NGÀY EM ĐẾN

Đợi lão Trịnh rời đi, Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh về phòng nghỉ ngơi, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Nhưng Trương Tư Ninh sao có thể ngủ được, cho tới giờ vẫn chưa có tin tức gì của Trần Bình Bình, kéo dài lâu thế này, thật khiến người ta không thể nào tránh nghĩ đến chuyện xấu được.

Nhận ra sự lo lắng bất an của cô, Vệ Cẩm Huyên nhìn cô với đôi mắt xanh đen sâu thẳm, bàn tay theo thói quen xoa nhẹ trên đầu cô: “Sao vậy, sợ sao?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp lộ ra nét dịu dàng.

Trương Tư Ninh cũng không giấu diếm, cô nhíu mày nói: “Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy rất lo lắng, lúc người nhà Trần Bình Bình chưa đến tôi không cảm thấy gì nhưng vừa rồi nhận được điện thoại của ba cô ấy nói đã tới đây, tự nhiên cảm thấy lo lắng hồi hộp, tim đập rất nhanh.”

Vệ Cẩm Huyên đấu đá nhiều năm trên thương trường, đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, biết cô hiện giờ không muốn đối diện với chuyện trước mắt. Tuổi trẻ chưa va chạm nhiều, kinh nghiệm chưa đủ, khi gặp phải chuyện bất lợi, trốn tránh là biểu hiện thường gặp nhất, huống chi nhân viên cửa hàng đột nhiên mất tích cũng không phải chuyện nhỏ, lúc tối anh lại nói với cô những chuyện dọa người như vậy, khó trách cô hoang mang sợ hãi. Cô năm nay vẫn chưa tới hai mươi bốn tuổi, trong mắt người từng trải như anh, cô non nớt như một chú chim nhỏ.

Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: “Tư Ninh, lại đây.” Trương Tư Ninh không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làm chi?” anh nói: “Cho em mượn vai tựa vào.” Trương Tư Ninh thoáng giật mình sửng sốt, đôi môi đỏ khẽ rung, một lúc sau, lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, anh nhanh chóng giơ tay ôm cô vào lòng.

“Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi.” Giọng nói của anh chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng ngữ khí vô cùng kiên định, Trương Tư Ninh dựa vào bờ vai không quá cường tráng của anh, cô ngửi thấy một mùi hương tự nhiên khoan khoái thanh sạch toát ra từ cơ thể anh, giờ phút này thứ cảm giác hoảng sợ không an phận muốn trổi dậy lúc nãy, rốt cuộc cũng đã yên ổn trở lại.

Trái tim, thật sự nhẹ nhõm.

Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, một lúc sau di động Vệ Cẩm Huyên đặt trên bàn vang lên, anh cầm lấy nhìn thoáng qua rồi nói với Trương Tư Ninh: “Là lão Mạnh.” Sau đó không đợi cô lên tiếng, anh đã nhận điện thoại.

Trương Tư Ninh vô cùng căng thẳng, lão Mạnh là cảnh sát hình sự, lúc này ông ấy gọi điện tới, nhất định là đã có tin tức của Trần Bình Bình.

Điện thoại của cô và Vệ Cẩm Huyên giống nhau, là điện thoại thông minh do công ty con của Bác Lãng nghiên cứu phát triển chưa đưa ra thị trường, điện thoại có tính năng bảo mật rất cao, tựa như hiện giờ, rõ ràng cô ngồi gần anh như vậy, nhưng chỉ có thể nghe được giọng nói ở đầu bên kia rất nhỏ, không thể nào nghe được nội dung cụ thể.

Chỉ nghe thấy Vệ Cẩm Huyên liên tục nói: “Uhm…hiểu ….đi…cảm ơn….Lát nữa gặp….” Đợi anh cúp điện thoại, Trương Tư Ninh vô thức nắm chặt ngực áo ngủ của anh, lo lắng hỏi: “Thế nào ạ, có manh mối rồi sao?” Nếu không sao anh lại nói lát nữa gặp? Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ.

Vệ Cẩm Huyên không trả lời ngay, anh lại đưa tay ôm cô vào lòng, tay kia cũng vòng qua ôm cô rất chặt: “Tư Ninh”. Chỉ một lời anh vừa thốt ra, trái tim Trương Tư Ninh bỗng nhiên thình thịch không yên, cô lập tức có dự cảm không tốt, quả nhiên, anh chỉ ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lão Mạnh gọi điện nói, ông ấy lần theo dấu vết từ chiều ngày hai mươi, sau khi Trần Bình Bình rời khỏi cửa hàng hoa thì điều tra ra được, hôm đó cô ta không có đi đến bến xe, cũng không đến nhà ga, mà thuê taxi tới một khu nhà ở ngoại ô phía nam Tam Hoàn. Khu nhà đó khá cũ kỹ, không có thiết bị theo dõi, lão Mạnh mất rất nhiều công sức mới tìm được Trần Bình Bình …” Nói tới đây, anh ngừng lại, Trương Tư Ninh cũng không thúc giục, cô im lặng nằm trong ngực anh, hít thở dồn dập liên tục.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc anh cũng nói ra những lời cuối cùng: “Lúc tìm thấy đã tắt thở.”

Sau đó, căn phòng tràn ngập sự tĩnh lặng…..

Rất lâu sau Trương Tư Ninh vẫn không có phản ứng, cho tới lúc này cô chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân sẽ gặp phải loại chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này! Trần Bình Bình vậy mà đã chết?! Điều này sao có thể được?! Rõ ràng hôm đó rời đi vẫn còn tốt lắm mà, cô ấy còn cười hì hì vẫy tay tạm biệt cô, người đang sống sờ sờ ra đó cứ như vậy mà chết rồi?

Chuyện như vậy bảo người ta sao có thể tiếp nhận nỗi?!

Thoát chốc, nước mắt ứa ra không kiểm soát được cứ ào ào rơi xuống, mạnh mẽ tuôn trào. Trương Tư Ninh tựa trong lòng Vệ Cẩm Huyên khóc rất lâu, âm thanh nức nở ô ô giống như con thú nhỏ rên rĩ, khiến người ta thương xót.

Vệ Cẩm Huyên lúc thì xoa nhẹ đầu cô, lúc thì hôn lên mái tóc, dịu dàng an ủi bên tai.

Rất lâu sau, tiếng khóc mới từ từ ngừng lại, Trương Tư Ninh để mặc anh dùng khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho mình.

Thật ra, sau khi khóc xong, trong lòng ngược lại không còn cảm thấy khổ sở nữa, không như trước đó đến cả hít thở cũng khó khăn. Nói cho cùng, Trương Tư Ninh tuy rằng khiếp sợ, nhưng rốt cuộc cả hai không phải là bạn bè thân thiết, cũng không có tình cảm sâu đậm, nên cô cũng không đến mức mất kiểm soát, chỉ là không có cách nào tiếp nhận sự thật này, giết người…, sao có thể xảy ra với người cô quen biết, điều này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của cô, tuy rằng trước đó cũng đã nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu, nhưng…….vô duyên vô cớ phỏng đoán bỗng nhiên trở thành hiện thực tàn khốc, thật sự khiến người ta bị ảnh hưởng nặng nề.

“Hung thủ......”

“Còn chưa bắt được, nhưng đã xác định được mục tiêu, có lẽ rất nhanh sẽ tóm được.”

“….Dạ.”

“Tư Ninh, lão Mạnh hy vọng bây giờ chúng ta có thể tới đồn cảnh sát một chuyến, hiện tại nên thông báo luôn cho người nhà cô ta hay đợi đến mai mới nói, em cân nhắc xem sao.”

Lúc này, cả người Trương Tư Ninh mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Tựa như dây đàn đang kéo căng đột nhiên đứt gãy, nhưng vì trước đó quá căng cứng nên khi đứt lìa độ đàn hồi trở về vô cùng mạnh mẽ, đã rút cạn sức lực, làm đảo lọan suy nghĩ của cô.

Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy như vậy, biết cô đang bị hoảng sợ, anh cũng không muốn cô lo lắng nên trực tiếp điện thoại cho lão Mạnh, nói người nhà Trần Bình Bình đã tới Vũ Lăng, anh sẽ bảo lão Trịnh và Tần Chu đưa bọn họ đến sở cảnh sát, còn anh và Trương Tư Ninh sáng mai sẽ đến sau. Sau đó lại gọi điện cho Tần Chu, nói cho anh ta biết sự việc, bảo anh ta đưa người tới đồn cảnh sát tìm lão Mạnh, còn những việc khác cứ tự xử lý trước.

Lúc gọi điện thoại, anh vẫn ôm cô, sau khi dặn dò Tần Chu xong, Vệ Cẩm Huyên cúi đầu nhìn Trương Tư Ninh đang nằm nhắm mắt tựa vào ngực mình, không hề nhúc nhích, rất ngoan ngoãn nghe lời.

“Mệt sao?” Anh khẽ hỏi.

Trương Tư Ninh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không có, chỉ là có chút không chấp nhận được, anh nói, sao một người lại bỗng nhiên chết đi như vậy chứ?”

Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai cô trấn an: “Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được hung thủ, rồi khắc phục hậu quả, dũng cảm lên.”

Trương Tư Ninh không phải trẻ con, dĩ nhiên cô biết hiện tại có một số vấn đề bản thân phải đối mặt, không thể nào trốn tránh được, mặc dù cô thật sự không muốn phải đối mặt với những chuyện này.

Vệ Cẩm Huyên cứ ôm lấy Trương Tư Ninh ngồi ở căn phòng nhỏ lầu hai mãi như vậy cho đến khi trời sáng. Cả hai đều không chợp mắt thêm được chút nào, Trương Tư Ninh vì trong lòng đang hỗn loạn nên không thể ngủ được, Vệ Cẩm Huyên vì thức theo cô, dù sao anh và Trần Bình Bình không quen biết, một cô gái còn trẻ như vậy chết đi, xuất phát từ đạo đức tuy rằng tiếc nuối nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến anh.

Cũng may hôm sau là cuối tuần, Vệ Cẩm Huyên không phải đi làm, xã giao cũng có thể từ chối. Sáng sớm, Trương Tư Ninh gọi điện cho Hứa Dương, nhưng không nói Trần Bình Bình đã xảy ra chuyện, cô sợ cậu bé trẻ tuổi này không chịu nổi, dù sao bình thường cậu và Trần Bình Bình cũng rất thân thiết. Chỉ nói chín giờ đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung.

Hứa Dương cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ ghi lại địa chỉ, nói chắc chắn sẽ đến trước chín giờ.

Thím Tào chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, nhưng do tối qua Trương Tư Ninh ngủ chưa tới hai tiếng đồng hồ nên lúc này có vẻ khá tiều tụy, khẩu vị cũng không tốt. Trái lại, Vệ Cẩm Huyên tinh thần sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra anh đã thức đêm cùng cô.

Trương Tư Ninh húp vài ngụm cháo rồi không ăn nữa. Vệ Cẩm Huyên lột trứng gà cho cô: “Ăn cơm ngoan nào, chút nữa còn có việc, không được tùy hứng.”

Cô ăn không vô thì dính dáng gì đến tùy hứng chứ?

Trương Tư Ninh bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy trứng gà luộc, ăn từng miếng từng miếng, ăn xong Vệ Cẩm Huyên lại gắp ít dồi chiên để vào đĩa trước mặt cô: “Ăn nào.” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, Trương Tư Ninh cũng không biết tại sao, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của anh, cô có chút không dám phản kháng, nên im lặng ăn hết dồi chiên.

Sau đó lại bị anh ép ăn một cây xúc xích nướng, nửa cái bánh quẩy, uống hết một ly sữa đậu nành, còn nhiều hơn bình thường cô hay ăn. Chính lúc này cô mới phát hiện, thì ra vào những lúc anh mạnh mẽ, cô hơi sợ anh.

Lão Trịnh vẫn còn đang ở đồn cảnh sát, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại kêu một tài xế khác tới, trong gara nhà anh còn xe khác. Trương Tư Ninh nói: “Tôi lái là được rồi, không cần gọi tài xế đâu.”

Vệ Cẩm Huyên ngăn câu nói cô lại: “Tối qua em không được nghĩ ngơi, tôi sợ em lái xe lúc tâm trạng hoảng hốt không an toàn.”

Lão Mạnh là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, nước da ngăm đen, ngũ quan cân đối, ánh mắt rất nghiêm khắc, chỉ cần im lặng cũng đã đủ khiến người ta khiếp sợ, khi nói chuyện thì đỡ hơn một chút, có lẽ quan hệ rất tốt với Vệ Cẩm Huyên nói chuyện vô cùng thoải mái, nhìn thấy Trương Tư Ninh còn quay qua trêu ghẹo Vệ Cẩm Huyên mấy câu.

Trương Tư Ninh đi theo một nữ cảnh sát để lấy khẩu cung, Vệ Cẩm Huyên ở bên ngoài hỏi thăm vụ án của Trần Bình Bình.

“Chưa có kết quả báo cáo pháp y, phán đoán bước đầu có lẽ chết do mất máu quá nhiều, ngực bị đâm năm nhát dao, thân thể bị xâm hại, có dấu vết bị ngược đãi, hung thủ có thể là hai người, không phải tay lão luyện, hiện trường còn lưu lại rất nhiều dấu vết, hiện giờ đang truy bắt, có lẽ rất nhanh sẽ tóm được.”

Vệ Cẩm Huyên nghe xong nhíu mày, tuy rằng không quen biết, nhưng nghe nói đến những từ ‘xâm hại, ngược đãi’ vẫn khiến người ta không nén được cơn giận.

Không lâu sau, Trương Tư Ninh đã đi ra, Hứa Dương cũng đi ra ngay sau đó, cậu ta đã biết chuyện của Trần Bình Bình, vừa rồi đã khóc một trận ở trước cổng đồn cảnh sát, lúc này ánh mắt vẫn còn ướt, có lẽ mới vừa khóc tiếp.

Vệ Cẩm Huyên không kể ngay lại tình tiết vụ án của Trần Bình Bình cho hai người trẻ tuổi trước mặt nghe, anh sợ cả hai không thể chịu được, nhất là Trương Tư Ninh, anh thật sự lo lắng cô bị kích động. Hơn nữa, lão Mạnh cũng chỉ mới nói chuyện đó riêng với anh, ngay cả người nhà Trần Bình Bình cũng chưa biết, họ chỉ biết Trần Bình Bình bị đâm năm nhát dao, chết vì mất máu quá nhiều, không biết là còn bị xâm hại.

Thi thể của Trần Bình Bình vẫn đang để ở nhà xác pháp y, người nhà cô ấy đã đi qua đó nhận xác, nghe nói khóc lóc rất thảm thiết.

Lúc này, Trương Tư Ninh vô cùng phờ phạc ủ rũ, Hứa Dương cũng vậy, Vệ Cẩm Huyên nói với hai người: “Đi gặp người nhà của Trần Bình Bình đi, hiện giờ họ đang ở khách sạn.”

Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Đi thôi,” lại hỏi: “Việc đó, cảnh sát Mạnh có nói gì không?”

Ba người đã ở trên xe, Hứa Dương ngồi ở vị trí phó lái phía trước, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên ngồi ghế sau, tài xế là một người trẻ tuổi, nói là tiểu Trịnh, con của lão Trịnh.

Vệ Cẩm Huyên không trả lời ngay mà đưa tay ôm cô vào lòng, cằm cọ vào trán cô, sau đó dịu dàng nói: “Chết do mất máu quá nhiều, cụ thể còn phải chờ kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi.”

Sắc mặt Trương Tư Ninh trắng bệch, Hứa Dương ở phía trước bật khóc hu hu, không khí trong xe lập tức trở nên nặng nề, làm hại tiểu Trịnh ở phía trước cũng không dám nhìn loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc