NÀNG PHÓNG VIÊN XẤU SỐ CỦA LÃO NHỊ


Đến lúc lên đường giao dịch lô hàng, Phong Lãng vẫn không hề biết được kế hoạch của Thẩm Hi và Thời Phúc đã bàn từ trước, hắn đã không đề phòng mà đưa Thẩm Hi đi cùng mình.

Sau sự việc xảy ra vừa rồi Thất Hoàng đã giao toàn bộ quyền hành cho Phong Lãng ông ta đã tin tưởng hắn hoàn toàn.

Bọn họ lên xe rời khỏi làng, Thời Phúc nhìn Thẩm Hi ra hiệu cho cô.
Thẩm Hi lấy khăn tay đã tẩm thuốc mê ra, cô bất ngờ đưa lên mặt của Phong Lãng lại, hắn chống cự một lúc thì đã chìm vào hôn mê, Thời Phúc lái xe đến căn cứ bí mật, Vũ Đinh cũng là lần đầu tiên đến đây nhưng không thể che dấu anh ta được, nên bất đắc dĩ để Vũ Đinh biết, hai người đưa Phong Lãng đi vào bên trong, căn nhà này vô cùng tiện nghi còn có rất nhiều sách, những lúc Phong Lãng rời khỏi làng là đi đến đây để tâm trạng thoải mái hơn, khi phải chứng kiến quá nhiều cảnh tượng chết chốc và những tên nghiện ngập ở khắp làng.
Thời Phúc và Vũ Đinh đưa Phong Lãng đi vào phòng, bọn họ lấy một sợi dây xích lớn để trói chặt chân của Phong Lãng lại, đi theo hắn lâu như thế, Thời Phúc thừa biết sức lực của Phong Lãng không đùa được nên những lúc hắn lên cơn đòi thuốc thì chiếc móc xích phải chắc chắn hơn, Thẩm Hi phải giúp Phong Lãng cai được thứ chất độc đó ra.
Thời Phúc đã chuẩn bị thức ăn cho một tuần, khoảng một tuần sau anh ta sẽ lại đến cung cấp tiếp cho bọn họ.

Trước khi đi Thẩm Hi bảo Thời Phúc đưa cho mình một vài liều thuốc, cô biết nếu cứ như thế mà cai nghiện thì rất khó khăn, Thẩm Hi sẽ giữ lại những liều thuốc này phòng trừ trường hợp xấu nhất.

Tuy làm việc trong một tổ chức chuyên buôn bán chất gây nghiện nhưng Phong Lãng không bao giờ động vào những thứ này, vì hắn biết rõ sự đáng sợ của nó, vì bị Tam Hưng hãm hại nên Phong Lãng mới trở thành một con người nghiện ngập.
Một lúc sau thuốc mê đã hết Phong Lãng tỉnh dậy, hắn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, ở chân vô cùng nặng, Phong Lãng bất giác nhìn xuống, chân của mình đang bị xích chặt lại, hắn ngồi bật dậy giật mạnh sợi dây xích, Thẩm Hi nghe có tiếng động cô biết Phong Lãng đã tỉnh dậy rồi nên đã đi vào bên trong kiểm ra.
“ Anh tỉnh rồi à.”
Phong Lãng ngước nhìn Thẩm Hi với thái độ vô cùng tức giận.
“ Tại sao phải làm như thế ?"
Thẩm Hi cố gắng giải thích cho Phong Lãng hiểu được nổi lòng của mình.
“ Em muốn tốt cho anh thôi, em sẽ giúp anh cai nghiện, đừng trách em.”
Phong Lãng tìm cách mở khóa xích ra, nhưng Thẩm Hi đã chạy đến giữ lấy tay của hắn lại.
“ Nghe em, cố gắng lên em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Phong Lãng thở dài đôi mắt nhìn Thẩm Hi đầy sự nặng trĩu.
“ Còn việc rời khỏi đây thì sao đây là cơ hội tốt để em rời đi đấy, cứ mặc kệ tôi, tôi sẽ tự có cách khống chế bản thân.”
Thẩm Hi vẫn rất kiên quyết cô sẽ không để tương lai của Phong Lãng bị thứ chất độc đó hủy hoại.
“ Em sẽ không đâu hết đến khi nào anh thật sự hết nghiện.”
Phong Lãng lại sắp lên cơn, gương mặt hắn toát mồ hôi rất nhiều, Thẩm Hi vội vàng đi đến đưa tay sờ lên gương mặt của hắn.

“ Anh cố gắng chịu đựng nha.”
Phong Lãng nắm chặt lấy tay của Thẩm Hi đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
“ Đưa thuốc cho tôi.”
Thẩm Hi vẫn rất kiên định cô giật tay của mình lại, quay lưng rời đi mặc cho Phong Lãng đau đớn với cơn thèm thuốc.
“ Thẩm Hi đưa thuốc cho tôi, tôi chết mất.”
Thẩm Hi đi ra ngoài đóng chặt cánh cửa lại, cô trượt người ngồi xuống, Phong Lãng ở bên trong đang cố thoát khỏi xiềng xích, để đi tìm thuốc.

Cô chỉ nghe được tiếng đồ vật rơi xuống cùng với tiếng rên rỉ vì đau đớn của Phong Lãng, cô cố bịt chặt tai lại để không nghe, nhưng âm thanh phát ra ngày một lớn, Thẩm Hi không chịu được mà mở cửa đi vào xem tình hình của Phong Lãng như thế nào, hắn nằm đau đớn trên sàn, cơ thể như bị ngàn mũi kim đâm vào, đôi mắt đỏ ngầu vô cùng đáng sợ, Thẩm Hi không nhịn được mà lên tiếng nói.
“ Phong Lãng anh có sao không vậy ?”
Hắn lại càng co giật nước bọt trào ra bên ngoài khóe miệng, Thẩm Hi sợ Phong Lãng sẽ xảy ra chuyện gì, cô chạy đi lấy ống tiêm, rồi đi đến chỗ Phong Lãng.
“ Thuốc đây.”

Phong Lãng giật lấy ống tiêm rồi tiêm vào người mình Thẩm Hi chỉ biết bất lực nhìn Phong Lãng chìm vào hư ảo của thuốc, cô chỉ có thể kiềm nén sự đau sót của bản thân, tự nhủ với lòng là phải cứng rắn lên để giúp cho Phong Lãng cai nghiện thành công.
Thẩm Hi đỡ Phong Lãng ngồi lại lên giường rồi lau mồ hôi cho hắn, để Phong Lãng cảm thấy đỡ hơn, rồi cô đi ra bên ngoài chuẩn bị nấu gì đó cho Phong Lãng ăn, tuy còn vụn về nhưng Thẩm Hi đã rất cố gắng để làm ra một món ăn.

Cô bưng cơm vào cho Phong Lãng ăn.

Hắn đã tỉnh táo trở lại đang ngồi tựa lưng ở đầu giường, Thẩm Hi vẫn mỉm cười tỏ ra là mình vẫn ổn để Phong Lãng không cảm thấy áy náy với mình, cô muốn để Phong Lãng có cảm giác thoải mái nhất khi ở bên cạnh nhau.
“ Anh cảm thấy sao rồi, em mang cơm vào cho anh này.”


Bình luận

Truyện đang đọc