Edit: Lune
Sau Tết, lần Quý Miên gặp lại Tạ Hành là ở sân thể dục số 2 của trường.
Cậu về trường trước hai ngày, tối không có việc gì thì đi dạo quanh sân vận động. Đa số sinh viên vẫn chưa trở lại nên khu vực sân bóng rất vắng vẻ.
Quý Miên không tìm được người chơi bóng cùng, nhưng cũng không muốn ở một mình trong ký túc xá nên dứt khoát ra sân đi dạo trên đường chạy.
Vừa bước lên đường chạy được mấy chục mét thì trông thấy một bóng dáng cao to gần đó, nhìn rất quen thuộc.
Nheo mắt nhận diện một lúc, Quý Miên xác định bóng lưng kia chính là Tạ Hành.
Cậu biết Tạ Hành về trường vào trưa hôm nay. Nhưng thường thì ngày đầu tiên quay lại trường sẽ phải bận rộn dọn dẹp phòng ở các thứ, Tạ Hành ở một mình bên ngoài nên việc quét dọn căn hộ còn tốn nhiều thời gian hơn mới đúng.
Quý Miên không ngờ thế mà tối Tạ Hành vẫn còn đi chạy được. Nếu là cậu á, có khi dọn xong phòng đã mệt lử rồi.
Cậu tăng tốc chuyển từ đi bộ sang chạy nhanh, muốn chạy lên trước chào hỏi Tạ Hành một tiếng.
Tạ Hành người cao chân dài, chạy lại còn rõ nhanh, Quý Miên chạy đuổi theo sau hơn nửa vòng mới tới được gần lưng Tạ Hành.
Cậu giơ tay, vỗ vỗ vào vai Tạ Hành từ phía sau.
Người đang chạy bộ phía trước đeo tai nghe quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Quý Miên thì vô thức chạy chậm lại.
"Lâu rồi không gặp, anh Hành."
Sau giây lát sửng sốt, mắt Tạ Hành dần sáng lên.
Đây là lần đầu tiên Quý Miên nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Tạ Hành, cậu không khỏi ngạc nhiên mà nhìn lâu hơn.
Do vừa chạy xong nên Tạ Hành thở hơi nhanh.
Hắn không nói gì mà chỉ nhìn Quý Miên đăm đăm, rất có cảm giác khoảng cách.
Quý Miên trêu: "Mới không gặp hơn một tháng thôi mà, sao cảm giác như cậu không quen tớ thế?"
Tạ Hành đưa tay sờ chóp mũi: "Đâu có."
"Tớ không làm phiền cậu chạy bộ nữa. Tớ lười chạy lắm, đi bộ hai vòng rồi về đây." Quý Miên không thích chạy bộ, lý do là vì chán.
Cậu không thể hiểu nổi: Một mình chạy vòng quanh sân thế này thì có gì thú vị vậy?
"Tôi chạy xong rồi, cùng đi đi."
Quý Miên nhìn Tạ Hành, nghi hoặc hỏi: "Chạy xong rồi á? Nhưng cậu còn chưa ra mồ hôi mà."
Tạ Hành khựng lại mấy giây rồi nói: "Trời lạnh nên khó ra mồ hôi."
"Ồ." Quý Miên gật đầu, không thắc mắc gì nữa.
...
Ngày khai giảng, Tống Ngọc mới kéo vali đến ký túc xá.
Cậu vốn định tới sớm một hai ngày gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện có thể Hà Trí Khải đang ở phòng rồi nên quyết định hôm nay mới mua vé bay đến.
Thực sự là cậu không muốn ở chung một phòng với Hà Trí Khải tí nào.
Chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng chửi rủa khi đang chơi game của ai đó bên trong phòng.
Tống Ngọc thở dài, đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên là Hà Trí Khải đang nằm trên giường chơi game.
Kể từ nửa sau học kỳ trước, Hà Trí Khải đã hoàn toàn sa đọa.
Lý do Hà Trí Khải chăm chỉ học hành hồi cấp ba phần lớn là nhờ sự giám sát của cha mẹ lẫn thầy cô, kỷ luật nhà trường rất nghiêm, thời gian nghỉ ngơi cũng bị kiểm soát chặt chẽ nữa. Thành ra không có ai dám buông lỏng trong bầu không khí như vậy chút nào.
Lý do chiếm phần nhỏ còn lại là do tâm lý ganh đua trong lớp, mỗi khi phiếu điểm được phát ra, cảm giác giẫm những người khác dưới chân khiến Hà Trí Khải vô cùng hưởng thụ.
Nhưng lên đại học rồi chẳng còn ai suốt ngày để ý đến điểm số của người khác nữa, văn hóa trường học cũng càng tự do hơn, phần lớn giảng viên thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên của sinh viên trong lớp, chứ nói gì đến việc quan tâm xem ai chăm chỉ đi học, ai không.
Giai đoạn mới nhập học, Hà Trí Khải càng cố gắng bao nhiêu thì về sau càng buông thả bấy nhiêu. Một tuần thì có hơn nửa số tiết là y không muốn đi học, những môn mà thầy cô không điểm danh bao giờ thì dứt khoát nghỉ luôn, còn môn nào có điểm danh thì y vào trong nhóm giao dịch đồ cũ của trường để tìm người đi học hộ.
Lâm Tái cũng ở trong phòng, cậu ta đang dọn dẹp bàn, trông có vẻ cũng mới đến.
Hà Trí Khải không đeo tai nghe, giọng nói của nhân vật trong game và tiếng đồng đội nói chuyện đều rõ mồn một.
Ồn kinh khủng.
Nhưng giờ không phải thời gian nghỉ ngơi, Tống Ngọc không tiện nói gì với y nên chỉ im lặng sắp xếp đồ đạc.
Mười mấy phút sau, một giọng nữ dễ nghe vang lên.
"Defeat."
Hà Trí Khải ném điện thoại xuống giường, mở miệng chửi: "Đm! Thằng ad ngu thế đánh kiểu gì được! Mấy thằng gà thì đừng có vào đánh xếp hạng chứ, mẹ nhà nó, điên cả người!"
Y gần như lôi hết đồng đội ra chửi một lần, càng về sau càng khó nghe.
Tống Ngọc nhíu chặt mày, mặc dù đã quen với bộ dạng này của Hà Trí Khải rồi nhưng mỗi lần nghe vẫn không khỏi thấy phản cảm.
Hà Trí Khải thua liên tiếp mấy trận liền, hết cả sức chửi, y dứt khoát xuống khỏi giường.
Y nhìn Tống Ngọc đang cúi người xếp đồ, bước tới trước mặt cậu, nói: "Tống Ngọc, cho tôi mượn laptop của cậu mấy hôm đi."
Tống Ngọc ngẩng đầu: "... Cậu mượn làm gì?"
"Máy của tôi hỏng rồi, đang để ngoài tiệm sửa, chỉ dùng hai ba hôm để chơi game thôi."
"..." Tống Ngọc hơi do dự.
Nếu là người khác thì chắc chắn cậu sẽ cho mượn, nhưng người mượn là Hà Trí Khải làm cậu không tin tưởng cho lắm.
"Sao thế, chẳng lẽ trong máy có cái gì phải giấu giếm à?" Hà Trí Khải bày ra vẻ mặt bỉ ổi.
"..."
"Cái máy tính thôi mà, mượn hai hôm còn làm hỏng được chắc?" Hà Trí Khải cười khẩy một tiếng: "Hỏng thì ông đền cậu cái mới được chưa."
Tống Ngọc mím môi, lấy cái túi laptop trong vali ra, đưa cho y.
"Hehe, cảm ơn nhé."
...
Mấy ngày sau, vào học được gần một tuần rồi mà Hà Trí Khải vẫn chưa trả lại máy tính.
Tống Ngọc nhắc hai lần, đối phương chỉ nói "sắp rồi", còn đưa cho cậu xem đoạn chat giữa mình với tiệm sửa máy tính.
Đúng là máy tính bị hỏng thật, người đó bảo Hà Trí Khải cuối tuần qua lấy.
Nghĩ đến việc cũng chỉ mất một hai ngày nữa thôi nên Tống Ngọc không nhắc lại nữa.
Tối thứ Sáu, vì tránh Hà Trí Khải nên Tống Ngọc mang ba lô đến thư viện học, tiện đường ghé qua siêu thị mua đồ luôn.
Cậu đến kệ mát để mua sữa chua, nào ngờ mới quay đầu lại đã đâm phải một cái khuyên tai sáng lấp lánh.
Tống Ngọc chớp mắt.
Quý Miên cũng hơi bất ngờ khi gặp Tống Ngọc ở đây, thính tai rất kính nghiệp mà đỏ lên: "Cậu tới thư viện hả?"
"Ừm."
"... Tớ đi, đi cùng cậu được không?"
Tống Ngọc hơi sững người.
"Chỉ đi cùng thôi." Quý Miên vội giải thích: "Tớ không ngồi cạnh cậu, làm phiền cậu học bài đâu."
Tống Ngọc biết đối phương có ý với mình nên cố tình giữ khoảng cách với Quý Miên, đúng là cậu không muốn đi cùng Quý Miên thật.
Nhưng Quý Miên vừa nói vậy, Tống Ngọc lại vô thức xua tay: "Không phải vậy đâu, tớ không thấy bị làm phiền..."
Mắt Quý Miên cong cong, cười rạng rỡ: "Vậy là đồng ý rồi nhé, lúc nữa đừng có đuổi tớ đi đấy."
"..." Thấy ý cười trong mắt Quý Miên, Tống Ngọc mới nhận ra mình bị lừa rồi.
Có điều mấy chiêu trò này do Quý Miên làm lại không khiến người ta thấy khó chịu chút nào.
Tống Ngọc nhẹ cắn môi dưới.
Nhưng cậu thực sự không có cách nào đáp lại tình cảm của người này.
【Điểm si tình tăng 60, người đóng góp: Tống Ngọc.】