũng không luôn mà đi thẳng về phía Quý Miên.
Bên môi Quý Miên nở nụ cười, nói với người đến: "Tớ đã bảo không phải qua mà, cậu không thấy tin nhắn à?"
Tạ Hành gật đầu: "Có thấy nhưng lúc đó đã lên xe rồi."
May mà đến, hắn nghĩ.