NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Sau Vương Húc và Chu Kính cần phải bị diệt khẩu khi rời đi, Tưởng Thừa làm sao cũng không nghĩ tới ở nơi cách xa như vậy còn có thể đụng phải người cần bị diệt khẩu.

Hơn nữa đây còn là người chỉ gặp lần thứ hai.

Bởi vì Triệu Kha cầm di động chuẩn bị để cậu quét mã, cho nên hai người đứng khá gần, chỉ khoảng cách này, người cận thị như Cố Phi không đeo kính mắt cũng có thể nhìn rõ, khóa màn hình và hình nền lớn như vậy, Triệu Kha cho dù không muốn nhìn, thì liếc mắt một cái đã có thể lướt qua rõ ràng.

Trong phút chốc, cậu không biết mình nên nói chút gì đây, hay là nên giả vờ làm tào lao không tiếp tục mở WeChat thêm bạn bè nữa.

Có lẽ là liên tiếp nhìn thấy hình của Cố Phi, cậu bây giờ đối với nỗi nhớ Cố Phi quay cuồng có chút cuộn trào mãnh liệt.

""Đây là..."" – Cậu mở miệng.

Đây là bạn trai của tôi, một thiếu niên ổn trọng, dễ thương, vô cùng anh tuấn.

Nhưng mà hai chữ này mở miệng nói ra ở một giây ấy, cậu lại kẹt cứng.

Đây là một môi trường xa lạ, đối diện với một người bạn cùng phòng căn bản xem như là người lạ, cậu không biết người này tính cách như thế nào, không biết cậu ta có thể tiếp thu sự việc như vậy hay không... Cứ như thế không quản gì mà nói ra, nhìn có vẻ rất giống một người ngu ngốc không có não, cả thế giới đầy ân ái.

""Bạn học?"" – Triệu kha đang lúc cậu ngập ngừng, giúp cậu nói câu trả lời.

Là bạn học.

Nhưng ở sau lưng nói với người khác, Cố Phi là bạn học, cậu không thể chấp nhận.

""Bạn bè?"" – Triệu Kha lại hỏi – ""Nam thần? Idol?""

Triệu Kha trong thời gian ngắn ngắc ngứ này, nhanh chóng cho ra mấy cái đáp án có thể cung cấp cho cậu lựa chọn, khoảnh khắc này, Tưởng Thừa thật lòng thật dạ cảm ơn EQ cao của Triệu Kha.

Nếu như không phải mình mở miệng trước, Triệu Kha nhất định sẽ không hỏi.

""Đây là bạn trai của tôi."" – Tưởng Thừa nói.

Giây phút nói ra hai chữ này, Tưởng Thừa có loại cảm giác toàn thân khoan khoái.

Quản mịa nó sẽ có hậu quả gì, bây giờ nói rồi, cũng không cần giấu giếm nữa, dẫu sao ở chung một phòng phải ở lại đến mấy năm.

""Oa"" – Triệu Kha đáp một tiếng – ""Là người hôm qua cùng cậu tới đây nhỉ?""

""Ừ."" – Tưởng thừa gật đầu, giọng Triệu Kha vẫn coi như bình tĩnh, nhưng biểu tình trên mặt có thể nhìn ra được cậu ta có chút giật mình, Tưởng Thừa hắng hắng giọng – ""Ngại quá, nếu như cậu để ý...""

""Tôi đúng là không thể tiếp thu lắm."" – Triệu Kha nói.

Trong đầu Tưởng Thừa ngưng trệ, giả vờ không sao rồi dự định quay người trở về ký túc xá.

""Có điều là chẳng hề để ý"" – Triệu Kha nói – ""Dù sao cũng không liên quan gì với tôi.""

""Ha."" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

""Cậu quét một cái đi"" – Triệu Kha rất dứt khoát đem chủ đề chém đứt, cúi đầu tìm kiếm vài thứ dưới di động, đưa tới trước mặt cậu – ""Cậu có muốn công lược vườn trường hay không, tôi có thể gửi cho cậu.""

""Được đấy."" – Tưởng Thừa quét mã, thêm Triệu Kha vào bạn bè.

Nick WeChat của Triệu Kha chính là Triệu Kha, cũng không cần dùng chú thích để ghi nhớ.

Tưởng Thừa muốn nói một tiếng cho Cố Phi, cậu dưới tình huống không phòng bị đã come out với bạn cùng phòng, mà trước giờ luôn không hề tìm cơ hội.

Triệu Kha liên tục giống như hướng dẫn viên du lịch, mỗi khi nhìn thấy một công trình kiến trúc, liền sẽ giới thiệu cho cậu.

Từ món ăn đặc sắc của nhà ăn, tới lịch sử mỗi tòa nhà, thậm chí ngay cả lịch sử phát triển của tòa nhà ký túc xá, cậu ta gần như đều có thể nói được, Tưởng Thừa có chút khâm phục, cậu xem như là trung học đã muốn thi tới chỗ này, nhưng cũng không tới mức tìm hiểu kỹ càng kết cấu vườn trường.

""Không biết còn tưởng cậu ở chỗ này học mấy năm rồi."" – Tưởng Thừa nói.

""Tôi chỉ là nhàn rỗi không có chuyện làm liền xem thử, nhìn qua liền nhớ lại"" – Triệu Kha nói – ""Trước mặt là thư viện, đi xem một chút chứ?""

""Được."" – Tưởng Thừa gật gật đầu.

""Thư viện này mới, nghe nói tòa nhà cũ trước đây tìm chỗ ngồi cũng khó khăn, phải xếp hàng..."" – Triệu Kha nói tới một nửa ngừng lại, ánh mắt nhìn phía trước.

Tưởng Thừa cũng nhìn ra phía trước, ngoài cửa phía trước thư viện có thể nhìn thấy sinh viên đi vào bên trong, có mấy người, cũng không biết Triệu Kha đang nhìn ai.

Một cô gái tóc dài từ phía đối diện bọn họ giơ tay cột tóc, lúc nhìn qua bên này, Triệu Kha đột nhiên giống như đạt được một thứ thần kỹ tia chớp, không chờ Tưởng Thừa phản ứng lại, cậu ta đã đứng tới phía sau một cái cây cách hai mét.

""Hả?"" – Tưởng Thừa bị tốc độc của cậu ta làm kinh ngạc, sững sờ tại chỗ.

Cô gái tóc dài ở cửa thư viện vẫn nhìn bên này, khoảng cách này không biết có thể nhìn thấy Triệu Kha đứng sau gốc cây hay không, dù sao cũng rất dễ dàng nhìn thấy rõ ràng cậu giống như một kẻ ngốc ngây ra ở chỗ này.

Cô gái đó dùng tay che ánh nắng liếc nhìn hai cái bên này sau đó cười lên, tiếp đó hướng bên này vẫy vẫy tay.

Tưởng Thừa quay đầu nhìn Triệu Kha.

Triệu Kha lách người dán vào thân cây, mặt không biểu cảm mà đối diện với cậu, giống như một người lạ không quen biết, hoặc là một người lạ bị điểm huyệt.

Cô gái ấy cười cong cả lưng.

Tưởng Thừa kiên trì đứng tại chỗ thẳng như cây thương, cho tới khi cô gái đó cười cười tiến vào thư viện, cậu mới quay đầu nhìn vào Triệu Kha: ""Cô ấy đi rồi.""

Triệu Kha lúc này mới từ sau cây đi ra, lấy di động ra vừa quay người đi tới vừa nói: ""Thư viện chính là như vậy, sau này chúng ta nhất định sẽ không đến mỗi ngày, bây giờ đi xem thử tiệm cà phê đi, tiệm cà phê rất nhiều...""

Tưởng Thừa đành phải không biết làm sao lại theo cậu ta đi tiếp.

""Người vừa nãy là bạn học cấp ba của chị gái tôi."" – Triệu Kha nói.

""...À."" – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

""Cô ấy cũng ở học viện luật, nghiên cứu sinh năm nhất"" – Triệu Kha nói, nghĩ một chút lại bổ sung thêm– ""Nữ thần của tôi.""

""Ồ."" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

""Cậu cảm thấy vừa rồi cô ấy nhìn thấy tôi chưa?"" – Triệu Kha quay đầu hỏi.

""Cô ấy cũng không biết tôi, tôi thấy nếu như cô ấy không nhìn thấy cậu, sẽ vẫy tay với tôi, còn cười vui vẻ như thế à?"" – Tưởng Thừa có chút cạn lời.

""Cô ấy cười?"" – Triệu Kha lại hỏi.

""Ừ, cười vô cùng vui vẻ."" – Tưởng Thừa trả lời.

""Vô cùng vui vẻ thật à?"" – Triệu Kha lại hỏi.

""Tôi nói với cậu"" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – ""Thông thường mà nói, lúc người ta cười kẻ ngu ngốc, đều sẽ cười rất vui vẻ.""

""Vậy thì tốt"" – Triệu Kha gật gật đầu – ""Tôi mời cậu uống cà phê.""

Ga tàu hỏa vẫn có vẻ cũ kỹ, Cố Phi đi theo đoàn người ra ngoài, lấy di động ra gửi cho Tưởng Thừa một tin nhắn.

– Tôi xuống xe rồi

Tin nhắn của Tưởng Thừa trả lời rất nhanh, gần như là trả lời trong vòng một giây.

– Lý Viêm bọn họ tới chưa

– Ở bên ngoài chờ tôi rồi, cậu ăn cơm chưa

– Ăn xong ngay rồi đây, cùng bạn học ăn hai nhà ăn

– Bạn học Triệu Kha à?

– Đúng đó, bạn học Triệu Kha đẹp trai 

Cố Phi cười, gửi tin nhắn thoại qua: ""Bạn trai ức hiếp tôi phải làm sao?""

""Bạn trai của tôi, lát nữa nói cho cậu chuyện này."" – Tưởng Thừa thấp giọng mập mờ gửi tin nhắn thoại.

""Chuyện gì vậy? Không tiện nói trước mặt bạn học Triệu Kha anh tuấn à?"" – Cố Phi nhìn thấy Lý Viêm đứng bên ngoài cổng ga, cùng Cố Miểu cả mặt khó chịu nhíu mày ngồi xổm bên cạnh.

– Tôi vừa mới come out với cậu ta, chút nữa nói với cậu sau, cậu đi ăn cơm trước đi

–!!!!!!!???????

Cố Phi hết sức giật mình, thời gian Tưởng Thừa vào ký túc xá còn chưa đến nửa ngày, lại có thể đã come out với bạn cùng phòng rồi? Đây là tốc độ quái gì của thời đại mới?

Cậu liền có chút lo lắng, bạn trai của cậu bị kích động, có lúc còn thiếu cẩn thận, vạn nhất đụng chạm bạn cùng phòng không hợp, thì cái tính khí bùng nổ của cậu ta...

– Không sao, là chuyện ngoài ý muốn, cậu ta không có phản cảm gì, tôi bây giờ đang cùng cậu ta đi siêu thị mua đồ, cậu đừng lo lắng

– Ừm tốt

– Hôn tôi

Cố Phi cầm di động lên, nghiêng nghiêng đầu vào bờ tường, hôn mạnh một cái vào micro, gửi tin nhắn thoại qua.

""Đừng tưởng là quay vào tường thì tôi không biết cậu đang làm cái gì!"" – Lý Viêm cách hơn mười bước liền chỉ vào cậu – ""Tôi dán mắt vào cậu đấy.""

Cố Phi không để ý cậu ta, khom lưng mở rộng cánh tay ra.

Cố Miểu từ bên chân Lý Viêm nhảy bật lên, kéo ván trượt xông tới, lúc bổ nhào vào trong ngực cậu, ván trượt đập hai cái thật mạnh lên chân cậu.

""Ui"" – Cố Phi hít một hơi, ôm lấy cô bé – ""Nói với em bao nhiêu lần rồi, lúc trên tay có đồ vật, trước tiên phải để xuống.""

Cố Miểu một tay ôm ván trượt, một tay kéo cậu xoay người dẫn đi ra ngoài.

""Lưu Phàm đâu?"" – Cố Phi hỏi Lý Viêm một câu.

""Trong xe đấy, không có chỗ đậu xe"" – Lý Viêm nói – ""Chỉ đỗ bên đường, cậu ta thì không xuống xe.""

""Ừm."" – Cố Phi đáp một tiếng.

""Thế nào?"" – Lý Viêm nhìn cậu.

""Thế nào cái gì?"" – Cố Phi cũng liếc nhìn cậu ta.

""Tưởng Thừa... trường học bọn họ."" – Lý Viêm nói.

""Hình dạng của đại học nổi tiếng à"" – Cố Phi nói – ""Hình dạng vô cùng khuôn phép.""

Lý Viêm cười lên: ""Được đấy.""

Lúc đi qua ven đường băng qua chỗ đất trống phía trước ga, Cố Miểu đột nhiên dừng lại.

""Làm sao?"" – Cố phi cũng dừng lại.

Cố Miểu quay đầu nhìn nhà ga một chút, lại xoay quanh nhìn xem bốn phía.

""Trước đây em từng tới nhỉ"" – Cố Phi ngồi xổm xuống – ""Đây là ga xe lửa.""

Cố Miểu đem ván trượt thả trên đất, giẫm lên đạp xuống hai cái, trượt về phía trước từ từ đi ra ngoài.

Cố Phi đi theo phía sau cô bé.

""Nên gọi hay không nhỉ, chỗ này nó từng tự đi tới."" – Lý Viêm có chút không yên tâm nhìn cô bé.

""Ừm"" – Cố Phi cũng ngoảnh lại liếc nhìn nhà ga –“Lần đầu tiên nó chạm mặt Tưởng Thừa là ở chỗ này.""

""Đúng nhỉ"" – Lý Viêm nhìn bóng lưng của Cố Miểu, thở dài – ""Aiii.""

Xe của Lưu Phàm đã đỗ ở phía trước tạm dừng xe buýt mấy mét, Cố Miểu chạy tới dưới biển báo STOP thì lại dừng xuống ngẩn trong chốc lát, tiếp đó đi lên kéo mở cửa xe lên xe.

Chính là chỗ này.

Cố Phi liếc nhìn tảng đá bên cạnh biển báo STOP, lúc cậu lần đầu tiên gặp Tưởng Thừa, Tưởng Thừa chính là quay lưng với cậu, ngồi ở chỗ này.

Cậu lúc đó không nghĩ tới cậu cùng thiếu niên nhặt được Cố Miểu đang ngồi trên tảng đá chờ cậu lại sẽ có nhiều kỷ niệm như vậy, cho nên không chú ý lắm đến bộ dáng của Tưởng Thừa.

Nhưng cậu vẫn còn có thể nhớ rõ ràng lúc Tưởng Thừa quay đầu, trên mặt có chút ngỡ ngàng lại lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Bây giờ thiếu niên này đã ở vườn trường đại học cách đây mấy tiếng đồng hồ đi xe, trở về nơi phồn hoa thuộc về cậu ta.

Cố Phi cảm thấy mình vô cùng luyến tiếc, nhưng càng khiến trong đầu cậu một mảnh trống rỗng là cho dù luyến tiếc cỡ nào cũng hoàn toàn không dám duỗi tay lôi kéo tình cảm của Tưởng Thừa.

Cậu lên chiếc xe nhỏ tồi tàn của Lưu Phàm, ngồi một chỗ cùng với Cố Miểu ở băng ghế sau, Cố Miểu dựa bên cạnh cậu nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ ngẩn người.

Đây là trạng thái hàng ngày của cô bé, lúc ngồi trong xe sẽ luôn luôn dán mắt ngoài cửa sổ.

Không phải bởi vì hiếu kỳ, chỉ là muốn xác định bản thân phải chăng còn ở trong thế giới của mình. 

Có lúc Cố Phi cảm thấy cô nhóc rất kỳ lạ, con bé cứ giống như có ra–đa, có thể phán đoán chính xác khoảng cách của mình với khu vực trung tâm thế giới nhỏ của mình.

Có lẽ bởi vì sợ hãi.

Cứ giống như cậu lúc nhỏ có thể cảm nhận được hơi thở của lão cha, không cần nghe thấy, không cần nhìn thấy, lúc lão cha còn ở dưới lầu, cậu liền sẽ rơi vào trong hoảng sợ cực độ.

Cũng rất kỳ lạ.

Hôm nay ăn cơm, một đám người không ngờ rất đông đủ, đều tới phòng bao sớm trước giờ hẹn.

Lúc Cố Phi tới, bọn họ đã chọn món ăn xong rồi.

""Đại Phi lúc nào báo danh?"" – La Vũ rót ly rượu cho cậu.

""Ngày mai"" – Cố Phi nói – ""Hình như là thế.""

La Vũ liếc cậu một cái: ""Đối với chuyện của mình để tâm chút đi, tốt xấu gì cũng là thi đậu đại học.""

""Ừm."" – Cố Phi đáp một tiếng.

""Hôm nay nghe lời như vậy?"" – Trần Kiệt cười nói một câu.

""Chưa hồi phục tinh thần lại đấy"" – Lưu Phàm nói – ""Vừa mới tiễn người ta trở về, ít nhất phải ngơ ngẩn hai ba ngày chứ.""

""Cút."" – Cố Phi nói.

""Ăn, ăn, ăn!"" – Lý Viêm cầm lý lên gõ lên bàn một cái – ""Vì trong nhóm người chúng ta cuối cùng xuất hiện một người, không, hai sinh viên, cạn một ly.""

Cố Phi cầm ly lên cụng một cái, nâng ly uống.

Cậu bình thường lúc cùng đám người này ở một chỗ mặc dù không nói nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không thất thần, đây là bạn bè của cậu chơi rất nhiều năm, lúc ở cùng một chỗ vẫn luôn rất thoải mái.

Hôm nay lại có chút không giống thế.

Người vẫn là những người này, bầu không khí cũng vẫn là bầu không khí này, nhưng cậu trước sau vẫn không thoải mái lắm.

Là bởi vì Tưởng Thừa.

Bên cạnh không có Tưởng Thừa, bình thường vừa quay đầu đã có thể nhìn thấy Tưởng Thừa, điều này khiến cậu rất không quen.

Cậu không hề hối hận cùng Tưởng Thừa bắt đầu đoạn tình cảm này, cho dù cậu từ lâu đã đoán trước được mình sẽ đối diện với tình trạng thế này, sa vào trong nỗi nhớ dày vò, cậu cũng không hề hối hận.

Nhưng mà loại tư vị này muốn tiếp tục chịu đựng lại cũng không dễ dàng.

Đặc biệt là sau khi cậu rõ ràng ý thức được trong tư vị này, ngoại trừ nỗi nhớ còn có một ít thứ khác, loại giày vò như lật hai mặt bánh vàng nâu càng khó chịu hơn.

Tưởng Thừa qua một lúc thì sẽ gửi báo cáo một ít hành trình ở trường học, ăn cơm, đi siêu thị, người cùng ký túc xá đều gặp nhau rồi, đều không làm cho người ta phiền toái, bị người ở ký túc xá kéo cùng nhau đi loanh quanh ngoài trường học, không có lạc đường...

Cố Phi đưa Cố Miểu về nhà, sau khi xem cô bé vẽ một lúc, đi tới phòng thuê.

Buổi tối cậu phải ở nhà cùng Cố Miểu ăn cơm, khoảng thời gian trước lúc đó, cậu muốn ở lại nơi này, có lẽ người với người không giống nhau thì phải, đối với cậu mà nói, lúc nhớ tới một người, không nhìn thấy bất kỳ đồ vật nào có thể gợi nhớ cậu ta thì không có cách nào thuyên giảm, cậu cần trở về trong không gian lấp đầy mùi của Tưởng Thừa, nhìn thấy vết tích của Tưởng Thừa ở khắp nơi rõ ràng, mới có thể bình tĩnh lại.

Mọi thứ trong phòng thuê nhìn thấy đều giống như bình thường, cứ giống như là muốn chứng minh điều gì, Tưởng Thừa ngoại trừ quần áo và chìa khóa, cái gì cũng không mang theo.

Hiện tại đứng ở trong phòng khách, sẽ có một loại ảo giác đi vào phòng ngủ liền có thể nhìn thấy Tưởng Thừa.

Cố Phi tắm rửa, đi vào phòng ngủ, nằm trên giường.

Vừa mới nhắm mắt, di động vang lên một tiếng, Tưởng Thừa gửi tin nhắn tới.

– Tôi về ký túc xá rồi, cậu ở đâu?

– Tôi đang nằm trên giường của cậu đấy

Tiếp đó cuộc gọi của Tưởng Thừa gọi tới: ""Cậu đi tới chỗ phòng thuê rồi à?""

"Ừm."" – Cố Phi cười cười.

""Không ở cùng Nhị Miểu à?"" – Tưởng Thừa hỏi.

""Buổi tối trở về ăn cơm với nó” – Cố Phi nói – ""Nó ngủ rồi tôi mới sang đây.""

""Cậu có phải muốn dời qua ở hay không hả?"" – Tưởng Thừa hít hít mũi.

""Không biết, nhớ cậu thì qua đây nán lại một lúc"" – Cố Phi nghe ra giọng Tưởng Thừa không bình thường – ""Nè Thừa ca, tôi phát hiện cậu bây giờ chính là tên ẻo lả nhá, chỉ mấy ngày này khóc bao nhiêu lần rồi?""

""Phắn đi"" – Tưởng Thừa nói – ""Thì cậu không ẻo lả, cậu là cha tên ẻo lả!""

Cố Phi nghe cười lên, Tưởng Thừa cũng cười theo cả buổi mới ngừng lại: ""Tôi ra bên ngoài ký túc xá rồi, tôi với cậu nói chuyện.""

""Là chuyện cậu come out với Triệu Kha à?"" – Cố Phi hỏi.

""Ừm, hôm nay cũng thật là thốn, cậu ta nói thêm bạn bè, tôi liền cầm di động ra"" – Tưởng Thừa nói – ""Kết quả trên di động của tôi toàn là ảnh chân dung của cậu... Tôi may là không đặt ảnh nude của cậu, nếu không thì Triệu Kha nhất định sợ chết khiếp.""

""Cậu ta phản ứng sao?"" – Cố Phi cười hỏi.

""Vẫn coi như bình tĩnh đi, cậu ta nói không làm sao có thể tiếp thu, nhưng mà chuyện của tôi thế nào không liên quan cậu ta, cậu ta cũng không nhắc lại nữa"" – Tưởng Thừa nói – ""Tôi cảm thấy người này cũng được.""

""Vậy thì tốt"" – Cố Phi nghĩ một chút – ""Nếu không thì cậu đem hình của tôi thay đổi đi, khóa màn hình gì gì đó đừng cứ...""

""Không"" – Tưởng Thừa trả lời rất dứt khoát – ""Di động của tôi, tối muốn làm thế nào thì làm thế đó, tôi cũng không có đem hình bạn trai mình bỏ vào di động của người khác.""

""Được, nghe theo cậu."" – Cố Phi cũng không nói gì nữa, dù sao Tưởng Thừa trước giờ vẫn là như vậy.

""Cậu ngày mai báo danh nhỉ?"" – Tưởng Thừa hỏi một câu.

""Phải"" – Cố Phi nói – “Chắc rất nhanh liền có thể xong việc, sau đó chính là huấn luyện quân sự, Lưu Phàm trước đây có bạn học từng học nơi đó, nói huấn luyện quân sự chỉ ba ngày... Tứ Trung còn huấn luyện một tuần đấy.""

""Chúng tôi có lẽ khai giảng năm hai mới huấn luyện"" – Tưởng Thừa cười – ""Lúc cậu huấn luyện quân sự đừng quên chụp hình.""

""Chụp cái gì?"" – Cố Phi nói.

""Chụp hình của cậu đấy"" – Tưởng Thừa nói – ""Selfie, tôi lưu nhiều một chút, từ từ liếm.""

""Tôi tưởng là từ từ tuốt chứ."" – Cố Phi nói.

""Tuốt nhất định là cần phải có, dẫu sao tôi cũng là thanh niên tinh lực sung mãn"" – Tưởng Thừa nói – ""Nhưng mà đoán chừng gần đây không có tâm tình gì, với lại hoàn cảnh cũng không hiểu rõ...""

""Nói đi, ai không biết xấu hổ?"" – Cố Phi cười lên.

""Tôi."" – Tưởng Thừa lần này rất thẳng thắn thừa nhận.

""Sớm thừa nhận thì tốt bao nhiêu"" – Cố Phi nói – ""Cơm tối, cậu vẫn đi nhà ăn ăn à? Mùi vị thế nào?""

""Cũng không tệ, buổi tối tiếp tục ăn"" – Tưởng Thừa nói – ""Mấy người ký túc xá này đối với đồ ăn đều có hứng thú, ngay trường học bọn tôi có mấy cái nhà ăn, đồ ăn gì đó đặc sắc, gì đó ăn ngon nhất, tất cả đều đã thuộc trong lòng, dự định mấy ngày này ăn khắp.""

"Ăn đồ ăn của tôi làm mấy tháng, lúc này cuối cùng có thể tung tăng vui vẻ rồi"" – Cố Phi nói – ""Đừng ăn mập đấy.""

""Nếu như để tôi chọn, tôi vẫn bằng lòng mỗi ngày ăn đồ cậu làm"" – Tưởng Thừa thở dài – ""Có đồ ăn, liền có người nha.""

Lời này nói ra làm trong lòng Cố Phi khó chịu một hồi, đang muốn lái sang hướng khác, nghe thấy Tưởng Thừa bên kia có người gọi cậu ta một tiếng: ""Tưởng Thừa, đi thư viện!""

""Lại đi?"" – Tưởng Thừa nói – ""Buổi sáng không phải đã đi rồi sao?""

Bên kia nói câu gì đó, Cố Phi không nghe rõ, Tưởng Thừa hình như không bằng lòng đi lắm: ""Các cậu đi đi, tôi nghe điện thoại...""

""Thừa ca, cậu đi đi."" – Cố Phi nói.

""Tôi không muốn đi lắm"" – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói – ""Bọn họ nói xem sách xong đi ăn cơm luôn.""

""Đi đi"" – Cố Phi nói – ""Vừa mới quen biết, vẫn hành động tập thể đi, sau này quen rồi lại một mình, người ta cũng sẽ không cảm thấy cậu không hòa đồng.""

""...Ừ."" – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

Cố Phi không hề muốn cúp điện thoại nhưng vẫn phải cúp.

Nằm trên giường được nửa ngày mới thoát ra từ cảm xúc không nỡ mãnh liệt.

Cậu ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ đốt điếu thuốc ngậm lấy.

Người vừa mới gọi Tưởng Thừa chắc là Triệu Kha, hai người buổi sáng đã đi thư viện một lần, Tưởng Thừa đã báo cáo cho cậu.

Cả phòng này đều là học bá, tới trường học ngày thứ hai đã đem hoạt động tập thể lần thứ nhất quyết định ở thư viện, Cố Phi cười cười.

Đây chính là những thứ khác không rõ ràng ngoại trừ nỗi nhớ của cậu.

Bắt đầu từ bây giờ, người xuất hiện bên cạnh Tưởng Thừa, đều là học bá giống cậu ta, mỗi một người đều rất ưu tú, những người ấy, đều là đồng loại của cậu ta, những người hoàn toàn thuộc về hai thế giới với người của xưởng thép ấy, mới là đồng loại của Tưởng Thừa.

Lúc nhìn thấy Triệu Kha, loại cảm giác này đã nảy sinh rồi, chẳng cần phải nói gì nhiều, chỉ đứng ở chỗ ấy, chào hỏi một tiếng, khác biệt với những đặc sản của xưởng thép, liền đã rõ rõ rành rành mà lộ ra.

Loại cảm giác này, giống như lúc đầu cậu nhìn thấy Tưởng Thừa.

Cho dù cậu vừa bắt đầu chẳng hề đem Tưởng Thừa và hai chữ học bá gắn liền ở một chỗ, cho dù Tưởng Thừa cũng chẳng hề là một học bá chân chính trên ý nghĩa, cậu vẫn liếc mắt một cái đã có thể phân biệt ra, Tưởng Thừa tới từ thế giới hoàn toàn bất đồng với cậu.

Cậu là Cố Phi độc nhất vô nhị, Tưởng Thừa có thể ở trong hoàn cảnh của xưởng thép chọn ra cậu, nhưng phần duy nhất vô nhị này ở trong thế giới thuộc về Tưởng Thừa, còn có thể có lực hấp dẫn lớn bao nhiêu, còn có thể có lực hấp dẫn bao lâu...

""Cậu có từng nghĩ qua quen một người bạn trai?""

Ban đầu, lúc nghe thấy Tưởng Thừa hỏi ra câu này, loại cảm giác mù mịt và bất an lần nữa quay lại trong lòng cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc