NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Tưởng Thừa đã không đọc cuốn sách nào kể từ khi kỳ thi đại học kết thúc, ngay cả hướng dẫn ghi danh cũng chỉ liếc nhìn sơ qua, ở trong thư viện cậu cũng không biết mình nên xem gì, đám người Triệu Kha cũng không đọc sách, chỉ coi như nghiên cứu địa hình, làm quen hoàn cảnh một chút.

Thư viện ở nơi này vẫn rất là dốc lòng.

Khi Tưởng Thừa bước vào thư viện, cậu cảm thấy có chút sốc, trạng thái hoàn toàn thư giãn sau kỳ thi tuyển sinh vào lúc này lại bị kéo căng.

Thư viện rất lớn, cũng vô cùng đẹp, dùng miêu tả thời tiểu học để hình dung thì chính là sạch sẽ sáng sủa, bàn ghế ngăn nắp... Còn có ghế sô pha, cậu đi qua ngồi thử, thật thoải mái.

Người đọc sách trong thư viện đều rất yên tĩnh, mấy người bọn họ lấy di động ra chỉnh chế độ im lặng, lúc đi tham quan chung quanh cũng không nói câu nào, chỉ vừa đi vừa xoay đầu ngắm nhìn bốn phía.

Từng dãy giá sách không nhìn thấy đuôi bên trên sắp xếp gọn gàng đủ loại sách, giờ phút này lại cho Tưởng Thừa cảm giác phiền phức, chỉ khiến cậu cảm thấy một loại áp lực mờ nhạt.

Cậu nỗ lực không biết ngày đêm hơn nửa năm, đổi lấy bức thư thông báo mình muốn, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, nghiêm túc mà nói, cũng không được tính là một bước.

"Đi, uống cà phê sau đó đi ăn." – Triệu Kha mượn một vài quyển, dùng để làm quen quá trình mượn sách.

"Sách gì vậy?" – Tưởng Thừa nhỏ giọng hỏi, lúc này mượn sách cậu cũng thật không biết nên mượn sách gì, hoàn toàn không có đầu mối.

“...Tiểu thuyết." – Triệu Kha cho cậu xem trang bìa.

"Tôi tưởng cậu mượn sách chuyên ngành chứ." – Tưởng Thừa ngẩn người.

"Sách chuyên ngành sau này xem, xem tới ngán luôn" – Triệu Kha nói – "Tôi bây giờ muốn xem tiểu thuyết."

"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.

Triệu Kha có hứng thú rất lớn với việc uống cà phê, buổi sáng mới mời cậu uống một ly, lúc này lại muốn đi tiếp, mọi người đều nói ai trả tiền nấy, nhưng Triệu Kha không đồng ý, nói là cậu ta đề nghị thì cứ để cậu ta mời.

Uống cà phê xong Tưởng Thừa cũng không còn bất kỳ ý muốn để ăn nữa, không đói bụng, cũng không muốn ăn.

Tuy nhiên, với tinh thần làm quen với nhà ăn, cậu vẫn cùng đi theo liên chiến hai cái nhà ăn nữa, ăn xong trở lại ký túc xá có loại thống khổ như lúc nào cũng có thể ói ra.

– Tôi ăn no quá

Cậu nằm dài trên giường, gửi tin nhắn cho Cố Phi.

Nhưng Cố Phi không nhắn lại, lúc này cậu ta chắc đang ăn cơm cùng Cố Miểu.

Trong kí túc xá ngoại trừ cậu và Triệu Kha, hai người còn lại đều đang gọi điện thoại, nghe qua chắc là đang nói chuyện với bạn gái, ngữ khí rất thâm tình chậm rãi.

Người ngủ giường đối diện với Tưởng Thừa tên là Lỗ Thực, Tưởng Thừa cảm thấy cái tên này mang lại cảm giác như bức tranh có đóng trụ cầu ở trước mặt, nhưng Lỗ Thực cũng không như trụ cầu to mập, mà dáng người cao gầy, cho ra chỗ của Cố Phi có lẽ đẩy một cái liền có thể gãy.

(*Lỗ (鲁) là chậm chạp, thô lỗ, đần độn, Thực (实) là thật thà)

"Không sao, 1 tháng 10 em tới chơi" – Lỗ Thực nói rất ôn nhu – "Chúng ta ở đây chơi mấy ngày, rồi anh và em đi...... Sau đó anh tự trở về, không sao cả, chạy có hai chuyến tính là gì, em cũng chạy hai chuyến đó thôi......"

Thật ngọt ngào, Tưởng Thừa cười cười, nhìn thoáng qua Triệu Kha bên cạnh, cẩu độc thân duy nhất trong kí túc xá là bạn học Triệu Kha đây đang cộc cộc cộc gõ bàn phím, vẫn là xuất thần chơi Pikachu.

Đối diện giường Triệu Kha là Trương Tề Tề, tên thật đáng yêu, người cũng rất đáng yêu, khuôn mặt em bé, trông không khác học sinh cấp hai là bao, cậu ta nãy giờ vẫn rất nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, lúc này đột nhiên lên giọng, có chút nóng nảy nói: "Đừng khóc a, em đừng khóc, em khóc anh liền muốn khóc theo, bây giờ chúng ta cũng không có điều kiện để ôm đầu khóc lóc......"

"Có thể ôm gối a" – Triệu Kha nói – "Một cái không đủ chỗ tôi còn."

Tưởng Thừa nghe xong liền cười.

"Này, Tưởng Thừa" – Triệu Kha không qua được màn này, thế là buông chuột xuống – "Cậu muốn tham gia câu lạc bộ không?"

"Câu lạc bộ?" – Tưởng Thừa nhớ tới chỗ mình còn có một đống thẻ quảng cáo câu lạc bộ gì đó, cậu trước giờ cũng không quan tâm để xem – "Tôi... không biết, không muốn tham gia."

"Có vài câu lạc bộ rất thú vị" – Triệu Kha nói – "Tôi muốn tham gia câu lạc bộ nào đó có thể rèn luyện thân thể."

“Buổi sáng tôi chạy bộ gì đó được rồi" – Tưởng Thừa nói – "Cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?"

"Tôi..." – Triệu Kha quay đầu nhìn Lỗ Thực và Trương Tề Tề, thấp giọng nói – "Tôi muốn đan một chiếc áo len cho nữ thần của tôi."

"Hả?" – Tưởng Thừa nghe không hiểu.

"Có một câu lạc bộ đan" – Triệu Kha làm ra động tác đan len – "Đủ loại đan."

"Cậu không phải muốn rèn luyện thân thể sao?" – Tưởng Thừa có chút mờ mịt.

"Đúng a"– Triệu Kha nói – "Nhưng nữ thần quan trọng hơn, tôi có thể tham gia hai câu lạc bộ."

"Cho nên cậu muốn đi đan áo len?" – Tưởng Thừa hỏi.

“Là đan, không chỉ là đan áo len" – Triệu Kha chỉnh cậu – "Nữ thần của tôi..."

"Đi đi." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Chắc là rất thú vị." – Triệu Kha nói.

"Tôi thấy mục tiêu của cậu đừng nên đặt quá cao" – Tưởng Thừa nói – "Cậu có thể bắt đầu từ những thứ đơn giản."

"Khăn quàng cổ?" – Triệu Kha nghĩ nghĩ – "Quá bình thường."

"Áo len rất không bình thường sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

"Không có cái nào ở giữa sao?" – Triệu Kha dựa vào thành ghế suy nghĩ – "Ví dụ như......"

"Tôi cho cậu xem cái này." – Tưởng Thừa đứng dậy, trong thoáng chốc này, cậu đột nhiên như cảm nhận được tâm tình suốt ngày bị chế giễu của những kẻ cuồng khoe con.

Kẻ cuồng khoe con leo lên giường, từ bên gối nằm lấy qua con búp bê cầu nắng bằng len.

Lần này tới đây, cậu căn bản không mang theo thứ gì, cái mê cung Cố Phi làm cho cậu, Cố Phi muốn cậu mang theo, nhưng lại quá nặng, cuối cùng chỉ đem theo búp bê cầu nắng.

"Búp bê cầu nắng?" – Triệu Kha có chút kinh ngạc cầm qua – "Đẹp quá."

"Cái này chắc là dễ hơn áo len đi?" – Tưởng Thừa nói.

"Đây là móc" – Triệu Kha nhìn một hồi, trả búp bê lại cho cậu – "Là cậu làm?"

"Không phải." – Tưởng Thừa đem búp bê cầu nắng thả lại bên cạnh gối nằm, chăm chú nhìn trong chốc lát, lại vỗ vỗ lên đầu búp bê, lúc này mới xuống giường.

"Bạn..." – Triệu Kha lại liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, hai người kia vẫn còn đang đắm chìm trong điện thoại – "Trai cậu làm?"

"Ừm." – Tưởng Thừa cười cười. 

"Rất tốt" – Triệu Kha gật đầu – "Tôi không lo lắng nữa."

"Hả?" – Tưởng Thừa ngẩn người.

"Trước đó tôi nghĩ một đứa con trai vào câu lạc bộ đan có nương pháo quá không" – Triệu Kha nói – "Bây giờ yên tâm rồi."

"A." – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Cậu ta thì không nương pháo, nhưng cậu có thể bởi vì đi câu lạc bộ đan mà nương pháo hay không thì rất khó xác định."

Triệu Kha nhìn cậu không nói chuyện.

"Chắc là không." – Tưởng Thừa nói.

"Tôi cũng nghĩ chắc không đâu." – Triệu Kha nói.

Cố Phi vẫn chưa nhắn lại, Tưởng Thừa cả buổi tối có chút đứng ngồi không yên.

Cậu biết là Cố Phi có chuyện, Cố Miểu mỗi lần chỉ cần hai ngày không nhìn thấy Cố Phi thôi, lúc Cố Phi trở về thế nào cũng phải chơi với em ấy thật lâu.

Nhưng cảm giác hôm nay lại không giống thường ngày, cậu cắn răng mới không nhắn tin cho Cố Phi.

Cứ như vậy sững sờ trên giường nghe Lỗ Thực và Trương Tề Tề trò chuyện về bạn gái, loại chủ đề này cậu không cách nào gia nhập, dù sao cậu quen là bạn trai, Triệu Kha cũng không gia nhập, người này suy cho cùng cũng chỉ có nữ thần.

Hàn huyên hơn một giờ, hai người kia bắt đầu cho đối phương xem ảnh chụp bạn gái mình.

"Rốt cục bắt đầu tuyên đấu hình ảnh rồi." – Triệu Kha nói.

"Cái gì?" – Trương Tề Tề hỏi.

"Không có gì." – Triệu Kha tiếp tục chơi.

Tưởng Thừa nằm trên giường nhắm mắt cười hồi lâu.

Mãi cho đến mười giờ hơn, điện thoại cậu rốt cục vang lên một tiếng, Cố Phi nhắn tin lại. 

– Ngủ chưa?

– Vẫn chưa

Tốc độ trả lời này đoán chừng có thể phá vỡ kỷ lục đánh chữ nhanh nhất của cậu, ngón tay di chuyển đến có tàn ảnh.

– Hôm nay Nhị Miểu gây chuyện, tôi bây giờ mới rảnh rỗi

– Nó thế nào?

– Cơm nước xong phát hiện không có Thừa ca ở đây, liền không quá vui vẻ, xé sách vở, nổi lửa một trận

Tưởng Thừa nhìn thoáng qua thời gian, từ cơm nước xong xuôi đến bây giờ, thời gian không tính là ngắn, trận lửa này của Cố Miểu là nổi lên thế nào cậu không dám tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng Cố Phi là thế nào mới khiến Cố Miểu bình tĩnh lại.

– Bây giờ tốt rồi?

– Ừm, không sao, nó ngủ rồi

– Cậu mệt rồi phải không?

– Không có cảm giác gì, quen rồi

– Cậu chụp một tấm cho tôi xem chút đi, tôi bây giờ nhớ cậu không chịu được

Cố Phi không nhắn lại, một lát sau trực tiếp gửi hình qua, Tưởng Thừa nhìn thoáng qua liền mỉm cười, nhưng cười hai cái xong lại cười không nổi nữa.

Cố Phi để trần thân trên tựa ở đầu giường, dáng vẻ cười rất vui vẻ, làm cho nhớ nhung kìm nén cả tối của cậu xém chút liền sập đê.

– Tôi đệt, làm sao đây, tôi bây giờ muốn mua vé trở về

– Đừng, huấn luyện quân đội xong tôi tới thăm cậu

– Thật sao?

– Sao tôi dám lấy chuyện này lừa cậu, chúng tôi ngày mốt huấn luyện quân sự, ba ngày, huấn luyện xong tối thứ sáu liền có thể đi thăm cậu 

– Ừm

Nói chuyện vài câu, Tưởng Thừa cảm giác trong lòng yên tâm hơn không ít, lại mở ảnh Cố Phi chụp nhìn một lúc, mặc dù Cố Phi cười rất vui vẻ, nhưng vẫn thấy được quầng thâm và mỏi mệt trong mắt cậu ta.

– Cậu ngủ đi, mấy ngày nay cậu cũng không ngủ ngon

– Tôi đúng là rất buồn ngủ, cậu ngủ sao, hay là nói chuyện với người ở ký túc xá?

– Không phải, có hai người đang nói chuyện về bạn gái, tôi không cách nào gia nhập

– HHHH

– Hai người bọn họ nếu ngày mai vẫn chưa nói chuyện xong về bạn gái, tôi liền phải cùng bọn họ thảo luận một chút về bạn trai tôi

– Không được mà

– Được

– Không được mà quan nhân

–... Xéo đi nương pháo nhà người

– Nương pháo mắng cha pháo

– Cậu có ngủ không vậy, không phải cậu rất buồn ngủ sao

– Ngủ đây

– Ngủ ngon bạn trai

– Bạn trai ngủ ngon

Cố Phi đã đi ngủ, đèn trong kí túc xá cũng tắt đi.

Tưởng Thừa cầm điện thoại chơi một hồi, đủ loại ứng dụng, cuối cùng lật xem từng tấm ảnh của Cố Phi một lượt, mới xem như là kết thúc.

Buồn ngủ, Cố Phi mấy ngày ngủ không ngon, cậu cũng mấy ngày ngủ không ngon, cộng thêm hoàn cảnh mới, đủ loại người mới, sự tình mới, đối với người xưa nay không quan tâm tới xung quanh như cậu mà nói, làm quen với môi trường và người khác là một chuyện rất mệt mỏi.

Có điều Lỗ Thực và Trương Tề Tề còn đang nhỏ giọng trò chuyện, Tưởng Thừa cảm giác hai người bọn họ nhất định sẽ trở thành bạn thân tri tâm không chuyện gì là không nói được.

"Ngủ đi" – Triệu Kha nằm trên giường nói một câu, ngữ khí bình thản, ngữ điệu bình ổn – "Có tin hồi nữa tôi đốt mồi lửa nướng hai cậu không."

"Phẫn nộ của cẩu độc thân." – Tưởng Thừa cười nói.

"Vô cùng phẫn nộ." – Triệu Kha không biết từ chỗ nào mò ra cái bật lửa, bấm cho nó sáng lên.

Hai người đối diện cười kết thúc cuộc trò chuyện, trong phòng rơi vào yên tĩnh.

"Con đang ở đâu?" – Mẹ Cố Phi ở trong điện thoại rất lo lắng hỏi – "Mẹ dỗ không nổi Nhị Miểu nữa! Con mau trở về!"

"Vâng, năm phút liền về tới." – Cố Phi từ trên giường nhảy xuống, vừa mới qua sáu giờ, cậu còn đang ngủ có chút mơ màng, nhưng nghe Cố Miểu nổi giận thét chói tai, chỉ trong vòng một giây, cậu liền hoàn toàn thanh tỉnh. 

Từ lúc ra khỏi cửa cho đến khi về đến nhà, hết thảy không vượt quá mười phút.

Vừa vào cửa liền nghe thấy Cố Miểu không còn thét chói tai nữa mà có chút khàn tiếng hét lên, thời gian nổi giận không hề ngắn.

"Anh trai con về rồi!" – Mẹ cậu nắm vai Cố Miểu, quay em ấy nhìn về phía cửa – "Nhị Miểu mau xem, anh hai về rồi!"

Cố Miểu dừng hét, đứng tại chỗ không động đậy.

"Nhị Miểu” – Cố Phi cũng không kịp thay giày, đi qua ngồi xổm ở trước mặt em ấy, lúc tay sờ trên cánh tay Cố Miểu có thể cảm thấy được toàn thân em ấy cứng ngắc, đây không phải nổi giận, lúc Cố Miểu căng thẳng và lo nghĩ mới căng cứng toàn thân, cậu vừa xoa lên cánh tay Cố Miểu, vừa không ngừng gọi – " Nhị Miểu, Nhị Miểu, anh hai đây, Nhị Miểu..."

Sau khi liên tục gọi hơn mười lần, Cố Miểu chậm rãi thả lỏng, mở cánh tay ra ôm cậu.

Cố Phi bế Cố Miểu lên, đi vào phòng ngủ em ấy: "Em nặng quá, lát nữa dẫn em đi cân có được không? Anh trai sắp bế không nổi rồi." 

Đặt Cố Miểu lên giường, em ấy cũng không có buông tay, vẫn ôm cánh tay Cố Phi.

"Ăn sáng không? Dẫn em đi ăn sáng?" – Cố Phi nói.

"Không đi." – Cố Miểu nói rất nhẹ.

"Ừm, không đi" – Cố Phi vỗ vỗ sau lưng em ấy – "Không đi à, vậy ở đây đi, không đi nữa."

Cố Miểu biểu đạt có hạn, ngoại trừ một hai chữ đơn giản, Cố Phi nhiều năm như vậy đều không nghe được nội dung phức tạp hơn, người khác càng không cần phải nói, Cố Miểu đối với người khác, bao gồm cả trong mắt mẹ mình, đều là một người câm.

Mẹ cậu mua đồ ăn sáng về, Cố Miểu sau khi ăn xong đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng lúc Cố Phi ra cửa chuẩn bị đi tới học viện báo danh thì em ấy mang theo ván trượt cũng đi ra ngoài.

Cố Phi biết em ấy muốn đi theo, cũng không ngăn cản, Học viện Sư phạm là địa bàn của Cố Miểu, trước kia chọn len thường hay đi qua.

"Đi." – Cố Phi đạp xe liền xông ra ngoài, lại huýt sáo một cái.

Cố Miểu lập tức cũng đáp lại một tiếng huýt sáo, sau đó giẫm lên ván trượt đuổi theo, Cố Phi giảm tốc độ, Cố Miểu vọt tới trước mặt cậu.

Cố Phi nhìn đầu tóc ngắn ngủn của em ấy bay lên trong gió, khe khẽ thở dài.

"Trái!" – Lúc quẹo, cậu hô một tiếng.

Cố Miểu rất nhanh giẫm mạnh ván trượt, cúi người tiêu sái quay người, quẹo qua đường bên trái.

Đây luôn là cảnh tượng quen thuộc đối với Cố Phi, em gái cậu, giẫm trên ván trượt lao vùn vụt xung quanh cậu, đây là những điều cậu có thể cho Cố Miểu, niềm vui lớn nhất trong thế giới nhỏ của em ấy.

Trước kia không có cảm giác đặc biệt gì, tất cả chính là như vậy, từ khi phát hiện Cố Miểu chơi ván trượt thiên phú hơn người, thì đã là như vậy.

Hôm nay khi cậu đi theo sau Cố Miểu lần đầu tiên có loại cảm xúc nói không rõ ràng, cảm thấy chát, hơi đắng.

"Anh vào đây" – Cố Phi dừng ở cổng Học viện Sư phạm, xoay người nhìn Cố Miểu – “Buổi trưa ở tiệm chờ anh."

Cố Miểu nhìn cậu, gật gật đầu.

"Lúc về trượt trên lối đi bộ, nơi không có lối đi bộ phải trượt sát vào trong, có nhớ không?” – Cố Phi nói, Cố Miểu không quen chỗ này như khu gần nhà.

Cố Miểu gật gật đầu.

"Tốt, đi đi." – Cố Phi ngồi dậy.

Cố Miểu xoay người đạp một cái trượt đi, sau đó huýt sáo.

Cố Phi cười huýt lại một tiếng.

"Quao" – Bên cạnh mấy nữ sinh nãy giờ vẫn đứng ở cổng trường nhìn về bên này nhỏ giọng hô lên – "Tiểu muội muội thật ngầu."

Lúc Cố Phi đi vào, một nữ sinh đi tới: "Bạn học."

Cố Phi xoay đầu nhìn cô, nữ sinh sát lại có chút gần, cậu vô thức tránh ra bên cạnh một bước.

"Kia là em gái cậu sao?" – Nữ sinh cười nói.

"Ừm." – Cố Phi nói.

"Rất soái." – Nữ sinh nói.

Cố Phi cong khóe miệng, quay đầu đi vào trong, nữ sinh lại cùng đi theo: "Làm quen một chút đi, tôi là La Kiều Kiều."

Cố Phi không lên tiếng.

"Cậu là Cố Phi phải không?" – La Kiều Kiều nói, quay đầu chỉ chỉ sau lưng – "Chị em tôi là người ở Tứ Trung, họ biết cậu."

"Ừm." – Cố Phi gật đầu.

"Này, cậu có phải..." – La Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì đó, bị Cố Phi trực tiếp cắt ngang.

"Không phải." – Cố Phi nói xong thì bước nhanh về phía trước.

"A ——" – La Kiều Kiều không lại cùng đi theo, ở phía sau kéo dài âm thanh, đoán chừng là cùng mấy nữ sinh kia thở dài.

"Tôi đã nói rồi..." – Có một nữ sinh nhỏ giọng nói gì đó, Cố Phi không nghe rõ.

Học viện Sư phạm bình thường trông rất lớn, hôm nay đến báo danh mới phát hiện cũng không lớn bao nhiêu.

So sánh với trường của Tưởng Thừa thì cậu thấy quá trình tân sinh viên đến báo danh cũng không tốn bao nhiêu thời gian, sinh viên ít, chuyên ngành của cậu có một lớp, khoảng hơn hai mươi người.

Điều kiện phòng nghỉ của trường thế nào cậu không rõ ràng, cậu không xin ở lại ký túc xá, khi người trong lớp tập hợp một chỗ làm quen lẫn nhau, cậu quay người rời khỏi trường học.

Báo danh xong cũng không còn chuyện gì, trường học cứ như vậy, cậu cũng không có hứng thú đi tham quan, người trong lớp cậu cũng không có hứng thú làm quen, đây là trạng thái từ trước đến nay của cậu.

Lúc có Tưởng Thừa, cậu sẽ vì Tưởng Thừa miễn cưỡng gia nhập vào tập thể, hiện tại không có Tưởng Thừa, cậu tự nhiên sẽ trở về duy trì thói quen bao năm nay.

Điện thoại vang một tiếng.

– Báo danh rồi à?

– Ừm, xong hết rồi, bây giờ tôi trở về tiệm

Điện thoại Tưởng Thừa lập tức gọi tới: "Nhanh như vậy đã xong?"

"Ừm, tôi cũng không trọ ở trường, không cần phải để ý đến ký túc xá." – Cố Phi cười cười.

"Không tham quan trường một chút sao? Sân bóng nè, thư viện giống vậy." – Tưởng Thừa nói.

"Không có" – Cố Phi nói – "Trường học chúng tôi không có thư viện."

"Ồ" – Tưởng Thừa dừng một chút – "Có thì cậu cũng không đi."

Cố Phi cười lên: "Vẫn là bạn trai tôi hiểu tôi."

"Bạn học thế nào? Sư phạm, còn là khoa văn, nữ sinh nhiều đúng không?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Chúng tôi chỉ có một lớp, hai mươi sáu người" – Cố Phi cười nói – "Hai mươi mốt nữ sinh."

"Tỷ lệ này" – Tưởng Thừa chậc chậc hai tiếng, sau đó cười lên – "Tôi yên tâm."

"Yên tâm cái gì?" – Cố Phi hỏi.

"Dù sao cậu cũng không hứng thú với con gái, tránh còn tránh không kịp." – Tưởng Thừa cười rất vui sướng.

"Lỡ trong bốn nam sinh có người đẹp trai thì sao." – Cố Phi nói.

"Không có khả năng đẹp trai hơn tôi." – Tưởng Thừa vô cùng khẳng định nói, một chút do dự cũng không có.

"Cũng đúng." – Cố Phi nói.

Loại tự tin vô cùng đáng yêu này của Tưởng Thừa là điều cậu thích nhất, vô luận ở phương diện nào, Tưởng Thừa luôn có thể bảo trì tự tin như vậy, vô luận loại tự tin này căn nguyên ban sơ có phải có quan hệ với phủ nhận từ nhỏ của cha mẹ nuôi cậu ta hay không, cậu ta vĩnh viễn vẫn luôn ngẩng cao đầu.

Cùng Tưởng Thừa nói được vài câu, những người ăn hàng trong ký túc xá cậu ta lại muốn xuất động đi càn quét các quán ăn ngon xung quanh trường, Cố Phi cúp máy.

Lúc ra tới cửa trường, cậu liếc mắt liền thấy Cố Miểu ở con đường đối diện, ngồi trên ván trượt, chuyên chú nhìn về bên này.

Nhìn thấy cậu đi ra, Cố Miểu lập tức nhảy lên, móc ván trượt liền chuẩn bị xông qua, Cố Phi ra hiệu với em ấy, Cố Miểu dừng lại.

Cố Phi đi lấy xe đạp, đạp qua tới trước mặt em ấy: "Không phải kêu em về tiệm chờ anh sao?"

Cố Miểu không nói, nhìn cậu chằm chằm.

"Anh hai nói buổi trưa về tiệm thì nhất định sẽ về." – Cố Phi nói.

Cố Miểu nhíu mày, vỗ vỗ yên sau xe đạp.

"Đi." – Cố Phi đạp xe.

Cố Miểu nhảy lên ván trượt, nắm yên sau.

Cố Phi đột nhiên cảm thấy có lỗi với Cố Miểu, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Miểu vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Mỗi lần cậu không qua đêm ở nhà đều sẽ nói với Cố Miểu, khi nào đi, khi nào về, mấy lần đi du lịch kia, cậu cũng sẽ nói với Cố Miểu, hôm nay, ngày mai, ngày mốt. Nhưng lần này đưa Tưởng Thừa tới trường, cậu không nói với Cố Miểu, bởi vì cậu không biết phải làm sao để giải thích cho Cố Miểu việc Tưởng Thừa rời đi, cũng không có tâm tình lại giải thích với Cố Miểu hôm nay, ngày mai, ngày mốt.

Bây giờ Cố Miểu một tấc cũng không rời theo sát cậu, làm cậu có chút đau lòng, cậu là bến cảng an toàn duy nhất trong mắt, trong lòng Cố Miểu, đây là lần đầu tiên cậu không để ý đến cảm nhận em ấy.

Không đi.

Đây là yêu cầu của Cố Miểu đối với cậu.

Cũng chính lúc này, cậu đột nhiên một trận hốt hoảng, tay cầm đầu xe đều run lên.

Đêm qua, cậu vừa đáp ứng Tưởng Thừa sẽ đến thăm cậu ta.

Đây không chỉ là điều Tưởng Thừa chờ mong, mà cũng là điều cậu mong muốn, cậu nhớ Tưởng Thừa, muốn đến thăm cậu ta, muốn thật sự rõ ràng nhìn cậu ta, chạm vào cậu ta, muốn nghe âm thanh cậu ta không phải từ điện thoại truyền tới.

Nhưng bây giờ, cậu nhìn qua Cố Miểu, loại tình huống này, cậu phải làm sao mới khiến Cố Miểu tiếp nhận anh hai biến mất hai ngày hai đêm đây?

Nếu như Cố Miểu không thể tiếp nhận... Cậu phải nói thế nào với Tưởng Thừa?

Trở về tiệm, mẹ cậu đang nói chuyện điện thoại, cậu đi qua ngồi xuống phía sau quầy thu ngân, thất thần nhìn Cố Miểu đang cầm giấy bút không biết là chuẩn bị viết chữ hay là vẽ tranh.

Tưởng Thừa liên tục gửi mấy tin nhắn tới.

Cố Phi ấn mở, đầu tiên là thấy được một tấm tự sướng của cậu ta, vẫn như cũ là phong cách toàn bộ nhờ vào visual chống đỡ.

Tiếp theo là mâm đồ ăn, Cố Phi không thấy rõ là món gì, bởi vì cậu đồng thời thấy được tin nhắn ở phía dưới.

– Siêu ngon, tôi có thể ăn hai phần, lúc cậu đến hai chúng ta cùng tới ăn

Cậu nhíu mày, tắt đi khung chat, ném di động lên quầy thu ngân, tựa lưng vào ghế thở một hơi thật dài.

"Mẹ ra ngoài một chút." – Mẹ cậu nói chuyện điện thoại xong, đi tới nói một câu.

"Đừng đi ra ngoài" – Cố Phi nói – "Buổi chiều con muốn ngủ, mẹ trông tiệm."

"Con ở trong tiệm ngủ một lát đi" – Bà nói – "Hay là gọi Lý Viêm qua......"

"Mẹ có cho Lý Viêm lĩnh lương?" – Cố Phi nói.

Bà lườm cậu một cái: "Vậy con......"

"Con nói rồi, chỗ nào cũng không được đi!" – Cố Phi la lên, một cước đá vào quầy thu ngân – "Buổi chiều mẹ trông tiệm! Nghe hiểu không!"

Bình luận

Truyện đang đọc