Edit: Lune
Sáng sớm hôm sau, Tạ Hành đã đánh răng rửa mặt thay quần áo xong từ sớm.
Dưới mắt hắn có quầng thâm nhưng trông ánh mắt thì vẫn có tinh thần lắm.
Ở trong phòng ngủ đợi mãi mới đến 7 giờ 10, cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa "cốc cốc" vang lên.
Tạ Hành cấp tốc ngồi dậy.
"Anh Hành, cậu dậy chưa?" Giọng Quý Miên không lớn lắm.
Tạ Hành mở cửa cho cậu.
Quý Miên thấy hắn đã ăn mặc chỉnh tề thì hơi ngạc nhiên: "Cậu đã xong xuôi rồi á?"
"Ừ."
"Thế tớ phải nhanh lên mới được."
"Còn sớm mà, không vội."
"Ồ..." Quý Miên ngước mắt lên, vừa mới chạm phải ánh mắt của Tạ Hành thì giây tiếp theo đã bị Tạ Hành ôm chặt vào trong ngực.
Sau đó hai người giữ tư thế này gần mười phút.
Nếu không vì muộn nhất 7 giờ 40 là phải ra khỏi cửa thì bọn họ có thể ôm nhau cả ngày như thế này không thấy chán.
Tạ Hành rất muốn rủ Quý Miên trốn học, đi học làm gì.
Vừa mới đắn đo toan mở miệng thì Quý Miên đã thoát khỏi vòng tay hắn, chui vào phòng vệ sinh rồi.
...
Sau hơn một tháng, hai người lại ngồi cùng nhau trong lớp.
Tạ Hành thức trắng cả đêm, mà thực ra đêm qua Quý Miên cũng không ngủ được, có điều giờ chẳng buồn ngủ chút nào.
Học được nửa tiết, Quý Miên bỗng cảm thấy tay phải mình đang để ở đầu gối bị ai đó nắm lấy.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua.
Tạ Hành đang nghịch tay cậu, từ xương cổ tay đến móng tay đều bị hắn xoa nắn một lượt.
Một tay nghịch, tay kia vẫn ghi chép soàn soạt.
Quý Miên vô cùng khâm phục cái kỹ năng làm hai việc cùng lúc thế này của hắn.
Quý Miên không muốn mình trông chểnh mảng lười biếng quá, bèn nói: "Anh Hành, tớ còn phải ghi chép bài vở nữa mà."
Tạ Hành: ...
Cậu thì ghi chép cái quái gì.
Hắn ngồi cùng Quý Miên hai năm, ngoài cái lúc khai giảng, người này còn thỉnh thoảng ghi chép trong tiết toán cao cấp ra thì những môn khác có động đến bút đâu?
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn vẫn bỏ tay ra.
Lúc Quý Miên giơ tay lên nhìn, mu bàn tay cậu bị Tạ Hành xoa đỏ hết cả.
Học xong tiết cuối cùng, Tạ Hành vẫn không chịu đứng dậy, hắn chờ sinh viên trong phòng lần lượt ra về rồi mới quay đầu hỏi Quý Miên: "Tối nay cậu về đâu?"
Quý Miên suy nghĩ một lúc: "Ký túc xá?"
"..." Tạ Hành mím môi, không nói gì nữa.
Im lặng chừng nửa phút, hắn mới mở miệng hỏi: "Đến chỗ tôi không được à?"
Đương nhiên là được rồi. Quý Miên nhìn hắn, thầm nhủ.
Nhưng cậu lại hơi sợ, sợ trong cuộc sống của mình chỉ toàn là Tạ Hành.
"Ngủ không thoải mái à? Hay là vệ sinh cá nhân không tiện?" Tạ Hành đang định nói để Quý Miên đổi phòng với mình thì bị Quý Miên ngắt lời.
"Không phải, tớ sợ gây phiền phức cho cậu."
Mày Tạ Hành nhăn lại.
Thấy hắn có dấu hiệu cau có, Quý Miên bèn lên tiếng trước khi Tạ Hành nói: "Vậy tối nay tớ về ký túc xá lấy ít quần áo, cậu đi cùng tớ nhé?"
Ngọn lửa nhỏ chưa kịp bùng lên của Tạ Hành lập tức tắt ngấm: "Được."
Hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên rồi nói: "Đi thôi."
"?"
"Không phải về ký túc xá lấy quần áo à?"
"Giờ ý hả?" Quý Miên sững sờ: "Nhưng cậu còn chạy bộ mà?"
"Hôm nay không chạy."
"Ồ..."
...
Thứ Sáu, sau hai đêm không ngủ được liên tiếp, tới đêm thứ ba thì chỉ ngủ được chưa đầy hai tiếng, Tạ Hành bắt đầu nhận ra đã có vấn đề xảy ra rồi.
Trong giờ học, Quý Miên phát hiện Tạ Hành vốn luôn tập trung lại thường xuyên lơ đãng, thậm chí lúc 11 giờ hơn còn công khai ngủ gật.
Lên đại học, có sinh viên ngủ trong lớp là chuyện rất bình thường. Nhưng môn này nhiều tín, lại còn khó, mọi khi dù Tạ Hành không nghe giảng nhưng cũng sẽ cúi đầu tự học.
Hôm nay bọn họ tới trường đâu có sớm, lúc tới đã gần 10 giờ rồi, lẽ ra không nên thiếu ngủ như vậy mới phải...
Quý Miên nhíu mày, song giờ đang trong lớp nên không tiện hỏi nhiều.
Mặc dù thứ Sáu không có tiết học lúc 8 giờ sáng, nhưng những tiết học cần phải có thì vẫn không thiếu một tiết nào.
Ăn tối xong còn phải học thêm một tiết tối nữa, mãi đến tận 9 giờ tối, lúc chuông tan học vang lên thì các sinh viên của viện Kinh tế mới chính thức thở phào.
May mà hai hôm cuối tuần không có lịch học. Nhưng vài sinh viên đã chọn nhiều môn tự chọn để học nâng điểm thì khá khổ, vì hầu hết các môn tự chọn đều được xếp vào thứ Bảy và Chủ nhật, thành thử bọn họ không thể thoải mái tận hưởng ngày nghỉ được nên lúc bước ra khỏi lớp rõ uể oải.
Nhiệt độ về đêm vào cuối tháng 11 đã lạnh lắm rồi, trên đường, ngoài mấy sinh viên lác đác đi ra từ thư viện hay phòng học thì chẳng có lấy một bóng người.
Đến một đoạn đường vắng, Quý Miên bảo Tạ Hành cúi đầu xuống.
Tạ Hành làm theo.
Mượn ánh đèn đường, Quý Miên kéo nhẹ mi mắt dưới của hắn xuống.
Trong mắt Tạ Hành hằn đầy tia máu, trông hơi đáng sợ.
"Anh Hành, mấy hôm nay cậu mất ngủ à?"
Tạ Hành: "... Hơi hơi."
"Có phải tại tớ ở chỗ cậu nên ảnh hưởng đến việc cậu nghỉ ngơi không?" Quý Miên bỏ tay ra: "Thế tối nay tớ về ký túc xá vậy, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé."
"Đừng, đừng..." Tạ Hành vội nắm chặt tay Quý Miên, giọng điệu sốt ruột thấy rõ: "Không liên quan gì đến cậu đâu."
"..."
"Nếu cậu không ở đây, tôi mới mất ngủ vì nhớ cậu ấy."
Nghe vậy, mặt Quý Miên hơi nóng lên: "Thế, thế phải làm sao bây giờ?"
Tạ Hành nói: "Nay chắc chắn ngủ được."
Hắn vừa nói vừa nắm chặt tay Quý Miên hơn, sợ người ta chạy mất.
Quý Miên nhỏ giọng thầm thì: "Thôi được rồi."
Về đến nơi, Quý Miên để ba lô vào phòng ngủ phụ, chưa đươc bao lâu sau thì Tạ Hành cũng gõ cửa đi vào.
Hôm kia, Quý Miên đã mang một ít quần áo với đồ dùng sinh hoạt từ ký túc xá đến. Trong phòng ngủ phụ, tủ quần áo vốn trống không giờ treo đầy quần áo của cậu, những nơi khác cũng bày thêm đồ đạc của Quý Miên.
Nhưng Tạ Hành vẫn thấy chưa đủ, hắn ước gì Quý Miên chuyển luôn cả cái giường sang đây.
"Chuyển nhiều làm gì? Đến khi chuyển về thì phiền lắm."
"Chuyển về gì? Sao phải chuyển về?"
"Thì dù sao cũng phải về chứ, đâu thể ở bên này cả ngày được." Quý Miên nói đùa: "Thế đám Văn Bác nhớ tớ chết."
"Thế họ nhớ cậu là cậu sẽ về à?"
"..."
Tạ Hành nói tiếp: "Nhưng tôi cũng nhớ cậu mà."
Quý Miên phì cười, xáp lại hôn hắn.
Tạ Hành được cậu hôn, song lòng lại thấy khó chịu.
Hắn ôm Quý Miên, hôn một lúc lâu, sau khi tách ra mới nhỏ giọng hỏi: "Đừng về nữa được không?"
Quý Miên im lặng một lúc lâu mới ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Tạ Hành.
"Được."
Vào lúc này, Tạ Hành bỗng cảm thấy yêu cầu của mình với người này hơi tàn nhẫn quá.
Âm thanh hệ thống nhẹ bỗng:【Đừng lún sâu quá.】
Quý Miên:【Ừm.】
【...】