NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Edit: Crime

Lý Viêm không biết dùng đồ gì cạy mở cửa, lúc tiến vào cầm trong tay hai chén nước, dùng cùi chỏ bật đèn trong phòng lên. 

Đột nhiên cả phòng tràn ngập ánh sáng khiến Cố Phi một trận ngạt thở, từ con mắt mở theo phản xạ cấp tốc đau nhức khắp đầu, cổ, cùng bả vai cũng đau nhức theo.

Cậu dùng một tay che mắt lại: “Tắt đèn.”

Hai chữ này nói ra làm cậu cùng Lý Viêm đều đồng thời ngẩn người, thanh âm khô khốc này cậu cơ hồ nghe không ra là của mình, giống như miệng ngậm hạt cát.

Lý Viêm đem nước bỏ lên trên bàn, liền tắt đèn phòng đi, lại mở đèn bàn nhỏ ở trên bàn, đem chụp đèn của đèn bàn hạ thấp xuống mặt bàn.

Trong phòng ánh sáng tối tăm mờ mờ, Cố Phi cảm thấy dễ chịu không ít. 

“Cố Miểu uống chút nước đi” – Lý Viêm cầm chén nước ngồi xổm xuống trước mặt Cổ Miểu – “Khát nước rồi phải không?”

Cố Miểu một lát sau mới gật gật, nhận lấy cái chén, bưng lấy liền ngửa đầu rót nước xuống miệng, sau khi uống sạch chén nước thì lau lau miệng.

“Đói bụng sao?” – Lý Viêm nói – “Nhị Miểu, nhìn anh, có đói bụng không? Nếu đói bụng thì trên bàn phòng khách có bánh kem, còn có loại thạch em thích nữa.”

Cố Miểu không nhúc nhích, nhìn Cố Phi.

“Anh của em không có chuyện gì đâu” – Lý Viêm nói - “Anh ấy nghỉ ngơi một hồi là được, em đi ăn trước đi.”

Cố Miểu chậm rãi trượt xuống khỏi ghế sô pha, đi sát bên tường ra ngoài.

Lý Viêm lấy trên bàn một chén nước khác, đưa tới trước mặt Cố Phi: “Chuyện gì xảy ra? Camera bị rớt?”

Cố Phi không có lên tiếng, uống một hớp nước.

Đại khái là đã một thời gian dài không có uống nước hay ăn cái gì, cũng không có lời để nói, mà thời điểm nước từ cổ họng đi xuống, cậu thế mà cảm giác có chút căng đến đau.

Lại sau khi uống vài hớp nước thấy khá hơn một chút, nhưng vẫn còn có chút vướng, cậu lúc này mới phản ứng được, hẳn là nóng trong người rồi đi. 

Chậm rãi uống xong một chén nước, Cố Phi mới chết lặng cảm giác được trong thân thể mình cùng hơi mất mát một chút, nhưng bao lấy bản thân giờ chính là mỏi mệt cùng bất lực.

Không phải trên thân thể, mà là từ đáy lòng dâng lên, thật sâu bất lực, cũng không tiếp tục nguyện ý mà động một cái, gió thổi hướng nào, cậu liền ngã hướng đó, có nước chảy tới đâu, cậu liền trôi tới đó.

Cũng không tiếp tục muốn giãy giụa gì nữa.

“Tưởng thừa gọi điện cho cậu sao?” – Cố Phi hỏi.

Thanh âm vẫn như cũ là khô khốc, chính mình nghe cũng khó chịu.

“Ừm” – Lý Viêm nói – “Tôi nói với cậu ta điện thoại của cậu bị bể.”

“Cậu ấy nói sao?” – Cố Phi nói.

“Không tin.” – Lý Viêm nói.

“Điện thoại của tôi thật sự rớt bể” – Cố Phi giơ tay lên một cái – “Điện thoại của cậu lấy ra cho tôi dùng một chút.”

Lý Viêm lấy điện thoại của mình ra để vào trong tay cậu.

Thời điểm điện thoại để xuống trong lòng bàn tay, Cố Phi cảm thấy nguyên cả cánh tay đều không nhận được chút trọng lượng nào, hoặc là trong chớp nhoáng điện thoại di động trong tay như là một viên gạch, tay cậu nắm lấy điện thoại vô lực nện vào bên trên ván giường, một lát sau cậu mới nói một câu: “Cậu đi xem Nhị Miểu một lát đi.”

“Đại Phi” – Lý Viêm nhìn cậu, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Cậu không có nhìn Lý Viêm, Lý Viêm ở bên cạnh cậu đứng một hồi, sau đó quay người đi ra, đóng cửa phòng lại.

Mở ghi chép cuộc gọi thoại của Lý Viêm, ghi chép gần nhất là của Tưởng Thừa, vào một giờ trước đó.

Cậu nhìn chằm chằm cái tên này, một mực nhìn đến màn hình đen đi.

Rất lâu sau mới sửng sốt bật sáng màn hình lần nữa, đầu ngón tay lại nhấn vào tên Tưởng Thừa.

Điện thoại còn chưa để lên bên tai đã nhẹ nhàng rung một chút, bên kia Tưởng Thừa nhận điện thoại – “Lý Viêm?”

“Là tôi.” – Cố Phi nói.

“Cố Phi?” – Trong thanh âm Tưởng Thừa có sự lo lắng, cũng có cảm xúc vì nghe được thanh âm cậu mà bỗng nhiên thở phào một hơi – “Tôi đệt, điện thoại của cậu thật sự hỏng rồi?”

“Ừm.” – Cố Phi lên tiếng.

Thanh âm của Tưởng Thừa khiến cậu giống như cả một đời rồi không có nghe thấy vậy, cậu nhắm mắt lại.

“Cậu thế nào?” – Tưởng Thừa dừng một chút – “Bệnh? Cổ họng sao thành thế này?”

“Nóng trong người.” – Cố Phi nói.

“Là... xảy ra chuyện gì rồi sao?” – Tưởng Thừa hỏi.

Loại quan tâm có chút do dự này, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, Cố Phi trong lòng đau tựa như bị người ta nhéo một cái.

“Nhị Miểu làm rớt bể ống kính camera của tôi.” – Cố Phi nói.

“A, là cầm không cẩn thận đi.” – Tưởng Thừa ngẩn người, ngữ khí tiếp tục trở lên dịu hơn – “Là vì chuyện này sao? Là ống kính nào? Tôi mua cho cậu một cái tốt hơn là được, Thừa ca của cậu hôm này vừa lĩnh được tiền làm gia sư.”

“Điện thoại bị tôi làm rớt bể.” – Cố Phi nói.

“Không sao” – Tưởng Thừa cười cười – “Điện thoại di động của cậu cũng đã dùng rất lâu rồi, lần trước khi giúp cậu chơi Yêu tiêu trừ, cài lưu lượng mấy giây mới động, đổi đi, Thừa ca đổi cho cậu...”

“Cậu” – Cố Phi ngắt lời Thừa ca, Thừa ca rõ ràng là không tin chuyện kia nhưng ngữ khí vẫn cưỡng ép thả lỏng, cậu đau đến không thở nổi – “Có thể mặc kệ tôi không?”

Tưởng Thừa bên kia bỗng nhiên không còn âm thanh.

Cố Phi cũng không có nói chuyện.

Trầm mặc một hồi sau Tưởng Thừa mở miệng – “Cậu là có ý gì?”

“Cậu đi làm bao nhiêu công việc?” – Cố Phi hỏi.

“Làm gia sư ở hai nơi” – Tưởng Thừa nói – “Cuối tuần......”

“Hai công việc không đủ đi” – Cố Phi nói – “Chỗ cần dùng tiền rất nhiều.”

“Hửm?” – Tưởng Thừa sửng sốt.

“Ba công việc, bốn công việc, mới có thể đủ đi” – Cố Phi nhắm mắt lại – “Phải đi học, phải ôn tập, phải học tâm lý học, phải làm việc, phải lo lắng về việc của bạn trai và em gái của bạn trai.”

Tưởng Thừa không có lên tiếng.

“Cậu thật không soi gương sao?” – Cố Phi nói – “Cậu không biết mình mệt mỏi thành hình dáng ra sao sao?”

“Tôi không mệt.” – Tưởng Thừa nói, thanh âm có chút cứng rắn.

“Cậu ở bên đó học một học kỳ rồi, cậu ngoại trừ làm gia sư, bình thường rời khỏi trường học một cây số sao?” – Cố Phi nói – “Cậu đã nói mấy lần bạn học đã ra ngoài chơi, cậu vì cái gì không đi?”

Tưởng Thừa vẫn là trầm mặc.

“Cậu không có thời gian đi” – Cố Phi nói – “Bởi vì cậu muốn đem thời gian nghỉ ngơi đặt lên người bạn trai và em gái bạn trai.”

“Tất cả mọi người rất liều, tôi cũng không có cảm thấy mình có gì khác biệt” – Tưởng Thừa nói – “Đi chỗ nào chơi tôi cũng không có hứng thú gì.”

“Cậu coi yêu đương là cái gì?” – Cố Phi nói – “Cậu yêu đương liền để chính mình thành dạng gì cậu không biết sao?”

“Yêu đương cũng không có hình thức cố định, tình yêu của mỗi người đều không giống nhau, sao nhất định phải giống với người khác?” – Trong giọng Tưởng Thừa có chút mờ mịt đứt quãng – “Tôi nói tôi không có cảm giác gì, là tôi nguyện ý, tôi không mệt, mà bệnh của Nhị Miểu tôi đã...”

“Nhưng tôi mệt rồi.” – Cố Phi nói.

Trong ống nghe đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hô hấp của Tưởng Thừa.

Trải qua thời gian rất lâu, Tưởng Thừa mới hỏi một câu – “Cái gì?”

“Tôi nói tôi mệt rồi.” – Cố Phi lặp lại một lần nữa.

“Cậu nói cái gì?” – Giọng Tưởng Thừa mang theo run rẩy, khàn khàn đến nửa câu sau cũng bị mất thanh âm.

“Tôi mệt rồi, Thừa ca” – Cố Phi gằn từng chữ nói – “Cậu đừng lôi kéo tôi nữa, tôi cũng không muốn bị ai dẫn dắt, quên đi thôi.”

Tưởng Thừa ở bên kia hoàn toàn không có âm thanh, tiếng hít thở trước đó giờ cũng không nghe được.

Cố Phi đưa di động cầm tới trước mắt, chạm một cái cúp máy, sau đó tắt điện thoại của Lý Viêm.

“Cậu không có chuyện gì chứ?” – Triệu Kha đứng cùng một chỗ với Tưởng Thừa trong nhà vệ sinh.

Tưởng Thừa không nói chuyện, chỉ xua xua tay với cậu ta.

"Chỉ trong một tiếng đã nôn ba lần rồi đi" – Triệu kha nhìn đồng hồ – "Đều sắp câm rồi, còn không có gì?"

Tưởng Thừa ho khan hai tiếng, quay người đi đến bồn rửa bắt đầu rửa mặt, có lẽ đã giội nước lên mặt vài chục cái, cậu mới có chút dịu lại từ trong cơn đau đớn to lớn do dạ dày co rút mang đến.

“Đi bệnh viện xem một chút đi?” – Triệu Kha đi theo phía sau cậu đi về hướng ký túc xá – “Cả ngày nay tôi cùng cậu đều ăn uống như nhau, cậu nhất định không phải ăn đồ hỏng, đi khám xem một chút, hẳn là bị bệnh rồi? Cổ họng cậu sao đột nhiên lại bị khàn!"

Tưởng thừa lấy điện thoại di động ra, ấn mở notepad, đánh lên đó mấy chữ.

– Phản ứng stress

“Stress?" – Triệu Kha nhìn cậu – “Cậu bị cái gì kích thích có thể stress thành dạng này?”

– Cậu đi học trước đi, tôi ngủ một giấc là ổn.

Tưởng Thừa chấp tay thanh quyền với Triệu Kha, quay người về ký túc xá, leo lên trên giường đến quần áo cũng không có cởi, đầu gục trên gối liền nhắm mắt lại.

“Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” – Triệu Kha lấy cốc giữ ấm rót nước bỏ vào để ở đầu giường cậu, lại leo trên bậc thang đem chăn mền cho cậu đắp, đứng ở bên giường một hồi sau mới đi ra ngoài.

Nhanh ngủ.

Nhanh ngủ.

Lập tức ngủ.

Ngủ thiếp đi liền tốt, ngủ thiếp đi cũng không biết gì nữa, ngủ thiếp đi liền không khó chịu, ngủ thiếp đi liền không nhớ rõ......

Nhanh ngủ.

Cái gì cũng không cần nghĩ, nhanh ngủ.

Nhưng tôi mệt rồi.

Tôi mệt rồi.

Tôi mệt rồi, Thừa ca.

Cậu đừng lôi kéo tôi nữa.

Ngủ.

Nhanh ngủ. 

Van ngươi đó Tưởng Thừa, nhanh ngủ đi.

Nhanh ngủ. 

Cố Phi từ bỏ.

Cố Phi thế mà từ bỏ.

Tưởng Thừa cảm thấy hàm răng mình cắn chặt, toàn thân đều kéo căng, ngón chân tựa hồ cũng cong lại.

Tay cũng một mực nắm thành quyền. 

Ngón tay cái nằm ở trong lòng bàn tay bị nắm đến ẩn ẩn đau nhức.

Trong dạ dày lại bắt đầu khó chịu, nhưng cậu biết là mình cũng không phun ra được cái gì, ngay cả nước cũng không có.

Cậu co người lại thành một đoàn, cố gắng muốn làm dịu đi trận khó chịu bị khuấy lên trong dạ dày, nhưng không có tác dụng gì, cảm giác khó chịu rất nhanh tràn ngập đến ngực.

Trái tim giống như là bị người khác một phát nắm lấy, đè ép, cậu thở không ra hơi, mỗi một lần hô hấp đều sẽ có đau đớn từ ngực thoát ra, theo thần kinh lan ra toàn thân.

Trước ngực, phía sau lưng, cánh tay......

Tâm bệnh đến mức nghiêm trọng.

Tưởng Thừa, mày có phải bị bệnh tim hay không a.

Cậu nở nụ cười.

Cười đến rất lợi hại, có chút ngừng không được.

Nhưng cậu nghe không được thanh âm của mình, cổ họng đã hoàn toàn mất hết thanh âm, đến cười cũng cười không nổi thành tiếng.

Nước mắt vẫn là chảy ra.

Thật không dể dàng.

Cậu lúc đầu cho rằng chính mình sẽ không khóc, cả người đều mông lung, một mực cũng chưa tỉnh táo lại, cậu đã cho rằng mình có thể chịu đựng được.

Nhưng vẫn là khóc.

Còn khóc đến rất thương tâm.

Nương pháo a.

Nước mắt thực ra cũng không coi là nhiều, Tưởng Thừa vuốt một cái trên mặt mình, đại khái là khóc không lên tiếng đi.

Hóa ra cổ họng mất tiếng là như vậy, không cười nổi thành tiếng, có khóc cũng không nghe được.

Tay đụng phải một vật mềm mềm.

Tưởng Thừa mở to mắt, bên cạnh gối đầu chính là búp bê cầu nắng đang nhìn cậu, con mắt màu đen rất sáng.

Trong chớp nhoáng này Tưởng Thừa cảm giác mình đại khái muốn sụp đổ.

Cậu đem búp bê ôm vào trong ngực, hung hăng ôm lấy.

A ——

Cậu muốn khàn cả giọng khóc ra thành tiếng, dùng sức, lớn tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực khóc lên có lẽ mới có thể làm cho cậu dễ chịu hơn một chút.

Nhưng là không được.

Cậu chỉ có thể nghe được chính mình khàn khàn trong tiếng xào xạc.

Quá không tận hứng.

Quá không thoải mái.

Tưởng Thừa ở trên giường lăn lộn một đêm, tỉnh dậy không biết là mình ngủ thiếp đi, suốt cả đêm đều là hỗn loạn. 

Thời điểm mở mắt ra có thể nhìn thấy trên tường nơi đầu giường có một khối ánh nắng nho nhỏ.

Cậu chăm chú nhìn thật lâu.

“Tưởng Thừa” – Giường dưới truyền đến giọng của Triệu Kha – “Có cháo đây, ăn chút cháo đi.”

“Ừm” – Tưởng Thừa muốn đáp một tiếng, nhưng cổ họng vẫn không có thanh âm, tựa hồ so với trước đã khàn dến triệt để.

Cậu khẽ thở dài một hơi, chậm rãi ngồi dậy.

Đầu óc căng phồng, trong nháy mắt ngồi dậy cảm thấy thân thể trong trong ngoài ngoài tất cả trọng lượng đều bị hút xuống, rơi đến eo cậu có chút không thẳng lên được.

Búp bê cầu nắng còn đang trong ngực cậu, con mắt vẫn là rất sáng.

Cậu đem búp bê cầu nắng để lại bên cạnh gối đầu, sau khi thu tay lại thì nghĩ nghĩ, lại đưa tay qua, vỗ nhẹ nhẹ trên đầu nó hai lần.

Khi cậu bước xuống giường, Triệu Kha trước giờ chưa từng nói một câu một lời thô tục nào, nhưng nhìn thấy cậu, từ đáy lòng nói một câu cảm khái – “Tôi đệt.”

Tưởng Thừa sờ lên mặt, cảm giác vẫn được, sờ cũng không được cái gì.

.... Một đêm sầu bạc đầu?

Cậu cấp tốc ra ngăn kéo lấy gương ra soi.

Tóc vẫn còn đen, rất tốt.

Không quá mức rối loạn, con mắt thì sưng, trên mặt xem ra cũng rất bẩn, còn bị gối ép ra mấy đường hằn lên, ngoại trừ những điều này, chỉ có sắc mặt rất khó coi, nhợt nhạt.

Đem tấm gương cất về lại ngăn kéo, sau đó cậu rút khăn ướt lung tung lau lau trên mặt.

“Cổ họng có tốt hơn chút nào không?” – Triệu Kha đặt ở trên bàn cậu một hộp cơm, mở ra.

Tưởng Thừa hắng giọng một cái, thử “A” một tiếng, không có âm thanh, cậu lắc đầu, ngồi xuống bàn trước mặt, nhận lấy muỗng Triệu Kha đưa tới, cúi đầu mở miệng lớn bắt đầu húp cháo.

“Còn muốn ói không?” – Triệu Kha ngồi xuống bên cạnh hỏi.

Tưởng Thừa lắc đầu.

“Vậy còn tốt” – Triệu Kha nói – “Cậu hôm qua thực sự quá doạ người, Lỗ Thực và Tề Tề ban đêm cũng chạy đi mua một đống thuốc, chống viêm ruột gì đó.”

Tưởng Thừa quay đầu cười với cậu ta một cái.

“Cậu hiện tại cười như thế này” – Triệu Kha thở dài – “Tôi chụp cho cậu tấm hình bộ dạng như bây giờ phát tán ra ngoài, cam đoan trên trang thổ lộ sẽ không còn có tên cậu.”

Tưởng Thừa cúi đầu xuống hộp cơm cười một trận.

Ăn không một tiếng động.

“Lát nữa cậu xin phép nghỉ đi” – Triệu Kha nói – “Ở lại nghỉ ngơi cho tới trưa.”

Tưởng Thừa lắc đầu.

“Không xin nghỉ?” – Triệu Kha nhìn cậu.

Tưởng Thừa lắc đầu.

“.... Không thiếu được nửa ngày sao?” – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa lấy điện thoại qua ấn mấy chữ đưa tới trước mắt cậu ta.

–Tôi không thể dừng lại.

“... Tuỳ cậu” – Triệu Kha nhìn cậu một cái, đứng lên – “Vậy ăn nhanh lên một chút, hôm nay lớp đông người, nếu đi trễ là phải chen chúc ngồi phía sau đó.”

Đại khái là bởi vì ngủ không ngon, lúc đi rửa mặt Tưởng Thừa cảm thấy dưới lòng bàn chân lơ mơ không vững, đế giày mềm mại mà trước nay chưa từng có.

Thời điểm rửa mặt xong cậu cảm thấy mình thanh tỉnh rất nhiều, nhưng thẳng người dậy, sau khi chút lạnh buốt trên mặt kia biến mất, cả người cậu lại trở về sự hỗn độn.

Lúc theo sau Triệu Kha đến phòng học, cậu đều cảm thấy như mình đang đi xuyên qua trong sương mù.

Thấy không rõ, nghe không rõ, giẫm châm không có cảm giác chân thật, phảng phất đi như say rượu.

“Muốn tôi dìu cậu không?” – Triệu Kha quay đầu lại hỏi.

Cút. Tưởng Thừa theo khẩu hình cười lên một cái.

“Tôi mặc dù không quản chuyện yêu đương của người khác” – Triệu Kha thả chậm bước chân cùng Tưởng Thừa đi song song – “Nhưng nếu như cậu thực sự muốn tìm người nói chuyện một chút, tôi vẫn là có thể nghe một chút.”

Tưởng Thừa chỉ chỉ cổ họng mình.

“Sau khi có thể nói chuyện.” – Triệu Kha nói.

Tưởng Thừa gật đầu một cái.

Không muốn nói.

Cái gì cũng không muốn nói.

Tưởng Thừa hiện tại không muốn cùng bất luận người nào nói về chuyện này.

Cậu căn bản không thể đi nghĩ, càng không muốn suy nghĩ.

Cố Phi vì sao lại như vậy.

Cố Phi khi nói ra lời như vậy, là tâm tình gì.

Vì cái gì.

Vì cái gì?

Cậu đã nói tôi là người ở phía sau lưng của cậu, giờ đột nhiên nói những lời như vậy.

Sự tỉnh táo mà lạnh lùng đó, thậm chí không để lại cho tôi một đường lui.

Vì cái gì?

Tôi không có nhà, Cố Phi à.

Nhưng có cậu liền có thể, cậu là người nhà.

Cảm giác mất đi hết thảy, không chân thực này, hiện tại Tưởng Thừa không thể thừa nhận.

Trong phòng học đã có nhiều người đến, Lỗ Thực vẫy vẫy tay với hai cậu, hai người bọn họ chen chúc ngồi xuống.

“Tưởng Thừa cậu không có chuyện gì chứ? – Trương Tề Tề ngồi ở phía trước quay đầu lại nhìn cậu – “Sắc mặt cậu nhìn rất kém.”

Tưởng Thừa lắc đầu, lấy sách ra để trước mặt, bắt đầu lật xem.

Giới thiệu luật kinh tế..., ngoại trừ năm cái chữ đầu, Tưởng Thừa rốt cuộc nhìn không hiểu cái chữ thứ sáu.

Cậu nhắm mắt lại. 

Mãi cho đến lúc giảng viên bắt đầu giảng bài, cậu mới một lần nữa mở mắt, ép buộc mình đem lực chú ý đều tập trung trên người giảng viên.

Bình thường vô luận có chuyện gì, cậu cũng có thể đạt được.

Nhưng hôm nay có chút thất bại, nghe tiếng của giảng viên nhiều nhất được một phút, cậu liền bắt đầu có chút hoảng hốt.

Cậu không thể không lần nữa nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, sau đó lại lần nữa mở mắt ra.

Trạng thái này không tiếp tục được bao lâu, cậu liền bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, cảm giác giống như thân thể luôn có thể chìm xuống xuyên qua ghế ngồi, xuyên qua sàn nhà, hãm đến chỗ mệt mỏi sâu nhất.

Cậu lúc đầu muốn đến chống đỡ tiết học này cho xong, không được liền tính toán về ký túc xá ngủ một hồi.

Nhưng dạ dày lại bắt đầu đau.

Làm sao lại yếu đến vậy, cậu dùng tay đè lấy dạ dày.

Tuyển thủ Tưởng Thừa hiện tại phi thường yếu ớt, một chút đả kích đều không chịu đựng nổi, trạng thái như vậy nếu như trong thời gian ngắn không điều chỉnh được, liền rất phiền toái.

Tưởng Thừa không thể chống cự đến lúc tan học, cảm giác mãnh liệt muốn nôn mửa lần nữa đánh tới, hiện tại trong bụng thế nhưng là có gì đó có thể nôn được.

Cậu che lấy dạ dày đứng lên, cũng chờ không kịp Triệu Kha bên cạnh nhường đường cho cậu ra, trực tiếp nhấc chân bước qua, nhưng chân vừa chạy đến trên đường, trong dạ dày liền bốc lên khiến cậu có chút như nhũn ra.

“Muốn ói?” – Triệu Kha đến giúp cậu, thanh âm nhỏ giọng hỏi.

Tưởng Thừa không có thì giờ đáp lại, khom người liền chạy chậm ra ngoài cửa phòng học.

Chạy hai bước liền phát hiện mình đại khái xong rồi.

Ngày hôm qua lúc phun mọi thứ ra cơ hồ muốn rút hết không còn chút sức lực nào, cảm giác đó đột nhiên hiện ra, cậu cất bước lập tức liền trở nên khó khăn.

Đệt.

Khi thời điểm chân trái cậu bị chân phải cậu đạp trúng sắp bổ nhào về phía trước, quả thực cảm thấy nhân sinh của mình đặc sắc vạn phần.

Mọi người mau xem! Trường hợp như vậy phi thường khó thấy được! Tuyển thủ Tưởng Thừa trong phòng học ngồi đầy học sinh, chạy nhanh đến độ chân nọ đạp chân kia!

“Con không phải có cái điện thoại cũ sao?” – Mẹ cậu đảo tìm ở ngăn kéo phòng khách – “Đặt chỗ nào rồi? Lấy ra dùng trước đi?”

“Không cần.” – Cố Phi nói.

“Vậy hiện tại con dùng cái gì?” – Mẹ quay ra nhìn cậu.

“Con không cần điện thoại di động.” – Cố Phi nói.

“Con......” – Mẹ nhìn cậu như muốn nói gì đó, nhưng qua nửa ngày cũng không hề nói gì.

Hôm nay có khoá học, Cố Phi nhìn đồng hồ treo tường một chút, nếu không đi liền sẽ muộn.

Vậy thì đến muộn đi.

Hoặc là trốn học đi.

Cậu ngồi trên sô pha không hề động đậy, ghé nhìn xem tranh của Cố Miểu để trên bàn trà.

Cố Miểu mấy ngày nay rất yên tĩnh, không quá tiếp xúc cùng người khác, cho dù là tứ chi hay là ánh mắt.

Ván trượt cũng không chơi, chỉ có vẽ tranh, con thỏ lục sắc, từng hàng, có đầy giấy vừa vẽ đã dày thành một chồng để bên cạnh.

Cậu đứng dậy trở về trong phòng mình.

Trên bàn có đặt một cái ống kính, Đinh Trúc Tâm mua mang đến, so với cái kia của cậu thì tốt hơn.

Ống kính đã vỡ và cũ kia cậu không có vứt đi, mặc dù không biết giữ lại có thể làm gì, rất nhiều thứ cũng không biết giữ lại có thể làm gì, nhưng đều vẫn là giữ lại.

Tỉ dụ như trong tủ treo quần áo kia, gạch huỳnh quang màu sắc ánh lên cả ngăn tủ.

Cậu đóng cửa sổ lại, kéo màn cửa, tia sáng trong phòng dần mờ nhạt, cậu mở cửa tủ quần áo sát tường ra, cầm cái ghế ngồi ở phía trước, đốt điếu thuốc ngậm vào.

Nhìn tủ quần áo đều đã trống rỗng, những viên gạch được chỉnh tề xếp chồng chất.

Sau khi hút được ba điếu thuốc, phòng bị Cố Miểu gõ cửa vang lên.

Cố Phi đứng lên, đóng cửa tủ, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ, thời điểm gió bắc quét vào cậu nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Cố Miểu đứng ở ngoài cửa, cầm trong tay một trang giấy, sau khi cậu mở cửa, Cố Miểu đưa giấy cho cậu.

Cậu nhìn vào, là Cố Miểu vừa vẽ xong những con thỏ xanh lá cả trang giấy.

“Thật đẹp.” – Cố Phi nói.

Cố Miểu quay người trở lại bên bàn trà, nằm xuống, tiếp tục vẽ.

“Anh đi ra ngoài một chuyến” – Cố Phi đem tranh xếp lại đặt bên cạnh gối đầu, cầm máy ảnh trên bàn lên – “Giữa trưa nếu anh không trở về, tự em tới tiệm ăn cơm nhé.”

Cố Miểu không có phản ứng, chuyên chú vẽ tranh.

Cố Phi nhìn em gái một cái, mở cửa đi ra ngoài.

Tuyết rơi.

Tuyết rất lớn, nhìn tình trạng này thời gian cũng không ngắn, chỉ là cậu vẫn luôn không có chú ý. Khó trách Cố Miểu không có đi ra ngoài chơi ván trượt.

Cậu chỉnh khăn quàng cổ, đem mũ áo lông đội lên, thời điểm kéo khoá tay của cậu nhẹ nhàng run một cái.

“Mua hai cái đi, áo đôi, như thế nào?” – Tưởng Thừa đứng bên cạnh cậu nói.

Do dự mấy giây sau, Cố Phi xoay nhanh người trở về nhà, tìm một chiếc áo lông khác đổi với cái này, sau đó một lần nữa ra cửa.

Không có đạp xe, không có đi mô tô, tiệm bánh bao nhỏ cũng không có mở, cứ như vậy mang theo máy ảnh theo đường chậm rãi đi về phía trước.

Nơi này mấy chục năm đều chưa từng có thay đổi gì, đường đi đều không có mở rộng ra.

Mỗi một tấc, mỗi một bước, mỗi một chỗ mắt nhìn lại, đều có vô số vết tích.

Người lui tới, dấu vết lưu lại.

Mà kẻ có thể nhớ kỹ những vết tích kia, lại thường chỉ có một người.

Cậu ta đứng tại chỗ ngoặt nào đó nhìn bóng lưng của cậu.

Cậu ta đứng tại chỗ cửa sổ nào đó kéo vội ná cao su ngắm vào cậu.

...

Cố Phi hít mũi một cái, đem khăn quàng cổ kéo ra một đường nhỏ, gió lạnh thuận theo cằm cổ luồn một chút vào trong thân thể, cậu bước nhanh hơn.

Mùa đông không có người vượt vách.

Đứng trên mép sân thượng, dưới chân là tuyết thật dày tụ lại, bên tai là tiếng gió bắc rít lên.

Thời điểm giương mắt nhìn về phía trước, hết thảy tất cả đều bị tuyết trắng che mất.

Cố Phi giơ máy ảnh lên, từ trong khung ngắm nhìn thế giới đột nhiên trở nên xa lạ này.

Bình luận

Truyện đang đọc