NGÀY EM ĐẾN

Trương Tư Ninh cẩn thận đặt mấy túi đồ xuống chiếc ghế trống, vung vẫy hai cánh tay đang mỏi, giải thích: “Buổi tối chưa ăn cơm, hôm nay lại bận rộn cả ngày, nên giờ đói lắm.”

Vệ Cẩm Huyên giúp cô tách mấy cái túi nylon đặt riêng ra, từ lúc quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói ‘bận rộn’, nên khá tò mò hỏi cô hôm nay bận chuyện gì. Trương Tư Ninh liền kể sơ qua cho anh nghe chuyện mình vừa nhận đơn hàng mới, giọng châm chọc: “Hôm nay, trong tiệm tôi tình cờ nghe được một cô bé và một nhân viên cửa hàng nói tôi không biết cách làm ăn, lẽ ra nên giao thẳng hoa đến chỗ khách hàng, tiết kiệm được thời gian và công sức, nếu không sau đó còn phải tốn thêm phí vận chuyển.”

Thấy anh nhướn mày, Trương Tư Ninh cũng muốn trút giận, cầm xâu thịt nướng cắn một miếng, tiếp tục nói: “Cô ấy cảm thấy tôi làm chuyện vô ích, chứng minh là tầm nhìn của cô ấy thật hạn hẹp. Kinh doanh đâu phải chỉ biết kiếm lời, mà còn phải nhìn lâu dài nữa. Nếu tôi trực tiếp giao hoa đến chỗ khách hàng, chưa được mấy ngày lá khô cây vàng héo úa, không sống được, thì là trách nhiệm của ai chứ? Cho dù anh có thể nói mấy thứ hoa cỏ này không ai biết trước được, chỉ cần lúc giao đến cành lá xum xuê tươi tốt là xong trách nhiệm, sau này nó sống hay chết không liên quan đến tôi. Nhưng bạn tôi đang làm việc ở đó, cho dù người ta không nói gì, nhưng bản thân tôi cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, không biết thì thôi, nhưng rõ ràng đã biết mà không làm, thì đó là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, lỡ như có người nói ra nói vào, bạn tôi sẽ nghĩ thế nào, tôi không muốn vì chuyện như vậy làm ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè, thay vì tương lai phải hối hận, chi bằng bây giờ chịu khó một chút để trong lòng được thoải mái. Hơn nữa, nếu tôi giao hoa cỏ phát triển tươi tốt, sau này khách hàng còn có thể tìm tôi hợp tác, biết đâu còn có thể giới thiệu thêm khách hàng khác, chuyện này so với nhất thời tham một chút tiền lời, không phải tốt hơn rất nhiều sao?”

Nói xong mở to đôi mắt đen tròn long lanh nhìn Vệ Cẩm Huyên mong đợi, tựa như im lặng năn nỉ người ta tán thành khen ngợi.

Một chuyện nhỏ như vậy, cô lại nói thao thao bất tuyệt như là đại sự, đúng đắn và đầy sức thuyết phục liên quan đến cả quan hệ nhân quả. Trong lòng Vệ Cẩm Huyên rất buồn cười, anh phát hiện thời gian ở cùng với Trương Tư Ninh càng lâu, càng nhận ra nét ngây thơ đáng yêu trên người cô, vừa hồn nhiên trẻ con vừa có chút hẹp hòi.

Thì ra nói nhiều như vậy, còn không phải vì mấy lời của nhân viên cửa hàng khiến cô nàng mất hứng sao?

Nha đầu này, ghi thù. Có lẽ cô sẽ không chấp nhặt với nhân viên cửa hàng, nhưng vẫn muốn có được sự đồng tình tán thành của người khác trong chuyện này, nếu không sẽ không tỉ mỉ kể lại cho anh nghe kỹ càng như vậy.

Tính tình ngây thơ trẻ con như thế khiến Vệ Cẩm Huyên cũng hết cách, anh buồn cười nhìn cô nói: “Đây là lý do vì sao em là chủ còn cô ấy là nhân viên, Tư Ninh, em làm rất đúng.”

Nhận được sự khẳng định như mong muốn, Trương Tư Ninh rất hài lòng, đưa cho anh xâu lẩu cay đựng trong ly giấy: “Anh ăn đi.” Rồi mở túi đồ nướng lấy tiếp một cái bánh mì Rou Jia Mo đưa qua. Vệ Cẩm Huyên họp hành liên tục cả ngày, buổi chiều nhận được điện thoại lại vội vàng chạy tới bệnh viện, đến giờ cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Mùi nước khử trùng của bệnh viện khiến anh thấy khó chịu nên thức ăn Tần Chu mua, anh không đụng tới chút nào, nhưng lúc này, nhìn những thứ Trương Tư Ninh mua về vừa rẻ vừa không có lợi cho sức khỏe, anh lại muốn ăn.

Lúc này, cả hai người đều có cảm giác ngon miệng, nhưng dù đang rất đói bụng, Trương Tư Ninh chỉ ăn một xâu lẩu cay, một cái bánh mì Rou Jia Mo, và một xâu thịt nướng rồi rút khăn giấy ra lau miệng, đang định lấy chai nước khoáng ra uống thì nghe thấy tiếng ồn ào từ bên phòng cấp cứu truyền tới. Cô tưởng đã cấp cứu xong liền vội vàng chạy tới xem, nhưng chưa đầy hai phút sau đã chạy trở lại, Vệ Cẩm Huyên cũng đang lau miệng, thấy cô quay lại, liền nhướn mày nhìn cô tựa như hỏi sao trở về nhanh như vậy.

Dù sao đêm cũng đã khuya không thể nào so với ban ngày được, nơi này lại cách phòng cấp cứu không xa, Trương Tư Ninh không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ người nhà bên kia nghe được sẽ không hay, liền tiến sát gần bên tai Vệ Cẩm Huyên khẽ nói: “Là người nhà bên kia đến, hơn hai mươi người lận, mới rồi tôi nghe bọn họ nói muốn tìm đến trường học, hình như còn muốn tìm đối tượng mà cô bé kia phải lòng, cãi nhau rầm trời luôn.”

Khoảng cách Trương Tư Ninh quá gần, Vệ Cẩm Huyên có thể ngửi thấy rất rõ hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng trên người cô, không biết là hương dầu gội hay hương hoa trong tiệm nhuốm vào. Hơi thở anh ngưng đọng trong chốc lát, thân thể theo phản xạ nhích về phía sau, nhưng Trương Tư Ninh không để ý chi tiết này, cô vẫn đang tiếp tục nói: “Trẻ con bây giờ lợi hại lắm, lòng tự trọng rất lớn, trước đây tôi có một người bạn trung học, cũng là yêu sớm rồi ồn ào tự sát, uống thuốc ngủ trong phòng, tuy rằng phát hiện kịp thời nên cứu sống được, nhưng do thời gian hôn mê quá lâu, tinh thần không còn minh mẫn, sau khi tỉnh lại rất chậm chạp, không thể đọc sách, không đi học được nữa.” Vừa nói vừa thở dài: “Thật ra, khổ nhất vẫn là người thân.”

Vệ Cẩm Huyên thấy dáng vẻ cô rất xúc động, nên có chút đăm chiêu: “Em với bạn học đó quan hệ tốt lắm sao?”

Trương Tư Ninh cũng không hiểu tại sao đêm nay cô đặc biệt muốn nói hết ra những tâm sự trong lòng, nghe anh hỏi, cô cũng không giấu diếm, gật đầu nói quan hệ khá tốt: “Lúc đó tôi chính là người phát hiện ra cô ấy tự sát, chúng tôi ở cùng phòng, khi đó người nhà cô ấy đến náo loạn cả trường, còn chặn ở cổng không cho ai ra vào, trường học phải nghỉ một tuần. Sau này, có lần tôi thấy cô ấy được mẹ nắm tay dắt qua đường, bà còn ngồi xổm xuống cột lại dây giày, chùi nước dãi cho cô ấy, cô ấy một chút phản ứng cũng không có, chỉ cúi đầu chơi trò chơi, hình ảnh đó khiến người ta nhìn thấy mà chua xót trong lòng, tình thương của mẹ thật vĩ đại.”

Thì ra điểm mấu chốt là: tình thương của mẹ.

Cứ cách nửa tiếng, Trương Tư Ninh lại chạy qua bên kia xem kết quả cấp cứu một lần, Vệ Cẩm Huyên cảm thấy có lẽ sự việc xảy ra thời trung học đã ảnh hưởng rất lớn với cô, nếu không sẽ không để ý đến sự sống chết của một người xa lạ như vậy.

Mãi đến hơn hai giờ sáng, bên phòng cấp cứu mới có kết quả, cô gái đã được cứu sống, Trương Tư Ninh cảm thấy rất vui vẻ tựa như buông xuống được gánh nặng, toàn thân đều lộ ra sự nhẹ nhõm. Cô ngáp một cái, thấy thời gian đã trễ thế này, Vệ Cẩm Huyên nhìn cô nói: “Để tôi bảo lão Trịnh đưa em về.” Lão Trịnh tài xế vẫn ngồi trong xe đợi ở bên ngoài, ông chủ chưa đi, ông cũng không thể nào về trước được.

Trương Tư Ninh không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, mà nhìn anh hỏi: “Anh thật sự muốn ở lại đây sao?” Thấy anh gật đầu, liền tức giận trừng mắt nhìn anh: “Đừng nghĩ tôi không thấy được hành động giấu giếm kín đáo của anh, chắc chắn hiện giờ chân anh không thoải mái, em gái anh đến sáng mới tỉnh, anh về nghỉ ngơi chút đi, buổi sáng lại đến là được mà.”

Vệ Cẩm Huyên từ chối, dáng vẻ không thể thương lượng. Trương Tư Ninh cảm thấy thật bất đắc dĩ, xem ra anh đối với em gái rất tốt, cũng không hiểu tại sao bình thường khi đi thăm bệnh lại kỳ lạ như vậy.

Thấy anh kiên trì như vậy, Trương Tư Ninh cũng hết cách, vốn không muốn xen vào chuyện của anh nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt khá nhợt nhạt của anh lại không đành lòng, đành phải trừng mắt liếc anh một cái, thả lại một câu: “Đợi tôi trở lại.” Rồi xoay người rời đi, cũng không biết là đi đâu.

Khoảng mười lăm phút sau, Trương Tư Ninh quay lại, trên tay bưng cái thau nhựa màu xanh dương, vắt trên vai một chiếc khăn lông nhỏ màu xanh biếc. Cô vừa để cái thau xuống đất, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy nước trong thau còn đang bốc hơi nóng.

“Thau và khăn mặt đều là mới mua.” Trương Tư Ninh giải thích một câu, sau đó ngồi xổm xuống ngâm khăn vào nước nóng rồi vắt khô, ra hiệu cho anh cuộn ống quần bên trái lên. Vệ Cẩm Huyên nhất thời đông cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, vừa kinh ngạc lại cảm động, còn có chút bối rối mất tự nhiên. Tâm trạng vô cùng phức tạp.

Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Trương Tư Ninh ngước đầu lên nhìn anh, hết sức chân thành nói: “Anh đừng cảm thấy ngại, không phải chúng ta là bạn tốt sao, giữa bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, vừa rồi tôi thấy anh thỉnh thoảng cọ đùi phải vào chân trái, đàn ông làm việc lớn không cần phải so đo, cũng không phải là cô gái nhỏ, bây giờ ở đây cũng không có người ngoài, cùng lắm tôi không nhìn là được.”

Vệ Cẩm Huyên bị cô nói như vậy thật dở khóc dở cười, thấy cô bưng thau nước đặt xuống ghế bên cạnh, còn bản thân thực sự xoay người sang chỗ khác, anh mỉm cười bất đắc dĩ, đành nghe theo lời cô cúi người xuống, cuộn ống quần bên trái lên, lộ ra chi giả màu da bên trong.

Vắt khô khăn lông, đắp lên cẳng chân nơi bị cắt dưới đầu gối, trong nháy mắt Vệ Cẩm Huyên khẽ hít sâu một hơi rồi thở phào khoan khoái, rốt cuộc chân trái căng cứng cả đêm cũng đã bớt mỏi nhừ. Anh ngẩng đầu nhìn Trương Tư Ninh đang đưa lưng về phía mình, thở dài: “Nếu em không sợ, thì quay lại đi, tôi chỉ lo làm em sợ.”

Trương Tư Ninh nghe vậy bĩu môi, không chút do dự xoay người lại. Nhìn thấy chỗ bị gãy trên chân trái Vệ Cẩm Huyên cũng không giật mình, dáng vẻ rất bình tĩnh. Thấy anh khom người không thoải mái, cô liền đi qua bưng thau nước đặt lại xuống đất, sau đó ra hiệu cho anh ngồi nghiêng qua, đặt chân trái lên ghế bên cạnh, còn bản thân thì cầm lấy khăn mặt lần nữa nhúng nước ấm vắt khô, ngồi xổm xuống giúp anh đắp lên chân, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, rất nghiêm túc.

Vệ Cẩm Huyên rũ mắt nhìn cô, giờ khắc này có quá nhiều cảm xúc đang khuấy động trong lòng ngực, trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch, thình thịch, mỗi lúc một nhanh hơn, khiến anh thấy khó thở.

Trương Tư Ninh muốn anh tháo chân giả ra rồi chườm nóng thì tốt hơn, nhưng Vệ Cẩm Huyên cảm thấy như vậy quá phiền phức, nói không cần thiết, anh kiên trì như vậy, cô cũng không thể nào mạnh mẽ ép buộc được. Nửa tiếng sau, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại bảo lão Trịnh đưa Trương Tư Ninh về. Trương Tư Ninh nói không cần: “Tôi tự lái xe không sao đâu, đừng chạy tới chạy lui mắc công lắm.” Sau đó thấy thái độ không cho phép từ chối của anh, cô cũng không cố chấp, gật đầu đồng ý để lãoTrịnh lấy xe cô đưa về.

Về đến nhà đã gần bốn giờ sáng, Trương Tư Ninh buồn ngủ hết chịu nổi, không kịp thay áo ngủ mà trực tiếp nằm bò lên giường. Sáng hôm sau, đương nhiên là dậy trễ, mãi đến khi Trần Bình Bình gọi điện thoại tới mới đánh thức cô khỏi giấc mơ.

Mở cửa tiệm ra, Trương Tư Ninh phớt lờ ánh mắt tò mò của Trần Bình Bình và Hứa Dương, chỉ bảo hai người đi tưới nước cho hoa, còn mình lên lầu rửa mặt, ăn một lát bánh mì, uống một ly sữa tươi, rồi gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên.

Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói của anh hơi khàn khàn, Trương Tư Ninh hỏi: “Vẫn đang ở bệnh viện ạ?”

“Tôi ở công ty.” Vệ Cẩm Huyên đáp: “Năm giờ sáng Trân Trân đã tỉnh lại, tôi về nhà nghỉ ngơi hai tiếng.”

“Chỉ mới nghỉ ngơi có hai tiếng đã đi làm, anh thật không biết quý trọng bản thân.”

Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, không thể vắng mặt được,” còn nói: “Bây giờ chưa tới chín giờ, em ngủ thêm lát nữa đi.”

Trương Tư Ninh bĩu môi, họp giỏi lắm mà, cô tức giận nói: “Tôi cũng vậy, phải mở cửa tiệm buôn bán, kiếm tiền cũng rất quan trọng!”

“Tư Ninh, em giận sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đang rất bận, cúp đây ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc