Edit: Lune
Giấc ngủ này của Tạ Hành kéo dài đến tận trưa, giữa chừng có tỉnh hai lần vì lo Quý Miên đói bụng nên hắn định dậy chuẩn bị bữa sáng, nhưng lại bị Quý Miên ấn xuống giường bảo ngủ tiếp.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Tạ Hành ngủ nướng đến giờ này.
11 giờ hắn mới dậy đánh răng rửa mặt, sau đó ra ngoài với Quý Miên mua đồ về nấu bữa trưa.
Lúc thái thịt trong bếp, Quý Miên từ phòng khách chạy vào phụ việc rửa rau giúp hắn.
"Đã bảo cậu ở ngoài phòng khách nghỉ ngơi rồi mà?"
"Tại muốn ăn cơm sớm một tí, tớ thấy hơi đoi đói rồi."
Tạ Hành bật cười, động tác trên tay cũng nhanh dần.
Nhưng trong lúc nấu nướng, ánh mắt hắn luôn vô thức chuyển hướng sang người bên cạnh.
Trước đây, Tạ Hành chưa từng nghĩ rằng đời này mình sẽ ở bên ai đó, trải qua thế giới chỉ có hai người. Ngay cả khi bị bố mẹ hỏi đến, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói rằng mình không hướng tới những ngày tháng quá đỗi bình lặng như vậy.
Hắn thích cuộc sống có quy luật, nhưng lại coi thường không đoái hoài đến những hơi thở tẻ nhạt, vô vị của cuộc sống thường nhật.
Thậm chí Tạ Hành không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó hắn mất đi tư cách được sở hữu hết thảy những điều này thì bản thân mình sẽ trở nên như thế nào.
Chỉ mới nghĩ đến tương lai giả định trong tưởng tượng chưa xảy ra ấy mà hắn đã không thể chịu đựng nổi rồi.
Tạ Hành buông con dao trong tay xuống, đi qua khóa vòi nước bồn rửa rau rồi xin Quý Miên một nụ hôn.
Hôn xong, hắn liếm môi: "Cậu... hôn giỏi nhỉ."
Eo Quý Miên lập tức thẳng băng. "Thế, thế à? Cũng bình thường mà."
Giây tiếp theo, không biết Tạ Hành nghĩ gì mà hơi chau mày: "Cậu từng hẹn hò với ai rồi à?"
"..." Quý Miên không muốn nói dối.
"Có, một người."
Trong bếp im phăng phắc.
Hệ thống ở trong đầu cậu nghe câu trả lời này mà thở dài bất lực.
Đần thế không biết.
Lúc này sao lại đi nói thật cơ chứ?
Nghe Quý Miên trả lời vậy, Tạ Hành lại không mấy ngạc nhiên.
Hắn biết Quý Miên được rất nhiều người thích, mới hẹn hò với một người, so với số người thích Quý Miên thì thế đã là ít lắm rồi.
Nhưng chính con số "một" này lại làm hắn ê hết cả răng, cứ như người đó đặc biệt lắm vậy. Cho dù là hai, ba người...
Hắn dằn cảm giác ghen tuông đang trào lên xuống, kéo Quý Miên vào ngực mình.
Nhưng nhịn mãi mà vẫn không nhịn được: "Người kia thế nào?"
"Có cao không? Có đẹp trai không?"
Hệ thống đã nghĩ sẵn câu trả lời chuẩn cho Quý Miên rồi. "Không cao, không đẹp bằng cậu, gần như đã quên mất trông như thế nào rồi".
Nhưng hễ đụng tới chuyện liên quan đến anh mình là não Quý Miên tự động chết máy, cậu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Tạ Hành.
Anh cậu tuy không cao như bây giờ nhưng đẹp trai thì đúng là...
Cậu không biết nên trả lời thế nào, hồi lâu không lên tiếng.
Tạ Hành thấy cậu im lặng là biết đáp án rồi.
Rất cao, lại còn cực kỳ đẹp trai.
Hắn vẫn muốn hỏi nữa, lòng biết có hỏi cũng sẽ chỉ khiến bản thân khó chịu nhưng vẫn muốn hỏi.
Hắn buột miệng hỏi thêm một câu: "Thế sao lại chia tay?"
【Tuyệt đối đừng nói là người ta qua đời rồi!】
Quý Miên:【Tại sao?】
【... Dù sao đừng nói vậy là được.】Người yêu cũ đã qua đời là sự tồn tại đáng sợ hơn bất cứ người yêu cũ nào.
Quý Miên đang nghĩ nên trả lời thế nào thì chợt phát hiện cánh tay Tạ Hành siết chặt hơn làm cậu hơi khó thở.
Cậu bỗng nhận ra mình đã làm một việc ngu xuẩn, cậu đã khiến Tạ Hành khó chịu.
"Cậu không phải hỏi nữa đâu..." Quý Miên nắm lấy vạt áo của Tạ Hành: "Cả đời tớ chỉ thích mình cậu thôi."
Nói dối, mới đây còn theo đuổi người khác cơ mà. Nghĩ vậy nhưng trong mắt Tạ Hành vẫn hiện lên ý cười.
Chỉ cần là lời do Quý Miên nói ra thì dù có là giả hắn vẫn thấy vui.
Chỉ thích mình hắn...
Tạ Hành cười.
"Anh Hành?"
"Tôi tin thật đấy."
"... Thật sự là thật mà, khách quan mà nói thì đúng là thật mà!"
"Vậy chủ quan mà nói thì tôi vui lắm."
"..."
Tạ Hành vuốt ve xương vai của Quý Miên: "Tôi tin cậu."
Chỉ cần là lời Quý Miên nói ra, dù thật hay giả thì hắn cũng tin.
May mà Quý Miên không biết nói mấy lời đường mật. Nếu không để hắn nghe hết từng câu chắc sẽ gục mất.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, điểm số các môn của Tạ Hành đều tụt xuống một tẹo.
Tuy không ảnh hưởng tới điểm tích lũy nhưng so với hầu hết các môn học đều ổn định ở mức trên 90 điểm trong học kỳ trước thì vẫn có sự chênh lệch.
Trong hơn một tháng bắt đầu hẹn hò với Quý Miên, Tạ Hành rất khó tập trung tinh thần vào bài giảng khi đi học, cộng thêm việc lơ là học tập lúc về nhà, kết quả cuối cùng đã được thể hiện rõ trên bảng điểm.
Quý Miên nghiêm túc nói với hắn một tràng dài, cậu biết Tạ Hành đang tính học lên tiến sĩ, cậu không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới quy hoạch phát triển của Tạ Hành.
"Tôi nắm chắc mà." Tạ Hành giải thích với cậu. Đối với hắn, các môn học trên đại học đều không khó, kể cả nguyên học kỳ không đi học, chỉ cần ôn tập gấp rút nửa tháng trước khi thi là hắn cũng có thể đảm bảo điểm số đủ cao rồi.
Nhưng Quý Miên không tin hắn. "May mà hồi cấp 3 chúng ta không gặp nhau, lúc đó mà yêu thì kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc học. Anh Hành à, cậu không hợp với yêu sớm rồi."
"Thật à?" Tạ Hành nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại lời này của Quý Miên.
Hắn cũng muốn làm bạn cùng bàn với Quý Miên hồi cấp 3.
...
Thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của hai người kéo dài rất lâu, nếu không phải vì năm tư Quý Miên rời trường đi thực tập, còn Tạ Hành được tiến cử thẳng vào chương trình tiến sĩ của một trường đại học hàng đầu, sau đó được giáo sư hướng dẫn kéo đi làm việc sớm thì chắc thời kỳ yêu đương nồng nhiệt của họ còn kéo dài hơn nữa.
Lúc tìm việc qua buổi tuyển dụng của trường, Quý Miên chọn ký hợp đồng với một công ty ở cùng thành phố với trường mà Tạ Hành đang theo học.
Con đường học thuật của Tạ Hành khá suôn sẻ, năm năm học liên tục từ thạc sĩ lên tiến sĩ, sau đó ở lại trường đại học, ngoài việc nghiên cứu thì thỉnh thoảng hắn cũng dành ra thời gian để giảng bài cho sinh viên.
Còn Quý Miên sống khá tùy hứng, cậu không thích làm một công việc quá lâu. Đến lúc Tạ Hành trở thành giáo sư thì Quý Miên đã đổi công việc đến sáu bảy lần rồi, sự nghiệp phát triển như ngựa hoang mất cương, cho tới hiện tại thì công việc đang làm đã chẳng có tí gì liên quan đến chuyên ngành học ở đại học.
Nếu không vì còn có Tạ Hành khiến cậu không nỡ đi quá xa thì Quý Miên đã đi vòng quanh Trái Đất từ lâu rồi.
...
Sau khi qua tuổi 30, Tạ Hành đã trở thành một trong những chủ lực của viện, ngày càng có nhiều công việc cần hắn chủ trì hơn, vì thế mà cũng ngày càng bận rộn hơn. Hàng ngày sau khi xử lý xong công việc trên trường, hắn về đến nhà thì Quý Miên đã chuẩn bị đi ngủ rồi.