NGANG TÀNG (TÁT DÃ)

Thịt nướng ăn hoài không ngán, mặc dù Tưởng Thừa mỗi lần ăn đều đặc biệt đơn điệu, nhưng trông vẫn rất thỏa mãn.

Cố Phi nhìn Tưởng Thừa bưng đĩa, chỉ hoạt động trước chỗ để những miếng thịt bò lát và thịt cừu lát, đây là nguyên nhân Tưởng Thừa trước đây với thời gian dài như vậy ăn đồ ăn cậu làm cũng không có lời oán giận nào, chỉ cần có thịt là được, hương vị có thể ngon hơn một chút tất nhiên là càng tốt, nếu hương vị thực sự không ngon cũng sẽ bởi vì "đây là thịt" mà thỏa mãn.

Tưởng Thừa quay đầu nhìn bàn bên này một chút, Cố Phi vãy vẫy tay với cậu.

Tưởng Thừa không biết là nói câu gì, chỉ chỉ cái bàn.

Cố Phi cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào Tưởng Thừa, thịt nướng trên bàn đã có chút khét.

Ánh mắt này cũng thật là quá tốt, Cố Phi cười kẹp thịt ra, người suốt ngày ngâm trong thư viện cường độ sử dụng mắt cao như vậy thế mà thị lực vẫn không có vấn đề gì.

"Cũng không cần cậu chạy việc vặt, chỉ nướng thịt thôi cậu cũng có thể thất thần." – Tưởng Thừa một tay nâng ba cái đĩa đặt cùng một chỗ xuống, một tay cầm một cốc nước trái cây.

"Tôi cũng không phải nhìn người khác" – Cố Phi kẹp từng miếng thịt bỏ vào đĩa cậu – "Tôi nhìn cậu thôi."

"Đến mức đó sao." – Tưởng Thừa “chậc” một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn thịt.

"Mông cậu vô cùng đẹp." – Cố Phi tiếp tục giúp cậu nướng thịt. 

"Đệt." – Tưởng Thừa sặc một cái, liếc cậu ta một cái lại gắp một miếng thịt.

"Ăn đi, ăn cho no, tối về ngủ một giấc trước." – Cố Phi nói.

"Trước?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.

"Dưỡng tinh thần trước tiên nha." – Cố Phi nói.

"Sau đó thì sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Cậu nói xem?" – Cố Phi híp mắt một chút – "Cậu không có tham vọng lớn, tôi thay cậu hoàn thành tham vọng lớn."

Tưởng Thừa cắn một ngụm thịt, tròng mắt rất linh hoạt nhanh chóng nhìn hai bên một chút.

"Không cần có tật giật mình, không ai nghe được đâu, nghe cũng không hiểu." – Cố Phi nở nụ cười, phẩm chất thần kỳ kéo hai người kết hợp với nhau thế này mỗi lần Tưởng Thừa cảm nhận được đều rất vui sướng.

"Tùy ỳ đi" – Tưởng Thừa nuốt thịt xuống – "Nói thật, bây giờ tôi thế nào cũng được, mặc cho quân bài bố đi."

"Được." – Cố Phi gật đầu cười.

Lúc Tưởng Thừa nói mặc cho quân bài bố, Cố Phi cảm thấy mình cũng không thật muốn bài bố cậu cái gì, nhưng cơm nước xong xuôi, hai người trở về cất xe xong, lúc theo thói quen trước đây thuận đường tản bộ, những gì hiện lên trong đầu Cố Phi tất cả lại toàn là đủ loại bài bố.

Có loại cảm giác mãnh liệt, bị quỷ háo sắc Tưởng Thừa lây bệnh.

Nhưng Tưởng Thừa cả đường ngáp dài, cậu đếm thử, ít nhất cũng là mười một cái, đoán chừng tới gần mấy ngày nghỉ này đều không ngủ ngon chút nào, cậu cũng chỉ có thể tạm thời đem tà niệm trói lại đặt vào trong bụng.

"Trở về ngủ một lát đi." – Cố Phi mượn bóng đêm hôn một cái trên mặt cậu.

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu, lại vỗ vỗ bụng – "Thức ăn cũng tiêu gần hết rồi... Tôi phát hiện bản thân về phương diện ăn thịt đúng là một chút lực tự chủ cũng không có."

"Ăn đi, mập cũng không chê cậu." – Cố Phi nói.

"Tôi tự thấy ngại" – Tưởng Thừa nói, lại nhìn cậu ta một chút – "Nếu cậu mập thì tôi cũng sẽ chê, sẽ bỏ cậu ngay, để ý nhan sắc như chúng tôi vô cùng tuyệt tình."

"A" – Cố Phi cười – "Động vật ăn cỏ như chúng tôi không có dễ mập như động vật ăn thịt."

Trở lại phòng, Tưởng Thừa rửa mặt xong liền nhào lên trên giường, Cố Phi tựa ở đầu giường cùng cậu hàn huyên chưa tới mười phút, cậu liền không lên tiếng nữa.

Cố Phi cúi đầu nhìn thoáng qua, đã ngủ, Cố Phi lại đưa tay ấn lên chóp mũi Tưởng Thừa, Tưởng Thừa không nhúc nhích, không giống bình thường chút nào, bị sờ một chút ở trong mơ liền một bạt tay vút qua mặt mình.

"Thừa ca?" – Cố Phi kêu cậu một tiếng.

Tưởng Thừa vẫn không có phản ứng.

"Ngủ đi" – Cố Phi cầm điện thoại qua nhìn giờ – "Cho cậu... một giờ."

Tưởng Thừa ở trong mơ cũng không biết có thể nghe thấy hay không, có lẽ còn chưa bắt đầu nằm mơ.

Cố Phi cầm điện thoại cũng không có việc gì để làm, lúc Tưởng Thừa không ở bên cạnh cậu không có hứng thú chơi cái gì, bây giờ Tưởng Thừa ở bên cạnh, cậu vẫn không muốn chơi, chỉ muốn cứ yên tĩnh như vậy. 

Hôm nay cảm xúc của Tưởng Thừa vẫn là bị ảnh hưởng, từ trước khi ăn cơm đã bắt đầu có chút dáng vẻ mệt mỏi, lúc đầu với tính cách của Tưởng Thừa, trở về căn bản không có khả năng ngủ, đây hẳn là kết quả của hoạt động tình dục mức độ cao và được làm khi khô.

Phản ứng của Cố Miểu đừng nói Tưởng Thừa không ngờ được, cả chính cậu cũng vậy, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện trường hợp như vậy.

Thậm chí trước đó hai ngày, Cố Miểu còn học vẽ tên của Tưởng Thừa, mặc dù vẽ lại ròng rã bốn tờ cũng chưa học được, nhưng chú ý Phi chắc rằng em ấy rất nhớ Tưởng Thừa.

Chỉ là trong khoảnh khắc nhìn thấy Tưởng Thừa, lo nghĩ và bất an của em ấy vẫn là chiếm thế thượng phong, cả người cứng ngắc và ánh mắt đạm mạc Cố Phi rất quen thuộc.

"Xem lợi hại của Thừa ca."

Lúc Tưởng Thừa trên vai cậu nói ra câu này, Cố Phi chỉ cảm thấy đều là cảm động và ấm áp tràn đầy, Tưởng Thừa hoàn toàn dũng cảm tiến tới như trước đây, sự ngây thơ kiên cường tựa hồ như cái gì cũng không thể làm cho khuất phục. 

Nhưng bây giờ ổn định lại tinh thần, Cố Phi lại bắt đầu cảm thấy mơ hồ bất an.

Cậu luôn thích sự kiên định ngây thơ này bắt nguồn từ Tưởng Thừa, bởi vì cậu không có, đôi lúc cậu còn thấy mình có lẽ từ trước tới nay đều chưa từng ngây thơ.

Mà cũng vừa vặn bởi vì cậu không có, mới sẽ bất an.

Cho dù cậu muốn chỉ nhìn dưới chân không sợ hãi như Tưởng Thừa như thế nào đi nữa, cũng không thể không thừa nhận mình rất khó làm được.

Cậu không biết Tưởng Thừa có cách nghĩ gì, hay phải lợi hại như thế nào, nhưng cậu vô cùng sợ hãi Tưởng Thừa cũng sẽ xem Cố Miểu như trách nhiệm của mình, vậy thật sự sẽ bị gắt gao kéo lại phía sau.

Cậu muốn để Tưởng Thừa trong lúc yêu nhau có thể tận hứng, có thể không cố kỵ gì, như Vương Húc, như Phan Trí, như tất cả mọi người ở độ tuổi này khi yêu nhau phải thế, điều duy nhất cần nghĩ về chỉ có tình cảm của bản thân.

Tưởng Thừa cho dù có phải là con của Lý Bảo Quốc hay không, cho dù không sinh ra ở nơi này đi nữa, hoàn cảnh lớn lên hơn mười mấy năm của cậu ta đã quyết định cậu ta không thuộc về nơi này, tất cả mọi thứ ở nơi này, là thịnh là suy, là vui hay buồn, từ đầu đã không có quan hệ với cậu ta. 

Nhưng cậu ta bị ném trở về đây, từ táo bạo, mờ mịt ban đầu đến khi cuối cùng đã kiên định, những ngày này cậu ta sống như thế nào, Cố Phi rất rõ.

Hai người hai nơi là hình thức phổ biến khi yêu nhau, có người kiên trì, có người từ bỏ, đều rất bình thường, nhưng ngoài chịu đựng nỗi nhớ còn phải chịu đựng người nhà của bạn trai...

Lúc tay Tưởng Thừa sờ đến trên bụng, cậu còn đang xuất thần, bị giật mình một cái, nhìn sang phát hiện Tưởng Thừa cũng không phải đang tỉnh, chỉ là theo thói quen để tay qua.

"Thừa ca" – Mặc dù cảm xúc bây giờ của Cố Phi cũng có một chút sa sút, nhưng động tác này của Tưởng Thừa đối với việc cậu “ăn chay” hơn nửa tháng mà nói, vẫn là rất gây sự mà – "Cậu như thế này là đang gây hấn năng lực của tôi à."

Tưởng Thừa ngủ rất ngon, câu này của cậu nói cũng không đè thấp âm thanh, Tưởng Thừa cũng chỉ chôn mặt vào gối liền không động đậy nữa. 

Cố Phi do dự một chút, nhẹ nhàng mở tay cậu ra, sau đó xuống giường, vào phòng tắm lấy đồ dùng đùa nghịch lưu manh gì đó theo.

"Thừa ca" – Cố Phi cởi đồ, chống giường nhìn cậu – "Thứ chó đệt muốn đệt chó rồi, cậu còn không tỉnh lại?"

Tưởng Thừa nhíu mày hừ hai tiếng.

Cố Phi xốc chăn mền lên, túm quần cậu kéo xuống, đè lên.

“... Ưm?" – Tưởng Thừa mê mẩn mở mắt ra một đường nhỏ.

"Ưm." – Cố Phi hôn lên mặt cậu, tay mò xuống dưới.

Mặc dù ngủ rất mơ hồ, nhưng dù sao vẫn là trong giai đoạn một ngày không gặp như cách ba thu, dừng không làm như đói ba năm, tốc độ dục vọng của Tưởng Thừa ngoi lên cơ bản đồng bộ với tốc độ tỉnh lại.

Dưới mắt Tưởng Thừa, loại trạng thái mang theo mơ hồ này lại bắt đầu trở nên hưng phấn, Cố Phi cảm thấy quả thực từ hô hấp đến phát hơi đều lộ ra gợi cảm và dụ hoặc.

Khi theo vòng eo của Tưởng Thừa tiến vào, cậu ta rên lên một tiếng rất thấp, Cố Phi xoay tay lại nắm một cái trên đùi cậu, bắt lấy tay cậu ấn xuống trên giường.

"Cái giường này không được" – Tưởng Thừa ôm gối nằm, tiếng thở dốc đã chậm rãi chìm xuống – "Cố Phi, cậu thành thật nói."

"Cái gì?" – Cố Phi xuống giường, đem chăn mền kéo qua đắp lên người cậu.

"Cậu có phải đã dẫn người nào lên đây “lăn” rồi không" – Tưởng Thừa từ khóe mắt nhìn cậu – "Cái giường này sắp lắc đến rả luôn rồi, động nhẹ liền cót két."

Cố Phi liếc cậu một cái, không nói chuyện.

"Cậu nghe này" – Tưởng Thừa nâng mông nhún hai cái trên giường, giường két két vang lên – "Nghe thấy không?"

"Trước khi cậu đi đã kêu" – Cố Phi nói – "Sao cậu không nghĩ đến chuyện hai chúng ta không biết ngày đêm lăn ở trên đây."

"Trước khi đi?" – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ, nở nụ cười – "Đệt, thật sao? Tôi không có chú ý.”

"Ăn khuya không?" – Cố Phi cầm điện thoại qua – "Gọi đồ ăn tới cho cậu?"

"Bây giờ còn giao sao?" – Tưởng Thừa hỏi – "Nửa đêm rồi đi?"

"Chưa tới mười một giờ đâu, còn có mấy tiệm giao" – Cố Phi nói – "Muốn ăn cái gì?"

"Để tôi nghĩ đã..." – Tưởng Thừa trở mình nằm xuống, nhắm mắt nghĩ một hồi – "Cánh gà nướng, loại thêm rất nhiều, rất nhiều thì là Ai Cập."

"Được." – Cố Phi gật gật đầu.

Khoảng thời gian ở cùng với bạn trai vô cùng tươi đẹp, làm xong rồi ăn, ăn xong rồi ngủ, làm càn mà yên tâm, xem Triệu kha đăng ảnh đọc sách ở thư viện trong vòng bạn bè cũng không cảm thấy lo nghĩ.

Bình thường có ai đi thư viện, cậu đều sẽ cảm thấy nếu không đi có phải là lãng phí thanh xuân rồi không.

Bây giờ cùng bạn trai một chỗ chính là thanh xuân.

Mấy ngày nghỉ Cố Phi như trước đây đáp ứng cậu, sắp xếp rất tốt, chủ yếu là làm, sau đó ăn uống, vui chơi, nơi này cũng không có gì để chơi, ngoại trừ tới nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt và thăm hỏi lão Từ, lão Lỗ, những cái khác cơ bản là sát nhập lại làm chung.

Vương Húc đúng là gầy đi, mẹ cậu ta đau lòng đến không chịu được.

"Tôi thật sự không phải ôn tập mà gầy" – Vương Húc đóng cửa phòng ăn riêng lại, thả một giỏ lớn bánh nhân thịt lên bàn, lại múc cho hai cậu canh thịt dê – "Tôi thật sự là do tương tư."

"Cậu tiện thể cũng ôn tập một chút đi, không mất bao nhiêu thời gian, còn có thể để Dịch Tĩnh nhìn cậu bằng ánh mắt khác." – Tưởng Thừa cắn một miệng lớn bánh nhân thịt.

"Cái đó cũng không nhất định có thể thay đổi cách nhìn triệt để" – Vương Húc xem thường chỉ chỉ Cố Phi – "Cậu ta, không phải không khác mấy với tôi sao, sao cậu lại thay đổi cách nhìn?"

Cố Phi và Tưởng Thừa không nói chuyện, cùng nhau vừa ăn bánh nhân thịt vừa nhìn cậu ta.

"Sao?" – Vương Húc cầm đĩa bánh cũng không dám ăn, cẩn thận hỏi – "Tôi nói không đúng sao?"

"Chênh lệch giữa hai cậu về bản chất không phải thành tích, cậu muốn bổ sung chênh lệch này thì phải chơi liều" – Tưởng Thừa ung dung chậm rãi nói – "Cậu không phải không biết Dịch Tĩnh trước đó thích......"

"Được! Được!" – Vương Húc vỗ bàn, cưỡng ép ngắt lời cậu – "Tôi biết rồi, cậu đừng nói nữa."

Cố Phi cười cười, không lên tiếng.

"Muốn gọi Dịch Tĩnh ra thư giãn một chút không" – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ – "Rất lâu rồi không gặp."

"Cậu ta không ra đâu, đặc biệt là lúc có cậu" – Vương Húc thở dài – "Kỳ thật nếu không có cậu, cậu ta chắc cũng không liều tới như vậy, sau khi cậu đến Tứ Trung, cậu ta liền không được hạng nhất lần nào."

Tưởng Thừa cắn bánh nhân thịt, không nói.

"Thời gian còn dài như vậy, cậu ta hiện tại cứ căng thẳng như thế, coi chừng lại chịu không nổi." – Cố Phi nói.

"Lần này còn tốt" – Vương Húc nói – "Có kinh nghiệm rồi, tôi thấy cậu ta chỉ là không muốn gặp Tưởng Thừa, cảm thấy ngại đi, đợi cậu ta thi vào trường tốt rồi liền không sao nữa."

"Vậy cậu giúp tôi gửi lời" – Tưởng Thừa nói – "Nói cậu ta cố lên, tôi đang đợi cậu ta vào được rồi sẽ mời cậu ta ăn cơm."

"Được!" – Vương Húc gật đầu, gật đầu xong lại nhìn cậu.

"Mời hai cậu ăn cơm." – Tưởng Thừa nói.

"Ừm ừm ừm ừm!" – Vương Húc vui sướng gật đầu một trận.

Gặp mặt họp lớp với lão Từ, lão lỗ, cùng một đám người lớp 8, mọi người hưng phấn đủ loại báo cáo tình hình mình gần đây, một chuỗi hoạt động này chiếm mất một ngày kỳ nghỉ.

Tưởng Thừa có chút đau lòng thời gian một ngày này, nhưng vẫn cảm thấy rất vui sướng.

Lần này tụ hội, mọi người coi như khá đông đủ, ngoại trừ một số người muốn mượn ngày nghỉ đi du lịch không tới ra thì gần như đủ cả, Tưởng Thừa vốn không nhớ tên tất cả mọi người, cách qua hai tháng, liền cảm thấy người lạ mặt lại tăng thêm mấy người.

Như lão Từ nói, từ ngày tiệc chia tay trở đi, sẽ rất khó lại tụ họp đầy đủ.

Tưởng Thừa nhìn những người mang theo nụ cười trên mặt, sau khi cuộc sống mới của mình bắt đầu, lại nhìn thấy những người từng đi qua năm 18 tuổi mờ mịt của mình, đột nhiên cảm thấy rất thân thiết.

Ngày nghỉ một khi qua đi phân nửa, mọi người liền trở nên lo nghĩ.

Một tháng, hai tháng đều sẽ trong nháy mắt trôi qua, huống chi là hai ngày, ba ngày.

Cùng thầy cô, bạn học họp lớp qua đi, Tưởng Thừa và Cố Phi đều không lại ra khỏi cửa, cứ nấp trong căn phòng thuê, nói chuyện phiếm, xem TV, tìm một bộ phim làm ổ ở trên giường xem.

Có điều Cố Phi cách một ngày, buổi tối đều phải về nhà trước, ở cùng Cố Miểu, đợi em ấy hoàn toàn ngủ say mới có thể trở lại, sáng sớm mỗi ngày đều phải ăn điểm tâm cùng Cố Miểu.

Lần này Tưởng Thừa không lại tới nhà hay tiệm của Cố Phi, thái độ của Cố Miểu đối với cậu khiến cậu có chút tổn thương, cũng rất đau lòng, nếu như Cố Miểu muốn bảo vệ bản thân, cứ để em ấy bảo vệ bản thân đi, trước mắt cũng không có phương thức nào hiệu quả nhanh chóng có thể làm cho em ấy buông xuống phòng bị.

Cố Phi định tiếp tục để Cố Miểu học lớp hồi phục kia, Tưởng Thừa cảm thấy với giai đoạn hiện tại, đây là biện pháp duy nhất.

Bài học của trường Cố Phi ít hơn một chút, cửa tiệm hiện nay cũng không cần cậu ta quan tâm, vấn đề thời gian không lớn, nhưng là... Cố Phi mặc dù không đề cập qua, nhưng Tưởng Thừa biết tiền tiết kiệm vơi đi không ít, gia đình bình thường gánh vác cũng không dễ dàng, huống chi Cố Phi chỉ là một học sinh.

Tưởng Thừa từ thái độ của Cố Miểu đối với mình, cấp tốc chuyển sang tiền tiết kiệm, tính toán xem sau khi trở về trường bắt đầu làm gia sư, tới tết năm sau có thể được bao nhiêu tiền.

"Hồi nữa ra ngoài một chuyến đi" – Cố Phi đánh gãy suy nghĩ cậu – "Tôi muốn mua một bộ đồ dày cho cậu."

"Hả?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Tôi có quần áo a."

"Tôi biết cậu có, quần áo bây giờ mặc cũng không nát, mấy bộ đồ đó mặc đến khi cậu tốt nghiệp cũng không thành vấn đề" – Cố Phi nói – "Tôi chỉ là muốn mua quần áo cho cậu."

"Được" – Tưởng Thừa cười lên – "Mua áo lông đi, mùa đông này liền mặc nó."

"Đi thôi." – Cố Phi nói.

"Mua hai cái đi, áo đôi, thế nào?" – Tưởng Thừa xuống giường, đẩy Cố Phi tới trước gương to, hai người song song đứng đấy.

"Được." – Cố Phi gật đầu.

Tưởng Thừa cầm điện thoại qua, chụp một tấm hình qua gương.

Mấy ngày nay cậu cảm giác mình chụp hình đều sắp làm đầy thẻ nhớ.

Từ khi bị đóng gói đưa đến nơi này, Tưởng Thừa chỉ mua quần áo một lần, chính là lần đó từ nhà Lý Bảo Quốc nhảy ra cửa sổ không mặc áo khoác, cậu đã mua một chiếc áo khoác.

Cậu vẫn không hề đi mua quần áo nữa, một là lười đi, hai là cảm thấy nơi này quần áo rất khó coi.

Nhưng bây giờ khi Cố Phi dẫn cậu đi dạo trong trung tâm mua sắm, cậu lại cảm thấy đồ nào cũng được, cho dù khó coi thế nào, cũng là đồ bạn trai mua, vẫn là đồ đôi.

Khó coi, cũng là hai người cùng khó coi.

Cố Phi chọn quần áo vẫn là rất có mắt nhìn, mấy cái áo khoác nhìn qua rất không đáng chú ý, mặc thử lên hiệu quả cũng không tệ chút nào.

Cuối cùng chọn một cái áo lông màu tro nhìn qua không tươi, cũng không có trang trí gì, nhưng khi mặc vào rất đẹp trai, mấu chốt là đồ này rất tôn lên chân dài, đối với Tưởng Thừa mà nói, đây là ưu điểm rất trọng yếu. 

Nhưng sau khi nhìn thoáng qua giá, cậu lập tức “chậc” một tiếng: "Đắt như vậy."

"Cũng không phải ngày nào cũng mua" – Cố Phi nói – "Cho dù cậu mặc mỗi ngày, ba năm cũng không thành vấn đề, nếu mỗi ngày......"

"Được được được" – Tưởng Thừa cười lên – "Vậy cái này đi."

Xách theo đồ trở về phòng thuê cậu đột nhiên lại không thể nào vui vẻ, nhìn Cố Phi đóng gói hành lý cho mình, lúc nhét quần áo thu đông vào, cậu ngay cả hứng nói chuyện cũng mất đi, chăm chú nhìn sau lưng của Cố Phi có chút xuất thần.

Ngày nghỉ cái quỷ gì a, còn chưa có cảm giác gì thế mà đã qua hết.

Đi lần này, mãi cho đến ăn tết cũng không còn kỳ nghỉ nào, tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai, tháng một... Năm nay khi nào ăn tết?

Nghỉ đông khi nào thì bắt đầu?

"Ngày mai cậu cứ ngủ của cậu, đến giờ tôi gọi dậy" – Cố Phi vừa đè quần áo xuống vừa nói – "Tôi trở về xem Cố Miểu sẽ mang điểm tâm qua, cậu muốn ăn gì?"

"Ừm." – Tưởng Thừa đáp.

Cố Phi quay đầu nhìn cậu: "Tôi hỏi cậu muốn ăn sáng cái gì?"

"Ừm." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Cậu có phải muốn làm tôi ngu luôn không?" – Cố Phi hỏi.

"A." – Tưởng Thừa lại gật đầu.

"Tưởng Thừa!" – Cố Phi la lên một tiếng.

"Ai!" – Tưởng Thừa sợ đến nhảy ra mép giường một chút, ngẩng đầu nhìn cậu chằm chằm – "Đừng làm như vậy nha!"

"Ngày mai muốn ăn sáng cái gì?" – Cố Phi cười hỏi.

"Mỳ bò." – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ.

"Được, tôi đi mua về" – Cố Phi đưa tay sờ trên đùi cậu – "Mấy tháng mà thôi, thời gian không bao lâu, mở điện thoại ra liền có thể gặp mặt."

"Ừm." – Tưởng Thừa cong khóe miệng một chút.

Đúng vậy a, mấy tháng mà thôi.

Mấy tháng mà thôi.

Nếu tính theo mấy tháng, cậu và Cố Phi tổng cộng mới cùng nhau được bao nhiêu cái "mấy tháng", phảng phất như đã qua rất lâu, cùng với nhau rất lâu mới không thể chịu đựng được một chút xíu cách xa.

Nói như vậy, mấy tháng thôi, rất dài.

Như là một thói quen, thói quen chỉ một lần, hai lần đã hình thành, một đêm trước khi lên đường, hai người đều ngủ không được, chỉ còn mấy canh giờ này, ngủ đi quá đáng tiếc.

Cứ mở to mắt, cho dù không nói lời nào, cũng có thể biết người kia ngay bên cạnh mình.

Một đêm hai người đều nắm tay, tay kề tay, xoay người liền ôm.

Khi trời sáng, báo thức điện thoại Cố Phi vang lên.

Chít.

Tưởng Thừa nghe liền cười vui vẻ: "Chuông báo thức này của cậu có tồn tại ý nghĩa gì không?"

"Dù sao tôi có thể nghe được" – Cố Phi nói – "Chủ yếu là sợ quấy rầy cậu, tôi nào biết được cậu cả đêm đều không ngủ."

"Sao mà ngủ được" – Tưởng Thừa trở mình ôm cậu cọ xát – "Bây giờ cậu về nhà sao?"

"Ừm" – Cố Phi nói – "Cậu ngủ một lát đi, tôi về nhà sau đó đi mua mỳ bò, chắc khoảng nửa tiếng, lát nữa tôi gọi cậu."

"Tôi đi cùng cậu đi." – Tưởng Thừa ngồi dậy.

"Hả?" – Cố Phi ngẩn người.

"Nhị Miểu nhìn thấy tôi không vui, thì tôi không đi lên, ở dưới lầu chờ cậu" – Tưởng Thừa nói – "Sau đó cùng đi ăn mỳ bò, không cần gói đem về."

“... Được." – Cố Phi đi tới hôn một cái trên mặt cậu.

Thời gian trước khi lên xe, hai đến ba tiếng này, Tưởng Thừa dường như đều là tính theo giây, so với lần trước tới trường báo danh, loại tụ họp nhỏ xong lại phải chia xa này, càng khiến người ta không nỡ.

Cố Phi cũng không khác là bao, cùng với Cố Miểu một lát xong, lúc xuống lầu đều như là lao xuống, lúc chạy ra cửa hành lang dưới chân không biết bị vấp cái gì một chút, cứ lảo đảo về phía trước như thế đến khi Tưởng Thừa nhảy tới cản một chút mới dừng lại.

"Tôi đệt" – Cố Phi cười vui vẻ – "Tôi lớn như vậy rồi, lần đầu tiên mất mặt tới vậy, nếu cậu không cản lại, chắc tôi đã vọt ra giữa đường rồi té lộn đầu."

Tưởng Thừa từ lúc nhìn thấy cậu lảo đảo đã cười lên, lúc này cười đến quai hàm đều nhức mỏi: "Tiểu Bá Vương xưởng thép cũng có ngày hôm nay."

"Đi đi đi" – Cố Phi cười nói – "Đi ăn mỳ bò."

Mỳ bò vẫn là giá cả phách lối như vậy, Tưởng Thừa bao, mỗi người cho thêm năm đồng tiền thịt bò.

"Tôi cảm thấy ăn tám trăm đồng tiền bún đều không hết hận" – Cậu vừa ăn vừa hung tợn nói – "Tôi sớm tối muốn đem cái tiệm này mua lại đổi thành tiệm bánh nhân thịt!"

"Tôi ủng hộ cậu." – Cố Phi dựng ngón cái với cậu.

Ăn xong trở về lấy hành lý, bắt xe tới nhà ga.

Hai người gần như đều kéo dài thời gian mà đi, chính là không muốn đứng ở cửa trạm lưu luyến chia tay.

"Tôi trực tiếp đi vào đây" – Tưởng Thừa nói – "Cậu trở về ngủ một giấc đi, tôi một hồi lên xe cũng ngủ."

"Ừm" – Cố Phi gật gật đầu – "Đến rồi nói với tôi một tiếng."

So sánh với lần tạm biệt trước, lần này hai cậu thuần thục hơn rất nhiều, nhưng không giống với khi cùng đưa Cố Phi vào trạm, Tưởng Thừa lần này không có nhắc đến chuyện không quay đầu, cậu trực tiếp đi thẳng vào trạm.

Vào trạm, lên xe, ngồi xuống.

Nhắn tin nói cho Cố Phi.

Tưởng Thừa cố gắng để cho mình bình tĩnh, gặp nhau và chia xa thế này, cậu nhất định phải cấp tốc thích ứng, thời gian dài không biết bao lâu trong tương lai, cảnh tượng như vậy sẽ xuất hiện một lần lại một lần.

Lúc xe khởi động, Phan Trí nhắn tin tới.

– Xe chạy rồi phải không

– Vừa mới chạy, nhắm thời gian rất chuẩn nha

– Còn phải nói, tôi rất có tố chất, không ảnh hưởng đến tình nhân tạm biệt, hồi nữa tôi đi đón cậu

– Hôm nay rảnh rỗi như vậy?

– Ông nội! Ngày mai phải đi học! Hôm nay không gặp mặt, tôi thấy cậu thật có thể bơ tôi một năm luôn nha!

Tưởng Thừa nhìn màn hình cười nửa ngày.

– Sẽ không, tôi hẹn trước nhé, buổi trưa cuối tuần sau cậu theo tôi đi lội bệnh viện

– Nạo thai sao

– Cút, tôi muốn tìm bác sỹ khoa tâm thần hỏi một chút tình trạng của Cố Miểu

– Được, tôi rảnh, bạn trai điển hình a

Bình luận

Truyện đang đọc