NAM PHỤ LUÔN NHẬN ĐƯỢC KỊCH BẢN SI TÌNH

Edit: Lune

Giấc ngủ này của Tạ Hành kéo dài đến tận trưa, giữa chừng có tỉnh hai lần vì lo Quý Miên đói bụng nên hắn định dậy chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại bị Quý Miên ấn xuống giường bảo ngủ tiếp.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Tạ Hành ngủ nướng đến giờ này.

11 giờ hắn mới dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài với Quý Miên mua đồ về nấu bữa trưa.

Lúc thái thịt trong bếp, Quý Miên từ phòng khách chạy vào phụ việc rửa rau giúp hắn.

"Đã bảo cậu ở ngoài phòng khách nghỉ ngơi rồi mà?"

"Tại muốn ăn cơm sớm một tí, tớ thấy hơi đoi đói rồi."

Tạ Hành bật cười, động tác trên tay cũng nhanh dần.

Nhưng trong lúc nấu nướng, ánh mắt hắn luôn vô thức chuyển hướng sang người bên cạnh.

Trước đây, Tạ Hành chưa từng nghĩ rằng đời này mình sẽ ở bên ai đó, trải qua thế giới chỉ có hai người. Ngay cả khi bị bố mẹ hỏi đến, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói rằng mình không hướng tới những ngày tháng quá đỗi bình lặng như vậy.

Hắn thích cuộc sống có quy luật, nhưng lại coi thường không đoái hoài đến những hơi thở tẻ nhạt, vô vị của cuộc sống thường nhật.

Thậm chí Tạ Hành không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó hắn mất đi tư cách được sở hữu hết thảy những điều này thì bản thân mình sẽ trở nên như thế nào.

Chỉ mới nghĩ đến tương lai giả định trong tưởng tượng chưa xảy ra ấy mà hắn đã không thể chịu đựng nổi rồi.

Tạ Hành buông con dao trong tay xuống, đi qua khóa vòi nước bồn rửa rau rồi xin Quý Miên một nụ hôn.

Hôn xong, hắn liếm môi: "Cậu... hôn giỏi nhỉ."

Eo Quý Miên lập tức thẳng băng. "Thế, thế à? Cũng bình thường mà."

Giây tiếp theo, không biết Tạ Hành nghĩ gì mà hơi chau mày: "Cậu từng hẹn hò với ai rồi à?"

"..." Quý Miên không muốn nói dối.

"Có, một người."

Trong bếp im phăng phắc.

Hệ thống ở trong đầu cậu nghe câu trả lời này mà thở dài bất lực.

Đần thế không biết.

Lúc này sao lại đi nói thật cơ chứ?

Nghe Quý Miên trả lời vậy, Tạ Hành lại không mấy ngạc nhiên.

Hắn biết Quý Miên được rất nhiều người thích, mới hẹn hò với một người, so với số người thích Quý Miên thì thế đã là ít lắm rồi.

Nhưng chính con số "một" này lại làm hắn ê hết cả răng, cứ như người đó đặc biệt lắm vậy. Cho dù là hai, ba người...

Hắn dằn cảm giác ghen tuông đang trào lên xuống, kéo Quý Miên vào ngực mình.

Nhưng nhịn mãi mà vẫn không nhịn được: "Người kia thế nào?"

"Có cao không? Có đẹp trai không?"

Hệ thống đã nghĩ sẵn câu trả lời chuẩn cho Quý Miên rồi. "Không cao, không đẹp bằng cậu, gần như đã quên mất trông như thế nào rồi".

Nhưng hễ đụng tới chuyện liên quan đến anh mình là não Quý Miên tự động chết máy, cậu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Tạ Hành.

Anh cậu tuy không cao như bây giờ nhưng đẹp trai thì đúng là...

Cậu không biết nên trả lời thế nào, hồi lâu không lên tiếng.

Tạ Hành thấy cậu im lặng là biết đáp án rồi.

Rất cao, lại còn cực kỳ đẹp trai.

Hắn vẫn muốn hỏi nữa, lòng biết có hỏi cũng sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu nhưng vẫn muốn hỏi.

Hắn buột miệng hỏi thêm một câu: "Thế sao lại chia tay?"

【Tuyệt đối đừng nói là người ta qua đời rồi!】

Quý Miên:【Tại sao?】

【... Dù sao đừng nói vậy là được.】Người yêu cũ đã qua đời là sự tồn tại đáng sợ hơn bất cứ người yêu cũ nào.

Quý Miên đang nghĩ nên trả lời thế nào thì chợt phát hiện cánh tay Tạ Hành siết chặt hơn làm cậu hơi khó thở.

Cậu bỗng nhận ra mình đã làm một việc ngu xuẩn, cậu đã khiến Tạ Hành khó chịu.

"Cậu không phải hỏi nữa đâu..." Quý Miên nắm lấy vạt áo của Tạ Hành: "Cả đời tớ chỉ thích mình cậu thôi."

Nói dối, mới đây còn theo đuổi người khác cơ mà. Nghĩ vậy nhưng trong mắt Tạ Hành vẫn hiện lên ý cười.

Chỉ cần là lời do Quý Miên nói ra thì dù có là giả hắn vẫn thấy vui.

Chỉ thích mình hắn...

Tạ Hành cười.

"Anh Hành?"

"Tôi tin thật đấy."

"... Thật sự là thật mà, khách quan mà nói thì đúng là thật mà!"

"Vậy chủ quan mà nói thì tôi vui lắm."

"..."

Tạ Hành vuốt ve xương vai của Quý Miên: "Tôi tin cậu."

Chỉ cần là lời Quý Miên nói ra, dù thật hay giả thì hắn cũng tin.

May mà Quý Miên không biết nói mấy lời đường mật. Nếu không để hắn nghe hết từng câu chắc sẽ gục mất.

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, điểm số các môn của Tạ Hành đều tụt xuống một tẹo.

Tuy không ảnh hưởng tới điểm tích lũy nhưng so với hầu hết các môn học đều ổn định ở mức trên 90 điểm trong học kỳ trước thì vẫn có sự chênh lệch.

Trong hơn một tháng bắt đầu hẹn hò với Quý Miên, Tạ Hành rất khó tập trung tinh thần vào bài giảng khi đi học, cộng thêm việc lơ là học tập lúc về nhà, kết quả cuối cùng đã được thể hiện rõ trên bảng điểm.

Quý Miên nghiêm túc nói với hắn một tràng dài, cậu biết Tạ Hành đang tính học lên tiến sĩ, cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới quy hoạch phát triển của Tạ Hành.

"Tôi nắm chắc mà." Tạ Hành giải thích với cậu. Đối với hắn, các môn học trên đại học đều không khó, kể cả nguyên học kỳ không đi học, chỉ cần ôn tập gấp rút nửa tháng trước khi thi là hắn cũng có thể đảm bảo điểm số đủ cao rồi.

Nhưng Quý Miên không tin hắn. "May mà hồi cấp 3 chúng ta không gặp nhau, lúc đó mà yêu thì kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học. Anh Hành à, cậu không hợp với yêu sớm rồi."

"Thật à?" Tạ Hành nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại lời này của Quý Miên.

Hắn cũng muốn làm bạn cùng bàn với Quý Miên hồi cấp 3.

...

Thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của hai người kéo dài rất lâu, nếu không phải vì năm tư Quý Miên rời trường đi thực tập, còn Tạ Hành được tiến cử thẳng vào chương trình tiến sĩ của một trường đại học hàng đầu, sau đó được giáo sư hướng dẫn kéo đi làm việc sớm thì chắc thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của họ còn kéo dài hơn nữa.

Lúc tìm việc qua buổi tuyển dụng của trường, Quý Miên chọn ký hợp đồng với một công ty ở cùng thành phố với trường mà Tạ Hành đang theo học.

Con đường học thuật của Tạ Hành khá suôn sẻ, năm năm học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ, sau đó ở lại trường đại học, ngoài việc nghiên cứu thì thỉnh thoảng hắn cũng dành ra thời gian để giảng bài cho sinh viên.

Còn Quý Miên sống khá tùy hứng, cậu không thích làm một công việc quá lâu. Đến lúc Tạ Hành trở thành giáo sư thì Quý Miên đã đổi công việc đến sáu bảy lần rồi, sự nghiệp phát triển như ngựa hoang mất cương, cho tới hiện tại thì công việc đang làm đã chẳng có tí gì liên quan đến chuyên ngành học ở đại học.

Nếu không vì còn có Tạ Hành khiến cậu không nỡ đi quá xa thì Quý Miên đã đi vòng quanh Trái Đất từ lâu rồi.

...

Sau khi qua tuổi 30, Tạ Hành đã trở thành một trong những chủ lực của viện, ngày càng có nhiều công việc cần hắn chủ trì hơn, vì thế mà cũng ngày càng bận rộn hơn. Hàng ngày sau khi xử lý xong công việc trên trường, hắn về đến nhà thì Quý Miên đã chuẩn bị đi ngủ rồi.

Đủ loại nguyên nhân từ các khía cạnh chồng chất lên nhau khiến cuộc sống của Tạ Hành ngoài 30 tuổi còn áp lực hơn cả thời học đại học, luôn không biết đủ, không hề thỏa mãn.

Trọng tâm sinh hoạt của hắn chỉ có hai thứ, Quý Miên và công việc.

Trọng tâm sinh hoạt của Quý Miên cũng chỉ có hai thứ, đi làm và Tạ Hành. Nhưng khác với Tạ Hành, ngoài hai trọng tâm này ra thì Quý Miên còn có vô số sở thích khác nữa.

Tạ Hành chưa từng nói với Quý Miên rằng thật ra mình rất ghét cái đống sở thích lặt vặt kia của Quý Miên, và cả đám bạn "nhiều như sao trên trời" kia của Quý Miên nữa.

Ngày cuối tuần lý tưởng của hắn chính là ở trong nhà nghỉ ngơi trọn vẹn hai ngày với Quý Miên, nấu nướng rồi ăn cơm cùng nhau, hoặc là cùng nhau làm ổ trên ghế sô pha, xem phim cũng được, mà không làm gì cũng được.

Nhưng ngày cuối tuần lý tưởng của Quý Miên lại không phải như vậy, Quý Miên nhiều bạn bè nên hầu hết cuối tuần đều đi chơi với bạn. Mùa xuân dã ngoại, mùa hè leo núi, mùa thu ngắm hoa cúc, mùa đông trượt tuyết, thỉnh thoảng lại ra ngoài chơi thể thao với mấy người bạn, là một người trẻ năng động điển hình.

Những thứ này chiếm hơn nửa thời gian rảnh rỗi của Quý Miên.

Sáng thứ Bảy, Quý Miên tỉnh dậy lúc hơn 7 giờ. Công việc đã điều chỉnh đồng hồ sinh học của anh trở nên cực kỳ có quy luật.

Đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Tạ Hành, hai người nằm đối mặt với nhau. Sáng ngủ dậy, anh vẫn đang được Tạ Hành ôm chặt, một tay quàng qua eo, tay còn lại đệm dưới cổ ôm lấy vai anh.

Quý Miên chậm rãi chớp mắt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ngủ say của Tạ Hành, lưu luyến đến ngẩn ngơ.

Một lúc sau, anh khẽ đẩy cái tay đang ôm eo mình ra, chui ra khỏi vòng tay của Tạ Hành.

Trong ngực trống rỗng, Tạ Hành lập tức tỉnh dậy.

Quý Miên còn chưa kịp xuống giường, mới đang quỳ ở mép giường, anh lấy cái gối của mình nhét vào trong ngực Tạ Hành, sau đó chỉnh lại cái chăn cho hắn: "Anh ngủ tiếp đi."

"..." Tạ Hành nhìn cái gối mềm trong ngực mình, bực bội bóp nó mấy cái ở nơi Quý Miên không nhìn thấy.

Quý Miên dậy thay đồ, Tạ Hành bỏ cái gối ra, thân trên để trần ngồi dậy: "Em phải đi rồi à?"

"Ừm." Quý Miên vừa cài nút áo, vừa quay lại cúi người hôn trán Tạ Hành.

Tạ Hành cứ có cảm giác như kiểu ai đó ngủ xong rồi vô tình xách quần lên bỏ đi vậy.

Hắn cũng rất cố gắng để hôm sau Quý Miên không xuống nổi giường, nhưng dù Tạ Hành có cố gắng thế nào vào tối hôm trước thì Quý Miên vẫn dựa vào nghị lực phi thường của bản thân để bò dậy khỏi giường.

Có lần Tạ Hành còn nghi ngờ bản thân rất lâu vì chuyện này.

"Mấy giờ em về?"

"Không nói chuẩn giờ được, nhưng chắc là sẽ về đến nhà trước khi trời tối."

Tạ Hành muốn đấm giường nhưng lại nhịn xuống. Hắn hỏi tiếp: "Ngày mai em có kế hoạch gì chưa? Vẫn đi chơi với bọn họ à?"

"Bọn họ" là chỉ đám "bạn bè tào lao" kia của Quý Miên. Đương nhiên bạn bè tào lao chỉ là suy nghĩ trong đầu Tạ Hành thôi, chứ hắn biết những người mà Quý Miên kết giao ai cũng có phẩm hạnh đoan chính.

"Mai em ở nhà thôi, không đi đâu cả. Nếu anh muốn đi đâu thì em đi cùng anh."

Tạ Hành khẽ cong môi, lòng thấy cân bằng hơn một chút.

Quý Miên cài xong cúc áo cuối cùng, cúi đầu nói: "Anh này, công ty sắp xếp em đi công tác tuần sau." Quý Miên nói tên một thành phố tỉnh ngoài, lại nói thêm: "Chắc phải một thời gian nữa em mới về được."

Vốn định nói tối qua, nhưng anh sợ Tạ Hành biết rồi lại mất ngủ.

Tạ Hành ngẩn ra.

Đúng lúc này, trong đầu Quý Miên chợt vang lên hai thông báo tăng điểm si tình.

Anh sắp quên mất đã bao lâu không nghe thấy tiếng thông báo này rồi.

【Tống Ngọc và Hạ Thường làm việc ở tỉnh này.】

Quý Miên nheo mắt lại: "Anh đang nghĩ gì đấy?"

"... Anh có nghĩ gì đâu." Đúng là Tạ Hành không nghĩ nhiều lắm, ít nhất là ít hơn Quý Miên tưởng.

Vừa nghe Quý Miên nói nơi công tác là hắn nhớ ngay trên đời còn có cái người tên Tống Ngọc kia, sau đó lại nghĩ đến chuyện Quý Miên theo đuổi người ta thời đại học... Thế là không nhịn được mà nổi cơn ghen.

Hắn hỏi: "Em đi bao lâu?"

"Khoảng hai tháng."

Đôi lúc Tạ Hành cũng phải đến tỉnh ngoài để dự hội thảo học thuật quan trọng, nhưng thường một tuần là về rồi.

Hai tháng... lâu quá.

Nhưng về chuyện công việc, dù Tạ Hành có không muốn Quý Miên đi đến mấy thì hắn cũng sẽ không can thiệp vào.

Hắn mím môi lại, đợi Quý Miên mặc xong quần áo mới kéo người vào lòng ôm một lúc.

Theo thời gian, tình yêu trong lồng ngực ngày càng nồng cháy, tha thiết, đến nỗi khó có thể chịu nổi.

Thế Tạ Hành mới biết, thì ra yêu cũng cần phải cố gắng kìm nén, dù đã có được Quý Miên nhưng hắn vẫn cảm thấy đau khổ, chỉ là nỗi đau ấy lại mang vị ngọt, át đi những nỗi xót xa dằn vặt ẩn sâu bên trong.

Yêu thương quá vẹn toàn, thời gian lại quá ít.

Một kiếp ngắn ngủi quá, ngay cả yêu một người cũng cảm thấy không đủ.

Hắn tham lam muốn có cả kiếp sau, muốn đời đời kiếp kiếp.

"Nếu được thì về sớm em nhé."

Quý Miên đáp: "Ừm."

Bình luận

Truyện đang đọc