NGÀY EM ĐẾN

Tuy thỉnh thoảng Trương Tư Ninh có chút bướng bỉnh, nhưng phần lớn rất thoải mái rộng lượng. Tựa như lúc này, Vệ Cẩm Huyên đã bắc sẵn bậc thang, cô cũng không ngại ngùng leo xuống: “Vốn tính buổi tối mới nói, nhưng anh đã hỏi, nên giờ nói luôn đi.” Mặc dù nói vậy, nhưng rốt cuộc vẫn có chút xấu hổ, cô hết vuốt tóc lại sờ vành tai, ngón tay vẽ tới vẽ lui trên bàn làm việc, cuối cùng cũng bật ra được ba chữ kia: “Em xin lỗi.” Âm thanh tuy nhẹ nhưng rõ ràng, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào anh, bốn mắt giao nhau, không chút mập mờ tránh né.

Thái độ rất nghiêm túc.

Vệ Cẩm Huyên ừ một tiếng, có vẻ khá thờ ơ, chống tay trái lên trán, nhẹ nhàng hỏi: “Còn gì nữa?”

Người này đây là không có ý định cầm nhẹ buông nhẹ rồi, Trương Tư Ninh cắn răng, nhưng đã mở đầu được rồi, phần còn lại cũng không quá khó khăn để mở miệng, cô bĩu môi nói: “Lúc trước em không nên cúp ngang điện thoại của anh, không nên giận chó đánh mèo, không nên….không biết suy xét.” Tạm dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà chuyện đánh người, em không cảm thấy mình có lỗi, cho dù có lặp lại lần nữa, em cũng sẽ làm vậy.”

Nói xong, liền giương cằm thật cao, vẻ mặt ‘không thích ư, dù sao em cứ vậy đấy’….dáng vẻ trẻ con, vừa như khổng tước lại hệt như thiên nga, lộ ra vài phần đắc ý kiêu ngạo.

Vệ Cẩm Huyên nhìn cô vừa bực mình vừa buồn cười: “Đây là thái độ của em hả?”

Trương Tư Ninh trừng mắt: “Vậy anh còn muốn thế nào nữa, bảo em lấy cái chết tạ tội sao? Em đã xin lỗi rồi, anh đừng có cắn chết không tha được không, Vệ tiên sinh, làm người phải rộng lượng, hơn nữa anh còn là đàn ông, một người đàn ông thành đạt thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội, là người từng trải, đừng có nhỏ bụng như ruột gà vậy chứ.” Lời nói này, vừa chê bai cũng vừa khen ngợi, Vệ Cẩm Huyên thật sự lười phản ứng với cô, chỉ vỗ vỗ tay: “Em lại đây.”

“Anh sẽ không đánh em chứ?” Vừa nói vừa đi qua, đứng bên cạnh anh.

Vệ Cẩm Huyên hừ một tiếng, kéo cổ tay cô buộc cô phải khom người xuống, đưa tay lên trán cô dùng sức búng ba cái, cuối cùng véo mũi cô, nói: “Lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa, biết không?”

Anh nói vậy, nghĩa là chuyện này theo gió theo mây rồi, không nhắc tới nữa sao! Trương Tư Ninh hừ hừ, xoa xoa chỗ bị búng đau, nhíu mày nói: “Em đã nhận lỗi rồi, bây giờ đến lượt anh đó.”

Vệ Cẩm Huyên vui vẻ: “Anh? Anh có gì cần xin lỗi sao?”

Trương Tư Ninh thay đổi thái độ, hai tay ôm ngực, đuôi mắt nhẹ nhàng đảo quanh, yêu kiều quyến rũ không sao diễn tả, cô nói: “Hai ngày anh không liên lạc với em!”

Vệ Cẩm Huyên kéo cô lại đặt lên đùi, hôn lên khóe mắt, cằm cọ cọ vào trán cô, phát hờn nói: “Vì sao anh không liên lạc với em, em không biết sao?”

“Chuyện nào ra chuyện đó chứ,” Trương Tư Ninh mất hứng: “Anh thử nghĩ xem, anh không liên lạc với em, em nhất định sẽ rất lo lắng, lo anh gặp chuyện không may thì làm thế nào, cho dù có tức giận cãi nhau, ít nhất cũng phải báo tin mọi chuyện vẫn ổn chứ.”

Vệ Cẩm Huyên cong khóe môi, trán cọ vào trán cô, chóp mũi chạm nhau: “Bé con ngốc, vậy sao em không chủ động gọi cho anh?”

“Anh tưởng em không nghĩ tới sao!” Trương Tư Ninh hứ một tiếng: “Cũng may, anh vẫn còn chút lương tâm, biết gọi điện cho thím Tào, em biết anh mọi thứ vẫn ổn nên yên tâm, anh đã không có chuyện gì, em lại tự gọi điện thoại qua, không phải mất mặt lắm sao!”

Cô cũng biết sĩ diện chứ.

Trong lòng Vệ Cẩm Huyên bỗng chốc tràn ngập niềm vui sướng và thỏa mãn không kể xiết, anh thở dài nói: “Tư Ninh, khi nào chúng ta kết hôn?” Lúc này anh thật sự muốn biến cô thành sở hữu của mình, tất cả đều thuộc về anh.

Đề tài này khoảng cách quá xa mà, Trương Tư Ninh chớp chớp mắt: “Anh nói….kết hôn?”

“Thế nào, không phải lần trước em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi sao?” Anh tỏ ra hết sức đương nhiên, khiến đầu óc Trương Tư Ninh nhất thời trống rỗng, cô ra sức suy nghĩ: “Anh….cầu hôn khi nào chứ?” Không lẽ đầu của cô bị lừa đá, trí nhớ úng nước đến cả chuyện lớn như vậy cũng có thể quên được!

Vệ Cẩm Huyên vờ như khá bất mãn, đẩy cô cách ra một chút, cau mày hỏi: “Không phải em muốn quỵt nợ đó chứ?” Khuôn mặt ẩn giấu nụ cười vào trong, sắc mặt trở nên nghiêm túc, lạnh lùng, thấy anh như vậy Trương Tư Ninh có chút khẩn trương, nhưng vẫn nói: “Vấn đề là anh hoàn toàn không có cầu hôn mà!” Chưa từng có chuyện đó, cũng không thể nào bảo cô chủ động làm chứ, nói sao đi nữa đây cũng là cầu hôn mà! Cầu hôn! Chuyện lớn cả đời đó!

“Anh biết ngay em sẽ quỵt nợ mà,” Vệ Cẩm Huyên cười lạnh, lấy di động đang để bên cạnh, nhấn mấy cái, sau đó Trương Tư Ninh nghe được nội dung như sau:

[“Vậy anh sớm trở về, muốn ôm bao lâu cũng được.”

Vậy ôm cả đời được không?”

“Được.”

“Thật sự được?”

“Dạ, thật sự được.”

“Cả đời?”

“Dạ, cả đời.”]

Trương Tư Ninh:...... cô thật sự câm nín, không thể nào nghĩ tới Vệ Cẩm Huyên, tổng giám đốc Bác Lãng, người từng trải lão luyện như Vệ Cẩm Huyên! Mà có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy! Hơn nữa, đây chỉ là lời nói khi đó cô động viên anh, xem là cầu hôn cái quỷ gì chứ!

“Năm nay anh ba mươi bảy, không phải mười bảy đó chứ?”

Vệ Cẩm Huyên bình thản tắt ghi âm trên điện thoại, sửa lại cho đúng: “Là ba mươi sáu, sinh nhật anh vào tháng chín.”

Trương Tư Ninh ha hả cười: “Ngài thật chuẩn xác mà.”

Vệ Cẩm Huyên véo chóp mũi cô: “Không được trốn tránh, em nói đi, khi nào chúng ta đi đăng ký?”

“Kính nhờ, em chỉ đồng ý để anh ôm cả đời, chứ đâu có đồng ý kết hôn, cho dù có đi kiện, em cũng không thua đâu.” Xảo ngôn, ai không biết chứ!

“Đi kiện?” Vệ Cẩm Huyên khẽ nheo mắt: “Đây là muốn quỵt nợ?” giọng nói anh thong thả nhẹ nhàng, nhưng Trương Tư Ninh nghe ra được mùi vị nguy hiểm.

Nhưng cô không thể chỉ vì sợ mà không dám phản kháng. Vì vậy bừng bừng khí thế: “Anh đừng có mà không phân rõ phải trái, em hạ giá dữ vậy sao, ngay cả nghi thức cầu hôn cũng không có, đừng nói tới nghi thức, ngay cả nhẫn cũng không có, cũng đừng nói tới nhẫn, anh vậy mà lại ghi âm uy hiếp em! Vệ tiên sinh, anh thật quá đáng mà!?”

Vệ Cẩm Huyên thấy cô phát hỏa, trái lại khuôn mặt anh lộ ra nét cười rạng rỡ, anh véo chóp mũi, bẹo bẹo hai má cô, khi thấy cô chuẩn bị bùng nổ tiếp, anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp trang sức to cỡ lòng bàn tay, mở nắp, lấy chiếc nhẫn ruby bên trong ra, ngay lúc Trương Tư Ninh còn đang trợn mắt há hốc miệng anh đã đeo vào ngón áp út của cô, rất vừa vặn, sắc đỏ óng ánh ruby trên ngón tay thon dài trắng nõn lóe lên tia sáng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.

Anh hôn lên ngón tay, ánh nhìn chìm vào mắt cô, từng chữ từng chữ: “Tư Ninh, kết hôn với anh, anh sẽ đối xử tốt với em, cả đời.”

Không có những lời hoa mỹ, không nói rằng sông cạn đá mòn, chỉ một câu rất đỗi bình thường như vậy, bình thường đến mức quá đơn sơ, nhưng ánh mắt anh rất tha thiết, giọng nói hết sức chân thành, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc…..Trương Tư Ninh rối rắm quẫn bách, không thể nào nói ra những lời vờ như trêu đùa trách hờn được.

Cô rủ mắt nhìn chiếc nhẫn đá quý trên tay, sau một lúc im lặng nhẹ nhàng gật đầu, dạ một tiếng.

Vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên thoắt cái trở nên vui sướng mãnh liệt, anh hôn lên môi Trương Tư Ninh, đầy cẩn trọng và yêu thương, mềm mại dịu dàng, khắng khít triền miên khiến người ta đắm chìm mê muội.

Mãi đến khi Trương Tư Ninh về tới nhà, tim vẫn còn lộp bộp lộp bộp không ngừng nhảy múa.

Buổi chiều Vệ Cẩm Huyên còn ba cuộc họp nên cô về trước. Trong lòng Trương Tư Ninh rối bời, nghĩ mãi không ra, cô chỉ đem cơm trưa cho anh, vậy mà lại đóng gói chính mình gả đi luôn, quá tùy tiện! Thật sự quá tùy tiện! Lúc đó cũng không biết thế nào, chỉ thấy đầu óc phát sốt, rồi gật đầu đồng ý luôn, bây giờ tỉnh táo lại, mới thấy hơi hối hận, chuyện lớn cả đời có một lần đó! Đúng ra phải nên làm khó anh một chút, Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, cô đưa túi đựng hộp cơm cho thím Tào, có chút hốt hoảng leo lên lầu, đi về phòng, té rầm lên giường, bất động.

Một lát sau, Trương Tư Ninh nằm bò trên giường, ngóc đầu dậy, nhìn tới nhìn lui chiếc nhẫn trên tay trái đang đặt trước mắt, thật đẹp, kích thước trứng chim bồ câu, màu sắc đối xứng, mài cắt sáu cạnh, bóng loáng sáng long lanh, không pha lẫn chút tạp chất, tuy cô không hiểu nhiều về đá quý, nhưng cũng biết cái này chắc chắn không rẻ.

Trương Tư Ninh nhìn chằm chằm thưởng thức chiếc nhẫn một hồi lâu, rồi lật mình nằm ngửa trên giường, ngẩn người ra nhìn trần nhà, chưa đầy một giây sau đã mỉm cười thật tươi, khóe miệng cong vút, tràn ngập niềm vui. Trương Tư Ninh tự khơi thông chính mình, tuy hai người yêu nhau chưa được bao lâu, cách thời điểm ‘ước hẹn nửa năm’ trước đó mới có hai tháng, nhưng mà, kết hôn cũng không có gì không tốt.

Tuy tốc độ có hơi nhanh một chút, nhưng cô thích anh, rất thích, nếu đã thích như vậy, tương lai có xảy ra chuyện gì đi nữa, đó cũng là lựa chọn của cô! Vệ Cẩm Huyên không phải người không nghiêm túc, xuất thân của anh tốt hơn cô rất nhiều, điều kiện không tệ, người ta vì cưới chạy còn dám cưới chớp nhoáng, cô có gì không dám chứ!

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, mặc dù vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng Trương Tư Ninh đã bình tĩnh trở lại. Ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, rồi bò dậy khỏi giường, thấy thời gian còn sớm, liền cầm chìa khóa đi ra cửa định đi đến nhà hàng nhìn qua tiến triển công việc.

Chỉ mới mấy ngày không đến, trong tiệm đã hoàn toàn thay đổi, không còn thấy mấy thứ như thang leo và dàn giáo này nọ, giấy dán tường đã làm xong, đèn đã được lắp đặt hoàn chỉnh, rèm cửa sổ cũng đã được treo lên, tuy vẫn còn trống trải do chưa sắp xếp bàn ghế, nhưng đã được quét dọn sạch sẽ, sáng choang như mới.

Hứa Dương ở bên cạnh nói: “Chị Tư Ninh, tiếp theo có phải chúng ta nên mua bàn ghế không, phòng bếp cũng còn cần rất nhiều thứ.”

Trương Tư Ninh nhìn ngó một vòng lầu trên lầu dưới, vô cùng vừa ý, gật đầu nói: “Phòng bếp thì chị với em đều không rành, để chị về tìm người đến bố trí, bàn ăn chị đã chọn trước trên mạng, tháng sau sẽ được gửi tới, đúng rồi, chị nghĩ lầu hai nên trải thảm, em thấy sao?”

Hứa Dương hỏi: “Là cái loại thảm màu đỏ? Trải hết cả cửa hàng sao?”

Trương Tư Ninh lắc đầu: “Không phải cái loại thảm đỏ đó, muốn đẹp, thì phải dùng loại có hoa văn, nếu đã trải thì phải trải toàn bộ, nếu không một mảng đông một mảng tây nhìn không đẹp.”

Hứa Dương không hiểu mấy thứ này lắm, cu cậu nhức đầu, chỉ hỏi: “Khi nào chúng ta đi chọn thảm?”

Trương Tư Ninh mỉm cười: “Ngày mai là tiết đoan ngọ, nghỉ ngơi ba ngày trước đã.”

Hứa Dương nói: “Em chỉ có một mình, ngày lễ cũng không khác gì bình thường, chị Tư Ninh, chỉ cần nghỉ một ngày là được, nghĩ ba ngày em cũng không biết làm gì.”

Trương Tư Ninh xem cậu như em trai nên nói chuyện khá thân thiết: “Không phải năm nay ba mẹ em không đi tỉnh khác làm sao? Em về nhà thăm họ đi, chỗ em cách Vũ Lăng không xa, hôm qua chị đã chuyển tiền lương vào tài khoản của em, đi mua chút quà cho chú thím xem như hiếu kính.”

Hứa Dương cười hắc hắc, cảm thấy trở về thăm ba mẹ cũng rất tốt, nên không từ chối: “Dạ được, vậy em sẽ nghĩ ba ngày, cảm ơn chị Tư Ninh.” Suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Có điều sau này chị đừng phát tiền lương nhiều hơn nữa, lần nào cũng phát nhiều hơn, em thấy ngại lắm.”

Trương Tư Ninh vừa bực mình vừa buồn cười: “Đó là tiền thưởng, nếu em làm không tốt, chị cũng sẽ trừ tiền lương của em, em làm tốt, đương nhiên không thể nào thiếu tiền thưởng được, mấy ngày nay nếu không có em giúp đỡ, việc trang trí trong tiệm sẽ không thể nào thuận lợi như vậy.”

Hứa Dương quả thật giúp cô không ít việc, mặc dù đều là cầm tiền lương, nhưng dụng tâm chăm chỉ và lơ là không quan tâm công việc khác nhau rất nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc