NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Hai người im lặng ngồi trong tiệm, Tưởng Thừa không biết Cố Phi đang nghĩ gì, còn cậu thì cái gì cũng không nghĩ đến, cứ ngây người ra, đầu óc đang quay mòng, cũng không biết là mắc gì nó lại quay.

Lúc sắp chín giờ Cố Phi đứng dậy: “Đi nhé, tôi tiễn cậu về nhà?”.

“Ơ” – Tưởng Thừa cũng đứng dậy, ngây ra hỏi một câu – “Tiễn tôi? Tại sao phải tiễn tôi?”

“Sợ cậu lạc đường thôi” – Cố Phi nói.

“Đệt” – Tưởng Thừa cười – “Tôi bây giờ nhắm mắt cũng có thể trở về.”

“Lợi hại vậy luôn” – Cố Phi mặc áo khoác.

“Vẫn luôn vô cùng lợi hại.” – Tưởng Thừa cùng cậu ra khỏi cửa tiệm.

Nhà Cố Phi và căn nhà thuê của Tưởng Thừa ở cùng một hướng, trước khi qua giao lộ của nhà Cố Phi, đi thẳng đoạn nữa chính là căn nhà thuê của Tưởng Thừa.

Lúc cùng nhau đạp xe trở về, vẫn là im lặng như cũ, Tưởng Thừa lại muốn nói gì đó, cơ mà lại thấy không tìm ra được chuyện gì để nói, chỉ có thể một mạch nhìn chằm chằm con đường ở trước mặt.

Lúc tới giao lộ nhà Cố Phi, Cố Phi không quẹo ngang, Tưởng Thừa có để ý thấy nhưng cũng không nói gì, hai người vẫn đạp tới dưới căn nhà thuê mới dừng lại.

“Ngày mai cậu tới trường không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Tới chứ” – Cố Phi nói – “Không phải Vương đội trưởng muốn trưa chiều cùng nhau luyện bóng sao.”

“Vết thương đó của cậu” – Tưởng Thừa nhìn cậu – “Tới lúc đó chơi với lớp 2 được không?”

“Yên tâm” – Cố Phi vỗ vỗ lên vết thương trên thắt lưng mình – “Không ảnh hưởng, hơn nữa lớp 2 chơi bóng rất quy tắc.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa gật đầu.

Nói chuyện kết thúc, hai người lại không hề di chuyển, Tưởng Thừa không xuống xe đi vào hành lang, Cố Phi cũng không có quay đầu xe trở về.

Im lặng một hồi, Tưởng Thừa hắng giọng: “Vậy tôi đi lên đây.”

“Ừm.” – Cố Phi đáp một tiếng.

Nói chuyện xong rồi vẫn như cũ không động đây, hai người như bị điểm huyệt tiếp tục giữ nguyên tư thế ngồi trên xe chống chân xuống đất.

Lại qua một hồi, Cố Phi mới nói một câu: “Lên lầu đi, tôi đi đây.”

“Ừm” – Tưởng Thừa cuối cùng cũng động đậy, xách đầu xe lên lối đi bộ – “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa đẩy xe vào hành lang, khóa lại rồi nhìn ra ngoài đường một chút, Cố Phi vẫn còn ở đó, Tưởng Thừa nhìn lần này rồi, Cố Phi mới vẫy tay với cậu, quay đầu xe đạp rời đi.

Tưởng Thừa trở về phòng, tắm xong ngồi ở trước bàn, xem bài tập của ngày hôm nay, thế nhưng đã xem nửa ngày rồi vẫn không hiểu.

Một buổi chiều cộng với nửa tối ngày hôm nay, cậu cảm thấy đầu mình phải chịu chấn động hơi nhiều, những thứ ngổn ngang nhét vào rất nhiều, những thông tin bài tập này đã sớm không còn chỗ đặt.

Cậu dùng ít nhất mười phút đồng hồ, mới bình tĩnh lại tâm tình, bắt đầu làm bài tập.

Điện thoại reo lên một tiếng, Phan Trí nhắn tin tới.

– Tài liệu cho mày đang chuyển phát tới, nghe điện thoại chút đi, không phải mày đổi địa chỉ rồi sao? có xa quá không?

– Không quá xa đâu, gửi mã số cho tao đi.

Phan Trí gửi mã số chuyển phát nhanh cho cậu.

Tưởng Thừa tìm số điện thoại của chuyển phát nhanh, định ngày mai nói với người ta không cần giao tới, tự mình đi lấy là được. Cậu thực sự không muốn lại tới con phố nhà của Lý Bảo Quốc. Lỡ như đụng phải Lý Bảo Quốc trên đường, cậu không biết phải đối đáp thế nào.

– Bên trong còn có một cái USB, chương trình dạy học trên lớp của giáo viên học kỳ này tao đều đã kiểm tra kỹ một phần, cậu xem thử coi có ích không

Tưởng Thừa nhìn tin nhắn, lúc này nếu Phan Trí ở trước mặt, cậu chắc chắn đã đi qua ôm Phan Trí một cái, cháu trai thật hiếu thuận mà.

Cậu cầm điện thoại lên, giơ ngón cái selfie một tấm, chỉnh sửa thêm chút hoa văn lòe loẹt, sau đó gửi qua cho Phan Trí.

Phan Trí nửa ngày trời cũng không gửi tin nhắn lại, cậu đặt điện thoại qua một bên, cảm thấy đầu của mình đã dọn ra được chút khoảng trống, thế là ngồi xuống bắt đầu làm bài tập.

Bài tập của Tứ Trung cũng không nhiều, cho dù lúc này mới bắt đầu làm cũng sẽ không làm lỡ đi giờ ngủ, nhưng cậu trái lại có chút cảm giác không an tâm, suy nghĩ xem có nên kêu Phan Trí mỗi ngày đều gửi một phần bài tập cho mình không…

Vùi đầu làm bài tập khoảng chừng một tiếng, điện thoại vang lên một tiếng, có tin nhắn tới.

Cậu cầm điện thoại lên xem.

– Tấm selfie này của cậu có thể đặt tên là “Hay làm sao tôi dậy thì rất thành công”, hai ngày nữa tôi gửi cho cậu một phần ảnh lúc trước chụp, đừng selfie nữa.

Tưởng Thừa ngây người, sau khi hồi thần lại nhanh chóng nhìn lên cái tên ở phía trên.

Bé thỏ nhỏ ngoan ngoan!

“Đệt?” – Cậu hết hồn, lại vuốt thêm hai lần nữa mới xác định được, cậu lại lấy hình lẽ ra muốn gửi cho Phan Trí lại gửi cho Cố Phi!

– Cái đệt sao mà tôi lại gửi cho cậu rồi?????

– Cậu vốn muốn gửi cho ai vậy?

– Gửi cho bạn tôi!

Cố Phi ở bên đó không trả lời ngay, sau khi Tưởng Thừa đem hình gửi lại cho Phan Trí, tin nhắn của cậu ta mới lại gửi tới.

– Gửi cho bạn cậu tấm này đi

Phía dưới còn có thêm một tấm hình, Tưởng Thừa bỗng nhiên thấy khuôn mặt mình gần như chiếm toàn bộ màn hình, đột nhiên thấy vô cùng xấu hổ.

Đây là bức đặc tả chính diện ngày hôm đó trên môi cậu có vết thương mà Cố Phi chụp.

Kế bên còn có một hàng chữ phát sáng ngu ngốc tương ứng, tôi và vết thương quật cường của tôi.

– Đệt, cậu bị bệnh lâu năm mà giấu hả?

Cậu gửi lại cho Cố Phi một tin nhắn.

– Đẹp hơn bức selfie của cậu nhiều, tôi đã photoshop tỉ mỉ rồi

– Cút xéo!

– Sao lại có thể không biết ơn như vậy!

– Không biết ơn thì sao

–【 Ghét cậu ta!. jpg】

Tưởng Thừa nhìn bức hình Cố Phi gửi tới mà cười nửa ngày mới lại gửi đi một tin.

– Tôi cmn đang làm bài tập

– Học bá cố lên

Ngày hôm sau lúc thứ dậy, Tưởng Thừa cảm thấy đầu mình hơi nặng, ngồi bên giường đờ ra tới mấy phút, mấy giấc mơ rối bời nguyên buổi tối hôm qua cũng đã không thể toàn bộ nhớ lại.

Chỉ nhớ là có Cố Phi, có sở thú, còn có khách mời Phan Trí và Vương Húc, hò hét ầm ĩ.

Cậu thở dài một hơi, đứng dậy rửa mặt.

Có lẽ bởi vì đã qua một đêm, hiện tại khi nhớ tới vài chuyện mà Cố Phi nói, chuyện cậu ta lúc còn nhỏ, “quyết đấu công bằng” của cậu ta và Hầu tử, hiện tại đã không còn khiến cậu kinh hãi đến mức khó mà chịu được, chỉ biến thành sự việc không chân thật nào đó, tựa như một giấc mơ rất rõ nét.

Ở dưới lầu mua điểm tâm, Tưởng Thừa chầm chậm đạp xe tới trường, một tay nắm tay lái, một tay cầm cái bánh chiên ngậm lấy.

Thời tiết đã ấm dần lên, một cái bánh chiên ăn một nửa vẫn chưa nguội mất…

Lúc đi tới giao lộ, cậu bóp thắng lại một chút, có điều không nghe thấy tiếng huýt sáo của Cố Phi, xoay đầu nhìn nhìn hai phía, cũng không thấy Cố Phi dừng ở bên đường đợi cậu.

Tưởng Thừa thở dài, thời gian này, nếu như không phải có nguyên nhân gì đặc biệt, Cố Phi chắc chắn vẫn còn chưa rời khỏi giường.

Lúc tới trường học vẫn còn mấy phút nữa mới vào tiết, Tưởng Thừa dừng xe lại tại bãi giữ xe, đi bộ tới cổng trường học.

Lúc còn cách mười mấy mét nữa, cậu bỗng nhiên dừng lại cuốc bộ.

Tuần này thầy Từ trực nhật, lúc này đang đứng trước cổng trường, mà đứng đối mặt với thầy ấy còn có một người nữa.

Lý Bảo Quốc.

Tưởng Thừa lập tức cảm thấy một cơn buồn bực và hoang mang ập tới, sau khi cậu khựng lại mấy phút, cúi đầu đi qua đường, vòng qua cổng trường chạy tới bờ tường vây quanh ở phía trước.

Chỗ leo tường lần trước Cố Phi nói với cậu, vẫn may là rất dễ tìm.

Quầy bán quà vặt vừa mở cửa, lúc cậu leo lên tường, ông chủ đang quét rác có chút kinh hãi nhìn cậu: “Thằng nhỏ này, vẫn chưa có reng chuông, cửa trường còn đang mở mà.”

“Con… biết.” – Tưởng Thừa một tay vịn tường nhìn ông.

Ông chủ không lại nói chuyện, biểu tình trên mặt như hệt đang đối diện với một đứa thiểu năng trí tuệ.

Tưởng Thừa không để ý tới ông ấy nữa, chân vừa đạp lên trên tường, trèo được lên trên xong, vừa định nhìn xuống tình trạng đống gạch phía dưới cho dễ nhảy, đột nhiên thấy được kế bên đống gậy có một người đang đứng.

“… Lưu hiệu trưởng?” – Tưởng Thừa đang ở trên vách tường cả người đều ngây ra.

Lưu hiệu trưởng so với ông chủ quầy quà vặt còn kinh hãi hơn, nhìn cậu nửa ngày lời vẫn không thốt ra được.

“Lưu hiệu trưởng… chào buổi sáng.” – Tưởng Thừa không biết lúc này nên nhảy vào trong hay là quay đầu nhảy ra ngoài.

“A, chào buổi sáng.” – Lưu hiệu trưởng nhìn cậu, theo quán tính trả lời lại.

Tưởng Thừa do dự mấy giây, cuối cùng quyết định nhảy vào trong, đống gạch gần đây chắc có người đã dùng qua, bên rìa gạch đã ít đi một chút, cậu nhảy xuống vừa hay rơi xuống trước khoảng trống đối mặt với thầy ấy.

Lúc đứng dậy, mắt của Lưu hiệu trưởng đều đã sắp trợn rớt ra ngoài.

“Em… đi về phòng học ạ” – Tưởng Thừa chỉ phía trước, không đợi Lưu hiệu trưởng nói chuyện, cậu cất bước chạy đi, chạy thẳng tới tòa nhà phòng học mới chậm dần lại.

Không biết Lưu hiệu trưởng là còn chưa phản ứng lại kịp, hay là muốn tha cho cậu một lần, dù sao lúc cậu trèo tường cũng không phải là “đi trễ leo tường”, cũng không có giẫm cành cây… Dù gì thì học được ba tiết rồi cũng không có người tới tìm cậu gây phiền phức.

Thầy Từ cũng không có tìm cậu, tiết trước là của thầy ấy, thầy ấy dạy xong là rời khỏi phòng học, cũng không có đi tới tìm cách tâm sự với Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa cảm thấy có hơi khó chịu, lúc leo tường cậu không hề để ý, Lý Bảo Quốc tới trường rồi, làm cậu có chút cảm giác không thực tế, cậu không biết Lý Bảo Quốc muốn làm cái gì, Lý Bảo Quốc đã nói cái gì với thầy Từ…

Thật phiền phức.

Mà Cố Phi tới bây giờ vẫn chưa tới trường học, ghế ở bên cạnh đang trống, trong học bàn là sách vở để loạn tùng phèo của Cố Phi, còn có mấy tờ đề đã cong hết rồi vẫn chưa hề được viết tới.

Người trong lớp đối với việc Cố Phi trốn học không có bất kỳ cảm giác gì, người này mỗi tuần đều có trốn học.

Có lẽ trong cả lớp chỉ có mỗi cậu cảm thấy không thoải mái với việc Cố Phi không xuất hiện, bên cạnh trống không, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng ít nhiều.

Mỗi lần quay đầu qua nhìn không thấy Cố Phi đang cúi đầu chơi trò Trừ Yêu chán phèo lại khiến cậu thấy không quen đến thế.

Cuối cùng tiết cuối đã sắp qua được một nửa, cửa sau phòng học mới có bóng người lắc lư, Tưởng Thừa lập tức quay mặt qua, nhìn thấy Cố Phi đang nhanh chóng tiến vào phòng học.

“Tôi tưởng cậu sẽ không tới chứ.” – Tưởng Thừa nhỏ giọng nói.

“Tôi đã nói sẽ đến mà” – Cố Phi cười – “Buổi trưa luyện bóng còn gì”.

“…Tôi tưởng cậu sẽ nói tới đây để đi học.” – Tưởng Thừa nói.

“Tối qua ngủ trễ, sáng nay ngủ quên, tôi vừa thức dậy là chạy tới ngau” – Cố Phi tùy tiện móc ra mấy quyển sách giáo khoa quăng lên bàn – “Tiết này tôi có nghe hay không cũng như nhau, vốn đã nghe không hiểu.”

Tưởng Thừa không nói chuyện, lấy ra cái kết dính vết thương quăng tới trên bàn cậu.

“Đồ thật cao cấp” – Cố Phi cầm lên nhìn, đem bỏ vào trong túi – “Trưa nay mời tôi ăn đi.”

Tưởng Thừa nhìn cậu: “Dựa…”

“Dựa vào việc tôi đã mời cậu ăn.” – Cố Phi ngắt lời cậu.

“… Được thôi, nhưng trưa nay tôi phải đi lấy đồ chuyển phát nhanh trước, đúng lúc nhờ cậu xem giuóp nơi này” – Tưởng Thừa cầm điện thoại ra, lấy địa chỉ đã lưu lại cho Cố Phi xem – “Cậu biết ở đâu không?”

“Biết” – Cố Phi nhìn cậu – “Kế bên cầu đường sắt.”

“A.” – Tưởng Thừa chợt nghe xong ba chữ cầu đường sắt này, lập tức có hơi thất thần.

“Cậu mua đồ à?” – Cố Phi hỏi.

“Không phải” – Tưởng Thừa nói – “Bạn học gửi cho tôi chút tài liệu ôn tập gì đó.”

“Tôi đi lấy với cậu” – Cố Phi nói – “Vừa hay ở đó có một tiệm mỳ lão thiểm rất ngon.”

Tưởng Thừa bật cười. “Sao ở đâu có đồ ăn ngon cậu cũng biết hết vậy”.

“Cũng không phải là biết hết, ở vùng này tôi đã đi ăn khắp nơi rồi” – Cố Phi nói – “Dù sao cũng lớn lên ở đây, phạm vi cuộc sống của tôi chủ yếu chính là từ đây tới trạm xe lửa, từ đây, tới quảng trường trung tâm thành phố, những nơi khác tôi cũng chưa từng đi qua.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu.

“Hai đứa mày đi đâu?!” – Vương Húc ở trong nhà giữ xe vừa lấy xe vừa rất không thoải mái nói – “Cùng nhau ăn sẵn tiện đi luyện bóng, buổi chiều tao đã xin nghỉ với thầy Từ rồi, tiếp tục luyện tập! Hành vi vô tổ chức vô kỹ luật này của hai đứa mày…”

“Trong vòng một tiếng tụi tao đảm bảo sẽ tới.” – Cố Phi nói.

“Hành vi vô tổ chức vô kỷ luật này là…” – Vương Húc tiếp tục nói.

“Đội trưởng, bọn tao đang xin phép mày đấy” – Tưởng Thừa nói – “Xin phép nghỉ một tiếng đồng hồ có chút chuyện, trong vòng một tiếng đảm bảo trở về trả phép.”

Lời này khiến cho Vương Húc vô cùng hưởng thụ, sau khi suy nghĩ một hồi gật gật đầu: “Được thôi, đã phê chuẩn.”

Cầu đường sắt này trông vô cùng cũ kỹ, chắc là đã ngừng sử dụng, ở giữa đường sắt đều bị gỉ sét, còn có cỏ dại mọc đầy, hai bên đường trái lại vẫn có thể đi được, nhưng chỉ có thể là người đi bộ và xe đạp hay mô tô kiểu vậy.

Tưởng Thừa sau khi đi qua cầu vẫn luôn nhìn bốn phía, chung quanh cũng không hề hoang vắng, bên đường có rất nhiều cửa tiệm nhỏ, trông qua vẫn náo nhiệt, cậu một mực vẫn chưa thấy được ở đâu có tiểu khu bỏ hoang và nguy phòng gì.

“Ở bên kia, đã qua giao lộ rồi” – Cố Phi xoay tay lại chỉ chỉ giao lộ thứ nhất bọn họ sau khi đi xuống cầu – “Từ đó đi vào.”

“Ừm” – Tưởng Thừa quay đầu nhìn một chút, không nhìn ra  manh mối gì, có điều tòa nhà ở bên đây cũng không cao, chủ yếu là bốn năm tầng, nếu như là nguy phòng, mùa màng lại càng tới sớm hơn rồi, có thể là tầng lầu đó lại càng thấp hơn, amen.

“Ngày mai nếu như cậu thật sự muốn đi xem” – Cố Phi chầm chậm đạp xe – “Tôi kêu Đinh Trúc Tâm đi đón cậu, chị ấy biết chỗ…”

“Không cần.” – Tưởng Thừa nhanh chóng ngắt lời cậu.

Đinh Trúc Tâm đối với kiểu bài xích vi diệu kia cậu có thể cảm nhận được, đi xem loại chuyện thế này cậu cũng không muốn bên cạnh còn có thêm một Đinh Trúc Tâm.

“Vậy…” – Cố Phi nhìn cậu vẫn còn muốn nói gì đó.

Tưởng Thừa phất phất tay: “Cậu đừng để ý tới tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho ai thấy tôi tới, cũng sẽ không ảnh hưởng hoạt động nhảy lầu thiếu máu não của các cậu, cậu tự mình lo bản thân cho tốt đừng để bị thương là được.”

Cố Phi cười.

“Cười cái mốc xì” – Tưởng Thừa nói – ” Cậu chính là một thành viên trong đội ngũ não tàn xưởng thép.”

Cố Phi càng cười to hơn.

“Ày! Cậu có tin tôi…” – Tưởng Thừa vốn nhớ tới chuyện này là nổi quạu, nhưng nụ cười này của Cố Phi đã xóa hết đi cơn giận của cậu, cậu buông tay lái, học theo tấm meme hôm qua Cố Phi gửi tới, một tay nắm lại thành quyền, một tay chỉ qua Cố Phi – “Ghét cậu ta!”

Cố Phi ngây người ra, lập tức cười đến nỗi đầu xe cũng quẹo đi: “Rất giống đó.”

Tư liệu Phan Trí gửi tới có một thùng giấy nhỏ, đóng gói chắc chắn, còn có một cái USB được bao lại bằng giấy kỹ càng, Tưởng Thừa không mở ra, cầm lên nhìn nhìn gáy sách, tức thời đã cảm thấy trong lòng an tâm đi không ít.

“Đây là người lần trước cùng cậu tới Tứ Trung phải không?” – Cố Phi nhìn đơn chuyển phát nhanh – “Phan Soái?”

“Phan Trí” – Tưởng Thừa cầm đơn chuyển phát nhanh qua nhìn một chút – “Một đứa không có mặt mũi, thằng nhóc này trước đây còn viết vào bài thi là Phan An.”

(Phan An đại mỹ nam Trung Hoa cổ đại, đẹp trai đến nỗi mỗi lần cưỡi xe ra ngoài chơi đều bị phụ nữ từ trẻ đến già chạy theo xem mặt, nhiều đến nỗi chàng không dám bước ra khỏi xe.)

Cố Phi cười: “Có điều chữ viết của cậu ta soái hơn cậu nhiều rồi.”

“Chữ của học sinh cá biệt đều đẹp” – Tưởng Thừa nói – ” Học bá chúng tôi, căn bản không để ý tới chữ viết có đẹp hay không, ôi ba thứ râu ria không đáng nói”.

“Cậu thực sự phải luyện chữ một chút” – Cố Phi nói – “Hôm đó thầy Từ nhắc đến chuyện bài thi của cậu bị trừ bớt điểm là thấy nước mắt đầm đìa tới nơi”.

“Vậy là cậu chưa thấy qua chữ trước kia của tôi” – Tưởng Thừa nói – “Chữ trước kia của tôi, cả tôi nhìn cũng không hiểu.”

“Ai cha” – Cố Phi cười vừa thở dài – “Đi thôi, đi ăn mì.”

Có lẽ là cầm một đống tài liệu, có lẽ là cùng với Cố Phi chơi bóng cả buổi chiều, Tưởng Thừa cảm thấy những buồn bực sáng nay đều đã tan biến đi không ít, lúc nhớ tới chuyện của Lý Bảo Quốc cũng không còn một trận nghẹn uất.

Luyện bóng xong đi ra khỏi cổng trường, Cố Miểu đang ngồi ở ven đường, dưới mông là ván trượt của nhỏ ấy.

Sau khi trời ấm lên Cố Miểu cũng không đội nón nữa, đống tóc như mèo mưa từ khi cạo trọc đầu chưa hề xử lý qua đang nhô ra ở trên đầu, bên trên trán buộc một sợi dây cột tóc màu đỏ, trông lại rất… có cá tính.

“Tôi cho cậu 50 đồng tiền.” – Tưởng Thừa nhìn Cố Phi.

“Được.” – Cố Phi nói.

Câu trả lời ngoài dự kiến thế này nhất thời khiến Tưởng Thừa không còn biết tiếp theo nên nói cái gì nữa.

Cũng may sau khi Cố Phi khựng lại một chút liền đã trở về trong dự kiến mà hỏi một câu: “Tại sao?”

“Đưa em gái yêu dấu của cậu đi cắt tóc giùm tôi, năn nỉ đó” – Tưởng Thừa nói.

“Được.” – Cố Phi gật gật đầu, chìa tay ra trước mặt cậu.

Tưởng Thừa nhìn thoáng qua tay của cậu ta, lấy túi tiền, rút ra tờ 50 thả lên tay của cậu.

Cố Phi nhét tiền vào trong túi: “Thật ra nó cắt tóc không tốn tiền, tìm Lý Viêm là được, tay nghề cũng khá lắm”.

“…Trả tiền cho tôi.” – Tưởng Thừa quả thực cạn lời.

“Không.” – Cố Phi trả lời vô cùng ngắn gọn.

Tưởng Thừa há miệng ra nói không nên lời, trên đời này còn có người mặt dày vô liêm sỉ tới thế!

Cố Miểu theo lẽ thường sẽ đạp ván trượt theo xe đạp, nhưng hôm nay nhỏ lại nắm ở yên sau của Tưởng Thừa, một đường rất vui vẻ mà trượt tới cửa tiệm nhà Cố Phi.

“Cậu về à?” – Cố Phi hỏi.

“Ừm” – Tưởng Thừa nhìn nhìn tư liệu được buộc ở ghế sau – “Tôi trở về xem đống đồ này.”

“Vậy được” – Cố Phi gật gật đầu – “Sáng mai tôi ở giao lộ chờ cậu, 8 giờ 30.”

“Được” – Tưởng Thừa đáp một tiếng, lại vẫy vẫy tay với Cố Miểu – “Nhị Miểu tạm biệt.”

Cố Miểu vẫy vẫy tay, cậu cười cười, đạp xe đi.

Tứ Trung đặt trận chung kết vào thứ bảy, đại khái để tiện cho thầy trò toàn trường cùng học sinh của những trường xung quanh có thể xem thi đấu. Thời gian thi đấu bắt đầu là 10 giờ, nhưng đội trưởng Vương Chín Ngày lo lắng, yêu cầu mọi người 8 giờ rưỡi tập hợp, tranh thủ thời gian làm nóng người, thi đấu xong chắc chắn lại sẽ có một đám người kích động tụ lại một chỗ, nói không chừng buổi chiều còn muốn chơi thêm một trận cho đã…

Cho nên ngày mai cậu có lẽ không có thời gian đi tới hiện trường chỗ nhảy lầu kia để nghiên cứu địa hình, chỉ có thể đi vào buổi tối hôm nay.

Trở về phòng thuê đem đồ đặt xuống, Tưởng Thừa lại đeo cặp sách ra khỏi cửa, đi thẳng đến cầu đường sắt.

Bên đường của cầu đường sắt phía này cũng không hề hoang vắng, nhưng sau khi quẹo vào giao lộ kia mà Cố Phi nói, người đã trở nên ít đi rõ rệt, cửa tiệm ở bên đường cũng là cái này dựa sát cái kia tầm thường và cũ nát.

Thuận đường đi đến cuối là một cái ngã rẽ nhỏ, bên trái có thể thấy được đi tới phía trước là một cái xưởng may, bên phải là một con đường rách nát, mặt đường cũng đã nứt ra.

Cậu đi về bên phải, sau khi đi về trước được mấy phút, thấy được có mấy tòa nhà cũ nát cửa sổ đều đã bị vỡ sạch.

Chính là nơi này.

Cậu vừa chầm chậm đạp xe về phía trước vừa nhìn chung quanh, phán đoán xem đám não tàn xưởng thép sẽ ở trên tòa lầu nào trong đây chơi cái trò nhảy lầu kia.

Chắc chắn không phải là mấy tòa ở trước mắt này, quá sát với bên ngoài, có người đi qua liền có thể thấy được, phải đi tiếp vào trong.

Tưởng Thừa cuối cùng dừng lại trước bốn tòa nhà cũ dàng ngang nhau.

Rác rưởi ở chỗ này đúng là nhiều hơn chỗ khác, đủ loại chai nước, vỏ đồ ăn vặt, đầy đất còn là đầu thuốc lá, với một cái thùng sắt đặt ở cửa tòa nhà.

Cậu đi tới nhìn thoáng qua trong thùng, bên trong đều là đầu gỗ đã đốt thành tro than, đây chắc là của bọn não tàn ban đêm tụ lại dùng để sưởi ấm.

Chung quanh không có người, Tưởng Thừa đem xe tùy tiện tựa vào bên tường, đi vào một tòa lầu rách nát đối diện mấy tòa dàng hàng ngang này.

Căn này đứng đơn độc một mình ở một bên, có năm tầng, là tòa lầu cao nhất ở xung quanh, cũng lại cũ nát tới nỗi ở bên trong đều có thể thấy được trong khe tường mọc ra cỏ nhưng lại đã khô đi, lúc cậu đi lên lầu đều cảm thấy nếu như còn có một người đi lên nữa, tòa nhà này liền sẽ sụp xuống.

Đi thẳng lên tới tầng cao nhất, Tưởng Thừa đi tới bên cửa sổ, nhìn một chút ở bên kia.

Bốn tòa lầu ở phía đối diện, cơ bản có thể xác định, khoảng cách của các tòa nhà đúng là không lớn, hai tòa lầu bên phải đều là bốn tầng, hai tòa bên trái là ba tầng, tòa ngoài cùng bên trái kia đỉnh lầu đã sụp đổ một nửa, căn bản chỉ còn lại hai tầng cao.

“Chào mọi người ” – Tưởng Thừa giơ tay trái lên, ngón giữa và ngón trỏ làm ra hình chữ V, rung chậm chậm ở trước mặt – “Hoan nghênh các bạn đến với chương trình Thừa ca dẫn bạn xem trò não tàn tập 1.”

Cậu đi tới trước cửa sổ thứ hai: “Hiện tại mọi người có thể nhìn thấy bốn tòa nhà này, chính là nơi thi đấu nhảy lầu thiếu máu não của gia tộc não tàn xưởng thép … Chúng ta có thể đoán ra được, là từ một tòa nhà này nhảy tới một tòa nhà khác, dựa theo trình độ não tàn mà thấy, bọn họ khả năng sẽ còn tiến hành nhảy cấp bốn… Trong sân có thể nhìn thấy không ít tạp vật, những vật này đều có dấu tích được cố ý bày ra, cho nên chúng ta có thể phán đoán, bọn họ chắc sẽ còn thách đấu nhảy chướng ngại vật…”

“Đệt” – Tưởng Thừa để tay xuống, quay đầu nhìn chung quanh – “Mọi người hẳn là đều đã nhìn ra rồi, phạm vi nhìn ngắm chuẩn ở nơi này cũng không phải là quá tốt… Chúng ta tới xem thử có góc độ thích hợp hơn hay không…”

Tưởng Thừa đi lòng vòng trong mấy gian phòng ở lầu năm, cuối cùng ở trong hành lang tìm thấy được phân nửa cái thang nối tới trên sân thượng.

Cậu nhảy lên bắt lấy cái thang, sau khi thử một chút cảm thấy còn rất chắc chắn, đạp tường từ trong cái lỗ trèo lên.

“Các bạn khán giả, chúng ta tới nhìn xem…” – Tưởng Thừa đi vài bước tới mép sân thượng rồi dừng lại – “Tôi hơi… sợ độ cao, chẳng qua là vì muốn… dẫn mọi người xem trò não tàn…”

Cậu đi từ từ tới mép sân thượng: “Góc độ này rất tốt.”

Nơi này có thể nhìn rõ ràng tình trạng của đỉnh lầu đối diện, hơn nữa khoảng cách không tính là xa, có điều… nếu như cậu cứ đứng chòng chọc ở đây như vậy, ở đối diện có người nhìn qua, có thể rõ ràng nhìn thấy được đây là người.

Tầng chót có cái phòng nhỏ, cậu đi qua đứng ở trước nó, như thế này chắc là có thể che cậu lại.

“Tốt, mọi người có thể nhìn thấy” – Tưởng Thừa vừa nói vừa đưa tay vào trong túi, lấy ra ná cùng một viên bi thép, nhắm sân thượng đối diện kéo căng dây cao su – ” Khoảng cách thế này, chúng ta có thể đạt tới được các dạng mục tiêu, cùng với sức mạnh của các mục tiêu.”

Nói xong câu này, cậu hít một hơi, không chú ý chuyện chân mình đang muốn nhũn ra.

Sau khi nhắm chằm chằm phía đối diện, tay cậu buông lỏng, bi thép bay ra.

Sau đó, giá gỗ nhỏ đặt ở lầu chót bên đó ngã xuống.

“Tiết mục hôm nay đến đây rồi” – Tưởng Thừa nhìn giá gỗ kia híp mắt một chút – “Ngày mai sau trận chung kết, xin mời các bạn đúng giờ đến với chương trình Thừa ca dẫn bạn xem não tàn tập 2.”

Bình luận

Truyện đang đọc