NGÀY EM ĐẾN

Thượng Nhược Hiên là một khách sạn cao cấp rất nổi tiếng ở Vũ Lăng, đến hôm nay Trương Tư Ninh mới biết, thì ra Vệ tiên sinh nhà cô và ông chủ nơi này là bằng hữu.

Ông chủ họ Dương, tên là Dương Mộc, hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, diện mạo ngay thẳng, nói chuyện hào sảng vừa nhìn qua là biết ngay thuộc tuýp người không câu nệ tiểu tiết. Mà ông chủ Dương này cũng chính là ông chủ của Nam Viên, cửa hàng điểm tâm lâu đời hàng thế kỷ kia.

Trương cô nương nghe nhắc tới Nam Viên, hai mắt sáng rỡ, hôm qua cô mới ăn điểm tâm ở đó. Gần đây cô nôn nghén, không chịu được dầu mỡ, không có khẩu vị, bánh cam ở đó trở thành món Trương Tư Ninh yêu thích nhất.

Biết được Trương Tư Ninh cũng kinh doanh nhà hàng Pháp, Dương Mộc nói: “Nhất định phải sắp xếp thời gian đến nhà hàng của em dâu ăn chực một bữa mới được, tôi không có sở thích gì khác, chỉ thích ăn uống.”

Ông nói ‘ăn chực’, ra vẻ rất thân thiết, không xem mình là người ngoài. Trương Tư Ninh nhìn qua ông xã nhà mình, thấy anh không nói gì, cô mỉm cười nói: “Dương ca nói vậy là cho em mặt mũi rồi, anh là tiền bối, đến lúc đó có gì anh nhờ anh chỉ bảo thêm, em vẫn chỉ là người mới thôi!”

Dương mộc nghe vậy cười ha ha, nhìn về phía Vệ Cẩm Huyên nhướn nhướn chân mày: “Lão Vệ, em dâu khiêm tốn hơn ông đó. Lần trước tôi nói để tôi đến nhà hàng của ông hướng dẫn một chút, ông còn không bằng lòng, nhìn em dâu rồi nhìn lại ông, hey, có thấy không, đây chính là khoảng cách. Làm người phải khiêm tốn.” Nói xong lại cười ha ha.

Vệ Cẩm Huyên không thèm để ý, chỉ mỉm cười nhìn vô vợ nhỏ của mình dịu dàng nói: “Đương nhiên Tư Ninh tốt hơn tôi.”

Đúng là buồn nôn mà, Dương Mộc rùng mình, xoa xoa cánh tay, vờ giận dữ nói: “Tôi biết hai người ân ái rồi, nhưng đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy được không, tôi nổi hết da gà lên rồi.”

......

Sau khi xem qua đại sảnh nơi tổ chức hôn lễ và lựa chọn thực đơn rồi trò chuyện với Dương Mộc một lúc, Trương Tư Ninh theo ông xã về nhà.

Tháng chín trôi qua, bắt đầu vào tháng mười, Trương Tư Ninh đã mang thai được mười bốn tuần, cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến hôn lễ.

Trương cô nương đã mang thai hơn ba tháng, thai nhi rất khỏe, tình trạng nôn nghén cũng bớt dần. Sáng nay, nhân lúc tâm tình cháu gái mình vui vẻ, ông cụ thương lượng với cô: “Tư Tư à, con xem, chỉ còn mấy ngày nữa là con kết hôn rồi, tiểu Vệ là người có vai vế, ngày hôn lễ chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tham dự, nếu lúc đó trong nhà cô dâu chỉ có một mình ông thì rất khó coi, con xem….Hay là….bảo mấy người ba con đến được không? Không nói cái khác, chỉ chuyện giữ được thể diện cũng tốt mà, đến lúc đó con bị mất mặt, tiểu Vệ cũng không còn mặt mũi nào.”

Khuôn mặt Trương Tư Ninh không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hỏi: “Ông nội, có phải ba con gọi điện thoại nói gì không?”

Ông cụ vòng vo nói: “Điện thoại, uhm, có gọi, mấy người ba con cũng biết con sắp kết hôn, cưới một người chồng giỏi giang như tiểu Vệ, bọn họ cũng rất vui vẻ, này…Tư Tư à, con nghe lời ông đi, phụ nữ không giận dỗi qua đêm, con lớn như vậy rồi, kết hôn mà không có mặt ba mẹ, sẽ không giống ai hết.”

Lúc trước khi quyết định đưa ông nội đến Vũ Lăng, Trương Tư Ninh vốn đã nghĩ tới chuyện không thể nào giữ được bí mật, nói ra thì cũng chẳng có gì phải bí mật, cô quang minh chính đại, không làm gì sai, nên cũng không có gì phải sợ bọn họ.

“Ông nội, cả đời con chỉ kết hôn có một lần này, đến ngày hôn lễ, con chỉ muốn được vui vẻ hạnh phúc vẹn toàn, không muốn nhìn thấy những người làm con không vui, khiến con nghĩ tới những chuyện buồn phiền trước đây, nên con xin lỗi, con không thể đồng ý với ông chuyện này, mẹ con cho đến lúc chết cũng không được nhìn thấy điểm tốt của ông ấy lần cuối, con không thể khiến mẹ con không vui, bà đang ở trên trời dõi theo con, con phải xứng đáng với bà.”

Ông cụ há miệng thở dốc, nhớ tới cô con dâu đã qua đời gần một năm, hiếu thuận hơn con dâu Hàng Yến bây giờ rất nhiều, lúc này, ông cụ á khẩu không thể nói được gì. Đúng vậy, cháu gái cả đời chỉ kết hôn có một lần này, cần gì phải khiến nó không vui, khiến nó ấm ức? Mấy người đó, trước đây có người nào không khiến Tú Phân thất vọng chứ, còn ông, lúc đó, cũng không phải vì cháu trai mà khiến cháu gái đến mức phải rời khỏi nhà sao?

Một lúc lâu sau, ông cụ thở dài một tiếng: “Được rồi, đều nghe theo con, ông nội không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Tư Tư, sau này chỉ cần con sống vui vẻ, ông nội không còn cầu mong gì khác.”

Trương Tư Ninh phiếm hồng hai mắt gọi ông nội, ông cụ vỗ vỗ tay cô: “Trước đây ông nội không đúng, rất có lỗi với mẹ con, cũng có lỗi với con, bây giờ ông đã từng tuổi này, không còn hy vọng gì khác, chỉ mong sau này giúp con bế cháu, trồng hoa, đọc sách, sống yên ổn tuổi già, con cũng không được đuổi ông đi.”

Trương Tư Ninh mỉm cười, vì sự cảm thông của ông cụ nên trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, nhỏ nhẹ nói: “Ông nội, ông nói gì vậy ạ! Sau này chắc chắn con sẽ hiếu thuận với ông!”

Buổi tối Vệ tiên sinh xong việc về đến nhà mới hơn bảy giờ. Hoa Tín đã dần đi vào quỹ đạo, bây giờ anh không còn bận rộn như những ngày đầu nữa. Hơn nữa ở nhà còn có vợ yêu và bé con, nên chỉ cần không phải việc gấp quan trọng, anh thường đem về nhà xử lý, như vậy còn có thể chăm sóc vợ yêu.

Tắm rửa xong, thím Tào mang thức ăn tối lên, Vệ tiên sinh vừa vuốt ve vùng bụng đã thoáng nhấp nhô của vợ yêu, vừa nghe vợ yêu làu bàu hôm nay cô đã làm những gì, Vệ tiên sinh nhắm mắt lại, đắm chìm trong mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người Trương Tư Ninh, lắng nghe giọng nói dịu dàng mềm mại của cô, vô cùng thỏa mãn.

Khi kể tới chuyện đã nói với ông nội lúc chiều, Trương Tư Ninh ôm cánh tay Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Herman, bên em chỉ có một mình ông nội, anh có thấy mất mặt không?” Bởi vì cô không có ý định mời người thân trong nhà, nên cũng không có mặt em họ Trương Dương, ba mẹ hắn không đến, một mình hắn sao đến được.

Vệ Cẩm Huyên nắm tay cô, hôn lên lòng bàn tay, ấm áp nói: “Bên anh cũng không có người thân đến tham dự, em có thấy mất mặt không?”

“Nhưng tình huống của anh đặc biệt mà.”

“Có gì mà đặc biệt? Ông ngoại anh lớn tuổi, không chịu nổi đường xa giằng xóc, nên khỏi nói tới rồi, anh có mấy người cậu quan hệ chẳng thân thiết, bây giờ anh bị Vệ gia trục xuất, đối với bọn họ mà nói không còn giá trị gì, em trai cùng mẹ khác cha thì hiện tại đang làm tình nguyện viên ở Châu Phi, cơ bản không có thời gian trở về, Trân Trân lại là cái bộ dáng đó, cho nên em xem, anh thật ra còn kém hơn em.”

“Nếu chúng ta ở bên Pháp, ít nhất ông ngoại anh và mấy người cậu đó sẽ đến.”

“Nếu muốn tới, thì cho dù khoảng cách xa xôi đến đâu cũng có thể tới được, nếu đã không muốn thì cũng có vô vàn lý do. Nghĩ lại, thật ra em tốt hơn nhiều, dù em không muốn nhưng ít nhất người nhà em muốn đến, cho nên em có thể cao cao tại thượng, đâu như anh, mới là kẻ đáng thương.”

Trương Tư Ninh biết anh cố ý nói như vậy để dỗ cô vui, nên cũng rất nể mặt cười hi hi rạng rỡ, rồi ngồi thẳng người lên, ôm đầu anh an ủi: “Ngoan ngoan, Vệ tiên sinh nhà chúng ta không phải kẻ đáng thương, có em rất thương mà! Sau này còn có bé con thương nữa.”

Nghĩ đến con, Vệ Cẩm Huyên liền cảm thấy hạnh phúc tràn ngập trong lòng, những kẻ ngoài lề không quan trọng kia có là gì đâu, anh chỉ cần nghĩ đến bé con, báu vật quý giá nhất của anh.

Hai ngày sau, Trương Tư Ninh nhận được áo cưới cao cấp được làm hoàn toàn bằng thủ công theo yêu cầu riêng bên Pháp giao qua. Lúc trước, Trương Tư Ninh đã chọn kiểu dáng có thắt eo cao, mặc dù không nghĩ tới chuyện sẽ mang thai nhưng cũng xem như đánh bừa mà trúng, nếu không cô cũng không có mặt mũi nào để cái bụng nhấp nhô như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, tuy nói xã hội bây giờ thịnh hành trào lưu có con trước mới cưới, nhưng vẫn rất khó coi.

Trương Tư Ninh mặc thử vào, rất vừa vặn, chỉ có điều vì đang mang thai nên ngực cô lớn hơn một chút, phần ngực khi mặc vào có hơi siết chặt, nhưng vẫn trong giới hạn chịu được.

Thím Tào giúp cô kéo dài vạt áo ra, rồi đứng dậy ngắm nhìn cô gái tuyệt đẹp trước mắt, khen ngợi: “Phu nhân, cô thật xinh đẹp, đẹp hơn cả mấy ngôi sao trên truyền hình kia.”

Đây cũng không phải là lời khen cho có, Trương cô nương trời sinh có vẻ đẹp tự nhiên, tựa như búp bê tinh xảo. Nhất là khi mặc áo cưới vào, càng đẹp tựa thần tiên.

Buổi tối Vệ tiên sinh trở về, bảo cô vợ nhỏ mặc áo cưới cho anh xem, xem xong rồi, Vệ tiên sinh kích động, quấn quýt bám lấy ‘ngũ chỉ cô nương’ của Trương Tư Ninh hơn một tiếng đồng hồ mới chịu ngừng nghỉ, mặc dù bác sĩ nói chuyện phòng the sau khi mang thai hơn ba tháng đã an toàn, nhưng vì bé con, cả hai đều cảm thấy cẩn thận vẫn tốt hơn, nên chỉ dùng tay, mặc dù không hoàn toàn hưng phấn nhưng có còn hơn không, không phải sao?

Lại hai ngày trôi qua, phù dâu Kim Giai Di gặp phù rể tiểu Trịnh ở nhà Trương Tư Ninh, ngày mốt chính là hôn lễ nên có vài chi tiết cần thảo luận, Kim Giai Di làm phù dâu vốn đã rất khẩn trương, thêm vào đó ông xã của bạn thân lại là tổng giám đốc trước đây của Bác Lãng, hiện là ông chủ của Hoa Tín – Vệ Cẩm Huyên…..Kim Giai Di vô cùng kích động!

Cô nàng đã biết chuyện này cách đây hai tuần, cũng đã gặp qua Vệ Cẩm Huyên, còn cùng ăn cơm ở đây, lúc đó cô nàng rất kích động, đến nỗi mất ngủ cả đêm, nghĩ thế nào cũng không ra, người đàn ông chiếm được trái tim bạn thân mình lại là anh ta! Chuyện này thật đáng kinh ngạc, càng không thể tưởng tượng hơn nữa, là bạn thân của mình đã đăng ký kết hôn, còn đang mang thai……những tin tức này thật sự khiến cô nàng như bị dội bom, hơn nửa ngày sau vẫn chưa rớt xuống đất.

Có điều trải qua hai tuần bình tâm lại, biết được quá trình bạn thân mình và Vệ tiên sinh quen biết, tìm hiểu rồi yêu nhau, hơn nữa biết được em gái Trương nhà cô là người mở lời trước, tuy Kim cô nương cảm thấy thật kinh hoàng nhưng đồng thời cũng chậm rãi đón nhận sự thật này.

“Tư Tư, hôm nay con trai cậu có quậy không?” Kim Giai Di ngồi trên ghế sofa đắc ý ăn điểm tâm Nam Viên hỏi.

Trương Tư Ninh nói không có, còn nói: “Cậu đừng nói con trai, biết đâu là con gái thì sao? Vậy thì con gái của tớ sẽ buồn đó.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết lỗi, vậy thì nữ vương đại nhân, bé con của ngài hôm nay có quậy ngài không?”

Trương Tư Ninh trừng mắt, đập cô nàng một cái, rồi đảo tròng mắt lên xuống: “Giai Giai, hình như cậu ốm đi.”

“Tớ ốm bớt mười lăm cân, bây giờ cậu mới thấy hả.” Kim Gia Di kiêu ngạo hửmm hửmm, đứng thẳng người lên, phần mỡ trên bụng đã xẹp xuống, còn hỏi: “Cậu xem, có phải bây giờ tớ xinh đẹp hơn rồi không, nam thần của tớ sẽ thích tớ đúng không?”

Trương Tư Ninh kinh ngạc: “Không phải cậu không thích Lương Bân nữa sao? Không phải anh ta đã có bạn gái rồi mà?”

Kim Giai Di khoát tay: “Hiểu lầm thôi, đó không phải là người yêu mà là em họ anh ấy, tớ đã nói mà, nhân phẩm nam thần của tớ vẫn rất đáng tin cậy.”

Em họ….Vạn Diệu Hàm? Cô em có một không hai nhà Sầm gia ư?

Trương Tư Ninh có chút cân nín, có điều nói đến mới nhớ, cô và Lương Bân từ hôm đó không còn liên lạc nữa.Vốn dĩ cô nghĩ hắn sẽ tiếp tục gọi điện đến nhờ cô giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới, một cú điện thoại cũng không có, ngược lại còn khiến cô cảm thấy mình có chút tiểu nhân.

Về phần Lương Bân, Trương Tư Ninh còn biết hắn có một bí mật, cô biết được cũng do Vệ tiên sinh cho người điều tra ra. Vốn dĩ quan hệ của Lương Bân và Sầm Giang không tốt, có khúc mắc tình cảm, có vẻ như vợ của Lương Bân thích Sầm Giang…..Đó là lý do khiến hai vợ chồng Lương Bân ly hôn, chuyện này hẳn là người Sầm gia không biết, nếu không đã không để hắn nghĩ cách tiếp cận Vệ tiên sinh. Đây chính là nguyên nhân khiến Lương Bân luôn có thái độ không mấy tích cực.

Nghĩ tới mấy chuyện này, Trương Tư Ninh liền khuyên bạn thân: “Cậu đó, có lẽ nên sớm hết hy vọng đi, nếu anh ta có ý với cậu thì đã sớm ngỏ lời rồi, chứ đâu đợi đến lúc này, cậu cũng đừng có thắt cổ trên một thân cây nữa,” Thấy tiểu Trịnh bưng khay xuất hiện ở cửa cầu thang, cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Trịnh cũng rất được, vừa cao to khỏe mạnh, tính tình lại tốt, dáng người cũng cân đối, theo đuổi anh ta có tiền đồ hơn so với Lương Bân.”

Kim Giai Di cũng không vì lời nói của bạn thân mà thẹn thùng, cô nàng quay đầu liếc nhìn tiểu Trịnh ngày càng đi gần đến, nghi ngờ hỏi: “Cậu thật sự cảm thấy chúng tớ thích hợp sao?”

Phản ứng này...... quá bình tĩnh.

Trương Tư Ninh gật đầu liên tục: “Lương Bân gầy ốm như vậy, cậu lại dáng người đầy đặn, vẫn là xứng với người rắn rỏi, nhìn hài hòa hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc